Cả đời này mình chưa bao giờ gặp được loại người trơ trẽn đến như vậy!
Cuối cùng, Lâm Trác Úy thản nhiên mở cửa xe ra, sau đó thì ngồi vào trong.
Lý Cảnh Điềm lái xe, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày u ám.
Lâm Trác Úy cười khúc khích.
“Lâm Trác Úy! Anh hay lắm! Anh đúng là không biết xấu hổ mà.”
“Ha ha... cũng kỳ lạ thật nhỉ! Đều là mẹ của nhau nhưng người ta lại thương đứa con rể là tôi mà lại không thương đứa con gái là cô.”
“...”
Lý Cảnh Điềm chậc lưỡi, lập tức mắng chửi lại: “Cái tên chết tiệt! Anh đừng đắc chí, nếu anh không thể chữa khỏi bệnh của Triệu Hổ thì đến lúc đó xem anh còn láo lếu kiểu gì?”
“Ha ha...”
Lâm Trác Úy lạnh lùng cười một tiếng và hoàn toàn không quan tâm.
Lý Cảnh Điềm ôm cơn tức trong bụng, không ngừng bấm còi vang lên bíp bíp.
Dưới cảm xúc như vậy, cuối cùng cũng đã đến khu nhà của Triệu Hổ.
Lâm Trác Úy chỉnh chu lại áo quần sau đó bước vào trong.
Ai mà ngờ rằng...
“Này! Đợi đã, anh làm cái gì vậy?”
Một người bảo vệ quát lớn, bất mãn chửi bới: “Đây là nơi nào? Mà một tên dán quảng cáo như anh cũng dám đến sao?”
Đầu óc của Lâm Trác Úy vang lên tiếng ong ong, mặt mày ngơ ngác.
Lý Cảnh Điềm ở bên cạnh che miệng lại và phì cười.
Anh ăn mặc giản dị, sau lưng còn có một chiếc hộp gỗ, nhìn đằng nào trông cũng giống như một tên dán quảng cáo.
Lâm Trác Úy tức muốn hộc máu.
Anh nhìn người bảo vệ đó và đáp: “Tôi đến để chữa bệnh cho gia đình ở đây! Cái gì mà dán quảng cáo? Tôi là một bác sĩ trung y! Trung y đấy, có hiểu không?”
“Vậy anh đợi một chút! Tôi sẽ hỏi trước.”
Bảo vệ liếc mắt nhìn Lâm Trác Úy và lẩm bẩm: “Chỉ là một tên dán quảng cáo!”
Lâm Trác Úy tức giận đến mức muốn bốc khói.
Lý Cảnh Điềm ở bên cạnh cười khinh thường và nói: “Tôi đã nói rồi mà? Bảo anh đi thay một bộ quần áo tươm tất đi thì anh không nghe?”
“Điều quan trọng là tôi không có! Cô chỉ có nói suông thôi!” Lâm Trác Úy cáu kỉnh nói.
Lý Cảnh Điềm tức giận đến trợn tròn hai mắt: “Anh...”
“Tôi cái gì mà tôi? Có cần tôi gọi điện để ân cần hỏi thăm mẹ của cô không?”
“...”
Lý Cảnh Điềm lập tức bị phản bác lại.
Chẳng mấy chốc, bảo vệ vội vàng chạy ra và nở nụ cười trên mặt: “Xin lỗi, xin lỗi nhé ông anh! Tôi đã xác thực rồi, không còn vấn đề gì nữa! Mời hai người vào.”
Lâm Trác Úy gật đầu, mang theo hòm thuốc và bình chân như vại bước vào tiểu khu.
Lý Cảnh Điềm đi theo sau lưng, nhìn như thế nào cũng thấy anh không vừa mắt.
Không lâu sau, đã đến trước cửa nhà Triệu Hổ, sau khi ấn chuông cửa thì họ đi vào.
Người đón tiếp họ là vợ của Triệu Hổ, là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn và rất có năng lực.
Bà ấy không quen biết Lâm Trác Úy nhưng nhận ra Lý Cảnh Điềm, bèn cười nói rằng: “Cảnh Điềm? Tại sao cháu lại rảnh rỗi đến nhà dì vậy?”
Lý Cảnh Điềm lập tức cười khúc khích và đáp lời: “Dạ, chuyện là như vậy! Dì Trần, nghe nói chú Triệu bị bệnh, bố mẹ cháu rất lo lắng nên đã kêu cháu đưa bác sĩ đến đây khám cho ạ!”
Nghe thấy vậy, dì Trần vui mừng khôn xiết, sau đó nắm lấy tay của Lý Cảnh Điềm và mặt mày rạng rỡ nói: “Ôi chu choa, quá tốt rồi! Vẫn là ông Lý có lòng mà. Cháu không biết đâu, chú Triệu của cháu trong khoảng thời gian dạo gần đây chẳng buồn ăn uống, ngủ thì ngủ không ngon. Tóc rụng hết nhúm này đến nhúm khác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sắp biến thành tên điên rồi.”
“Vậy... không có đến bệnh viện khám sao ạ?” Lý Cảnh Điềm không muốn cho tên Lâm Trác Úy vô liêm sỉ này giành công lao.
Tốt nhất là căn bệnh của Triệu Hổ được chữa khỏi tại bệnh viện.
“Ôi, làm gì mà chưa đi chứ! Bệnh viện nói ông ta áp lực quá lớn, hỏi cần phải chữa trị như thế nào thì nói là phải nghỉ ngơi nhiều hơn! Làm sao có thể nghỉ ngơi được chứ? Cháu cũng không phải không biết công việc của chú Triệu nặng nề và nhiều đến mức nào?”
Nghe thấy vậy thì Lý Cảnh Điềm gật đầu rồi nhìn sang Lâm Trác Úy: “Thế nào? Anh có thể chữa khỏi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT