Chương 131
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Nguyên chủ khi còn nhỏ đã nấu cơm, Ngôn Cảnh Tắc có ký ức của hắn, cũng có thể…… Đem đồ nấu chín.
Nhưng sắc hương vị linh tinh thì khỏi cần suy nghĩ.
Hắn am hiểu nhất chính là nấu cơm, cùng với trong lúc nấu cơm, chưng các loại đồ ăn.
Huyện Đông Cốc bên này là đất lành, thổ địa phì nhiêu, trên cơ bản từng nhà đều trồng lúa, một năm trồng hai mùa, món chính của mọi người giống nhau cũng là cơm, nhưng nhà nông bình thường rất khó ăn cơm chỉ do mỗi gạo nấu ra, họ đều bỏ vào những thứ khác nấu cùng, tỷ như có khoai lang đỏ có bí đỏ tùy mùa, mỗi ngày ăn cơm khoai lang, cơm bí đỏ, đậu tằm gì đó chín liền ăn cơm đậu, chỉ có thêm rau xanh còn có thể dùng thêm bữa cơm.
Từng nhà lại phổ biến chỉ có một cái nồi…… Hoặc là dứt khoát chỉ ăn cơm không dùng thức ăn, nếu không thường thường là trên giá chưng làm thêm món ăn.
Hôm nay buổi tối, Ngôn Cảnh Tắc liền đem thịt nạc mình đã muối trước một ngày ra chưng lên, sau lại chưng một ít rau dại mọc trước cửa nhà.
Rau dại bị chưng chín như, đều trở nên nát bét, Vệ Lăng Tu một chiếc đũa cũng chưa động, chỉ gắp thịt ăn hai chén cơm.
Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy…… Tâm tình y tốt lắm nên ăn uống thì tốt rồi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn y ăn như vậy lại có chút lo lắng, sợ chính mình nuôi không nổi Vệ Lăng Tu.
Thịt heo giá không tiện nghi đâu! Cũng may Vệ Lăng Tu thích ăn thịt nạc, thịt nạc chỉ cần mười lăm mười sáu văn một cân.
“Lăng Tu, chúng ta ngày mai liền đi huyện thành, đem sách bán?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị, phải xác định cái này thật sự có thể kiếm tiền, hắn mới có động lực đi làm.
Vệ Lăng Tu sửng sốt.
Xảy ra chuyện như vậy, y có hơi không dám đi huyện thành, sợ người khác nói y, nhưng y không đi, chẳng lẽ bắt Ngôn Cảnh Tắc đi?
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa biết chữ, rất nhiều thứ không hiểu, cũng không cùng người ở hiệu sác đánh giao tế qua, những người đó sẽ khinh thường người khác, có thể nào lừa Ngôn Cảnh Tắc hay không?
Y kỳ thật cũng không có khả năng cả đời không đi huyện thành.
“Được, chúng ta ngày mai đi huyện thành.” Vệ Lăng Tu nói.
Ăn cơm xong trời liền đen, Ngôn Cảnh Tắc thúc giục Vệ Lăng Tu đi ngủ, bản thân mình cũng vẫn luôn ngáp.
“Ngươi đi ngủ sớm một chút.” Vệ Lăng Tu nói, lại hỏi: “Giường của ngươi……”
Y hôm nay ban ngày đi phòng Ngôn Cảnh Tắc dùng để ngủ nhìn nhìn, nơi đó cũng có một tấm ván cửa, nhưng quá nát, không giống như là có thể cho người ngủ.
Nhưng chẳng lẽ y muốn cho Ngôn Cảnh Tắc cùng mình ngủ sao?
Trước tiên không nói ván cửa kia rất hẹp, hai người căn bản nằm không được, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ cũng không muốn cùng nhau ngủ với y…… Trước kia Ngôn Cảnh Tắc còn nói qua muốn cưới vợ.
“Ta lập tức liền đi thu dọn.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức đi thu dọn.
Ván cửa bên kia càng nát, nhưng mặt trên để mấy thứ trải trải lên vẫn là có thể ngủ!
Vệ Lăng Tu trả lại cho hắn giường chăn của hắn kìa!
Ngôn Cảnh Tắc trước tiên để mấy tấm ván gỗ lên cái cửa nát, lại đem quần áo cũ chăn cũ của mình trải lên, lại trải lên màn giường xả từ chỗ Vệ Lăng Tu trải lên, giường này đã đủ thoải mái!
