Chương 54 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Sở Đình Tu cả người đều đã ngốc, cái gì cũng không phản ứng được.

Y chỉ là định ở trong mộng phóng túng một chút, kết quả…… Đây căn bản không phải mộng ư?

Trước mắt hết thảy vô cùng chân thật, bệ hạ thật sự không phải muốn giết y, mà là đem y lên long sàng!

Này…… Này……

Sở Đình Tu cũng không biết mình nên làm cái gì, nằm ở trên giường ngốc lăng lăng.

Thấy y thất thần, Ngôn Cảnh Tắc buồn bực một trận, lập tức cắn bả vai Sở Đình Tu một ngụm.

Sở Đình Tu: “……”

“Ái khanh, ngươi chỉ có thể thuộc về ta.” Ngôn Cảnh Tắc nghiến răng nghiến lợi mà nói, gương mặt kia dưới ánh đèn u ám, có vẻ hơi dữ tợn.

Nhưng Sở Đình Tu cảm thấy hắn đặc biệt đẹp.

Bệ hạ nhà y, trước nay chưa từng đẹp như vậy.

Tim y đập càng lúc càng nhanh, mỗi một khối cơ bắp đều phảng phất đang nhảy nhót, y hé miệng định trả lời “Đúng vậy”, nhưng yết hầu phảng phất như bị ngăn chặn, lại nói không nên lời.

Ngôn Cảnh Tắc thấy y không phản ứng, buồn bực lại cắn y một ngụm.

Sở Đình Tu không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cao hứng, y có điểm muốn chạm một chút vào người ở trên, lại không dám đụng vào, qua một hồi lâu, rốt cuộc y mới lấy hết can đảm, ôm bệ hạ mình.

Ngôn Cảnh Tắc bị y ôn nhu mà ôm, kích động, liền kết thúc.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Sở Đình Tu: “……”

“Ta là lần đầu tiên, mới nhanh như vậy!” Ngôn Cảnh Tắc cắn răng nói, thân thiết loạn xạ trên người Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu tim đập đến càng nhanh.

Lần đầu tiên, thế mà lại là lần đầu tiên!

Cung nữ trong cung đều là người của bệ hạ, y vẫn luôn cho rằng bệ hạ dù không lập hậu, cũng nên có nữ nhân...

“Bệ hạ……” Sở Đình Tu kêu một tiếng, sau đó liền phát hiện Ngôn Cảnh Tắc lại sinh long hoạt hổ.

Ngôn Cảnh Tắc lần thứ hai liền phát huy cực tốt, bất quá này đối với Sở Đình Tu mà nói, không tính là chuyện tốt gì.

Chẳng sợ không phải tất cả đều đau, chẳng sợ bệ hạ thực ôn nhu mà chiếu cố y, tóm lại vẫn không thoải mái.

Nhưng y một chút cũng không chán ghét.

“Ái khanh, ngươi về sau nếu lại nói chuyện lập hậu với ta, ta xử đẹp ngươi… Trừ phi ngươi làm Hoàng Hậu cho ta." Ngôn Cảnh Tắc nói bên tai Sở Đình Tu. 

Sở Đình Tu cảm thấy lỗ tai mình cứ như không phải của mình nữa.

Y rất muốn nói cho bệ hạ rằng y cũng thích hắn, nhưng lý trí làm y không thể mở miệng. 

Bệ hạ…… Thật sự có thể không lập hậu sao?

Cho dù bệ hạ không lập hậu, cũng nhất định sẽ có hài tử chứ?

Hơn nữa y lớn tuổi hơn bệ hạ, bệ hạ hiện tại thích y, về sau sẽ còn thích sao?

Y vẫn luôn nói muốn trung quân ái quốc, lại làm ra loại chuyện này, vậy coi là gì?

Trong lòng Sở Đình Tu hiện lên các loại ý niệm, nói không ra lời.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Sở Đình Tu, chỉ cảm thấy bộ dáng Sở Đình Tu nhẫn nhục chịu đựng làm hắn khó chịu.

