“Chỉ còn duy nhất một cách này thôi sao?”

Cô bé gật đầu: “Chỉ còn cách này thôi, độc được lấy từ người Phượng Hoàng, Phượng Hoàng là linh thú trong trời đất, chỉ có Long thần mới có thể sánh bằng. Nhưng độc của Phượng Hoàng, Long thần không thể giải, chỉ có thể dùng máu của chính Phượng Hoàng mới tạo thành thuốc giải. Nhưng Phượng Hoàng khó tìm, tuy ta đã nói biện pháp, nhưng chưa chắc hai người đã tìm được.”

Phong Cẩm và Linh Đang đồng thời im lặng, không cần tìm, trong thôn đã có một Tiểu Phượng Hoàng.

Nhưng Tiểu Phượng hoàng vừa mất đi cha mẹ, nay lại biến thành vị thuốc, Linh Đang khó lòng nhẫn tâm: “Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?”

Cô bé nhìn nàng, không muốn nói gì thêm: “Những lời muốn nói, ta đều đã nói, nếu hai vị giết Vô Kiểm Nhân kia, tương lai có cơ hội, ta sẽ báo đáp ân tình này.”

Nói dứt lời, cô bé xoay người vào động, chỉ để lại bóng áo choàng tối đen.

Phong Cẩm suy nghĩ một lát, nói: “Đây là biện pháp mà Thông Bách Linh biết, nhưng chưa hẳn đã là biện pháp duy nhất. Ta sẽ trở lại Cửu Tiêu một chuyến, trực tiếp tìm Bàn Cổ đại đế.” Hy vọng hắn không ra ngoài chơi, nếu không chỉ có thể đi tra cứu sách cổ, nhưng làm vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Linh Đang trả lời: “Vậy ta sẽ về thôn.”

“Hiện tại thôn không an toàn, ta về cùng cô, bảo Long Tứ đưa người trong nhà và toàn bộ người trong thôn xuống Long cung.”

Linh Đang không ngờ hắn lại quan tâm đến người dân thôn Bát Tự đến vậy, nàng có phần bất ngờ, trong lòng cũng ấm áp hơn, trái tim vốn hoảng loạn tìm được trốn nương tựa nên càng thêm an bình: “Nhưng nếu mục tiêu của Vô Kiểm Nhân là thôn Bát Tự, mà trong thôn lại không có một bóng người, chẳng phải càng dễ bị xâm nhập sao?”

Phong Cẩm ngẫm nghĩ một lát, nét mặt trở nên hoà hoãn: “Ta bắt một người đến trông nhà cho cô.”

“Ai?”

Phong Cẩm khẽ nhướn mày: “Một ông già.”

Linh Đang không biết hắn muốn tìm ai, nhưng người hắn tín nhiệm ắt có thể tin được. Có điều, thấy hắn nhướn mày, nàng có cảm giác, hình như ông già kia nợ hắn một khoản tiền rất lớn.

Ra khỏi yêu giới, sắc trời dần tối. Đèn lồng ở yêu giới sáng lên, yêu quái nối nhau vào rừng, lúc đi ngang qua Linh Đang, ai nấy đều quay sang quan sát nàng. Cách quả cầu linh lực, Linh Đang vẫn có thể cảm giác yêu khí từ bên ngoài truyền vào, nàng ôm chặt tay gấu trúc. Bỗng cánh tay gấu gầy đi, không còn mềm mại như tơ, cách lớp quần áo lộng lẫy, nàng có thể chạm đến cánh tay mạnh mẽ của hắn, mà cánh tay ấy hiện đang được nàng ôm vào lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, người trước mắt tao nhã tuyệt luân, người cũng như tên.

Phong Cẩm không nhận thấy nàng đang nhìn mình, hắn gọi ra một cơn gió, mang nàng về thôn Bát Tự.

Lướt gió giữa bầu trời, vạn vật dưới mặt đất biến mất trong đêm tối, vài ngọn đèn toả sáng, đom đóm phát ra những tia sáng nhạt, mặt sông phản chiếu trời sao, tựa như dải Ngân Hà dưới mặt đất.

Chẳng còn tâm tư thưởng thức cảnh đêm, trong mắt, trong lòng Linh Đang chỉ có một suy nghĩ.

Trốn Cửu Tiêu, nơi có thể hoá giải bí mật thôn Bát Tự, phải chăng còn đẹp hơn cảnh sắc nàng thấy hiện tại?

