Chương 98: Phiên ngoại thế giới thứ 5 - Gặp gia trưởng (thượng)

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Căn cứ an toàn thành phố B là căn cứ an toàn lớn nhất cả nước, trong căn cứ này thậm chí có hơn 700 vạn dân cư.

Bởi vì dân cư quá nhiều, rất nhiều người trong số đó chưa thấy qua tang thi, cuộc sống của bọn họ không khác trước mạt thế là bao -- bọn họ mỗi ngày sáng đi làm, tối lại về nhà, kiếm được tiền thì mua thức ăn, mua đồ dùng sinh hoạt. 

Chỉ là trước kia mọi người kiếm tiền tiêu trên thức ăn chỉ là một phần nhỏ, nhưng hiện tại tuyệt đại đa số người sẽ lấy phần lớn tiền dùng để mua đồ ăn. 

Đã như vậy nhưng bọn họ ăn cũng không quá tốt.

Chu Hải Sinh là một người bình thường sống sót trong căn cứ an toàn thành phố B, mỗi ngày ông bận bận rộn rộn cũng chỉ có thể kiếm đủ cho mình và vợ ăn thôi.

Nhưng ông lại không bình thường…… Ai không biết trước mạt thế, Chu Hải Sinh ông là phú hào?

Đáng tiếc, mạt thế đến, tài phú của ông cũng không còn.

Lúc này, tiền đã sớm vô dụng, dù cho trước kia ông có là ông chủ lớn, người quản lý căn cứ cũng chỉ cho ông thêm một chút đồ ăn thôi. Nhưng ông hoặc nhiều hoặc ít, vẫn là được một vài chỗ tốt.

Trước mạt thế ông ở thành phố B có vài căn hộ, trong đó một ít đã bị người khác chiếm, nhưng cũng để lại một căn cho ông ở, ông không cần giống những người sau này mới đến thành phố B, thiếu chỗ ở, cả nhà chỉ có thể chen chúc trong một căn phòng. 

Ngoài ra, ông có kinh nghiệm nhiều năm quản lý công ty, cũng tìm được một công việc không tệ.

Người đã hơn 50 tuổi như ông, ở khu an toàn hơn phân nửa là không tìm được công việc, chỉ có thể lãnh phần thấp nhất không đủ ăn đảm bảo sống qua ngày, ông có một công việc, tốt xấu gì cũng có thể làm ông và vợ ăn no.

Vợ ông nhận việc trông trẻ con cho nhà người ta, nhà bọn họ còn có thể tích cóp một ít điểm cống hiến. 

Làm một ngày sống một ngày, Chu Hải Sinh có chút mỏi mệt.

Công việc của ông không cần thể lực, nhưng rất rườm rà, làm thực phiền toái, quan trọng nhất chính là…… Thế đạo đột biến, tầng lớp cấp cao đảo lộn, luôn có vài người trước đó với ông như trời với đất, hiện tại uy phong hơn ông, liền đến trước mặt ông giở trò uy phong. 

Đây cũng là nhân chi thường tình, Chu Hải Sinh có thể cho qua, nhưng người như vậy nhiều lại quấy rầy ông công tác.

Trên đường về nhà, Chu Hải Sinh đi nhà ăn gần đó, mua sáu phần thức ăn cấp Bính.

Nhà ăn bình thường đều chỉ cung ứng phần ăn, phần ăn chia làm Giáp Ất Bính Đinh bốn loại, cấp Giáp là cháo hoặc cơm trắng, còn được xem là thức ăn không tồi, Ất thì không tốt như vậy, cấp Bính vàng kém hơn, thường là hỗn hợp các loại lương thực phụ hoặc bánh bột ngô, còn Đinh… Cấp Đinh cũng là hỗn hợp các loại lương thực phụ hoặc bánh bột ngô, nhưng lương thực so với cấp Bính còn kém hơn, thức ăn bên trong cũng quá hạn.

Người tầng lớp thấp trong căn cứ mỗi ngày cũng chỉ có thể lãnh hai phần ăn cấp Đinh.

Hôm nay phần ăn cấp Bính vẫn như cũ là bánh bột ngô, bánh này cũng không phải bán nhiều mà là ấn theo số lượng, Chu Hải Sinh nói số, người ta liền giao cho ông.

Chu Hải Sinh lấy ra thùng giữ ấm đem bánh bột ngô cất vào, lúc này mới đi về nhà.

Sáu phần đồ ăn này là của ông và vợ ăn trong tối nay, sáng mai và trưa mai.

Nhà bọn họ thu vào cũng tạm, trên tay vẫn còn điểm cống hiến, nhưng ông và vợ cũng không dám dùng nhiều, còn tồn không ít.

Thời điểm Chu Hải Sinh về đến nhà liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mang theo hai đứa nhỏ từ nhà ông rời đi, người nọ hướng qua ông gật gật đầu. 

Trong căn cứ có nhiều người rất bận, không rảnh quản con cái, liền sẽ lấy ra một ít điểm cống hiến, để người khác giúp đỡ trông.

Người có thể ra tiền đương nhiên muốn chọn người tốt một chút trông con, ít nhất những người chỗ ở không có, ăn không đủ no thì không làm được công việc này.

Chu phu nhân thì không giống.

Nhà bà hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng có nhà ở, không thiếu ăn uống, quan trọng nhất chính là bà tinh thông vài loại ngoại ngữ, biết vài loại nhạc cụ, tính tình còn tốt, sẽ giáo dục trẻ em…… Đem con cái đưa bà trông, mọi người đều rất yên tâm. Mà Chu phu nhân dựa vào giúp người ta trông con, nhiều ít cũng trợ cấp gia dụng.

Chu Hải Sinh vào cửa, liền thấy phu nhân mình mặc quần áo sạch sẽ, đang sửa sang lại bàn ghế.

Tuy rằng mạt thế tới nhưng Chu phu nhân trên phương diện ăn mặc vẫn rất chú ý, thậm chí còn trang điểm nhẹ, nói là nhìn như vậy khiến tâm tình luôn tốt.

Chu Hải Sinh nhìn thấy vợ mình, tâm tình quả nhiên khá hơn nhiều.

Hai người lấy bánh bột ngô ra, chia làm sáu phần, đặt trên mâm, Chu phu nhân còn rót hai chén nước bên cạnh.

Cứ như vậy thì bánh bột ngô khó ăn cũng có thể nuốt xuống.

Lão phu thê hai người vừa ăn vừa nói chuyện, kể đủ loại chuyện vừa gặp hôm nay với nhau. 

Chu Hải Sinh nói: “Nghe nói phía nam xuất hiện một người rất lợi hại, giết tang thi là giết một tảng lớn… Các căn cứ cũng đang giết dần tang thi, có lẽ thêm mấy năm nữa là có thể giết sạch tang thi rồi."

Động tác Chu phu nhân dừng lại: “Thật như vậy thì tốt quá……”

Chu Hải Sinh gật gật đầu.

Chu phu nhân lại nói: “Nếu tang thi không còn, chúng ta có phải có thể đi tìm Văn Tu rồi không mình?”

Hai vợ chồng Chu Hải Sinh vận khí khá tốt, lúc mạt thế đến đều không biến thành tang thi.

Nhưng bảo mẫu nhà hai người lại biến thành tang thi, vẫn điên cuồng gõ cửa…… Nếu đó là thân nhân bọn họ, bọn họ nói không chừng liền đi mở cửa, nhưng đó là bảo mẫu…… Bảo mẫu đột nhiên gõ cửa phòng, khi bà hỏi chuyện cũng không trả lời…… Hai vợ chồng Chu Hải Sinh tự nhiên là không dám mở cửa.

Sau đó lại biết chuyện tang thi là như thế nào, bọn họ càng không dám mở cửa.

Ngay lúc đó tang thi cũng không mạnh, bảo mẫu biến thành tang thi kia gõ cửa vài ngày, cũng không gõ hư được cửa chất lượng cao cách âm nhà bọn họ…  Quân đội liền tới cứu người.

Bọn họ sinh sống ở thành phố lớn này, có quân đội cứu, có thể nói là may mắn. Cho tới nay, bọn họ cũng chỉ lo lắng cho con trai mình sống không được tốt. 

Thành phố H bên kia không có quân đội!

Con trai bọn họ ở địa phương xa như vậy, cũng không biết thế nào……

Tuy biết bên ngoài tỉ lệ tử vong rất cao, nhưng chỉ cần không có tin tức xác thực, hai vợ chồng Chu Hải Sinh cũng tin tưởng vững chắc con trai vẫn còn tồn tại. 

Cũng đúng là bởi vì có niềm tin như vậy nên bọn họ không giống những người khác, có điểm cống hiến liền tiêu hết, mà tích cóp lại để cho con.

Nếu tương lai con trai trở về, chung quy phải cho nó chút ít của cải.

Nhắc đến con trai, hai vợ chồng đều không lên tiếng, tiếp tục yên lặng ăn cơm.

Nhà này của bọn họ là ở từ trước mạt thế đến nay.

Kỳ thật ở thành phố này, bọn họ còn có nhà ở càng lớn hơn nữa, nhưng nhà này vị trí địa lý tốt, bọn họ vẫn luôn ở đây, cũng may bọn họ ở ngôi nhà không lớn này, nếu ở biệt thự đã sớm bị người ta đuổi ra ngoài rồi.

Anh bánh xong, Chu phu nhân liền đi rửa mâm.

Căn cứ an toàn thành phố B một lần nữa sửa thông điện nước, chỉ là điện có hạn, tiền điện cũng đặc biệt đắt… Đây cũng không có biện pháp, hiện nay nguồn năng lượng không đủ.

Ăn xong, hai vợ chồng bọn họ miwr một ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ, ghé vào cùng nhau đọc sách. Xem TV phí điện, hiện tại cũng không có tiết mục gì hay để xem, bọn họ mỗi tối đều đọc sách. 

Trước mạt thế bọn họ đã mua rất nhiều sách, vẫn cứ không rảnh xem, hiện tại thật ra đều có thể xem được.

Đang đọc, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa. Hai vợ chồng Chu Hải Sinh sửng sốt, đều hơi sợ hãi.