Hắn chỉ có ký ức nguyên chủ, một phương diện cảm thấy hắn là quân, Sở Đình Tu là thần, đừng nói chỉ là mang Sở Đình Tu lên giường, chẳng sợ có giết Sở Đình Tu, Sở Đình Tu cũng không có ý kiến, đối với việc Sở Đình Tu có nữ nhân khác này, càng thấy vô cùng tức giận. 

Về phương diện khác, hắn lại cảm thấy chuyện này hắn làm có điểm không đạo nghĩa, trong lòng tràn đầy áy náy.

Dần dần, nhìn thấy bộ dáng Sở Đình Tu cứng ngắc ngơ ngác, vẫn là cảm xúc phía sau chiếm thượng phong.

Chờ hết thảy kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Sở Đình Tu: “Đình Tu, thực xin lỗi, hôm nay…… Đều là ta sai.”

Ngay từ đầu hắn chỉ muốn nói rõ, không nghĩ tới cuối cùng lại đi tới bước này.

Nguyên bản hắn còn có thể đổi trắng thay đen trả đũa, nhưng lúc này, cái gì cũng không nói ra được, túi tiền là của ai cũng không dám hỏi.

Hắn cảm thấy chính mình có điểm tra.

“Thực xin lỗi.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

“Bệ hạ, ngài không cần xin lỗi.” Sở Đình Tu nói, tuy rằng lúc y mới vừa tỉnh không có sức lực, nhưng hiện tại sức lực đã trở lại toàn bộ, kỳ thật chỉ cần y nguyện ý, y hoàn toàn có thể đẩy bệ hạ ra.

Y đồng ý.

Ngay từ đầu bệ hạ định dừng lại, thậm chí là y còn chủ động.

“Ngươi đánh ta mắng ta đều có thể, nhưng đừng rời khỏi ta, nếu không có ngươi, ta tồn tại cũng không thú vị gì.” Ngôn Cảnh Tắc đem người ôm gắt gao.

Thời điểm hắn mới vừa xuyên qua, hoàn toàn không biết mình xuyên qua đây rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng từ khi nhìn thấy Sở Đình Tu, hắn biết, hắn là vì Sở Đình Tu mà tới.

Hắn đối với việc làm hoàng đế không có hứng thú gì, chỉ muốn Sở Đình Tu.

“Bệ hạ!” Sở Đình Tu sửng sốt, không nghĩ tới bệ hạ nhà y thế nhưng sẽ nói như vậy, y lại có cảm giác không chân thật.

“Đình Tu, ta thích ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc hôn môi người trong lồng ngực mình. 

Sở Đình Tu được hắn ôn nhu đối đãi như vậy, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

Trước đó cho rằng bệ hạ hoài nghi y, y có thể thản nhiên chịu chết, nhưng hiện tại…… Y câu dẫn bệ hạ như vậy, quả thực là tội nhân thiên cổ.

Bệ hạ đã sống đủ khổ, từ nhỏ liền chưa có ngày lành, nếu là cùng y dây dưa bên nhau, chắc chắn lưng sẽ mang bêu danh.

Những thần tử trên triều đình đó, lại mắng bệ hạ như thế nào?

Y luyến tiếc để bệ hạ gặp phải hết thảy những thứ đó.

Chuyện giữa bọn họ vốn là không nên.

“Đình Tu, Đình Tu……” Ngôn Cảnh Tắc nhất nhất mà kêu.

Sở Đình Tu đã định thổ lộ, nhưng lại nhịn xuống, y nghĩ nghĩ, lại gõ sau cổ bệ hạ một cái. 

Y trước kia rất nhiều lần gõ người ta ngất đi như vậy, chính là lần này…… Y luyến tiếc dùng sức lực quá lớn.

Chờ gõ xong, Sở Đình Tu lại lo lắng —— bệ hạ nếu không ngất thì làm sao bây giờ?

Cũng may hắn bệ hạ hôn mê.

Ngôn Cảnh Tắc nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Sở Đình Tu thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy mặc quần áo.

Trung y của y đã bị cắt đến nát nhừ, may mắn quần vẫn hoàn hảo, sau khi mặc quần, y nghĩ nghĩ, không mặc trung y mà trực tiếp mặc vào áo ngoài.

Ngoại trừ quần áo, bao da y tùy thân mang theo bị đặt ở đầu giường, Sở Đình Tu cầm lấy, lập tức đi ra ngoài.

Đi ra ngoài cửa, y liền thấy được Vương Trung cùng mấy thị vệ.

“Sở tướng quân, bệ hạ……” Vương Trung vẫn luôn thủ ở cửa, nghe được bên trong có chút động tĩnh, nhưng nghe không rõ bọn họ nói gì, lúc này nhìn thấy Sở Đình Tu ra tới, sốt ruột một trận.

Sở Đình Tu cứ như vậy ra ngoài…… Bệ hạ không có việc gì chứ?

“Bệ hạ ngủ rồi.” Sở Đình Tu nói xong ra ngoài, ngay từ đầu y đi đường tư thế có điểm quái dị, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

Vương Trung nhìn theo y đi xa, lập tức vào phòng, sau đó liền phát hiện Sở Đình Tu nói bệ hạ “Ngủ rồi” kỳ thật cũng không ngủ, thật ra lại hoàn hảo mà ngồi trên giường, đang mặc quần áo.

“Bệ hạ.” Vương Trung vội vàng tiến lên hành lễ.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi đem giường đệm thu thập một chút…… Không cần giặt sạch, trực tiếp thu hồi đến đây đi.” một mảnh hỗn độn này nếu cầm đi giặt, không chừng khiến cho người khác biết chuyện này, để Vương Trung hoặc là thân tín khác đi giặt, hắn lại cảm thấy không thích hợp.

Còn chính hắn đi giặt… Hắn chưa giặt cái gì bao giờ. 

“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung nói.

“Chuẩn bị nước, ta muốn tắm gội thay quần áo.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Vương Trung lập tức liền phân phó xuống, thuận tiện thu dọn đồ.

Trên giường một mảnh hỗn độn, lúc ông hầu hạ Ngôn Cảnh Tắc thay quần áo, trên người Ngôn Cảnh Tắc lại sạch sẽ.

Vương Trung hít hà một hơi, có chút bội phục Sở Đình Tu.

Sở tướng quân bị bệ hạ đối đãi như vậy, thế nhưng còn có thể không đả thương bệ hạ, đây là kiểu trung thành và tận tâm gì!

Trước đó Sở Đình Tu gõ Ngôn Cảnh Tắc kia một cái quá nhẹ, căn bản không đem Ngôn Cảnh Tắc đánh ngất, nhưng nếu Sở Đình Tu muốn hắn ngất, hắn liền hôn mê.

Lúc này tắm rửa một cái, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vương Trung, về sau ngươi đối với Sở tướng quân giống như đối với ta.”

“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung trả lời.

Ngôn Cảnh Tắc lại gọi thống lĩnh thị vệ phụ trách an nguy của mình gọi tới, đồng dạng phân phó.

Phân phó xong, Ngôn Cảnh Tắc cho bọn họ lui xuống.

Vừa xuyên qua tới liền gặp được cảnh tượng như vậy, hắn vẫn luôn không thể tĩnh tâm xuống sửa sang lại suy nghĩ cho tốt, hiện tại mới xem như rảnh mà nghĩ lại.

Từ chỗ hắn rời đi, thống lĩnh thị vệ khó hiểu mà nhìn về phía Vương tổng quản: “Vương tổng quản, bệ hạ vì sao đột nhiên tín nhiệm Sở tướng quân như vậy?”

Vương Trung nhìn hắn một cái, sợ người này đắc tội Sở tướng quân bị bệ hạ không thích, cuối cùng nói: “Ngươi đem Sở tướng quân coi như Hoàng Hậu đối đãi là được.”

Thống lĩnh thị vệ cả kinh.

Vương Trung lại nói: “Việc này không thể truyền ra ngoài."

Thống lĩnh thị vệ mặt phức tạp, liên tục gật đầu.

Bên kia, Sở Đình Tu mới vừa đi ra khỏi cung điện Ngôn Cảnh Tắc, bị gió thổi qua, cả người liền hoàn toàn thanh tỉnh.

Hôm nay phát sinh đủ chuyện, với y mà nói thật sự quá mức không thể tưởng tượng.

Y đã sớm thích bệ hạ, nhưng trước kia chưa bao giờ nghĩ tới có thể cùng bệ hạ ở bên nhau, chỉ cần có thể từ xa nhìn cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Kết quả hiện tại, y thế nhưng cùng bệ hạ xuân phong nhất độ.

Gió thổi qua, áo ngoài trống rỗng, làm y cực kỳ không được tự nhiên, lại không hiểu sao mà có điểm sung sướng.

Bất quá đi ra vài bước, bước chân y liền dừng lại.

Sở Đình Tu đột nhiên nghĩ đến, trước đó ý loạn tình mê, bệ hạ để lại không ít dấu vết trên người y, trên cổ y cũng không may mắn thoát nạn.

Sở Đình Tu nghĩ nghĩ, thừa dịp bóng đêm đi đến một nơi, chỗ này nằm trong cung, lúc các đại thần thảo luận chính sự, sau giờ trưa mệt mỏi sẽ đến đây nghỉ ngơi một lát.

Nơi này không có đồ vật gì quan trọng, cửa phòng không khóa, Sở Đình Tu đi vào, tự mình thắp đèn, nhìn bộ dáng mình trong gương.

Trên cổ y quả nhiên có chút dấu vết.

Sở Đình Tu nhìn nhìn khắp mọi, tìm được một cái bình sứ ném vỡ, dùng mảnh sứ vỡ cắt hai nhát trên cổ mình. 

Miệng vết thương không sâu, nhưng kể từ đó, nhìn không ra những dấu vết đó nữa.

Sở Đình Tu sờ soạng một chút miệng vết thương kia, cảm thấy có điểm đáng tiếc.

Mang theo miệng vết thương trên cổ, y ra khỏi hoàng cung.

Y buổi sáng trước khi tiến cung, liền cho người ở ngoài cung chờ, hiện giờ người của y đã đổi qua, nhưng vẫn như cũ có người nắm ngựa đứng ở ngoài cung.

“Chúng ta trở về.” Sở Đình Tu tiếp đón một tiếng, xoay người lên ngựa, lại nhịn không được hít sâu một hơi.

Y…… Có điểm không thoải mái.

May mắn bóng đêm sâu nặng, người khác thấy không rõ sắc mặt của y.

Ở trong cung trì hoãn hồi lâu, Sở Đình Tu trở lại Sở gia, đã qua nửa đêm giờ Tý.

Y vốn tưởng rằng mình có thể im ắng mà trở về phòng, không nghĩ mới vừa vào phủ, liền thấy được ngọn đèn dầu sáng ngời, muội muội y Sở Đình Lan còn đang chờ.

“Đại ca, ngươi sao lúc này mới trở về?” Sở Đình Lan lo lắng mà nhìn về phía Sở Đình Tu.

“Hôm nay có việc, trì hoãn hồi lâu.” Sở Đình Tu nói, lúc này cả người y không được tự nhiên, chỉ muốn mau chóng trở về phòng —— áo ngoài y bên trong trống rỗng.

“Đại ca, cổ ngươi……” Sở Đình Lan mắt sắc mà thấy được cổ Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu nói: “Vô ý bị thương, không có gì trở ngại.”

Sở Đình Lan nghe vậy, thật ra không truy vấn gì, cũng chỉ nói: “Đại ca, túi tiền của ta……”

Nói đến đó, mặt nàng đỏ lên, cúi đầu.

Sở Đình Tu động tác cứng đờ.

Thời điểm rời khỏi hoàng cung quá loạn, y sớm đã đã quên túi tiền kia của Sở Đình Lan…… Tóm lại trên người y không có túi tiền kia.

Túi tiền kia sợ là ở trên giường bệ hạ, nghĩ đến đây, Sở Đình Tu có chút bị đè nén, chờ nhìn thấy muội muội mình e thẹn, bị đè nén lại biến thành xấu hổ, cùng với hổ thẹn dày đặc.

Muội muội y yêu thích bệ hạ, nhưng y và bệ hạ……

Nhưng bệ hạ thích y, không thích muội muội y, chuyện này kỳ thật làm y rất cao hứng, nhưng ý thức được điểm này, y càng thêm áy náy.

Các loại cảm xúc đan chéo trong lòng Sở Đình Tu, y dừng một chút mới nói: “Đình Lan, bệ hạ sợ là không muốn, ngươi…… Ta về sau định tìm cho ngươi một hộ trong sạch.”

Tình hình trước mắt này… Bệ hạ nếu muốn lập hậu, y ngăn không được, nhưng chính muội muội mình, y vô luận như thế nào cũng không thể cho nàng tiến cung.

Sở Đình Lan đồng tử co rụt lại: “Đại ca, ta nhìn thấy bệ hạ, liền rất vui mừng……”

“Đình Lan, ngươi hảo hảo ngẫm lại.” Sở Đình Tu nói: “Đêm đã khuya, ta đi ngủ trước.”

Nói xong, Sở Đình Tu nhanh chóng rời đi.

Sở Đình Lan nhìn theo Sở Đình Tu rời đi, tìm tới người mở cửa của Sở gia dò hỏi: “Lúc đại ca trở về, sắc mặt như thế nào?”

Hạ nhân kia nói: “Tiểu thư, tướng quân sắc mặt so với bình thường không khác gì, nhưng lúc tướng quân xuống ngựa không giống bình thường lắm, giống như là bị thương."

Sở Đình Lan thưởng hạ nhân một đóa bạc hoa mai, trở về phòng. Vừa về phòng, liền đem đối thoại hôm nay cùng Sở Đình Tu, còn có bộ dáng Sở Đình Tu, tất cả đều viết xuống.

Nàng đem trang giấy đầy chữ bỏ vào phong thư, cho người đưa đi Bình Vương phủ, lúc này mới đi ngủ.

Bình Vương phủ.

Hôm nay Sở Đình Tu vào cung vẫn luôn không ra ngoài, phái người đi điều tra tin tức lại không điều tra được gì, Bình Vương trong lòng bất an, nên vẫn luôn không ngủ, cùng mưu sĩ thương nghị.

“Vương gia, kim thượng tuy không học vấn không nghề nghiệp, nhưng trên tay Sở Đình Tu có Trấn Bắc quân, chỉ cần Sở Đình Tu còn, đại sự của ta khó thành.”

"Những ngày gần đây đã có người không muốn kết giao với ta."

“Việc cấp bách là diệt trừ Sở Đình Tu.”

……

Bình Vương vẫn luôn đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, đáng tiếc năm đó Thái Hoàng Thái Hậu không chọn gã.

Vốn tưởng rằng chờ Thái Hoàng Thái Hậu già, chờ kim thượng bị Thái Hoàng Thái Hậu lăn lộn chết, gã liền có thể thừa cơ mà thượng vị, không nghĩ lại tới một tên Sở Đình Tu, cứu kim thượng, còn trung thành và tận tâm với kim thượng. 

Bình Vương đối với huynh trưởng mình cực kỳ hiểu biết, thấy được mối liên hệ giữa Sở Đình Tu và Thái Hoàng Thái Hậu, hai người đều làm huynh trưởng kia dễ dàng chấn kinh… Gã tin tưởng, huynh trưởng kia của gã, oán hận chất chứa với Sở Đình Tu tất nhiên đã rất sâu.

Không biết hôm nay Sở Đình Tu tiến cung rồi chậm chạp không ra, có phải do huynh trưởng gã động thủ hay không.

Huynh trưởng kia củ gã chưa đọc được mấy quyển sách, vô cùng có khả năng sẽ làm như vậy.

Đang nghĩ như vậy, bên ngoài có người tới báo, nói Sở gia đưa tới một phong thơ.

Bình Vương lập tức cho người lấy vào, sau khi tự mình xem qua, vừa không cam lòng vừa kinh hỉ.

“Vương gia, tin tức gì vậy ạ?” Một mưu sĩ hỏi.

Bình Vương nói: “Sở Đình Tu đã hồi phủ, vẫn chưa bị giam lỏng hoặc là bắt giữ, nhưng trên người y mang thương tích.”

Những người trong cung của đại ca gã đều giỏi, đại ca gã tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, Sở Đình Tu đêm khuya bị thương hồi phủ… Rốt cuộc là sao? Đại ca gã động thủ được giữa chừng thì hối hận?

“Vương gia dường như có nói qua, kim thượng thích lấy roi quất cung nhân?” Một mưu sĩ hỏi.

Bình Vương gật gật đầu. Huynh trưởng gã từ khi thoát khỏi Thái Hoàng Thái Hậu, liền đem cung nhân có thù oán cũ với hắn nhốt chung một chỗ, thường thường đi quất một phen cho hả giận.

“Chẳng lẽ là…… Bệ hạ động thủ với Sở Đình Tu?” mưu sĩ nói.

“Sở Đình Tu có thể nguyện ý?” Bình Vương cả kinh.

“Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.” mưu sĩ kia nói: “Sở Đình Tu trung tâm nhất.”

Trong số những tướng lãnh đi theo Thái tổ hoàng đế đánh thiên hạ, trung tâm nhất chính là tổ phụ Sở Đình Tu, cũng vì như vậy nên ông mới có thể trấn thủ bắc địa.

Mấy năm trước, có tướng lãnh tạo phản, nhưng Sở gia không chỉ không phản, còn giúp bình định phản loạn.

Lúc sau, Sở Đình Tu càng mạo hiểm, cứu kim thượng từ trong tay Thái Hoàng Thái Hậu ra.

Chờ kim thượng được cứu ra, Sở Đình Tu cũng không ôm quyền, cẩn thận dạy dỗ kim thượng.

Thần tử trung tâm bậc này, cực kỳ hiếm thấy.

Bình Vương nói: “Xác thật có khả năng……” Quất Sở Đình Tu? Việc này chỉ là nghĩ thôi đã khiến cho người ta hưng phấn,  huynh trưởng gã bị Thái Hoàng Thái Hậu áp bách lâu rồi, có lẽ thật đúng là sẽ làm như vậy.

Nhưng chuyện này đối với Sở Đình Tu là nhục nhã đến cỡ nào?

Vậy gã có thể mượn sức Sở Đình Tu không?

Ngôn Cảnh Tắc cũng ở không biết đệ đệ kia của mình đang nhớ thương muốn mượn sức đối tượng hắn nhất kiến chung tình.

Sở Đình Tu đã rời đi, hắn lại ngủ không được, cho người đem tấu chương lấy tới, chậm rãi lật xem.

Thời điểm nguyên chủ mới vừa được cứu ra, rất nhiều chữ đều không biết, nhưng học một năm, đã nhận thức tuyệt đại đa số chữ, chính là những đại thần đó, thường thường ở tấu chương khoe khoang văn thải, mặc dù chỉ là cái sổ con thỉnh an, cũng lưu loát viết lên một đống, nguyên chủ vẫn xem không hiểu lắm, xem đến cố hết sức.

Đổi lại là hắn…… Hắn đồng dạng xem cũng không hiểu lắm, nhưng chỉ xem qua một lần, những tấu chương đó thế nhưng cũng đã chặt chẽ khắc trong đầu hắn, đã gặp qua là không quên được.

Ngôn Cảnh Tắc lòng tràn đầy vui mừng, nghĩ nghĩ, lại cho Vương Trung kinh Phật nguyên chủ đã tụng tìm tới.

Nguyên chủ tuy rằng biết chữ, nhưng bị buộc học rất nhiều kinh Phật, hắn đối chiếu kinh Phật niệm một lần, là có thể nhận thức rất nhiều chữ.

Hắn không biết mình đời trước là ai, nhưng bộ dáng này của hắn, không thể nghi ngờ là một thiên tài.

Hết chương 54.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play