Lướt nhanh trong gió, đã gần đến thôn Bát Tự. Từ lúc ở sông Thanh Hà, Phong Cẩm đã thấy thôn xóm bị khí độc bao phủ kia, so với lúc họ đi, thậm chí còn thêm nghiêm trọng.

Đến cửa thôn, vì lúc đi Phong Cẩm đã bao bọc hai tảng đá bằng quả cầu linh lực, xem ra lúc này đã tốt lên không ít, nhưng vẫn bị khí độc ngấm dần như trước, sắp biến thành tảng đá màu đen.

Nghe thấy tiếng động, tảng đá kia mở mắt ra, trông thấy hai người, nó yếu ớt nói: “Hai người đi rồi, con quái vật kia lại quay lại. Thấy trong thôn có người, nó liền bỏ đi.”

Linh Đang nghĩ, có lẽ đám Long Tứ đã ra khỏi giếng, bởi đối với Vô Kiểm Nhân, những người dân đã “hôn mê” đâu còn khiến hắn kiêng dè nữa.

Trước khi đi, hai người đã đưa người trong thôn về giường của chính họ, bao bọc trong quả cầu linh lực, quả cầu linh lực không có gì khác thường, xem ra Vô Kiểm Nhân chưa vào nhà, hoặc lúc chuẩn bị vào, hắn đã bị đám Long Tứ phát hiện.

Linh Đang thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, hỏi: “Sao vậy, huynh không thoải mái à?”

Phong Cẩm cảm thấy linh lực trong cơ thể đang tán loạn, hiện tượng này chưa từng xảy ra bao giờ: “Như thể có thứ gì đó đang đánh nhau trong trong thân thể, nguyên khí hỗn loạn, linh lực không nghe sai bảo.” Hắn nghĩ thầm, hẳn là khí độc của nước mắt Phượng Hoàng ảnh hưởng đến tiên thể, lập tức biến trở về gấu trúc. Gần như ngay lúc biến thân, nguyên khí kia liền ổn định lại, thật kỳ lạ, “Đi thôi, không sao rồi, chỉ là biến thành gấu, không thể dùng toàn bộ pháp thuật.”

“Không sao, chẳng phải Vô Kiểm Nhân kia đi rồi ư?”

“Ừ.”

Hai người trở về căn nhà trên sườn núi, Phong Cẩm quan sát kiểm tra khắp nơi, lại thấy kỳ lạ: “Có vẻ Vô Kiểm Nhân đã đến thẳng nơi này, hơi thở ở đây nồng đậm hơn nhiều so với hơi thở lưu lại trên đường về thôn.”

Hắn vừa dứt lời, dưới giếng liền truyền đến tiếng Long Tứ: “Hắn quả thật đến thẳng sân, mục tiêu hình như chính là cái giếng này, phát hiện dưới giếng có người, hắn chần chờ một lúc mới bỏ đi.”

Nghe thấy tiếng hắn nói, Linh Đang tựa vào thành giếng nhìn xuống.

Long Tứ không sợ nước, ngâm một đêm cũng không sao, nhưng Hồng Cát không thể ở dưới nước lâu, sớm tựa vào lưng hắn. Tiểu Phượng hoàng nằm trên lưng nàng, Tiểu Tiểu và anh em Dưa Chuột Ngốc ngồi trên đầu Tiểu Phượng hoàng. Long Tứ vừa ngẩng đầu nói chuyện, Tiểu Tiểu và anh em Dưa Chuột Ngốc lập tức túm chặt tóc hắn, hắn tức giận: “Tiểu Tiểu sợ nước đã đành, hai người các ngươi là giao nhân, trèo lên đầu ta làm gì?”

“Ộp, chỉ có thể nhân cơ hội này đè đầu cưỡi cổ người của Long tộc.”

“Ộp, về sau không có cơ hội.”

Long Tứ ngộp thở vì tức, thân thể hơi dùng sức, nháy mắt hất họ ra khỏi giếng. Đưa tay ra biến hoá, tất cả đều được bao bọc bằng quả cầu linh lực, ngăn cách khí độc bên ngoài. Vì vậy, sau khi nhảy lên, thân thể họ không dính một giọt nước.

Hồng Cát đi chân trần, lòng bàn như chân như điểm hoa sen, vừa thấy thôn xóm tối tăm như bị cái vung úp lên, nàng vô cùng giật mình: “Lúc chúng ta xuống giếng, xung quanh còn chưa tối tăm như vậy, Linh Đang, hai người tìm được thuốc giải chưa?”