Mạt thế tới, người vi phạm pháp lệnh cũng nhiều, tuy nói khu an toàn bọn họ quản lý cũng nghiêm, nhưng thường cũng sẽ có người đói lả bí quá hoá liều. Còn có một vài người bị kích thích lớn, phát điên, cái gì cũng dám làm. 

Tối còn có người gõ cửa, bọn họ không tránh khỏi sợ hãi.

“Nơi này là nhà Chu Hải Sinh đúng không ạ?” Một âm thanh hơi run rẩy vang lên.

Chu Hải Sinh nguyên bản rất lo lắng, nghe được âm thanh này thì thân thể run lên, Chu phu nhân còn ném luôn sách trong tay: "Đây là giọng Văn Tu? Phải giọng Văn Tu không mình?"

Chu phu nhân còn chưa nói xong, Chu Hải Sinh đã lao ra ngoài: “Văn Tu? Là Văn Tu sao?”

“Ba, là con!” Ngoài cửa, Chu Văn Tu nghe được giọng cha mình, cũng kích động. 

Chu Văn Tu và Ngôn Cảnh Tắc là ném lại đại đội rồi đến đây trước. Lúc chưa tới gần thành phố B, Chu Văn Tu còn có thể bình tĩnh, nhưng tới gần căn cứ an toàn thành phố B rồi, y liền bình tĩnh không được.

Vừa đúng lúc này, người từ căn cứ an toàn thành phố B tới đón bọn họ, nói với bọn họ một vài chuyện của căn cứ.

Biết được nhà mình ở khu an toàn, lại biết được loại tình huống nhà mình có thể giữ lại được nơi ở cũ… Chu Văn Tu hoàn toàn nhịn không được.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, dứt khoát liền muốn giấy thông hành từ những người tới đón đó, sau đó ném lại đại đội, mang theo Chu Văn Tu đi trước về khu an toàn thành phố B. 

Lúc bọn họ đến đã chạng vạng, đợi tìm được nhà Chu Văn Tu, trời cũng đã tối.

Chu Văn Tu gần hương tình khiếp, lại sợ nghe được tin tức không tốt, ngay từ đầu cũng không dám gõ cửa, nhưng sau đó vẫn gõ, chờ nghe được giọng Chu Hải Sinh, Chu Văn Tu càng nghẹn ngào hơn: “Ba……”

Chu Hải Sinh đã xông tới mở cửa, cùng lúc đó, Chu phu nhân cũng từ trong phòng vọt ra: “Văn Tu!”

Chu Văn Tu vừa vào cửa, đã bị cha mình ôm lấy, theo sát Chu phu nhân cũng vọt ra, ba người ôm thành một đoàn, gào khóc.

Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau Chu Văn Tu vào cửa, hắn tri kỷ mà đóng lại cửa phòng, đứng bên cạnh nhìn một nhà ba người đoàn tụ.

Ba người khóc hồi lâu, cuối cùng mới dừng lại.

“Văn Tu, con không sao thì tốt rồi……” Chu phu nhân bắt lấy Chu Văn Tu nhìn ngắm không ngừng: “Con không phải ở thành phố H sao? Sao lại trở lại? Nơi đó xa như vậy……”

“Con……” Chu Văn Tu còn chưa nói, Ngôn Cảnh Tắc liền xen mồm: “Ba, mẹ, Văn Tu vẫn luôn nhớ thương hai người, đã sớm muốn đi tìm ba mẹ, lần này vừa lúc có đội ngũ muốn lại đây, liền cùng nhau tới.”

Chu Hải Sinh và Chu phu nhân lúc này mới chú ý tới Ngôn Cảnh Tắc.

Đèn không mở nên bọn họ thấy không rõ bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói bọn họ nghe được, không khỏi có hơi ngốc ra, Chu phu nhân hỏi con trai: “Đây là?" người này sao gọi bọn họ là "ba mẹ" nhỉ?

Lúc này Chu Hải Sinh trực tiếp mở đèn phòng khách. Con trai đã trở lại, chuyện quan trọng như vậy ông liền không để bụng tiền điện nữa!

Đèn sáng lên, Chu Hải Sinh và vợ liền thấy rõ bộ dáng người cùng con trai về, đều cùng sửng sốt. 

Trước mạt thế, Chu Hải Sinh kỳ thật có hơi béo, không chỉ béo, đường huyết và huyết áp của ông còn hơi cao. Thời trẻ ông kinh doanh quá độ, thân thể xuống cấp rồi. Nhưng mạt thế bắt đầu đã hơn một năm, Chu Hải Sinh lại gầy xuống, không chỉ gầy, hiện tại đường máu gì đó còn khá hơn nhiều. Dù sao cũng là do luôn ăn không đủ no.

Đương nhiên, ăn không đủ no, còn thiếu ăn thịt, chuyện này đối với thân thể bọn họ cũng không tốt…  Chu Hải Sinh và Chu phu nhân nhìn đã già đi không ít.

Nhưng Chu Văn Tu thì không giống vậy.

Chu Văn Tu trước kia lúc ở căn cứ thành phố H, tuy là người lãnh đạo nhưng phải làm rất nhiều chuyện, vô cùng vất vả, kỳ thật nhìn thành thục hơn rất nhiều so với trước mạt thế, trên mặt còn nhiều nét phong sương.