Ngôn Cảnh Tắc tối qua cả một đêm không ngủ, hôm nay vừa nằm xuống liền ngủ ngay, nhưng ngày buổi sáng hôm sau, trời còn chưa sáng lại tỉnh.
Hắn trước tiên nấu cho chính mình một nồi cơm gạo cũ, ăn một nửa, dư lại một nửa kia bỏ vào bình, để vào trong phòng mình, lại nấu một nồi cơm tẻ, chờ lát nữa cho Vệ Lăng Tu ăn.
Hôm qua giữa trưa và buổi tối, bởi vì có Vệ Lăng Tu ở, hắn đều chỉ nấu cơm tẻ, cùng Vệ Lăng Tu ăn.
Nhưng hắn lúc ấy kỳ thật nấu thiếu, sau đó cùng Vệ Lăng Tu ăn cũng ăn giống y, chỉ ăn được ba phần no.
Nguyên chủ ăn uống thật sự quá nhiều!
Hôm nay, hắn dứt khoát liền trước tiên nấu chút cơm gạo cũ ăn no, dư lại chờ lát nữa đói bụng cũng có thể ăn.
Tuy nói chép sách có thể kiếm tiền, nhưng hắn không phải nguyên chủ, không có ý tưởng “ăn sạch dùng hết thân thể khỏe mạnh", hắn đã bắt đầu suy xét chuyện vài thập niên sau rồi!
Hắn cùng Vệ Lăng Tu đều là nam nhân, tương lai sẽ không có hài tử, vậy cần thiết phải tích cóp tiền!
Bọn họ cần phải có mấy gian nhà ở tốt một chút, cần phải có mấy chục mẫu đất, lại có cũng phải tích tụ cho nhiều thêm, như vậy già rồi mới có thể an độ lúc tuổi già.
Không, như vậy cũng không đủ.
Vệ Lăng Tu thích ăn thịt, chính hắn lại ăn quá nhiều……
Ngôn Cảnh Tắc căn bản không dám tiêu tiền lung tung.
Nghĩ như vậy, hắn ngồi vào án thư của Vệ Lăng Tu, tiếp tục chép sách.
Tam Tự Kinh ngày hôm qua hắn đã sao chép qua một lần, hiện tại chép lại tốc độ càng mau, hơn nữa sách này rất mỏng……
Trước khi chuẩn bị ra cửa, hắn đã chép xong thêm một quyển.
Vệ Lăng Tu chậm chạp không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.
Nhìn Ngôn Cảnh Tắc bự con cầm bút, nhanh chóng mà viết chữ nhỏ đoan chính như vậy, y chung quy cảm thấy có hơi không hài hòa.
“Ngôn ca, ngươi viết chữ thật nhanh!” Vệ Lăng Tu nhịn không được cảm khái.
“Biết dùng lực đạo gì tới viết, viết lên liền đơn giản.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn ngay từ đầu chính là không cầm qua bút, không biết dùng lực đạo gì thích hợp mới có thể viết xấu, sau khi quen rồi liền cảm thấy viết chữ quá đơn giản.
Thể lực hắn như vậy làm hắn viết một ngày cũng không mệt!
Vệ Lăng Tu: “……” Người khác nếu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, khẳng định sẽ muốn đánh hắn!
Không, đừng nói người khác, y cũng muốn đánh Ngôn Cảnh Tắc đây.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu lên đường đi huyện thành, thuận tiện cho quen đường.
Thể lực Vệ Lăng Tu chẳng ra gì, nhưng không cầm đồ nhiều, chỉ là đi đường cũng sẽ không mệt, đi theo Ngôn Cảnh Tắc được nửa canh giờ, bọn họ liền tới tới huyện thành.
Huyện Đông Cốc không có tường thành, nhưng được một con sông vây quanh, trên sông có vài cây cầu đá cao.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu qua cầu, liền có rất nhiều người nhìn qua.
Vệ Lăng Tu nhớ rõ, lúc trước hai người y và Ngôn Cảnh Tắc là bị một đám người bắt gian, người nhà y cũng hoàn toàn không có ý từ vì y che giấu, thật ra còn rõ ràng muốn làm lớn chuyện……
Bọn họ không thể để y yên, hiện tại sợ là toàn bộ người trên huyện thành đều đã biết chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc.
Cũng không biết người khác sẽ nhìn y thế nào.
