Sáng sớm hôm sau, Lý Vân Tịch đi đến trước nệm trải dưới đất, muốn kéo Lâm Trác Úy đứng lên.

Lâm Trác Úy thực sự bất lực vì anh không có thói quen dậy sớm.

Nhìn thấy vợ, Lâm Trác Úy ngáp: “Làm gì vậy? Tôi còn đang ngủ mà.”

“Trời, anh có phải quên là hôm nay nên làm gì không?” Lý Vân Tịch trừng mắt nhìn anh.

“Lên lớp à?”

Lâm Trác Úy hỏi ngược lại.

“Aiz...”

Lý Vân Tịch trợn tròn mắt tức giận, cái tên này đúng là không thể trị được.

“Anh có thể để chuyện nhà đặt vào trong lòng một chút không? Hôm nay không phải nói đã nói đi khám bệnh cho Triệu Hổ sao?”

“Ồ! Tôi nhớ ra rồi.” Lâm Trác Úy gật gật đầu, nhưng sau đó vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, cười ha ha nói: “Yên tâm đi! Đợi tôi ngủ dậy rồi, đến khi đó sẽ đi mà.”

Nói xong, anh ngửa đầu ra sau và chuẩn bị đi ngủ tiếp.

Lý Vân Tịch giận nhưng không đánh, một tay kéo tay anh: “Ngồi dậy!”

Lâm Trác Úy chỉ có thể ngồi đó.

Đôi tay cô ấy đặ trên vai Lâm Trác Úy, nhìn anh nghiêm túc nói: “Nghe đây Lâm Trác Úy! Tên Triệu Hổ này đối với nhà họ Lý chúng tôi vô cùng quan trọng, lần trị bệnh này không được phép có sơ suất. Nếu anh chữa được thì tốt, nếu chữa không được thì đừng nên chữa lung tung, cứ nói ra cảm nhận của mình như đến xem bệnh thôi là được, hiểu không?”

Lâm Trác Úy không trả lời, mà nhìn thẳng vào Lý Vân Tịch.

Hai người ngồi trên nệm trải dưới dất, gần trong gang tấc, cả hai nhìn nhau.

Lý Vân Tịch lập tức xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt né tránh: “Anh... Anh làm gì nhìn tôi như vậy?”

“Hì hì, tôi phát hiện vợ mình trông thật đẹp!” Lâm Trác Úy nói buâng quơ.

Lý Vân Tịch càng xấu hổ vô cùng, tức đến đánh anh một cái: “Nghiêm chỉnh chút đi! Tôi với anh đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà. Anh lại lạc đề đi đâu vậy?”

“Được rồi được rổi! Em cứ yên tâm đi. Bệnh này tôi không chỉ phải chữa, mà còn nhất định chữa khỏi cho ông ta.” Lâm Trác Úy cười ha ha nói.

Lý Vân Tịch bán tin bán nghi, lẩm bẩm nói: “Nói khoác đừng nên nói trước! Cẩn thận đến khi đó lại lộ ra.”

Lâm Trác Úy cảm thấy không thoải mái khi nghe những gì cô ấy nói.

“Này, em đối với y thuật của chồng mình không có tự tin đến vậy sao?”

Câu nói “chồng” lại càng khiến Lý Vân Tịch xấu hổ đến đỏ cả mặt.

“Này, vợ! Nếu em đã nói như vậy thì chúng ta cược một ván đi, sao?”

“Anh muốn cược thế nào?”

Lý Vân Tịch hiếu kỳ nhìn Lâm Trác Úy.

“Nếu anh chữa hết cho Triệu Hổ, tối nay em phải cho tôi lên nệm! Sao nào?”

“Hừ! Anh mơ đi.”

“Này, em xem... Muốn ngựa chạy nhưng lại muốn ngựa không ăn cỏ. Em cũng không cho chút khích lệ, tôi làm gì có động lực đúng không?”

Lâm Trác Úy nói xong, Lý Vân Tịch cúi đầu, rối rắm.

Anh nghiêng đầu, cứ như vậy nhìn thẳng cô ấy, bộ dạng mắc cỡ của nha đầu này trông rất dễ thương.

“Khụ khụ khụ...”

Lý Vân Tịch ho một tiếng, sau đó bất lực nói: “Anh... Anh đổi cược cái khác đi, để tôi suy nghĩ chút!”

“Thành giao! Nếu tôi chữa khỏi cho Triệu Hổ thì em hôn tôi một cái.”

“Cái này...”

Lý Vân Tịch sửng sốt, sau khi nghĩ cả nửa ngày, cô đã cắn răng đồng ý: “Được! Tôi đồng ý. Nhưng nếu như anh chữa không khỏi thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play