Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 95-96


2 năm

trướctiếp

Chương 95 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Nơi này là nông thôn, tuy đã gần một năm  không ai trồng rau, nhưng luôn có chút rau dại tự mọc trên mặt đất.

Tôn Mạnh Đạt thật nhanh liền dẫn người đưa tới một ít rau củ: "Ngôn thiếu, rau củ này đều đã rửa rồi."

Nói xong, ông ta kéo qua một người trẻ tầm hai mươi mấy tuổi nói: “Ngôn thiếu, đứa nhỏ này là dị năng giả hệ thủy, ngài có thể để nó làm trợ thủ cho ngài!”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Tôn Mạnh Đạt lại kéo qua một người khác: “Hắn là dị năng giả hệ hỏa, khống chế mồi lửa đặc biệt tốt, có thể giúp ngài nhóm lửa.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Cuối cùng, Tôn Mạnh Đạt còn tìm tới một người bình thường: “Ngôn thiếu, đây một đầu bếp rất có tiếng trong căn cứ nhỏ kia!"

Tôn Mạnh Đạt này an bài thật sự rất tri kỷ.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không cần.

Hắn muốn cùng Chu Văn Tu trải qua thế giới hai người, thêm mấy người này bên cạnh làm chi?

Ngôn Cảnh Tắc bảo dị năng giả hệ thủy kia để lại một ít nước, liền đuổi những người khác đi, chuẩn bị động thủ nấu cơm. 

Nhưng Chu Văn Tu vẫn ôm đồm tuyệt đại đa số công tác, chuyện duy nhất hắn cần phải làm cũng chỉ là đem nguyên liệu nấu ăn ném vào trong nồi……

Nơi xa, đám người Tôn Mạnh Đạt thấy một màn như vậy: “……”

Bọn họ còn tưởng rằng Ngôn Cảnh Tắc bảo phải làm cơm là muốn ăn mỹ thực, hiện tại xem ra cũng không phải, có lẽ đó chính là một sở thích của người ta.

Sở thích nấu ăn tầm bậy tầm bạ.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết Tôn Mạnh Đạt hoài nghi mình nấu tầm bậy.

Người như Tôn Mạnh Đạt hắn vẫn rất bội phục, hơn nữa bọn họ tặng không ít đồ vật cho hắn……

Ngôn Cảnh Tắc sau khi làm xong đồ ăn cho mình và Chu Văn Tu, thêm nước vào nồi, ném vào rau chân vịt còn lại, đánh vào một quả trứng gà, lại từ chỗ đồ Tôn Mạnh Đạt đưa qua lấy mấy loại giăm bông sản xuất trước mạt thế ném vào, lúc này mới nhìn về phía Tôn Mạnh Đạt: “Tôi nấu một nồi canh, mọi người cầm đi uống đi.”

Tuy hắn ném vào là giăm bông quá thời hạn, nhưng đầu năm nay có giăm bông ăn cũng đã rất tốt, huống chi hắn còn đã giúp loại bỏ tạp chất bên trong rồi.

Tôn Mạnh Đạt xác thật một chút cũng không chê giăm bông quá thời hạn, còn rất cảm động: “Cảm ơn Ngôn thiếu.”

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tự mình nấu cơm, còn nhớ thương bọn họ, đối với bọn họ thật tốt a!

Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc làm đồ ăn có khả năng không thể ăn được…… Bọn họ kỳ thật cũng ở trình độ như Ngôn Cảnh Tắc mà thôi. 

Hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không rảnh nấu cơm, tính toán ăn chút lương khô tùy tiện đối phó một chút…… Có canh nóng uống kỳ thật đã khá tốt.

Nghĩ như vậy, Tôn Mạnh Đạt đem chén canh tới chỗ chiến hữu mình bên kia. 

“Ngôn thiếu cho canh nè!” Tôn Mạnh Đạt nói: “Ngôn thiếu thật là người tốt.”

Canh này thoạt nhìn phổ phổ thông thông, nhưng những người này cũng không để bụng, Thiệu Quan Quần liền lập tức lấy một chén: “Ngôn thiếu xác thật không tồi.” lúc anh ta thỉnh cầu người khác tới giết tang thi, bao nhiêu người ra sức khước từ, Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu lại lập tức đáp ứng, anh ta thực cảm kích.

Nói rồi, Thiệu Quan Quần bưng chén canh lên ăn.

Hiện giờ trời rất lạnh, Thiệu Quan Quần bọn họ một đường lái xe máy lại đây nên còn lạnh hơn, cho nên canh nóng vừa tới tay, anh ta liền mồm to uống lên, cùng với với rau chân vịt lùa nhanh vào miệng.

Vừa ăn, sắc mặt của anh ta thay đổi, mặt đầy khiếp sợ.

“Lão Thiệu cậu làm sao vậy?” động tác múc canh của Tôn Mạnh Đạt dừng lại, canh này… không phải đặc biệt khó uống chứ?

Thiệu Quan Quần mặt đầy cảm động: “Uống quá ngon, đây là chén canh ngon nhất đời này tôi uống qua đấy."

Nói như vậy rồi, động tác Thiệu Quan Quần ăn canh đều chậm lại, mặt đầy say mê mà bắt đầu húp từng hớp từng hớp nhỏ.  

Tôn Mạnh Đạt: “……” Ngôn Cảnh Tắc chỉ là tùy tiện nấu đại, có thể uống ngon như vậy à? Hơn nữa cho dù uống ngon, cần gì uống từng hớp bé tí như vậy?

Cho nên…… Kỳ thật là canh này rất khó uống?

Bất quá đây là Ngôn Cảnh Tắc làm, cho dù có khó uống, bọn họ cũng muốn uống.

Tôn Mạnh Đạt múc một chén canh, lấy tinh thần không biết sợ mà uống một ngụm.

Đôi mắt Tôn Mạnh Đạt đột nhiên trợn to: “Quá ngon! Không nghĩ tới trên đời này còn có canh uống ngon như vậy!”

Những người khác của căn cứ thành phố S: “……” Dù chú có muốn lấy lòng Ngôn Cảnh Tắc cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Với lại hai người như vậy là định gạt bọn tôi uống cái canh dở ẹc này đúng không?

Nhưng tuy trong lòng nghĩ như vậy, rất nhiều người vẫn múc canh.

Ngôn Cảnh Tắc là ân nhân cứu mạng của bọn họ, cho dù canh có khó uống, bọn họ cũng không thể lãng phí.

Cuối cùng……

“Quá ngon!”

"Từ mạt thế đến giờ tui thấy cái gì cũng không thể ăn được, nhưng này… cũng quá ngon rồi."

"Trù nghệ của Ngôn thiếu tốt vậy luôn? Trách không được cậu ấy muốn tự làm!"

"Tui nhớ vợ tui quá…"

……

Tôn Mạnh Đạt vỗ một phát vào sau đầu người nói nhớ vợ --- ăn canh Ngôn thiếu làm, mày nhớ vợ làm chi?

Nhưng mà…… Ngôn thiếu thật đúng là lợi hại, nấu canh lại ngon như vậy!

Người thành phố S hai mặt nhìn nhau, lao vào tranh đoạt.

Chu Văn Tu chú ý tới cảnh tượng nơi xa.

Cho nên…… Y cảm thấy cùng Ngôn Cảnh Tắc ăn cơm thì hương vị đặc biệt ngon, cũng không phải là sức mạnh tình yêu sao?

“Tôn Mạnh Đạt.” Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên kêu một tiếng.

“Ngôn thiếu, có việc gì?” Tôn Mạnh Đạt bưng chén liền tới đây.

“Người nọ sắp tang thi hóa, đem hắn mang lại đây.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào một người đang ngồi trong góc.

Tôn Mạnh Đạt ngẩn người, lập tức hướng bên kia chạy tới, chỉ trong chốc lát, liền xách một người lại đây.

“Ngôn thiếu, cậu ta xác thật bị cắn, chỉ là muốn thử chống đỡ một chút xem có thể vượt qua được không… Cậu ta không có ác ý, đều chuẩn bị tốt sẽ gặp chuyện.” Tôn Mạnh Đạt nói.

Tuyệt đại đa số người đều không thích những người sắp tang thi hóa, còn ở cạnh những người khác, ông sợ Ngôn Cảnh Tắc không cao hứng, bèn giúp đỡ giải thích một câu. 

“Tôi biết.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Dị năng giả này tuổi cũng không lớn, thiên phú dị năng lại rất mạn, cho nên sau khi bị tang thi cấp cao cắn còn có thể chịu thật lâu, nhưng sắp chịu không nổi nữa rồi...

Trước đó trên người những người này ít nhiều cũng có năng lượng hắc ám, Ngôn Cảnh Tắc cũng liền không chú ý đến tình huống của cậu ta, vừa rồi quét tinh thần lực qua thấy cậu ta ngồi một chỗ không ăn gì cả, mới ý thức được không đúng.

“Về sau loại việc nhỏ này có thể tìm tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cậu ấy đã không sao rồi.” Hắn giúp người này rút năng lượng hắc ám ra.

Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng cái gì cũng chưa làm, đột nhiên nói như vậy, Tôn Mạnh Đạt không rõ nguyên do, dị năng giả suýt chút nữa tang thi hóa kia lại cảm thấy nhẹ nhàng cả người…… “Tôi không có việc gì, tôi ổn rồi!”

Tôn Mạnh Đạt đều ngốc, dễ dàng ổn như vậy?

Chuyện này thật sự quá mức thần kỳ!

Ngôn Cảnh Tắc một động tác cũng chưa làm, làm sao khiến cho người sắp tang thi hóa bình thường lại?

Nhưng sắc mặt thủ hạ ông xác thật trở nên rất tốt!

Tôn Mạnh Đạt trong lúc nhất thời kích động chịu không được, đặc biệt muốn vì Ngôn Cảnh Tắc làm cái gì đó, nhưng Ngôn Cảnh Tắc hình như không dùng được ông……

Hay ông đi tìm quần áo mới gì đó cho Ngôn Cảnh Tắc mặc?

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Tôn Mạnh Đạt.

Hắn trị liệu cho người bị tang thi cắn cũng chỉ cần tinh thần lực, kỳ thật không cần mang người đến trước mặt hắn… Hắn gọi người tới chỉ là vì để người ta biết hắn có thể làm được chuyện này. 

Thất phu vô tội hoài bích có tội, năng lực của hắn quá thần kỳ, một khi xử lý không tốt, có khả năng sẽ bị người khác nhớ thương.

Nếu như thế, không bằng thu nhiều thủ hạ hơn một chút, triển lộ bản lĩnh của mình hơn một chút, như vậy cho dù có người muốn làm gì hắn, cũng phải ước lượng một chút.

Đương nhiên, người bình thường ở mạt thế chắc chắn sẽ tìm mọi cách bảo vệ hắn mà không phải thương tổn hắn.

Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại có thể trị được người sắp tang thi hóa… Tin tức này một khi truyền ra, ánh mắt người ở đây nhìn Ngôn Cảnh Tắc lại thay đổi.  

Cũng chính là lúc này, người căn cứ an toàn Đại Học Thành cuối cùng cũng giết sạch toàn bộ tang thi, đã trở lại. 

Ngôn Cảnh Tắc trước đó đã công đạo qua, nếu có người bị tang thi cắn phải lập tức tới tìm hắn…… Những người này, thật đúng là có bị tang thi cắn.

Bởi vì bọn họ đều là dị năng giả, những tang thi đó lại không phải tang thi cấp cao, dù bị cắn cũng không nhất thiết phải biến thành tang thi, chỉ là thật sự không dễ chịu. Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp giúp bọn họ diệt trừ những năng lượng hắc ám đó. Người căn cứ Đại Học Thành đối với Ngôn Cảnh Tắc cũng càng ngày càng cảm kích. 

Chờ khi người căn cứ thành phố S đến hỏi thăm tình huống của Ngôn Cảnh Tắc… Bọn họ đề phòng mà nhìn người căn cứ thành phố S: “Ngôn thiếu là người đàn ông của hội trưởng bọn tôi, các người đừng nhớ thương, biết không?"

Tôn Mạnh Đạt: “……” Tôi thẳng, cảm ơn!

Tang thi chạy đi, bọn họ phần lớn đã tinh bì lực tẫn, mọi người dứt khoát liền nghỉ ngơi cả đêm tại chỗ. 

Nhà tốt nhất trong thôn được thu dọn lại, cho hai người Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu vào ở. 

Ngôn Cảnh Tắc theo lý dùng tinh thần lực làm cho Chu Văn Tu ngủ say, sau đó cả buổi tối ở bên cạnh rèn luyện thân thể.

Hắn rèn luyện rất có hiệu quả, thân thể càng ngày càng tốt, không bao lâu nữa, cơ bụng cơ ngực gì đó, khẳng định là có hết!

Ngôn Cảnh Tắc rèn luyện nửa buổi tối, ngày hôm sau lại hơi không có tinh thần.

Còn Chu Văn Tu… Y lại ngủ đến đặc biệt ngon, dị năng còn tăng lên.

Người xung quanh: “……” Thật không vậy, Ngôn Cảnh Tắc lợi hại như thế, ở trên giường lại là người bị lăn lộn… 

Khi xuất phát, Tôn Mạnh Đạt lấy một chiếc MPV* cho Ngôn Cảnh Tắc ngồi, trên ghế dựa còn lót da lông thật dày.

(MPV là tên viết tắt từ cụm từ - Multi Purpose Vehicle, được hiểu là dòng ô tô đa dụng. Xe MPV được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng, đặc biệt có thể chuyển đổi giữa việc chở người và chở hàng hóa thông qua việc sắp xếp các hàng ghế hành khách phía sau.)

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Kỳ thật không cần như vậy……

Nhưng mà ghế dựa trên xe này có thể hạ xuống thấp, hắn ngủ trên ghế cũng khá tốt! 

Tôn Mạnh Đạt tính toán đem người của căn cứ nhỏ kia về căn cứ bọn họ, sau đó lại mang theo bọn Ngôn Cảnh Tắc đi tìm những tang thi đó.

Trước đó bọn họ bị tang thi rượt đuổi phải chạy, hiện tại… Bọn họ có thể rượt đuổi theo tang thi đã chạy!

Mà hết thảy chuyện này, hoàn toàn dựa vào Ngôn Cảnh Tắc!

Người căn cứ thành phố S đều hận không thể cung phụng Ngôn Cảnh Tắc mới vừa lòng. 

Chu Văn Tu: “……”

Tuy rằng có hơi buồn bực, nhưng Ngôn Cảnh Tắc được một đám người như vậy bảo hộ, y cũng an tâm hơn, có thể phóng ra ngoài thông khí, giết tang thi hoạt động gân cốt một chút. 

Gần đây dị năng của y tăng lên rất nhanh, đặc biệt muốn cùng người khác tập luyện. 

Chu Văn Tu đứng trên nóc xe, dị năng nhanh chóng tung ra, tang thi xung quanh đều bị cầu lửa bạo đầu.

Đám người Tôn Mạnh Đạt: “……” Chu Văn Tu này thế mà còn lợi hại hơn bọn họ!

Bọn họ coi như hiểu Ngôn Cảnh Tắc vì sao lại chọn Chu Văn Tu.

Ngôn Cảnh Tắc đã mạnh như vậy, dù sao cũng không tìm được người mạnh hơn hắn, liền dứt khoát tìm người mạnh nhất.

Người căn cứ nhỏ được đưa về xong, sau đó người căn cứ Đại Học Thành và căn cứ thành phố S tạo thành một đội ngũ, bắt đầu truy đuổi đại quân tang thi…

Số lượng tang thi thật sự quá nhiều, Ngôn Cảnh Tắc một lần nhiều nhất chỉ giết được một bộ phận trong đó. Mà mỗi lần tiếp xúc đồng thời giết chúng, tang thi cấp cao đều sẽ bỏ lại một ít tang thi cấp trung và tang thi bình thường để ngăn cản bọn họ, sau đó chạy trốn. 

Bởi vì chuyện này, bọn họ có mấy lần thiếu điều lạc luôn đám tang thi này… Sau lại có thể tìm được đều là vì từng hồi bi kịch. 

Trí lực của tang thi thật sự chẳng ra gì, tuy rằng chúng ý thức được nguy hiểm nhưng lúc chạy vẫn bị những người sống trong các căn cứ nhỏ hấp dẫn, sau đó đã bị vướng bước chân……

Phụ cận huyện C cũng có căn cứ loại nhỏ.

Một tiểu khu xa hoa mới xây bên này chính là căn cứ người sống sót của huyện C.

Tiểu khu xa hoa này có gara hai tầng ngầm, rất nhiều nhà cửa kiên cố, còn có khu biệt thự…  Nơi này có hơn hai vạn người sống sót.

Những người sống sót này mỗi ngày trôi qua cũng không tốt, gần đây đã bắt đầu khuyết thiếu lương thực, bởi vì dị năng giả chiếm rất nhiều vật tư không cho người thường, hai bên còn nổi lên xung đột.

Kết quả, trong căn cứ đang lộn xộn, đàn tang thi lớn đột nhiên tiến công vào căn cứ.

Người trong căn cứ liều chết phản kháng, chỉ là đưa thêm "đồ ăn" cho tang thi mà thôi, cuối cùng chỉ làm số lượng tang thi trở nên nhiều hơn...

Rất nhiều người trốn vào gara ngầm, lấp kín cửa vào, nhưng những tang thi đó trực tiếp đào hố trên mặt đất, liền chui vào gara……

Rất nhiều tang thi vào được gara bắt đầu gắm cắn người, người còn sót lại cũng kinh hoàng lui về phía sau, cũng không còn chỗ trốn nữa. 

Người bị tang thi gặm cũng biến thành tang thi, cùng bọn tang thi cắn họ hướng về người còn sống…

Tiếng thét chói tai vang vọng trong gara, trong lúc tất cả mọi người tuyệt vọng, cảm thấy bọn họ nhất định sẽ bị tang thi ăn sạch, tang thi đột nhiên ngã xuống, biến thành thi thể bình thường.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến âm thanh chiến đấu.

Bọn họ…… Được cứu rồi ư?

Người căn cứ an toàn C thật cẩn thận ra khỏi gara,  liền phát hiện tang thi bên ngoài đã bị giết sạch sẽ.

Trong đó có một dị năng giả hệ hỏa, lúc giết tang thi động tác ưu nhã nói không nên lời, cũng mạnh đến kinh người. Rất nhiều tang thi phải nhiều người đối chiến cũng bị một quả cầu lửa của y giết chết. 