Nhưng gần đây y đã thay đổi.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi thành phố S mang theo đội ngũ mấy ngàn người, mấy ngàn người này còn tận sức làm cho bọn họ sống cực thoải mái… 

Bọn họ mỗi bữa đều có thức ăn ngon!

Ngôn Cảnh Tắc còn luôn giúp Chu Văn Tu tăng lên dị năng, lại bảo cô gái có dị năng hệ quang minh mỗi ngày ném quang cầu về phía Chu Văn Tu.

Cô gái kia có được dị năng hệ quang minh, ở mạt thế còn da trắng mặt xinh, mà Chu Văn Tu cứ bị ném quang cầu, cũng chậm rãi trắng lên……

Hơn nữa Chu Văn Tu sinh ra như vậy, kỳ thật rất coi trọng hình tượng của mình, lúc phải sống gian khổ y không có thời gian xử lý, hiện tại điều kiện sống tốt hơn, y liền rảnh để xử lý.

Lúc này, bộ dáng Chu Văn Tu không kém trước mạt thế chút nào, sắc mặt hồng hào kia vừa thấy đã biết y sống rất khá.

Nhìn thấy con trai như vậy, Chu Hải Sinh và Chu phu nhân quả thực vui mừng khôn xiết.

Nhưng mà, Chu Văn Tu bộ dáng tuy tốt, nhưng khi vừa so sánh với Ngôn Cảnh Tắc, cũng chỉ thấy bình thường.

Nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc, Chu Hải Sinh và Chu phu nhân đều sửng sốt —— người này lớn lên cũng quá đẹp rồi!

Trước mạt thế, các loại minh tinh bọn họ không hiếm gặp, nhưng đẹp như Ngôn Cảnh Tắc cũng không nhiều lắm, càng đừng nói đây là mạt thế!

Nhìn làn da trắng nõn nà kia của Ngôn Cảnh Tắc, liền biết hắn một chút khổ cũng không ăn qua, người kia là ai?

Chu Hải Sinh cùng Chu phu nhân khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Chu Văn Tu đang định giới thiệu Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc liền mở miệng trước: “Ba, mẹ, con là bạn trai Văn Tu.”

Lại kêu ba mẹ…… Hai vợ chồng Chu Hải Sinh đặc biệt không quen!

Bọn họ đã từng mộng đẹp con trai trở về, cưới vợ rồi ở bên này sống hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy mộng đẹp kia vô cùng phi thực tế, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy con trai có khả năng sẽ không trở về được.

Kết quả…  Con trai bọn họ đã trở lại! 

Con trai trở lại không nói, còn mang vợ về nhà! 

Chỉ là vợ này giới tính không đúng lắm.

Nếu là trước mạt thế, con trai nhà mình mọi thứ xuất sắc mang một người đàn ông trở về, Chu Hải Sinh có thể tức chết, nhưng hiện tại……

Công ty nhà bọn họ không còn, đầu năm nay chẳng sợ sinh con, không có con càng tốt, nếu như thế, con trai tìm đối tượng là nam hay nữ có gì khác nhau? 

Chu Hải Sinh ngẩn người, liền nhìn Ngôn Cảnh Tắc cười: “Hóa ra con là bạn trai Văn Tu, lớn lên thật anh tuấn.”

Chu phu nhân càng nói: “Ai, con thật xa đến đây, bác bên này không có gì để chiêu đãi… Bác đi lấy nước cho con uống."

Chu Hải Sinh trước mạt thế có chất chứa rượu, hai người vẫn luôn không lấy uống, Chu phu nhân trước mạt thế cũng mua thực phẩm chức năng, có thể bảo tồn cũng giữ lại. Lúc này, Chu phu nhân từ phòng bếp cầm rượu ra tới, còn hầm tổ yến, nghĩ nghĩ lại kêu Chu Hải Sinh đi ra ngoài mua thức ăn —— vì phương tiện cho mọi người, nhà ăn buổi tối cũng mở cửa.

Kỳ thật nhà bọn họ còn thức ăn, nhưng bánh bột ngô kia quá thô ráp, hiện tại bọn họ chỉ nghĩ đi mua phần ăn cấp Giáp ngon nhất cho mấy đứa nhỏ ăn.

“Không cần đi mua đồ ăn, sáng nay con có làm đồ ăn, còn chưa ăn hết." Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn ra ngoài cân nhắc đến bên này có khi đã là buổi tối, nghĩ không chừng không có chỗ ăn cơm chiều, lúc,xuất phát liền mang theo thức ăn mình làm.

Vì tiện lợi, Ngôn Cảnh Tắc làm chính là cơm chiên trứng còn có bánh bao thịt, để trong bao hắn mang theo. Đồ ăn này đã lạnh, nhưng Chu Văn Tu có dị năng hệ hỏa, hâm lại một chút liền có thể ăn.

Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vừa lấy cơm chiên và bánh bao ra: “Văn Tu, anh qua hâm lại một chút.”

Chu Văn Tu dùng dị năng hệ hỏa, lập tức liền hâm nóng lại thức ăn. 

Hai vợ chồng Chu Hải Sinh nhìn thấy một màn này, trong lòng cao hứng nói không nên lời, con trai bọn họ hóa ra là thức tỉnh dị năng, trách không được có thể trở về! 

Đúng là ông trời phù hộ!

Mà chờ khi bọn họ và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu ăn……

Này cũng quá ngon, từ khi mạt thế nay, bọn họ chưa ăn qua cái gì ngon như vậy!

Đối tượng này của con trai thật sự quá tốt! Không chỉ lớn lên rất đẹp trai mà trù nghệ còn tốt như vậy!

Hai vợ chồng Chu Hải Sinh trong lúc nhất thời thích Ngôn Cảnh Tắc chịu không được, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc miệng đặc biệt ngọt, vẫn luôn “ba”, “mẹ” kêu không ngừng, bọn họ trong thời gian rất ngắn liền tiếp nhận chuyện con mình tìm bạn trai về.

Mà lúc này, người căn cứ an toàn thành phố B đã nóng nảy —— Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu chạy đi đâu rồi?

Hết chương 98.

________________________
Chương 99: Phiên ngoại - Gặp gia trưởng (hạ)

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc đang lấy lòng cha vợ mẹ vợ, cùng bọn họ nói về Chu Văn Tu: “Văn Tu lợi hại lắm ạ, anh ấy là người cầm quyền căn cứ Đại Học Thành thành phố H, trước đó lúc mạt thế đến, anh ấy liền thức tỉnh dị năng hệ hỏa, cứu bạn học…"

"Con trước đó cũng đi học chỗ Đại Học Thành ấy ạ, nhưng con với anh ấy không học cùng trường, trường con học tương đối kém… Khi đó con liền đặc biệt sùng bái anh ấy rồi!"

“Khi mạt thế tới, con bị nhốt ở nhà, suýt chút nữa chết đói, là Văn Tu đã cứu con.”

……

Ngôn Cảnh Tắc đem Chu Văn Tu khen tới khen lui.

Chu Văn Tu cũng có điểm ngượng ngùng, lại có điểm cao hứng —— Ngôn Cảnh Tắc vậy mà trước mạt thế đã chú ý đến y sao? Trách không được Ngôn Cảnh Tắc vừa về căn cứ liền thổ lộ với y!

Đáng tiếc ngay từ đầu hai người đã lãng phí rất nhiều thời gian…… Đây đều là vì hiểu lầm!

Ngôn Cảnh Tắc khẳng định là cảm thấy thuộc tính không hợp với y, ngay từ đầu mới trốn tránh y.

Ngôn Cảnh Tắc rất biết cách dỗ dành phụ nữ a! Chỉ trong chốc lát, hắn liền dỗ Chu phu nhân đến mức coi hắn như con ruột. 

Chu Hải Sinh lại nhìn về phía con trai: "Con nếu đã ở thành phố H tốt như vậy, sao còn đi thật xa lại đây? Trên đường nếu gặp nguy hiểm thì làm sao?"

Bọn họ sống ở căn cứ thành phố B đều tương đối yên ổn, đặc biệt là người thường không cần ra khỏi thành, ngoại trừ vật tư sinh hoạt và đồ ăn có hơi thiếu, tốt xấu gì cũng không cần đối mặt với tang thi.

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng biết bên ngoài rất nguy hiểm.

Gần đây các loại tin tức một cái nối tiếp một cái, trong đó có nhắc tới tang thi vẫn luôn trở nên mạnh hơn. 

Con ông thật xa từ thành phố H đến đây, cũng không biết cực khổ nhiều hay ít. 

Chu Hải Sinh nghĩ như vậy, lại thấy được mặt con mình căng bóng ẩm mịn, được rồi, con ông hẳn là không chịu khổ.

"Bọn con đi theo đại đội cùng tới. Ba có nghe nói không? Người rất mạnh tới từ căn cứ thành phố S đấy." Chu Văn Tu nhắc tới chuyện này, đôi mắt liền rực rỡ. 

Người rất mạnh kia là đối tượng của y!

"Ba nghe nói, nghe nói phía nam có một người vẫy tay là có thể giết hàng ngàn hàng vạn tang thi, đặc biệt lợi hại! Hai đứa là đi theo hắn tới sao? Trách không được không phải khổ cực." Chu Hải Sinh nói.

Chu Văn Tu nói: “Bọn con không phải đi theo cậu ấy tới……” Ngôn Cảnh Tắc chính là người đó!

Chu Hải Sinh không rõ nguyên do, con ông vừa rồi còn nói bọn họ đi theo đại đội tới, sao lúc này lại nói không phải?

Mà đúng lúc này, của nhà bọn họ lại bị gõ vang lên.

Lần này nghe được tiếng đập cửa, Chu Hải Sinh thật ra lại không sợ, con ông ở đây cơ mà, con ông là dị năng giả đó nghen.

“Xin hỏi Chu Hải Sinh tiên sinh có nhà không ạ?” Ngoài cửa, có người nho nhã lễ độ mà hô lên —— cửa này khá tốt, không kêu lên người bên trong nghe không được.

“Có tôi.” Chu Hải Sinh nói, đi tới cửa xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa nhìn ông đã sửng sốt --- bên ngoài thế mà đứng vài chàng trai trẻ mặc quân trang.

"Xin hỏi con trai ngài có phải đã trở lại rồi không?" người nọ lại hỏi.

Chu Hải Sinh không nói gì, con ông vừa trở về liền có người tìm tới cửa, con ông không phải bên ngoài gặp phải chuyện gì chứ? 

“Chu tiên sinh?” Người ngoài cửa lại hô một tiếng.

Chu Văn Tu trực tiếp mở cửa.

“Văn Tu con……” Chu Hải Sinh có điểm sốt ruột, ông còn không biết những người này tới làm gì, con ông sao lại mở cửa luôn rồi?!

Đang lo lắng, Chu Hải Sinh liền nhìn thấy người ngoài cửa hướng về con ông kính lễ, kinh hỉ mà nói: “Chào Chu thượng tướng!” Tìm được Chu Văn Tu liền tương đương với tìm được Ngôn Cảnh Tắc…… Bọn họ quả nhiên ở chỗ này!

Chu Hải Sinh: “???” Sao lại thế này? Những người này thế mà kêu con của ông là thượng tướng?

Chu Văn Tu tránh đường ra: “Các người vào đi.”

Người bên ngoài lập tức liền vào nhà, một bên tiến vào một bên nói: “Chu thượng tướng, thành thật xin lỗi, căn cứ chúng tôi không chiếu cố người nhà ngài thật tốt, ngài yên tâm, về sau bọn họ có thể được hưởng đãi ngộ tốt nhất……” Những người này cung cung kính kính.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Chu Văn Tu lần này đi ra bắc, không biết đã giết biết bao nhiêu tang thi, cứu biết bao nhiêu căn cứ an toàn.

Gần đây tang thi càng ngày càng mạnh, rất nhiều căn cứ đều bị tang thi cấp cao đánh lén, cho dù chuyện tang thi vây thành không gặp nhiều, nhưng tang thi cấp cao đói bụng liền đến căn cứ trộm ăn người này nọ, cơ hồ nơi nơi đều có!

Nhưng từ khi Ngôn Cảnh Tắc xuất hiện, chuyện như vậy đã bị ngăn chặn lại.

Mỗi khi đến một chỗ, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ đem cục đá đen hắn dùng năng lượng hắc ám ngưng tụ ra được, đặt ở cùng nhau.

Sau đó tang thi cấp trung và cấp cao ở phụ cận liền bị dẫn lại đây, mà khi chúng đến đây đều sẽ chết trên tay Ngôn Cảnh Tắc.

Đã không còn tang thi cấp trung và cao uy hiếp, người ở phụ cận và trong khu căn cứ liền an tâm sinh sống. 

Căn cứ an toàn thành phố B bên này lập tức liền quyết định phải cho Ngôn Cảnh Tắc quân hàm.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không cần, hắn nói sở thích của hắn là được người ta nuôi, không muốn mệt nhọc, nên không cần quân hàm…… Cuối cùng quân hàm này cũng đến trên đầu Chu Văn Tu.

Đương nhiên, bản thân Chu Văn Tu cũng đảm đương nổi.

Một đường này Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn giết tang thi, y cũng như vậy. 

Căn cứ an toàn thành phố B bên này cũng đã sớm thu được hình ảnh Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu giết tang thi, chỉ là hiện tại mạt thế thông tin không tiện, đội ngũ Ngôn Cảnh Tắc còn thường đổi lộ tuyến, hai bên cũng chưa giao lưu qua, bọn họ cũng vì thế nên không chiếu cố được trước người nhà Chu Văn Tu.

“Cảm ơn. Cha mẹ tôi đều không có việc gì, tôi thật sự rất cảm kích.” Chu Văn Tu nói, căn cứ thành phố B thật sự làm khá hơn y nhiều, cha mẹ y tuổi cũng không nhỏ, lại không có dị năng, vẫn còn có thể ở nhà mình sinh sống yên ổn. 

“Chu thượng tướng coi trọng, đây dù sao cũng là sai lầm của chúng tôi…" người cầm đầu nói, lại nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc cách đó không xa: “Chu thượng tướng, ngài và Ngôn tiên sinh tính toán ở nơi này sao?”

“Đúng vậy.” Chu Văn Tu nói, đây là nhà y từ trước mạt thế, tuy biết căn cứ có thể an bài cho y chỗ càng tốt hơn, nhưng y vẫn thích ở đây.

“Không thành vấn đề, nhân viên an ninh của chúng tôi sẽ lập tức an bài ổn thỏa, đồ dùng sinh hoạt của mọi người tôi cũng sẽ lập tức đưa tới.” Người này lại nói.

Chu Văn Tu lại cùng anh ta nói vài câu, anh ta liền rời đi.

Chờ anh ta đi rồi, Chu Hải Sinh mới nhìn về phía con mình: “Văn Tu, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“Ba, Cảnh Tắc chính là người giết tang thi rất lợi hại kia đấy.” Chu Văn Tu nói.

Chu Hải Sinh đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc hướng qua ông lộ ra một nụ cười cười xán lạn: “Ba, con chỉ có chút bản lĩnh nhỏ vậy thôi…"

Chu Hải Sinh: “……” Cái này kêu bản lĩnh nhỏ đó hả?

Chu Hải Sinh và Chu phu nhân đều ngốc.

Trước đó lúc Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện vẫn luôn khen Chu Văn Tu, còn nói là Chu Văn Tu cứu hắn, bọn họ vẫn luôn cho rằng Ngôn Cảnh Tắc không lợi hại như vậy, kết quả……

Trước đó đều là Ngôn Cảnh Tắc khen Chu Văn Tu, kế tiếp liền đảo lại. Chu Văn Tu bắt đầu kể chuyện về Ngôn Cảnh Tắc.

Hai người Chu Hải Sinh và vợ nghe được đều sửng sốt, sau đó Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu đã đi nghỉ ngơi, bọn họ còn đang ngốc.

Những chuyện phát sinh trong tối hôm nay, đối với bọn họ mà nói quá huyền huyễn!

Chu Hải Sinh và Chu phu nhân cả đêm không ngủ, sáng sớm lại gặp người tới tặng đồ. 

Người đến không ít, tất cả đều là dị năng giả. Trong đó còn có dị năng giả hệ không gian bọn họ chỉ nghe nói chứ chưa gặp bao giờ. 

Dị năng giả hệ không gian này vừa đến liền phóng đồ ra ngoài mặt đất, thức ăn đồ dùng cái gì cũng có. 

Mấy thứ này, vợ chồng Chu Hải Sinh trước mạt thế cũng không thiếu, nhưng từ khi mạt thế đến nay bọn họ không gặp được.

Cái khác không nói, thịt heo ngon nhất kia… Trước mạt thế vợ chồng Chu Hải Sinh làm sao để vào mắt? Nhưng hiện tại bọn họ nhìn thịt mỡ đều phải chảy nước miếng!

Dị năng giả không gian buông đồ xuống liền rời đi, nhưng các dị năng giả khác thì ở lại, còn có người bắt đầu giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. 

Dị năng giả sao có thể làm loại chuyện này! Hai vợ chồng già đang không quen thì Ngôn Cảnh Tắc ra tới…… Sau đó lại có một dị năng giả nhóm lửa, để Ngôn Cảnh Tắc làm đồ ăn.

Vợ chồng Chu Hải Sinh: “???” Dị năng giả cũng làm loại chuyện này?

Được rồi, dị năng giả làm loại chuyện này cũng không đáng là gì…… Ngôn Cảnh Tắc còn nấu cơm kia kìa!

Bọn họ đang nhìn đến ngạc nhiên, lại nhìn thấy một nữ dị năng giả 17-18 tuổi, lớn lên phá lệ xinh đẹp hướng qua Ngôn Cảnh Tắc ném một quả quang cầu.

"Không cần ném cho tôi, cô ném cho ba mẹ tôi mấy cái đi." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Quang cầu của dị năng giả kia lập tức được ném tới trên người cha Chu mẹ Chu.

Trong lúc nhất thời hai người cảm thấy cả người thoải mái, thoải mái chịu không được. 

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bộ dáng bọn họ, cười bảo tốt lắm.

Cha Chu mẹ Chu rất tốt, cha mẹ nguyên chủ cũng khá tốt, đáng tiếc lúc hắn xuyên qua đây, cha mẹ người nhà nguyên chủ đã sớm không còn.

Ngôn Cảnh Tắc làm cơm xong, Chu Văn Tu mới từ tròn phòng đi ra. 

Y hôm qua gặp được cha mẹ nên rất cao hứng, buổi tối liền chủ động một chút, Ngôn Cảnh Tắc lại biết được nhà y cách âm rất tốt……

Chờ kết thúc đã là buổi sáng hôm nay rồi.

Y vốn dĩ không định ngủ, tính dậy luôn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc động tay động chân, y lại liền ngủ tiếp, đến giờ mới dậy.

Thôi, Ngôn Cảnh Tắc muốn y nghỉ ngơi thì y nghỉ ngơi vậy! Ai không muốn làm đại gia có cuộc sống thoải mái dễ chịu chứ?

Chu Văn Tu ngồi vào bàn ăn, chờ ăn cơm, sau đó đã bị cha mình trách cứ: "Sao con không giúp đỡ một chút?" Nào có lý để vợ nấu cơm, mình thì ngồi lì ở đó?

“Ba, không cần Văn Tu hỗ trợ, con làm là được rồi.” Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt hiền huệ, cùng lúc đó, dị năng hệ quang minh kia chuẩn xác mà ném tới trên người Chu Văn Tu.

Chu Hải Sinh: “……” Cuộc sống này của con ông thoải mái ghê!

Ngôn Cảnh Tắc cùng Chu Văn Tu ăn xong bữa sáng liền đi ra cửa, còn có người cấp cho Chu Hải Sinh hai tấm thẻ thân phận, một cho ông một cho vợ ông, trong hai thẻ thân phận này, mỗi ngày sẽ được nạp vào một tuyệt bút điểm cống hiến. 

Không chỉ như vậy, bọn họ còn an bài hai phần công việc nhẹ nhàng cho vợ chồng Chu Hải Sinh, công việc này điểm cống hiến rất thấp nhưng có thể làm người có việc làm, để giết thời gian. 

Chu Hải Sinh vốn cho rằng sau mạt thế mình sẽ không trở mình được, kết quả nháy mắt lại xoay người.

Thu lại thẻ thân phận, Chu Hải Sinh dự định đi một chuyến đến nơi mình công tác để từ chức.

Lúc Chu Hải Sinh đến nơi mình công tác, so với dĩ vãng đã muộn hơn không ít. Nên khi ông vừa đến, liền có người nói: “Ông có biết hiện tại mấy giờ rồi không? Tới muộn như vậy, ông còn muốn làm công việc này không đấy?"

Lại có người nói: “Ông cho rằng giờ vẫn là trước mạt thế sao, mỗi người đều phải cung phụng ông? Sau này ông đến trễ nữa thì khỏi tới luôn đi!"

Chu Hải Sinh có chút cạn lời.

Hai người nói ông này đã từng đi trễ, nhưng thật ra ông vì chống đỡ gia đình nên chưa từng đi trễ qua. 

Nhưng ông cũng lười so đo với người ta: “Tôi hôm nay là lại đây từ chức.”

Nghe được Chu Hải Sinh nói muốn từ chức, những người này đều sửng sốt.

Công việc này của bọn họ ở mạt thế xem như không tồi, Chu Hải Sinh thế mà muốn từ chức?

Ông ta điên rồi sao?

Những người này mặt đầy không thể tưởng tượng mà nhìn Chu Hải Sinh.

Bọn họ trước mạt thế cũng không có tiền như Chu Hải Sinh, hiện tại cũng cùng nhau công tác với Chu Hải Sinh, rất có cảm giác về sự ưu việt, thế cho nên Chu Hải Sinh phải đi, bọn họ có điểm luyến tiếc.

“Lão Chu, công việc này khá tốt, từ rất đáng tiếc?” Một người có quan hệ không tồi với Chu Hải Sinh nói.

Những người trong dĩ vãng có ý kiến với Chu Hải Sinh cũng có hơi ngượng ngùng, còn có người nói: “Đúng rồi, không lẽ ông muốn vì tức giận chút xíu vậy mà không màng miệng ăn trong nhà luôn sao?"

Chu Hải Sinh cười cười: “Con trai tôi trở về rồi, trong nhà bây giờ không thiếu điểm cống hiến, cho nên tôi từ chức thôi."

"Con ông trở về rồi?" Có người kinh ngạc, lại hỏi: “Nó là dị năng giả?”

Chu Hải Sinh gật gật đầu.

“Vậy ông mỗi ngày về sau liền thoải mái rồi! Nhưng ông cũng đâu cần từ chức, kiếm thêm ít tiền trợ cấp gia dụng không tốt hơn sao?” Bọn họ nơi này có vài người cũng có người nhà là dị năng giả, thậm chí dựa vào dị năng giả mà có được công việc này.

Nhưng dù vậy, mọi người vẫn phải làm việc…  Dị năng giả cấp thấp có thể kiếm không nhiều lắm, dị năng giả mạnh hơn chút cần phải ra ngoài, có khả năng gặp phải nguy hiểm. 

"Con trai tôi có tiền đồ, không cần tôi trợ cấp.”

Một người có quan hệ không tốt với Chu Hải Sinh bĩu môi: “Lại có tiền đồ, ông như vậy con trai ông cũng không hơn gì, trừ phi con ông có tiền đồ như vậy!" nói rồi người này chỉ tay vào màn hình tuyên truyền chỗ bọn họ.

Màn hình kia hiện đang truyền phát hình ảnh Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu đi vào căn cứ thành phố B, người chủ trì còn khàn cả giọng mà giới thiệu về Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu, lại chen vào một ít video bọn họ giết tang thi.

Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc phát hiện bí mật của dị năng, tìm được dị năng giả hệ quang minh, cũng được nhất nhất kể ra.

Thành phố B bên này đã sớm biết có cường giả từ phía nam tới, hiện tại xem như chính mắt nhìn thấy…… Người cùng Chu Hải Sinh công tác, một đám đều thực kích động.

Chu Hải Sinh đột nhiên nói: “Chu Văn Tu kia chính là con trai tôi đó.”

Trong văn phòng tức khắc an tĩnh.

Chu Hải Sinh lại nói: “Ngôn Cảnh Tắc là bạn trai con tôi.”

Người trong văn phòng:  “……” Bọn họ tr  mạt thế, một đám đều cực ghen ghét Chu Hải Sinh, sau mạt thế cuối cùng tâm lý cũng cân bằng, kết quả lại toát ra tới một cọc chuyện như vậy……

Bọn họ lại ghen ghét!

Mặc kệ những người nào nghĩ như thế nào, tuyên truyền về Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu đã bắt đầu che trời lấp đất ở căn cứ thành phố B. 

Nhưng hai người bọn họ cũng không thể ở chỗ này lâu lắm. Tang thi bên ngoài còn rất nhiều, bọn họ ở bên này nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, liền phải mang theo càng nhiều người xuất phát đi giết tang thi.

Hết chương 99.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play