Vệ Lăng Tu có chút lo lắng, liền sợ nhìn đến ánh mắt chán ghét của người khác, ngay từ đầu cũng không dám ngẩng đầu, chờ sau đó đem đầu ngẩng lên……
Xung quanh y và Ngôn Cảnh Tắc cũng không có người nào, đại khái là người khác bị khổ người của Ngôn Cảnh Tắc dọa tới, nhưng tại sao…… Sao bọn họ ngẫu nhiên nhìn y còn một bộ dáng rất đồng tình vậy?
Vệ Lăng Tu có điểm ngốc.
Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bán sách.
Vệ Lăng Tu mang theo Ngôn Cảnh Tắc vào hiệu sách.
Thời điểm bá tánh bình thường bên ngoài nhìn Ngôn Cảnh Tắc đều có chút sợ hãi, nhưng mấy thư sinh trong tiệm nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc lại có vẻ ghét bỏ, còn có người nói: “Thật là làm nhục văn nhã!”
Nhưng mà người này mới ra khẩu, đã bị người bên cạnh lôi đi.
Bọn họ là người muốn tới hiệu sách mua sách, đa phần là vừa bắt đầu đọc sách, hơn phân nửa cả đồng sinh cũng chưa thi đậu.
Tuy nói người đọc sách địa vị cao, nhưng bọn họ cũng là thân thể máu thịt bình thường, cũng sợ Ngôn Đại lưu manh như vậy tìm bọn họ phiền toái.
Cho nên…… Vẫn là không nên đắc tội với người tương đối tốt hơn!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn cảm thấy thân hình mình thật sự đặc biệt cao lớn.
Nhìn nhìn mà xem, tất cả mọi người đều sợ hắn!
Vệ Lăng Tu lại bởi vì chuyện người khác khinh bỉ Ngôn Cảnh Tắc có điểm khó chịu, nhưng nhìn đến ông chủ hiệu sách, y lại thu thập tâm tình của mình: “Ông chủ, ta muốn bán sách.”
Ông chủ hiệu sách là một lão nhân để râu dài, y liếc mắt nhìn Vệ Lăng Tu một cái, nói: “Người bán điền bán đất tới mua sách thì nhiều, bán sách thì không có mấy ai…… Ngươi muốn bán sách gì?”
Vệ Lăng Tu có chút ngượng ngùng: “Ta không phải muốn bán tàng thư, là sao chép một ít sách muốn bán.”
Nói rồi Vệ Lăng Tu liền đem kinh phật mình chép ở Vệ gia và ba quyển Tam Tự Kinh mới chép xong ra.
Những thứ đó kỳ thật cũng không thể tính là sách, vẫn chưa đóng hoàn chỉnh thành sách.
“Ngươi chép à?” Chưởng quầy hỏi.
“Ừm.” Vệ Lăng Tu nói.
“Chữ Vệ thiếu gia không tồi, sao không đi thi công danh?” Chưởng quầy có chút giật mình, văn nhân huyện Đông Cốc trên cơ bản ông đều nhận thức, rất nhiều chữ của tú tài còn không đẹp như Vệ Lăng Tu.
Nhưng ông vẫn luôn nghe nói đại thiếu gia Vệ gia này bất hảo, không thích đọc sách……
Kỳ thật như đồng sinh, chỉ cần học thuộc lòng sách phải thi, có người giảng giải một chút, lại có một bút chữ đẹp, cơ bản là có thể thi đậu, làm văn hoặc là thơ từ gì đó thiếu một chút cũng không sao.
Vệ Lăng Tu sinh ở Vệ gia, theo lý ra sao cũng đều có thể thi đậu.
Vệ Lăng Tu không trả lời.
Kỳ thật tiểu hài tử, ai sẽ ngay từ đầu đã thích đọc sách? Chỉ là hai đệ đệ y bị người trong nhà buộc đi đọc, tới phiên y thì…… Đều nói y không thích đọc sách, nói nhiều đến chính y cũng tin là vậy.
Vệ Lăng Tu không muốn nhiều lời: “Chưởng quầy, sách này……”
“Ta nhìn xem trước.” Chưởng quầy từng trang nhìn kỹ.
Ông nhìn một hồi lâu mới đem tất cả trang giấy đều xem xong: “Chữ cũng không sai, Tam Tự Kinh chỗ ta bán 300 văn, một quyển cho ngươi hai trăm 50 văn, còn những kinh Phật này 400 văn một quyển.”
Mấy quyển kinh Phật kia có thể nhiều tiền hơn Tam Tự Kinh.
Sách như vậy tuy nói bán không nhiều lắm, nhưng luôn có mấy phu nhân hoặc lão thái thái vài nhà có tiền sẽ đến mua, mua về tự mình niệm hoặc là lấy cung trước Phật, thậm chí dứt khoát đốt luôn cũng có.
Vệ Lăng Tu trước kia sao chép sáu quyển kinh Phật, trực tiếp liền bán hai quán 400 văn, hơn nữa tiền bán Tam Tự Kinh thêm lên thế nhưng có hơn ba quán, ước chừng tương đương ba lượng bạc.
Tuy Vệ gia vì hãm hại Vệ Lăng Tu, vừa ra tay liền cho Ngôn Cảnh Tắc mấy trăm lượng bạc, nhưng đối với nhà người thường mà nói, ba lượng bạc không ít.
Ngôn Cảnh Tắc tức khắc có điểm kích động.
Nhưng chờ hắn hỏi qua giá cả bút mực trang giấy……
Sách nơi này quý, một phần lớn nguyên nhân là do giấy quý!
Chép một quyển Tam Tự Kinh cần số lượng giấy… Chẳng sợ một chữ cũng không sai, cũng muốn bảy tám chục văn!
Trách không được chỉ có kẻ có tiền mới đọc sách!
Bất quá sau khi đọc sách biết chữ, kiếm được thật nhiều, sao chép một quyển Tam Tự Kinh đại khái có thể kiếm 150 văn, mười quyển chính là nửa quán, một trăm quyển chính là mười lăm quán, một ngàn quyển chính là 150 quán……
Hắn một ngày hắn chép được mười quyển hai mươi quyển đi!
Ngôn Cảnh Tắc đã lập hạ hùng tâm tráng chí.
Ông chủ hiệu sách kia nhìn Tam Tự Kinh mới vừa chép tốt, lại nói với Vệ Lăng Tu: “Vệ thiếu, ngươi cũng đừng mệt……”
Vệ Lăng Tu rời khỏi Vệ gia mới một ngày, liền chép ba quyển sách, đây……
“Ta không mệt.” Vệ Lăng Tu nói, trong đó hai quyển đều là Ngôn Cảnh Tắc chép.
Ông chủ hiệu sách dù sao cũng không tin.
Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu kiếm lời, lại mua thêm vào một ít đồ vật, sau đó liền trở về nhà.
Bọn họ giữa trưa là ăn ở trấn trên, Ngôn Cảnh Tắc ăn nhiều cỡ Vệ Lăng Tu, căn bản không ăn no, sau khi về đến nhà hắn trước tiên tiến vào phòng đem nửa nồi cơm còn dư lại ăn nốt, sau đó liền bắt đầu chép sách.
“Ngôn ca, ta dạy cho ngươi học thứ khác nha?” Vệ Lăng Tu đề nghị.
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt: “Từ từ, ta trước chép nhiều hơn mấy quyển sách đã!”
Vệ Lăng Tu: “…… Ngôn ca ngươi muốn chép trước mấy quyển? Ta và ngươi cùng nhau chép.”
“Trước chép một ngàn quyển, như vậy trước khi qua mùa đông, chúng ta có thể xây nhà!”
“……” Vệ Lăng Tu hết chỗ nói rồi: “Ngôn ca, hiệu sách một năm cũng không bán ra ngoài được một ngàn quyển Tam Tự Kinh đâu…"
Ngôn Cảnh Tắc dừng bút, nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Ta cảm thấy ta có thể học một chút sách khác…… Ta đổi chép cái khác!”
Một quyển sách chép nhiều bán không ra nói không chừng sẽ bị giảm giá trị, hắn vẫn là chép mấy quyển sách khác nữa đi!
Mặc kệ thế nào, hắn đều phải vì chính mình và Vệ Lăng Tu kiếm tiền dưỡng lão!
Vệ Lăng Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc có thiên phú như vậy, thế mà chỉ nghĩ đến chép sách?
Hết chương 131.
__________∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆___________
Chương 132
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Vệ Lăng Tu nhịn không được nói cho Ngôn Cảnh Tắc chỗ tốt của đọc sách khảo công danh.
Chỉ cần lên làm tú tài là có thể có một vài đặc quyền, cũng có thể thu học sinh dưỡng gia sống tạm, sau khi thi đậu cử nhân càng khó lường, tuy nói hiện tại người đọc sách càng ngày càng nhiều, bọn họ Giang Nam bên này lại văn phong cường thịnh, nhân văn hội tụ, người đọc sách càng nhiều, nhưng cử nhân muốn đi địa phương hẻo lánh làm chủ bộ gì đó vẫn là không thành vấn đề, cũng có thể dạy học linh tinh.
Nếu có thể thi đậu tiến sĩ, kia tuyệt đối là một bước lên trời.
Vệ Lăng Tu trước kia không thiếu nghe mấy thứ này, nhưng không quá để bụng, dù sao con đường này thật sự khó đi, nhưng hiện tại đến phiên Ngôn Cảnh Tắc, y liền cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc nhất định phải đi thử xem.
Chờ Vệ Lăng Tu nói xong, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Ngươi nói lời này rất có đạo lý, cho nên ngươi nhất định phải đọc sách cho tốt vào.”
Vệ Lăng Tu: “???”
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi đọc sách, từ hôm nay trở đi, ngươi phải đọc sách cho tốt, qua chút thời gian lại đi tìm một lão sư, tương lai đi khảo công danh!”
Vệ Lăng Tu đều ngốc, trước kia y đi khảo đồng sinh, căn bản thi không đậu, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc thế mà muốn y đi khảo công danh? Quan trọng nhất chính là…… “Ngôn ca, thi khoa cử yêu cầu tài đức vẹn toàn, ta không được.”
“Vì sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Ta bị đuổi ra khỏi gia môn mà.” Vệ Lăng Tu nói.
Mấy ngày nay y càng thêm thanh tỉnh, minh bạch phụ thân mình là thật sự nhìn mình không vừa mắt.
Kỳ thật nam tử cùng nam tử ở bên nhau, nói nghiêm trọng là mất mặt, kỳ thật nếu thoáng che lấp cũng chỉ là một cọc phong lưu vận sự mà thôi.
Bất quá chuyện này vốn chính là người nhà y cố tình thiết kế, làm sao che lấp cho y?
“Ta đây có thể?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại, Vệ Lăng Tu thật sự không làm chuyện gì, nhưng thật ra hắn lịch sử đen có một đống lớn.
“Vì sao không thể?” Vệ Lăng Tu hỏi, nói vài tình huống không thể khoa khảo, tỷ như con của con hát liền không thể tham gia khoa khảo.
Mà cái này chủ yếu xem phụ thân, tỷ như người nào đó mẫu thân đã từng làm con hát, nhưng phụ thân người đó không phải, người đó cũng chưa từng nhập tiện tịch, liền không ngại nữa.
Nhưng thật ra giống Vệ Lăng Tu vậy, nếu bị phụ thân cho rằng bất hiếu, vậy trên cơ bản liền cùng khoa cử vô duyên.
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có ký ức nguyên chủ, nguyên chủ cũng chỉ biết ăn nhậu chơi bời, thật đúng là không biết này nọ, hiện tại nghe Vệ Lăng Tu giải thích hắn mới biết được nguyên nhân.
Sau đó cẩn thận tưởng tượng…… Hắn phát hiện chính mình lại có thể tham gia khoa cử.
Nhà hắn là nông hộ, phụ thân hắn tuy nói là tên vô liêm sỉ, nhưng chủ yếu là tự mình uống rượu bài bạc, cũng không có lưu lại án đế.
Rồi tới lượt nguyên chủ…...
Nguyên chủ mấy năm nay không thiếu đánh nhau ẩu đả, nhưng đối tượng kiếm chuyện đều là người xác xác thật thật thiếu tiền sòng bạc, sau lưng sòng bạc còn có Lý gia, những người đó cũng sẽ không báo quan, cho nên nguyên chủ cũng không có án đế.
Cho nên từ thân phận đi lên mà nói, hắn chính là một nông dân thanh thanh bạch bạch.
Ngôn Cảnh Tắc nhất thời cạn lời.
Nơi này có vài quy định thật là làm hắn không thể lý giải.
“Cho nên, Ngôn ca, ngươi có thể đi thử xem.” Vệ Lăng Tu tin tưởng đầy cõi lòng.
Thời điểm mới từ Vệ gia ra, y có loại cảm giác trời sập.
Nhưng hai ngày nay gặp phải quá nhiều chuyện, y cũng không nghĩ nhiều nữa.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Vệ Lăng Tu, liền nói ngay: “Lăng Tu, ngươi biết đọc sách cần bao nhiêu tiền không?”
Vệ Lăng Tu sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta hiện tại không có tiền.”
Cho nên vẫn là chép sách đi!
Bọn họ từ huyện thành mua trở về rất nhiều giấy bút, Tứ Thư Ngũ Kinh cơ bản nhất, Vệ Lăng Tu lại có đầy đủ hết.
Ngôn Cảnh Tắc theo Vệ Lăng Tu đọc sách một lần, chữ mà không biết nhìn Vệ Lăng Tu viết một lần, sau khi chép mấy quyển Tam Tự Kinh liền bắt đầu chép sách khác.
Vệ Lăng Tu: “……” mấy quyển sách như vậy y học mất mười năm, bởi vì mình không để bụng nên không học thuộc lòng được, Ngôn Cảnh Tắc thế mà mất mấy ngày công phu đều đọc thuộc được hết!
Trên đời này thế mà còn có người thông tuệ như vậy!
Người đọc sách muốn viết chữ đẹp đều phải chuyên môn luyện lực cánh tay, có vài người sẽ ở riêng trên tường viết chữ, nhưng bọn họ có luyện như thế nào cũng so ra kém Ngôn Cảnh Tắc!
Đồ vật trăm mấy cân, Ngôn Cảnh Tắc một bàn tay là có thể xách lên, xách lên còn có thể xoay vài vòng, thứ hắn không thiếu nhất chính là lực cánh tay!
Còn viết chữ tương đối buồn tẻ thì…… Ngẫm lại bản thân mình cần tiền dưỡng lão, hắn cũng có thể chịu đựng.
Vệ Lăng Tu một ngày nhiều nhất chỉ có thể viết tả hữu 3000 chữ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc một ngày viết hai ba vạn chữ cũng không nói chơi.
Lần đầu tiên sao chép sách mới, hắn còn phải xem vài lần sách vở, nhưng sau khi chép qua một lần, hắn liền có thể trực tiếp viết, càng bớt việc.
Vì thế, không mất mấy ngày công phu, Ngôn Cảnh Tắc liền đem chống giấy thật dày lần trước mua về nhà, tất cả đều đã chép xong.
Hắn thậm chí còn thừa dịp không chép sách, tu sửa lại nhà mình.
Đem trúc kết lại với nhau, hơn nữa ván gỗ linh tinh là có thể tu sửa tường, sườn lại hồ lên một tầng bùn, tuyệt đối không bị gió lùa, còn nóc nhà, trước tiên đắp chiếu lên, bên ngoài lại trải lên cỏ tranh, sẽ không bị mưa dột.
Làm xong việc này, Ngôn Cảnh Tắc đi qua nhà thôn trưởng trả lại công cụ.
Cả nhà thôn trưởng thấy hắn tới trả đồ, rất kinh hỉ…… Phỏng chừng bọn họ trước đó cho rằng hắn có mượn không có trả.
Chờ về đến nhà, Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu, lại lần nữa đi huyện thành bán sách.
Lần trước đi hiệu sách, Ngôn Cảnh Tắc liền phát hiện người ở hiệu sách đều không muốn thấy mình, lần này cũng không muốn đi vào: “Lăng Tu, ngươi đi hiệu sách bán sách đi, ta đi mua chút thức ăn.”
“Được.” Vệ Lăng Tu đáp ứng.
Ngôn Cảnh Tắc đi mua lương thực còn có các loại thịt, còn tính toán mua mấy con gà về nuôi.
Tuy Vệ Lăng Tu mấy ngày nay vẫn luôn nhắc mãi bảo hắn thi khoa cử, nhưng hắn vẫn cảm thấy thứ kia cách hắn quá xa xôi.
Hơn nữa…… Đừng nhìn hiện tại Tứ Thư Ngũ Kinh hắn đều thuộc, mặt trên ý tứ những lời đó, tất cả hắn đều không hiểu!
Suy nghĩ trước mắt Ngôn Cảnh Tắc vẫn là kiếm nhiều tiền, tích cóp nhiều tiền dưỡng già.
Nghĩ đến mình cũng có thể kiếm tiền, lúc tiêu tiền Ngôn Cảnh Tắc liền có nắm chắc, mà lúc hắn đi mua đồ, Vệ Lăng Tu đã vào hiệu sách.
Mới vừa tiến vào hiệu sách, trong lòng Vệ Lăng Tu liền “lộp bộp” một chút —— đệ đệ y thế mà cũng ở đây.
Đồng lứa Vệ gia này của y là lót chữ Lăng, hai đệ đệ của Vệ Lăng Tu, đệ đệ lớn là Vệ Lăng Nguyên, năm nay mười bốn, đứa nhỏ kêu Vệ Lăng Tề, năm nay mười một.
Vệ Lăng Tề tuổi còn nhỏ, cơ bản không ra xã giao, cả ngày bị bắt đọc sách, nhưng Vệ Lăng Nguyên năm trước đã khảo đồng sinh, thường thường sẽ đi với bạn chung trường cùng nhau ra cửa, hiện tại ở hiệu sách gặp được, cũng không hiếm lạ.
Vệ Lăng Tu vẫn luôn cùng đệ đệ này không hợp nhau.
Đệ đệ này hâm mộ y có thể không chịu quản thúc, y lại hâm mộ đệ đệ có người quản giáo.
May mà sau khi y vào hiệu sách, đệ đệ y coi như nhìn không thấy y.
Vệ Lăng Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tìm được chưởng quầy nói là lại chép một ít sách, bảo chưởng quầy hỗ trợ nhìn xem.
“Chép bao nhiêu? Cho ta xem.” Chưởng quầy nói.
Vệ Lăng Tu lấy ra một chồng lớn.
Chưởng quầy: “……”
Sách vở in ấn thực quý, đầu năm nay phàm là người đọc sách, trên cơ bản đều sẽ chép sách.
Nhưng người bình thường rất khó chép đến một chữ không sai, hơn nữa bọn họ muốn đem càng nhiều tâm tư tiêu phí vào đọc sách, cho nên thường sẽ không dựa vào chép sách kiếm tiền, đa phần là nhìn thấy sách tốt thì sao chép một quyển tự mình lưu trữ, cũng hoặc là lấy tới tặng người.
Đương nhiên, hiệu sách sẽ mướn một ít lão đồng sinh thi không đậu tú tài, hoặc là người cả đồng sinh đều không thi đậu giúp đỡ chép sách, cũng là có người coi đây là công việc.
Nhưng những lão đồng sinh chép sách đó cũng không chép được nhiều như Vệ Lăng Tu vậy!
Càng quan trọng là, chữ Vệ Lăng Tu còn phi thường tốt.
Trước đó Tam Tự Kinh Vệ Lăng Tu đặt ở chỗ ông, bởi vì chữ không tồi nên rất nhanh đã bán đi.
Lúc này một ít người nhà ông đọc sách, muốn tìm lão sư tốt cũng khó, càng không biết luyện chữ như thế nào, chữ Vệ Lăng Tu tự tuy rằng không được tốt lắm, nhưng kỳ thật vượt qua rất nhiều chữ tú tài, tự nhiên có người nguyện ý mua đi, đối chiếu vẽ lại.
Chỉ là, lúc này mới mấy ngày công phu, Vệ Lăng Tu lại viết được nhiều như vậy?
Y không phải là ngày tiếp nối đêm mà viết chứ?
Chưởng quầy hiệu sách nhịn không được nói: “Vệ thiếu, ngươi đừng chê ta lắm miệng…… Ngôn Đại kia không dễ sống chung, ngươi chớ có đào tim đào phổi.”
Người bình thường ai có thể chỉ mấy ngày công phu viết nhiều như vậy, đây là bị người ép buộc rồi!
“Hắn đối với ta rất tốt.” Vệ Lăng Tu nói.
Chưởng quầy cũng không tin tưởng, nhưng nhìn kỹ lại —— Vệ Lăng Tu rõ ràng bị đuổi khỏi Vệ gia, nhưng sắc mặt hồng nhuận, một chút cũng không giống bị ủy khuất.
Chẳng lẽ Ngôn Cảnh Tắc cũng không bức bách Vệ Lăng Tu?
Nhưng nếu là như vậy, mấy quyển sách này từ đâu mà tới?
Người chép sách trong tiệm bọn họ đi chép thoại bản yêu cầu không cao, mấy ngày công phu cũng chép không được nhiều như Vệ Lăng Tu.
“Vệ huynh, kia không phải huynh trưởng ngươi sao?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Vệ Lăng Tu quay đầu lại, liền nhìn thấy có người đang cùng Vệ Lăng Nguyên nói chuyện.
Vệ Lăng Nguyên mặt đầy khinh thường: “Ta không có huynh trưởng tự cam hạ tiện như vậy!”
Vệ Lăng Tu âm thầm nắm chặt nắm tay.
Vệ Lăng Nguyên niên thiếu khí thịnh, rồi lại nâng cằm lên, nói với Vệ Lăng Tu: “Vệ Lăng Tu, cha muốn khai tông từ đường xoá tên ngươi đi, ngươi biết chưa? Về sau không cần ở bên ngoài đánh danh hào Vệ gia.”
Vệ Lăng Tu ngày ấy nhìn thấy bộ dáng trong nhà thân nhân, liền biết bọn họ sợ là sẽ không để y sống tốt, nhưng y thật đúng là không nghĩ tới, phụ thân mình thế mà thật sự muốn khai tông từ đường, đem mình xoá tên.
“Không ai hiếm lạ đánh danh hào Vệ gia đâu!” Ngôn Cảnh Tắc vừa đến liền nhìn thấy một màn này, hỏa khí lập tức liền lên, hận không thể đi lên đánh nhau.
Nhưng ký ức nguyên chủ nói cho hắn, người như Vệ Lăng Nguyên hắn đắc tội không nổi.
Lúc trước hắn có thể mang Vệ Lăng Tu từ Vệ gia chủ yếu vẫn là do bản thân Vệ gia muốn đuổi Vệ Lăng Tu đi, nhưng Vệ Lăng Nguyên không giống vậy.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên liền nhớ tới những gì nguyên chủ trải qua sau khi Vệ Lăng Tu chết.
Sau khi Vệ Lăng Tu bị nguyên chủ đánh chết, nguyên chủ cứ theo lẽ thường ăn nhậu chơi bời, mà Vệ gia…… Vệ Lăng Nguyên còn tuổi nhỏ đã thi đậu tú tài, trong lúc nhất thời rất là phong cảnh.
Mà phụ thân Vệ Lăng Tu, vị Vệ lão gia kia, cũng mua một chức quan, đi nơi khác tiền nhiệm.
Quan lão gia như vậy, nguyên chủ thấy là phải quỳ mà hành lễ!
Chuyện sau đó, nguyên chủ cũng không biết —— đại khái là đắc tội người quá nhiều, ngày nọ có người mời nguyên chủ uống rượu, nguyên chủ uống đến say khướt từ huyện thành về nhà, sau đó liền có người từ ven đường vụt ra, đánh chết nguyên chủ.
Nguyên chủ chết chưa hết tội, Ngôn Cảnh Tắc lười suy nghĩ đến chuyện của hắn, nhưng Vệ lão gia kia sau lại là làm quan, Vệ Lăng Nguyên trước mắt này tuổi nhỏ đã có thể thi đậu tú tài, sau này nói không chừng cũng có thể làm quan!
Hắn về sau chẳng lẽ còn muốn mang theo Vệ Lăng Tu, dập đầu hành lễ với những người này?
Chuyện này không được!
Ngôn Cảnh Tắc trước đó còn cảm thấy thi khoa cử quá mức xa xôi, nhưng giờ này khắc này, hắn đột nhiên liền có xúc động muốn thi khoa cử.
Hắn còn còn muốn thi qua cha Vệ Lăng Tu luôn nữa!
Như vậy về sau, khiến cho cha Vệ Lăng Tu thấy hắn phải hành lễ!
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc suy nghĩ rất nhiều, Vệ Lăng Nguyên lại căn bản khinh thường phản ứng hắn, xoay người liền đi.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, đột nhiên nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, ta quyết định rồi, ta muốn đi thi khoa cử!”
Ánh mắt Vệ Lăng Tu sáng lên.
Chưởng quầy lại ngốc ra. Ông không nghe lầm chứ, Ngôn Đại gia hỏa này, thế mà muốn đi thi khoa cử? Hắn là choáng váng hay là điên rồi?
Hắn sợ là cả tên của mình cũng không biết viết ấy chứ!
Hết chương 132.
-----
Dạo này wattpad chặn mọi mặt trận hả bà con? Giờ cả 3g cũng chặn tui phải mở đổi VPN mới zô được nè ;-;