“Hội trưởng…… Tôi cũng muốn rèn luyện mà!” Bị đoạt “quái”, Trần Thư Tâm đều hết chỗ nói rồi.

Hội trưởng bọn họ đây là có chuyện gì a, gần đây y như dục cầu bất mãn, cả ngày cướp việc giết tang thi! 

Trần Thư Tâm trong lòng chửi thầm, lại không biết…… Nàng thật đã đoán đúng rồi!

“Về sau rèn luyện tiếp.” Chu Văn Tu đứng yên, đám người Trần Thư Tâm toàn đi theo phía sau y.

Người căn cứ an toàn huyện C cảm thấy người trước mắt này hẳn chính là chủ sự, bọn họ đang muốn nói chuyện với Chu Văn Tu, cửa lớn tiểu khu đột nhiên mở ra.

Tiểu khu này dùng làm khu an toàn rất lâu rồi, nên rất ô uế, trên mặt đất còn có nhiều xác tang thi… 

Giờ phút này, đột nhiên có dị năng giả hệ hỏa tung cầu lửa, thiêu sạch sẽ nhuẽnh thứ dơ bẩn đó, lúc thiêu còn có dị năng giả hệ phong thổi sạch mùi hôi, lúc này, lại có dị năng giả hệ thổ san bằng lại con đường… 

Tiểu khu bọn họ cứ như vậy mà lại có một con đường sạch sẽ. 

Lúc này…… Rốt cuộc cũng có người dọc theo con đường này đi tới.

Đó là một người đàn ông lớn lên vô cùng anh tuấn tuổi trẻ, ăn mặc vừa thấy đã rất sang quý, quần áo chẳng hợp trong mạt thế này chút nào, phía sau còn đi theo một đám người……

Cứ như vậy mà lên sân khấu, cơ hồ làm ánh mắt mọi người đều hội tụ lại trên người hắn.

Ngôn Cảnh Tắc không hiểu sao mà cảm thấy xấu hổ, muốn lấy tay che mặt.

Những người căn cứ thành phố S đó làm quá khoa trương……

Những người này có yêu cầu với hắn, muốn hắn tiếp tục giết tang thi, lại cảm kích hắn, liền bắt đầu cung phụng hắn…… Quả thực hận không thể coi hắn như búp bê sứ nâng niu trong lòng bàn tay.

*** Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.***

Có thể sống tốt ở mạt thế, hắn vẫn rất vừa lòng, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy…… Có hơi cảm thấy thẹn.

Đương nhiên, hiện tại càng là cao hứng.

Đám tang thi từ thành phố S chạy ra kia đã bị giết hết!

“Ngôn thiếu, chúng tôi giúp đỡ xử lý một chút chuyện bên này, ngài nghỉ ngơi một chút đi!” Tôn Mạnh Đạt nói, dị năng giả không gian cũng lấy ra nguyên bộ bàn ghế lều trại cho Ngôn Cảnh Tắc nghỉ ngơi. 

Chuẩn bị thật sự đầy đủ hết.

Hết chương 95.

_______________________________
Chương 96

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Người căn cứ huyện C nhìn thấy ghế nằm được lót thảm lông, lều trại tinh xảo, còn có bàn trà ghế nhỏ đẹp đẽ và các loại ăn vặt… đều ngốc ra. 

Thế này cũng quá… Đây rốt cuộc là ai?

Cho nên chủ sự kỳ thật là người này mới đúng?

Bọn họ đang chần chờ, liền nhìn thấy dị năng giả hệ hỏa trước đó đại phát thần uy đi sang chỗ người đàn ông được một đám người hầu hạ.

“Văn Tu, tới nghỉ ngơi một chút?” Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ ghế nằm to rộng của mình, hưởng thụ không nên một mình hưởng… Cũng kêu Chu Văn Tu tới nằm mới được!

Chu Văn Tu: “…… Không cần.” Chu Văn Tu kéo qua một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, có chút lo lắng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi lần động thủ y đều rất lo lắng, cho dù Ngôn Cảnh Tắc đã nói qua rất nhiều lần hắn không sao cả.

"Em không sao mà." Ngôn Cảnh Tắc nói, thứ như tinh thần lực này càng dùng càng dùng tốt càng dùng càng quen, hắn hiện tại cũng đã dùng quen rồi, chỉ cần không quá độ thì sẽ không khó chịu.

Không chỉ như thế, thân thể hắn trải qua mỗi ngày đều rèn luyện vào buổi tối, ban ngày lại dùng các loại nguyên tố tới rèn luyện, cũng đã trở nên rất tốt!