Linh Đang khẽ máy môi, thấy nàng ôm Tiểu Phượng hoàng, lúc này đã nhắm chặt hai mắt ngủ say, không khỏi lắc đầu, mắt Hồng Cát đầy thất vọng, nỉ non: “Vậy phải làm sao bây giờ…”

“Chung quy sẽ tìm được biện pháp.” Linh Đang cố gắng lên tinh thần an ủi nàng, thấy Phong Cẩm và Long Tứ đã qua một bên nói chuyện, đoán rằng họ đang nói về chuyện Long cung, nàng không tiến lên nghe lén. Nàng sờ trán Tiểu Phượng hoàng, vừa chạm vào cậu bé, chỉ thấy hắn ngáp một cái, liếm môi không tỉnh, tiếp tục ngủ say.

“Linh Đang…” Hồng Cát cũng không ngốc, lại hiểu lòng người, nhất là tâm tư của Linh Đang, nàng mơ hồ nhận ra điều gì đó, “Ngươi tìm được phương pháp giải quyết rồi, đúng không? Hơn nữa còn liên quan đến Tiểu Phượng hoàng?”

Cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư một cách dễ dàng quả thật không tốt, Linh Đang không trả lời, chỉ im lặng, Hồng Cát biết mình đã đoán đúng. Nàng than khẽ, sao cuộc đời lại tàn nhẫn như vậy. Vừa rồi ở dưới giếng, nàng còn đùa Long Tứ, nói muốn nhận Tiểu Phượng hoàng làm con nuôi, hai người bọn họ cùng nuôi thằng bé. Nhưng đảo mắt…

“Có lẽ còn có biện pháp khác, lão gấu trúc sẽ lên Cửu Tiêu xem tình hình thế nào.”

“Cửu Tiêu?” Hồng Cát trợn tròn mắt, “Một con gấu mà đòi lên Cửu Tiêu, có sợ bị đập chết không?”

“… Không đâu.”

“Nhưng nó là một con gấu! Lại còn là một con gấu béo quay không ai thích.”

Đang đứng trước cửa nhà trúc nói chuyện với Long Tứ, Phong Cẩm lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, nhìn thoáng qua bên kia, lấy tay gấu chọc vai Long Tứ: “Quản ‘vợ’ của ngươi cho tốt vào.”

Long Tứ chột dạ: “Nàng không phải…”

“Ta biết các ngươi đã hôn nhau.”

“Ồ, ta còn biết ngươi và Linh Đang ngủ cùng nhau đấy.”

“Chúng ta chỉ đơn thuần nằm ngủ thôi.”

“Vậy chúng ta cũng chỉ đơn thuần…” Đơn thuần hôn nhau? Đây là cái quỷ gì? Long Tứ không nói lại hắn, căm giận phất tay áo rời đi, không nói nữa, “Ta đi đưa người trong thôn xuống Long cung.”

Phong Cẩm lanh mồm lanh miệng, có lẽ trong thời gian ngắn, Long Tứ sẽ không dám tiếp chiêu, hắn vô cùng hài lòng. Hắn bước đến chỗ Linh Đang, nói: “Đi thôi, ta đưa mọi người xuống Long cung ở vài ngày.”

Linh Đang gật đầu, lại quay sang nhìn anh em Dưa Chuột Ngốc: “Các ngươi…”

Hai người lặng im một lát, nói: “Chúng ta muốn ở đây.”

Không phải muốn ở đây, không muốn đi cùng để bảo vệ người trong thôn và Linh Đang, chẳng qua nơi đó là hoàng cung. Họ thà chết ở thôn Bát Tự, cũng không nguyện đặt chân tới nơi đó. Linh Đang hiểu rõ, nhưng nàng vẫn lo lắng. Phong Cẩm nói: “Ra cửa thôn đi, ta sẽ tìm ông già kia, hắn đến đây, cũng có người bầu bạn với hai anh em giao nhân.”

Giao nhân không thể sống thiếu nước, những con sông bình thường không có tác dụng với họ, ở lại giếng cũng tốt, hơn nữa có “ông già trong truyền thuyết” đến, Linh Đang cũng yên lòng: “Vậy các ngươi bảo trọng nhé.”

“Ộp.”

Linh Đang đi phía trước, dẫn yêu quái trong sân ra ngoài thôn, Phong Cẩm đi phía sau, vừa đi vừa mặc niệm, đưa đá truyền âm lên Cửu Tiêu.

Ra khỏi thôn, Long Tứ vừa hay thu toàn bộ người trong thôn vào tay áo, thấy họ ra, quả nhiên không thấy hai anh em giao nhân, hắn nói: “Huynh đệ họ ở lại đây, chỉ e sẽ gặp nguy hiểm. Tu vi của Vô Kiểm Nhân kia không kém ta đâu.”

Vô Kiểm Nhân không tấn công mãnh liệt, có lẽ là vì dưới giếng có nhiều yêu quái. Nhưng để mình họ lại đó, Long Tứ có chút lo lắng.

“Ta sẽ bảo lão Mộc Hoa đến.”

Long Tứ giật mình, nói: “Ngươi lại bẫy hắn.”

Phong Cẩm cười mỉm chi, nói: “Không phải bẫy thì đâu đến lượt hắn.”

“…”

“Phải rồi, ngươi đã kiểm tra giếng nước chưa?”

Long Tứ nói: “Ta đã đi qua toàn bộ khe rãnh dưới giếng, nhưng chúng không thông đến nơi nào kỳ lạ cả, cái giếng này cũng giống những giếng khác, đều là được xây qua loa từ bùn và đá.”

“Ngay cả ngươi cũng không tra được…” Phong Cẩm sa vào trầm tư, chỉ thấy một chấm sáng từ bầu trời bay tới, hắn thu lại tâm tư, trái lại nói với Linh Đang, thanh âm nhẹ đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra sự khác biệt, “Ta đi đây, ta sẽ nhanh chóng trở lại, chờ ta.”

Người luôn đồng hành với mình phải ra đi, tuy chỉ là tạm thời, nhưng Linh Đang vẫn cảm thấy trong lòng như thiếu đi một góc: “Ừ, ta chờ huynh.”

Gần như ngay khi ánh sáng kia hạ xuống, Phong Cẩm cũng hoá gió mà đi, hai người lướt qua nhau.

Mộc Hoa thượng tiên vừa chạm đất, lảo đảo một bước, hất đám râu hoa râm, mắng to về phía làn gió: “Ngươi lại bẫy ta! Cái gì mà tiên cảnh trốn nhân gian, bảo ta tới chơi, nơi này, nơi này, nơi này…” Trước mắt một màu đen kịt, tất cả đều… Hắn khựng lại, kinh ngạc, “Nước mắt Phượng Hoàng.”

Nhận ra nước mắt Phượng Hoàng, lại có dáng vẻ thần tiên, tóc bạc bay bay, Linh Đang càng thấy người này đáng tin cậy.

Trông thấy Long Tứ, Mộc Hoa thượng tiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có người lấy nước mắt Phượng Hoàng, rải khắp thôn này.”

Đơn giản, rõ ràng, dễ hiểu, Mộc Hoa thượng tiên lập tức hiểu rõ Phong Cẩm định đi đâu: “Vậy hắn gọi ta tới làm gì?”

Long Tứ ngẫm nghĩ, rốt cục tìm ra một từ thích hợp: “Trông nhà.”

Mộc Hoa thượng tiên trợn mắt, tức giận giậm chân: “Ngươi coi ta là chó hả?!”

Nhìn dáng vẻ tức giận chỉ tay lên trời của hắn, Linh Đang bỗng cảm thấy câu “người phân theo bầy” rất có đạo lý.

Long Tứ vỗ vai nàng: “Đi thôi, xuống Long cung.”

Linh Đang đi theo hắn, đi được hai bước, nàng bỗng nhớ ra một chuyện: “Hình như Long cung bị ta đốt, hiện tại đã sửa tốt chưa?”

Long Tứ khựng lại, phải rồi… Sao hắn lại quên chuyện tồi tệ này nhỉ…

Hiện tại có lẽ cha hắn đã quay về Long cung, vậy bây giờ hắn trở về, chẳng phải là chui đầu vào lưới ư? Hắn nuốt nước bọt, quay lại nhìn căn nhà nằm trên sườn núi đằng xa, vì sao hắn lại chạy ra khỏi giếng, vì sao?

Chẳng phải vì một câu nói của bạn tốt ư?! Hắn tức giận, nói: “Đồ bạn xấu xa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play