Ngôn Cảnh Tắc đã gấp không chờ nổi mà muốn làm cái gì đó.

Nhưng gần đây vẫn phải luôn truy đuổi tang thi… Bọn họ rất bận, có khi thậm chí phải qua đêm trên xe, cái gì cũng làm không được.

Người sống sót ở căn cứ nhỏ huyện C cần phải có người dàn xếp, nhưng chuyện này cũng không cần Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu nhọc lòng, hai người cũng không quản nhiều.

Rất nhiều tang thi từ thành phố S bị giết toàn bộ…  Chu Văn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, kế tiếp em tính toán làm gì?” Theo y biết, những người căn cứ thành phố S đều muốn Ngôn Cảnh Tắc đi thành phố S. 

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đi trước một chuyến căn cứ thành phố S, sau đó đi về phía Bắc.”

“Đi về phía Bắc?” Chu Văn Tu có chút khó hiểu, Ngôn Cảnh Tắc đã có chỗ muốn đi rồi sao?

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cha mẹ anh ở thành phố B, chúng ta đi tìm bọn họ.” Mạt thế đột nhiên đến, căn cứ thành phố S hay căn cứ Đại Học Thành đều mất liên lạc với người nhà, Chu Văn Tu cũng không ngoại lệ. 

Chu Văn Tu bình thường cũng không nói về chuyện này, nhưng Ngôn Cảnh Tắc tìm bạn học cũ của Chu Văn Tu hỏi qua, đã biết chuyện nhà của Chu Văn Tu.

Chu Văn Tu gia cảnh giàu có, cha mẹ đối với y cũng rất tốt, y chắc chắn muốn đi tìm cha mẹ……

Nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, Chu Văn Tu ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc hướng tới y cười rộ lên: “Đi trên đường, chúng ta phỏng chừng phải một đường giết tang thi, đến lúc đó tốc độ hẳn là sẽ có hơi chậm.”

“Cảm ơn.” Trong mắt Chu Văn Tu hơi ướt át, giọng nói cũng có vẻ khàn đi. 

Y vẫn luôn muốn đi tìm cha mẹ, nhưng quá xa, y lại không đủ mạnh.

"Anh và em còn nói cảm ơn cái gì? Nếu anh thật sự muốn cảm tạ em, không bằng……”

“Cảm ơn các cậu đã cứu chúng tôi!” Một thanh âm đột nhiên vang lên, Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu cùng nhau quay đầu lại liền nhìn thấy một người trung niên mập mạp mang theo một thiếu nữ mỹ mạo đi tới, người đàn ông trung niên này nói, còn chỉ vào cô gái bên cạnh: "Hai vị, đây là con gái của tôi, để con gái tôi đi theo hai người để hầu hạ đi!"

Người đàn ông trung niên này là một dị năng giả, dị năng không mạnh nhưng ở căn cứ nhỏ này cũng coi như không tồi, hẳn là người chủ sự của căn cứ này -- người trong căn cứ nhỏ đều tránh trong căn cứ không ra ngoài, rất ít đối chiến với tang thi, thực lực dị năng giả nhìn chung là không mạnh.

Mà con gái ông ta… Cô gái này tuy lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng chỉ là một người thường, nàng muốn sống tốt trong mạt thế là rất khó. Cha nàng đem con gái đưa qua bên này, hẳn là muốn tìm cho con gái một phần che chở. 

Chỉ là…… Bọn họ tìm lầm người rồi!

Chu Văn Tu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không cần.” Y không cần người khác chiếu cố, còn Ngôn Cảnh Tắc…… Nói thật hiện tại người bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc muốn chiếu cố hắn quá nhiều, đã làm y có chút buồn bực.

“Từ từ.” Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói.

Chu Văn Tu đột nhiên nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, lại thấy Ngôn Cảnh Tắc đang nghiêm túc mà đánh giá cô gái kia.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ông có thể mang theo con gái ông đi theo chúng tôi, nhưng con ông không cần hầu hạ chúng tôi. Tôi thích đàn ông."

Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, thân thể căng chặt của Chu Văn Tu mới thả lỏng lại, nhưng chân mày lại không giãn ra —— Ngôn Cảnh Tắc vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia!

Ngôn Cảnh Tắc vốn đang định nói gì đó, nhưng tinh thần lực “nhìn” thấy bộ dáng ghen tuông của Chu Văn Tu, tức khắc không rảnh quản người khác: “Văn Tu, anh ghen sao?”

Chu Văn Tu xác thật có hơi nhức nhối. 

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em thề em không có hứng thú gì với cô gái này, lòng em chỉ có một mình anh…" Lời âu yếm cuồn cuộn không ngừng mà nói ra.

Chu Văn Tu: “……” Lời này quá buồn nôn…… Nhưng y thật sự rất thích nghe.

Người đàn ông trung niên mang con gái đến đây: “……” Ông chỉ là muốn tìm cho con gái một chỗ che chở, tại sao phải ở đây ăn cẩu lương vậy?

Người căn cứ thành phố S: “……” Ngôn Cảnh Tắc miệng thật ngọt, cũng quá biết dỗ người!

Hắn lớn lên đẹp thực lực mạnh còn biết dỗ dành, sợ là không ai có thể cự tuyệt hắn.

Chu Văn Tu quả nhiên lập tức liền mềm nhũn: “Anh cũng chỉ thích em.”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em đối với cô ấy tương đối chú ý là bởi vì dị năng của cô ấy rất đặc biệt.”

“Dị năng?” Chu Văn Tu có chút kinh ngạc. Y không cảm nhận được dị năng trên người cô gái đó.

“Đúng vậy, cô gái này dị năng thực đặc thù.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Người đàn ông trung niên kia ngốc ra: "Từ từ, con tôi không có dị năng…" Con gái ông là người bình thường, ông chính là cảm thấy con mình là người thường, sớm muộn gì ông cũng không bảo hộ được, mới đưa con gái qua nhờ cường giả. 

“Cô ấy hiện tại chỉ là không thức tỉnh mà thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Con tôi có thể thức tỉnh dị năng?” người đàn ông trung niên kích động.

“Có thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hai người nếu nguyện ý gia nhập chúng tôi, làm việc cho chúng tôi, tôi có thể giúp con ông thức tỉnh dị năng.”

“Chúng tôi nguyện ý!” người đàn ông trung niên không chút do dự nói, đội ngũ cường đại như vậy, ai lại không muốn gia nhập a! Càng đừng nói sau khi gia nhập, con ông còn có cơ hội thức tỉnh dị năng!

“Vậy cứ quyết định như vậy nhé.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Mà lúc này, người căn cứ thành phố S đột nhiên ý thức được không đúng: “Từ từ…… Ngôn thiếu, cậu có thể làm người ta thức tỉnh dị năng?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, tôi có thể làm người thường thức tỉnh dị năng…… Tôi chưa nói qua sao?”

Tôn Mạnh Đạt, Thiệu Quan Quần: “Cậu chưa nói qua……”

"Vậy giờ tôi nói rồi nè.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đám người Tôn Mạnh Đạt: “……”

Có thể làm người thường thức tỉnh dị năng, đây là chuyện quan trọng cỡ nào! Cậu sao lại nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy chớ!

Ngôn Cảnh Tắc nhìn bọn họ mặt đầy rối rắm, bổ sung một câu: “Chuyện này thực phiền toái, việc cấp bách không phải là giết tang thi sao? Nên tôi không lăn tăn cái này.”

Muốn người thường trở thành dị năng giả phải tốn không ít thời gian và tinh lực, hắn tạm thời không rảnh.

"Vậy cái cô gái kia…"

"Cô ấy là hệ quang minh, là khắc tinh của tang thi." Ngôn Cảnh Tắc nói. Trong cơ thể cô gái đó có ánh sáng màu trắng hắn chưa từng gặp qua, còn vô cùng nhiều, chứng tỏ thiên phú của nàng còn rất mạnh.

Đáng tiếc thế đạo này nơi nơi đều xám xịt…… Nàng chỉ sợ là vẫn luôn bị năng lượng hắc ám áp chế, không thể thức tỉnh.

“Còn có hệ quang minh?” Tôn Mạnh Đạt sửng sốt.

“Có.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi cảm thấy tôi sau này có nấu ăn sẽ bảo cô ấy ném dị năng lên phía trên, hẳn sẽ ăn ngon hơn, hơn nữa cô ấy còn có thể trị thương……”

Ở thế giới nơi nào cũng đều là năng lượng hắc ám, có một dị năng giả hệ quang minh giúp đỡ làm việc rõ là hạnh phúc đúng không?

Ngôn Cảnh Tắc đã bắt đầu tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này. 

Cô gái kia cũng kích động, nàng cho rằng nàng sẽ vì mạng sống mà biến thành đồ chơi cho người ta, kết quả…  Nàng thế mà có thể có tương lai quang minh sao?

“Nhưng hiện tại tôi không rảnh giúp cô ấy thức tỉnh dị năng.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Việc này chờ ngày mai hẵng nói đi…… Kế tiếp đừng để người nào đến quấy rầy chúng tôi.”

Ngôn Cảnh Tắc lời kia vừa thốt ra, Tôn Mạnh Đạt lập tức liền đem người mang đi, còn tri kỷ mà buông mành của lều trại xuống.

Sau mỗi lần Ngôn Cảnh Tắc sử dụng dị năng, Chu Văn Tu đều rất khẩn trương, vì thế ông có suy đoán —— Ngôn Cảnh Tắc tuy dị năng rất mạnh, nhưng chỉ e dị năng sử dụng phải có điều kiện, tỷ như sẽ có hại tới thân thể hắn.

Sau đó ông luôn quan sát, càng xác định rõ điểm này hơn.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đều không làm việc gì, kết quả luôn có bộ dáng rất mệt mỏi, ban ngày còn hay ngủ… Thân thể hắn không tốt lắm. Hẳn là có quan hệ với việc hắn giết tang thi.

Sau khi phát hiện chuyện này, Tôn Mạnh Đạt chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc càng thêm tận tâm tận lực.

Thân thể Ngôn Cảnh Tắc không tốt còn nguyện ý đi theo bọn họ khắp nơi bôn ba giết tang thi, làm người ta kính nể cỡ nào! Ông chắc chắn tận hết khả năng cung cấp cho hắn điều kiện sống tốt nhất. 

Ngôn Cảnh Tắc nếu biết ý tưởng của Tôn Mạnh Đạt, khẳng định sẽ cảm thấy oan uổng.

Hắn luôn rất mệt chỉ là bởi vì hắn mỗi tối đều không ngừng rèn luyện……

Nhưng vẫn là câu nói kia, có người hầu hạ vẫn là rất thoải mái.

Nguyên chủ không thích làm việc thích được người hầu hạ, hắn cũng giống thế.

Nhưng vào thời điểm nào đó, hắn vẫn rất nguyện ý “hầu hạ” người.

Người quấy rầy bọn họ yêu đương đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn về phía Chu Văn Tu: “Lời vừa rồi chưa nói xong…… Anh muốn cảm ơn em, có phải nên dùng hành động thực tế không?"

Nói rồi Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu động tay động chân.

Hắn thật sự quá xui xẻo! Mới vừa xuyên qua đây thân thể quá kém, sau lại hơi khỏe hơn một chút lại liên tiếp gặp chuyện, còn phải đuổi giết tang thi……

Đã lâu như vậy rồi mà quan hệ của hắn và Chu Văn Tu vẫn còn thuần khiết như thế! 

Chu Văn Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc…… hình như đã nhịn không nổi.

Ngôn Cảnh Tắc luôn thích thân y sờ y, hẳn là cảm thấy rất hứng thú với y, chỉ là thuộc tính của hai người có khả năng không quá thích hợp nhau…

Nhưng mà Ngôn Cảnh Tắc muốn, hay là nên thỏa mãn một chút.

Chu Văn Tu hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm: “Hôm nay buổi tối nhé?”

“Được!” Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc sáng lên, nhưng đối diện ánh mắt có tính xâm lược của Chu Văn Tu, khóe miệng lại giật giật. 

Hắn và Chu Văn Tu, chỉ sợ thuộc tính không hợp.

Nhưng đây là người hắn yêu…… Hắn có nên nhẫn nhịn một chút không?

Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu hai mặt nhìn nhau, đều có điểm rối rắm.

Dị năng giả căn cứ thành phố S lúc này cũng đã bắt đầu giúp Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu chuẩn bị chỗ ngủ buổi tối. 

Chọn ra nhà ở tốt nhất trong tiểu khu, sau đó dọn hết tất cả gia cụ trong nhà ra, dùng dị năng hệ thủy rửa sạch một lần, cuối cùng dị năng giả không gian đem những đồ dùng Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu gần đây sử dụng đưa vào nhà...

Còn không đợi Ngôn Cảnh Tắc cùng Chu Văn Tu rối rắm xong, phòng của bọn họ cũng đã bố trí chu đáo. 

Rất nhanh, buổi tối đã đến. 

Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu cùng nhau vào phòng ngủ.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, nhịn không được đề nghị: “Về sau chúng ta mỗi người thay phiên nhau nhé?”

Chu Văn Tu có điểm ngốc: “Mỗi người một lần?”

“Chung quy không thể cứ luôn bắt em ở dưới chứ.” Ngôn Cảnh Tắc cắn răng nói.

Chu Văn Tu nói: “Từ từ, em không muốn ở dưới sao?”

“Đương nhiên!” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự.

Chu Văn Tu: “……” Cho nên y trước đó rốt cuộc rối rắm cái gì?

Ngôn Cảnh Tắc cũng ý thức được không đúng rồi: “Anh…… muốn ở dưới?”

Chu Văn Tu cho Ngôn Cảnh Tắc một ánh mắt khẳng định.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cho nên hắn trước đó rốt cuộc rối rắm cái gì? Sớm biết là như thế này…… Hắn cho dù không có rèn luyện thân thể thì cũng có thể mà!

Hết chương 96.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp