Chương 35

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc trước kia ở lớp một là một kẻ không ai muốn thấy. 

Ái sẽ thích một người lúc mọi người chuyên tâm làm bài thì bò ra bàn ngủ?

Nhưng lần này Ngôn Cảnh Tắc trở về, thái độ mọi người đối với hắn đã thay đổi. 

Còn có không ít người nói với hắn: “Ngôn Cảnh Tắc, thành tích cậu làm sao tăng lên nhanh như vậy?”

“Ngôn Cảnh Tắc, trước kia cậu thi kém như vậy, có phải cố ý không?”

“Ngôn Cảnh Tắc……”

……

Ngôn Cảnh Tắc cà lơ phất phơ: “Tôi trước kia thi kém như vậy không phải cố ý, tôi hiện tại có thể thi tốt cũng là có nguyên nhân."

Học sinh lớp một tò mò nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cha tôi đi mời mấy lão sư cho tôi, mỗi ngày vài lão sư đều vây quanh, tôi thắc mắc gì bọn họ sẽ lập tức giải đáp, thành tích liền cải thiện ngay."

Học sinh lớp một: “……” Có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm!

Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tôi thông minh, tôi là một thiên tài!”

Học sinh lớp một: “……” Đột nhiên có cảm giác muốn đánh người ghê!

Ngôn Cảnh Tắc thiếu đánh như vậy, nguyên bản hẳn làm người chán ghét, nhưng rất kỳ quái, Ngôn Cảnh Tắc người này lại làm người ta không ghét nổi.

Hắn thật sự rất có ý tứ, cũng thực làm cho người ta thích, lúc này, học sinh trong lớp đều chú ý Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí còn có nữ sinh nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trộm đỏ mặt.

Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ lớn lên soái, chẳng sợ trước kia là hạng chót, cũng có nữ sinh thích hắn, hiện tại liền không cần phải bàn…

Cố tình Ngôn Cảnh Tắc lại không có cảm giác gì, khi mấy nữ sinh kia nhìn qua, hắn còn hướng qua người ta cười xán lạn.

Nữ sinh mặt càng đỏ hơn, Trình An Tu đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên người Ngôn Cảnh Tắc bên, với với cậu bạn cùng bàn Ngôn Cảnh Tắc : “Chúng ta đổi vị trí.”

Ngồi cùng bàn với Ngôn Cảnh Tắc là một nam sinh nhỏ gầy, thành tích không tốt cũng không xấu, làm người hơi hướng nội, rất không có cảm giác tồn tại, đột nhiên bị Trình An Tu tìm tới, y phát ngốc: "A?"

“Chúng ta đổi vị trí.” Trình An Tu lại nói, còn lấy ra một phần bút ký đưa nam sinh này: “Tôi nơi này có sửa soạn lại một phần bút ký, cho cậu.”

Bút ký này hắn soạn cho Ngôn Cảnh Tắc, bản gốc ở chỗ Ngôn Cảnh Tắc, hiện giờ lấy ra là bản sao chép.

Nam sinh kia nhìn thấy bút ký, chấn kinh rồi, kích động mà nhìn Trình An Tu.

“Đổi không?” Trình An Tu lại hỏi, biểu tình lạnh lùng.

“Đổi!” nam sinh kia lập tức đứng lên, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Trình lão sư…”

"Tôi sẽ nói với cha tôi.” Trình An Tu nói.

Nam sinh đó không chút nghi ngờ. 

Đương nhiên, Trình An Tu không chỉ là học sinh được các lão sư thích nhất, còn là con trai của Trình lão sư, đổi chỗ với Trình An Tu cũng không đến mức bị lão sư nói.

Nam sinh này dọn bàn xong liền đi.

Trình An Tu thấy thế, cũng đi dọn bàn mình, nhưng cậu còn chưa dọn xong cũng đã bị Ngôn Cảnh Tắc cướp bàn dọn về mình.

Trình An Tu liềm xách cặp sách, đi theo sau Ngôn Cảnh Tắc, chờ Ngôn Cảnh Tắc đem bàn dọn xong mới ngồi xuống. 

Thấy một màn như vậy, mọi người đều hơi giật mình. 

Trình An Tu sao lại chủ động yêu cầu ngồi cùng Ngôn Cảnh Tắc?

Vu Lê Minh trong lòng, càng dâng lên một ý niệm không thể tưởng tượng được ——

Lão đại nhà y vẫn luôn theo đuổi Trình An Tu, không lẽ thật sự theo đuổi được rồi?

Nghĩ như vậy, Vu Lê Minh liền thấy Trình An Tu ngồi bên cạnh lão đại lạnh mặt, dùng một quyển sách bài tập gõ gõ mặt bàn lão đại: “Đừng nói chuyện phiếm, làm bài!”

Ngôn Cảnh Tắc ngoan ngoãn mà tiếp nhận bài tập sách làm.

Vu Lê Minh: “……” Thấy Trình An Tu bộ dáng lạnh như băng kia, chắc chắn không phải là bị theo đuổi, thuần túy là muốn nhìn chằm chằm lão đại học hành nhỉ?

Học sinh khác xung quanh nhìn thấy Trình An Tu như vậy, cũng bừng tỉnh. 

Trình An Tu hẳn là cảm thấy bọn họ trước đó tụ tập nói chuyện phiếm không tốt lắm, muốn đánh gãy bọn họ, mới đme chỗ ngồi lại đây hả?

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, nguyên bản mọi người không có tâm tư học hành, nhưng Trình An Tu ngồi bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc làm bài…

Những học sinh xung quanh đều yên lặng bắt đầu đọc sách.

Lúc cha Trình lại đây, liền phát hiện phòng học lớp mình cực an tĩnh, không có âm thanh ồn ào, không khỏi vui mừng, nhưng ông vừa mới vui mừng xong, liền phát hiện con trai mình ngồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc.

Cha Trình: “……” Nếu là Ngôn Cảnh Tắc ngồi bên cạnh con ông, ông còn có thể răn dạy một chút, nhưung hiện tại là con ông ngồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc! Ông sao lại khổ như vậy!

Mặc kệ cha Trình tim nghẹn cỡ nào, học kỳ mới đã bắt đầu. 

Ngôn Cảnh Tắc một lần nữa về lại lớp một, còn từ khối u ác tính không ai muốn thấy biến thành… Lớp sủng?

Loại người khôi hài vui vẻ lớn lên đẹp trai còn rất có tiền, lâu lâu còn mời người ta ăn, thật sự không ai có thể chán ghét nổi.

Chỉ là Trình An Tu giống như không thể đối đãi tốt Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc theo chân bọn họ chơi nhiều, Trình An Tu liền gọi Ngôn Cảnh Tắc trở về, bắt Ngôn Cảnh Tắc làm bài. 

Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cũng có chút thiếu đánh là được.

Tỷ như lúc này…

Thời gian tan học, Trình An Tu không ở lớp, Ngôn Cảnh Tắc liền cùng người ta khoác lác: "Mấy ông biết vì sao tôi với mấy ông nói chuyện, Trình An Tu kêu tôi đi ngay không?"

"Vì sao?" một người hỏi.

"Bởi vì cậu ấy ghen á, nhìn thấy tôi nói chuyện phiếm với người khác, cậu ấy không vui." Ngôn Cảnh Tắc thở dài. 

Mọi người "......" Ngôn Cảnh Tắc dù cậu muốn khoác lác, cũng đừng có nổ như vậy a!

Quan trọng nhất chính là… Mọi người nói: “Trình An Tu trở lại.”

Ngôn Cảnh Tắc quay đầu, liền thấy được Trình An Tu, sau đó đã bị Trình An Tu dùng bài thi cuộn lại đánh lên đầu một cái, mặt Trình An Tu tựa hồ đỏ lên vì giận, trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đừng nói bậy!”

Bộ dáng này của Trình An Tu cực kì giống bộ dáng Trình lão sư khi tức giận, học sinh cầm lấy giấy bút, làm bộ làm bài, một câu cũng không dám nói.

Cố tình Ngôn Cảnh Tắc còn nói: “Thấy không, đánh là thân mắng là yêu, cậu ấy đánh tôi.” Trình An Tu tuyệt đối là thẹn thùng!

Trình An Tu trước đó nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói mình “ghen”, vừa thẹn vừa giận.

Thẹn thùng là bởi vì…… cậu xác thật có hơi ghen.

Giận lại là vì Ngôn Cảnh Tắc lại nói như vậy với người khác… Ngôn Cảnh Tắc không sợ người khác phát hiện quan hệ của bọn họ sao?

Nếu người khác nhìn ra, lại bị cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc biết, bọn họ phải làm sao bây giờ? 

Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng trộm tích cóp chút tiền riêng, nhưng hắn còn chưa thành niên, căn bản không có biện pháp độc lập.

Ngôn Cảnh Tắc có thể bị cha mẹ hắn đưa ra nước ngoài không?

Ngôn Cảnh Tắc nếu kiên trì không chia tay cậu, có thể bị cha mẹ đuổi ra khỏi gia môn không?

Nếu vậy, bọn họ nên làm gì bây giờ? 

Ngôn Cảnh Tắc tiêu xài trình độ cao lắm, cậu tạm thời không nuôi nổi Ngôn Cảnh Tắc đâu!

Trình An Tu sầu chịu không được: “Ngôn Cảnh Tắc!”

“Ơi!” Ngôn Cảnh Tắc lên tiếng.

Trình An Tu biểu tình lạnh hơn: “Đọc sách đàng hoàng đi, đừng quấy rầy các bạn học khác."

Hảo hảo xem thư, đừng quấy rầy mặt khác đồng học.”

"Đươc, tôi nghe em hết." Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Trình An Tu lộ ra một nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn mà đọc sách —— hắn nghe lời như vậy, chờ sau này lại được Trình An Tu khen thưởng mấy cái thơm thơm. 

Trình An Tu thấy thế lại có chỗ lo lắng, cậu vừa rồi có thể quá nghiêm khắc rồi không, Ngôn Cảnh Tắc có thể không vui không?

Cậu nên làm sao với Ngôn Cảnh Tắc mới tốt đây!

Trình An Tu âm thầm thở dài một hơi, trộm viết một tờ giấy đưa cho Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu về sau đừng có nói bậy, chuyện của chúng ta không thể để cha tôi biết."

Ngôn Cảnh Tắc nhìn tờ giấy kia, nhịn không được liền cười, Trình An Tu đã sớm come out với cha mình, còn nói với hắn như vậy.

Bất quá hắn cũng nói vậy với Trình An Tu…

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ, lại có thêm một tờ giấy đưa qua: "Chờ tốt nghiệp cao trung rồi, cái gì cũng tùy cậu."

Ngôn Cảnh Tắc lại cười.

Trình An Tu có chút thấp thỏm.

Cậu tính toán về sau trong trường lãnh đạm một chút với Ngôn Cảnh Tắc, cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc có để ý không…

Đang nghĩ thế, Ngôn Cảnh Tắc đưa cậu một tờ giấy: "Giấy này em viết tôi sẽ giữ kĩ, em sau này không được chơi xấu!"

Trình An Tu ngẩn người, lúc này mới nghĩ đến mình viết sau khi tốt nghiệp cao trung cái gì cũng tùy Ngôn Cảnh Tắc. 

Ý cậu là, lúc đó hai người thành niên rồi, công khai cũng không sao, Ngôn Cảnh Tắc có phải nghĩ theo hướng kỳ kỳ quái quái gì rồi không?

Trình An Tu hít sâu một hơi, bắt đầu đọc sách, lại kiên quyết không nhìn người bên cạnh.

Cậu sợ mình nhìn Ngôn Cảnh Tắc nhiều, sẽ không bao giờ muốn học tập nữa. 

Học sinh phía sau trộm quan sát bọn họ "......" Trình An Tu sắc mặt thật xấu a, còn không nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nhất định là tức giận rồi… 

Học sinh lớp một phát hiện, Trình An Tu thật sự… rất không thích Ngôn Cảnh Tắc.

Học kỳ này, Trình An Tu cũng không biết có phải tâm tình không tồi không, đối với bọn họ biểu tình cũng chưa lạnh như vậy, thậm chí còn chủ động lấy bút ký ra cho bọn họ xem, nhưng lúc đối với Ngôn Cảnh Tắc, trên mặt giống như phủ một tầng hàn băng.

Trình An Tu: Không có biện pháp, bạn trai quá đáng yêu, nếu không như vậy, cậu sợ mình sẽ nhịn không được nhìn Ngôn Cảnh Tắc cười.

Cậu còn không thích phản ứng Ngôn Cảnh Tắc, lúc tan học cũng không muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện.

Trình An Tu: Không có biện pháp, bạn trai quá biết nói chuyện, cậu sợ nói xong mấy câu, tim mình sẽ đập gia tốc, tiết sau không thể nghe giảng tử tế. 

Ngôn Cảnh Tắc thi được thành tích càng cao, vẻ mặt cậu càng không cao hứng!

Trình An Tu: Mỗi lần thi xong đều phải tới hôn 500 cái thơm thơm, miệng cậu đều tê rần hết cả!

……

Học sinh lớp một, đa số cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc cùng Trình An Tu quan hệ không tốt.

Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc cứ bịa đặt bậy bạ Trình An Tu, nói Trình An Tu yêu hắn yêu đến không thể tự kềm chế, sau đó Trình An Tu liền nhìn chằm chằm hắn làm bài, thậm chí còn bảo Trình lão sư an bài thêm nhiều nhiệm vụ cho Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ còn nhìn thấy điện thoại Ngôn Cảnh Tắc trên tay Trình An Tu… Điện thoại Ngôn Cảnh Tắc cũng bị Trình An Tu tịch thu rồi!

Bất quá, cũng có số ít người, có loại cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh --- bọn họ phát hiện, Ngôn Cảnh Tắc hẳn là thích Trình An Tu!

Bằng không sao lại nói Trình An Tu thích hắn?

Hơn nữa hắn cứ đi theo Trình An Tu, cứ nhìn Trình An Tu…

Đáng tiếc chính là, Trình An Tu thích phản ứng hắn.

Vu Lê Minh chính là người đó.

Y đã sớm phát hiện lão đại nhà mình thích Trình An Tu, còn Trình An Tu… Trình An Tu vẫn luôn không dao động. 

Lão đại nhà y quá thảm.

Vu Lê Minh có điểm đồng tình lão đại nhà mình, nhưng chỉ đồng tình được không bao lâu.

Lão đại nhà y vì tình yêu, bắt đầu tức giận phấn đấu, một phát biến phẫn nộ thành sức mạnh… 

Thời điểm thi cuối kỳ lớp 11, lão đại nhà y thế mà thật sự thi được hạng nhì khối!

Y ở thứ tự cách xa lão đại nhiều, dựa vào cái gì đồng tình người ta?

Lúc ban đầu thành tích Ngôn Cảnh Tắc trở nên tốt, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít người cảm thấy thành tích đó không đúng.

Nhưng thành tích càng ngày càng tốt, dần dần mọi người đã thành thói quen. 

Chờ hắn và Trình An Tu cùng nhau giành được giải nhất kỳ thi hóa học cả nước… 

Học sinh Nhất Trung đã bội phục Ngôn Cảnh Tắc mà ngũ thể đầu địa*.

(Lạy Phật theo cách “ngũ thể đầu địa” là thể hiện lòng tôn kính nhất. Ngũ thể đầu địa có nghĩa là năm vóc (đầu, hai tay và hai chân) gieo sát đất. Trước hết, quỳ gối bên phải (gồm toàn bộ gối, cẳng chân và mu bàn chân) sát đất, kế đến là gối bên trái, rồi đến hai khuỷu tay sát đất, hai bàn tay ngửa ra duỗi thẳng quá trán, sau cùng là đỉnh đầu đặt sát đất, giữ yên một lúc, như thế gọi là một lạy.)

Ngôn Cảnh Tắc sau khi trở thành hạng nhì khối, đều không rớt xuống. 

Hắn vẫn luôn so ra kém hạng nhất cũng gần như chỉ vì điểm Ngữ Văn bị trừ nhiều điểm hơn.

Không có biện pháp, ngữ văn viết văn gì đó, hắn chung quy không thể viết hoàn mỹ như Trình An Tu được.

Bất quá Ngữ Văn bị kéo thấp một tí, nhưng các môn khác lại đều không mất điểm!

Có một vị bạn trai như vậy, Trình An Tu áp lực rất lớn. 

Cậu từ nhỏ đã rất thông minh, bị người ta coi như thiên tài, nhưng cùng Ngôn Cảnh Tắc so ra… Cậu đột nhiên cảm thấy mình có hơi ngốc.

Cậu vốn dĩ cũng chỉ có thành tích so với Ngôn Cảnh Tắc tốt hơn, hiện tại thành tích muốn kém Ngôn Cảnh Tắc rồi… Trình An Tu càng thêm nỗ lực học tập.

Cuối cùng hai người đốc xúc lẫn nhau, thành tích càng ngày càng tốt.

Bên kia, Trang Cao Hàng và Bộc Trí càng ngày càng bình thường.

Người như Trang Cao Hàng, nếu vẫn luôn hạng nhì khối thì thôi, nhưng một khi thành tích xảy ra vấn đề, thứ hạng rơi xuống, tâm thái y liền có vấn đề. 

Huống chi Ngôn Cảnh Tắc còn hay công kích y.

Học kỳ lớp 11 sau, thành tích y không lên được trước 50, cuối cùng còn rớt xuống hơn một trăm. 

Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản đối với y rất phòng bị, đặc biệt sợ y làm ra chuyện gì đáng sợ, kết quả chứng minh hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Trang Cao Hàng lợi hại đến thế nào cũng chỉ là một học sinh cao trung. 

Kỳ thi cuối kỳ lớp 11 kết thúc, Trang Cao Hàng bởi vì thi quá kém, không thể không rời khỏi lớp hai… Sau đó cha Trang làm thủ tục chuyển trường cho y, cuối cùng rời khỏi Nhất Trung, ngay cả Bộc Trí cũng đi luôn.

Biết được chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc có điểm lo lắng, hỏi riêng cha Ngôn, kết quả cha Ngôn bảo hắn yên tâm, Trang Cao Hàng sau này khẳng định không có cơ hội quậy cái gì nữa.

"Cha, sao cha khẳng định như vậy?" Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được hỏi.

Cha Ngôn nói: "Bởi vì cha làm cho nhà nó tí phiền toái… Nhà bọn họ về sau cũng vậy."

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Ba ba không hổ là ba ba, cực lợi hại!

Hắn cho tới nay chỉ dám nghĩ phải đối phó Trang Cao Hàng, còn rất sợ cha Trang Cao Hàng ngăn trở, cha hắn ngược lại đáng khen, trực tiếp động thủ với cha Trang Cao Hàng.

Năm lớp 12, không có Trang Cao Hàng và Bộc Trí chướng mắt, Ngôn Cảnh Tắc ở trong trường sinh hoạt càng thêm vui sướng.

Đặc biệt là Trình An Tu trước mặt hắn phi thường thẹn thùng nhưng lại bộ dáng  lạnh mặt, hắn thật là xem kiểu gì cũng không chán, còn đặc biệt muốn ôm Trình An Tu vào ngực hôn một cái.

An Tu nhà hắn thật quá đáng yêu, hắn không muốn cho ai biết cả!

Cho nên, nhất định không thể để người ta biết Trình An Tu thích hắn, càng không thể để người ta biết lúc Trình An Tu thích một người là bộ dáng gì!

Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng ngoài miệng nói bậy, hành động lại rất cẩn thận, không để các bạn học biết lúc bọn họ đi học, kỳ thật là tay trong tay. 

Chỉ là có đôi khi Trình An Tu ngại hắn động tác nhỏ nhiều, không chịu cho hắn trộm nắm, nhưng này cũng không có gì, xong việc có thể lấy thơm thơm làm bồi thường!

Ngay từ đầu, mẹ Trình không biết quan hệ của con trai và Ngôn Cảnh Tắc, nhưng thời gian dài, mẹ Trình rốt cuộc vẫn phát hiện. 

Ngôn Cảnh Tắc cả ngày ở dưới mí mắt bà lắc lư, đối với con bà càng phi thường để bụng, chẳng sợ bà ngay từ đầu nhìn không ra, giờ cũng nhìn ra rồi.

Lúc ấy mẹ Trình tức giận vô cùng, trước tiên nói với cha Trình, sau đó mới phát hiện cha Trình đã biết từ lâu…

Mẹ Trình và cha Trình thảo luận một trận, cuối cùng chậm rãi tiếp nhận, còn giống với cha Trình tìm Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện, đề xuất ra yêu cầu giống nhau --- Ngôn Cảnh Tắc nhất định không thể để người khác biết chuyện này.

Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng đáp ứng.

Mẹ mình đã biết chuyện mình và Ngôn Cảnh Tắc, chuyện này Trình An Tu biết, nhưng cậu không biết Ngôn Cảnh Tắc cũng biết.

Ngôn Cảnh Tắc cũng chưa nói.

Lớp 12 chớp mắt liền qua, thật nhanh liền chuẩn bị thi đại học. 

Trường bọn họ là địa điểm thi đại học, mà học sinh bọn họ đều ở tại trường thi đại học. 

Việc này đối với Trình An Tu rất tốt, dù sao nhà cậu cũng ở kế bên. 

Ngôn Cảnh Tắc thì càng không cần phải nói, cha Ngôn mẹ Ngôn sau khi con trai thành tích càng ngày càng tốt, coi trọng đến cực điểm, hiện tại con muốn thi đại học… 

Cha Ngôn rất sớm đã đặt phòng ở khách sạn lớn gần đó cho Ngôn Cảnh Tắc ở, còn chuyên môn mời người chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc ăn, mặc, ở, đi lại.

Sáng sớm hôm thi đại học, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo bữa sáng được tỉ mỉ chuẩn bị, gõ vang đại môn Trình gia.

Mở cửa chính là cha Trình.

Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm đứng ngoài cửa, cha Trình đột nhiên phát hiện, chính mình một chút cảm giác kinh ngạc cũng không có.

Có một số việc, thấy nhiều liền bình tĩnh thôi… Ha hả!

Còn mẹ Trình… Bà học cha Trình, mặt vô biểu tình. 

Bà trước đó cực kỳ thích Ngôn Cảnh Tắc!

Chồng và con mình đều không thích nói chuyện, đặc biệt buồn, Ngôn Cảnh Tắc thì không giống vậy, miệng đặc biệt ngọt, đặc biệt dỗ người.

Bà có đoạn thời gian cả ngày đều nghĩ con trai mình mà như Ngôn Cảnh Tắc vậy thì tốt rồi.

Kết quả… con trai mà vậy mà cùng Ngôn Cảnh Tắc yêu đương!

Bà ngay từ đầu thậm chí muốn đi tìm Ngôn Cảnh Tắc đánh một trận, thẳng đến khi trượng phu nói cho bà rằng con trai bọn họ coi trọng Ngôn Cảnh Tắc trước.

Nếu con trai bà không ưu tú như vậy, bà phỏng chừng nổi trận lôi đình với nó, nhưng mà con bà thật sự quá ưu tú, từ nhỏ đã không làm bà nhọc lòng.

Lại là thời khắc lớp 12 nữa.

Bà cuối cùng cũng không làm gì.

Ngày từ đầu lúc nổi nóng không làm gì, thời gian dài càng sẽ không làm gì… Cẩn thận ngẫm lại, Ngôn Cảnh Tắc nói ngọt còn quan tâm người ta, lớn lên lại soái, nếu tuổi trẻ đôi mươi, bà cũng sẽ thích Ngôn Cảnh Tắc, không thể trách con trai được...

“Lão sư khỏe ạ, con tới tìm An Tu.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới bọn họ cười cười, trực tiếp vào phòng Trình An Tu.

Cha Trình mẹ Trình "......" Con heo kia lại đến gặm cải trắng rồi!

Bất quá, bọn họ trước kia nghĩ hai đứa nhỏ không bền, chỉ là chơi đùa, nhưng thời gian dài lại cảm thấy hai người này… nói không chừng thật sự sẽ đi đến cuối cùng. 

Thôi, mặc kệ. 

Bọn họ cũng không thể đánh người.

Trình An Tu đã sớm thức dậy, đang trong phòng sửa soạn dụng cụ đi thi, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, lập tức hỏi: "Cậu soạn đồ hết chưa?"

“Đều chuẩn bị tốt rồi!” Ngôn Cảnh Tắc lấy ra đưa Trình An Tu xem.

Trình An Tu kiểm tra một lần, rớt ra một tờ giấy, mặt trên là chữ cậu viết: “Chờ tốt nghiệp cao trung rồi, cái gì đều tùy cậu."

Trình An Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tờ giấy này là tôi đem theo để khích lệ chính mình! Lúc thi không thể mang vào, đặt ở chỗ này của em vậy."

Trình An Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Nhìn đến tờ giấy này, tôi cảm thấy toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, chờ thi đi, tôi nhất định có thể thi tốt!"

"Muốn tôi viết thêm mấy tờ nữa không?" Trình An Tu cạn lời nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

"Muốn a." Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự đáp ứng ngay.

Trình An Tu: “……”

Trình An Tu rốt cuộc không viết thêm tờ giấy nào, nhưng cậu hôn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Đây cổ vũ tình yêu.”

Ngôn Cảnh Tắc dùng tay giữ mặt Trình An Tu, liền hôn vài cái “Tôi cho em mấy cái cổ vũ tình yêu nữa nè! An Tu, chúng ta nhất định có thể được thành tích tốt!"

Bởi vì âm thanh của Ngôn Cảnh Tắc quá vang, cha Trình mẹ Trình loáng thoáng nghe được một chút "......" Hai đứa này nói cái gì mà cổ vũ tình yêu? Tụi nó đang làm gì vậy?

"Kì thi sắp bắt đầu rồi, hai đứa xong chưa!" Mẹ Trình lớn tiếng nói.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Trình An Tu nhanh chóng ra cửa: “Chuẩn bị tốt ạ!”

Bài thi đại học đối với Ngôn Cảnh Tắc và Trình An Tu mà nói cũng không khó, hai người bọn họ đều không khẩn trương. 

Nhưng cha Ngôn mẹ Ngôn ở ngoài trường lại khẩn trương không chịu nổi.

Cha Ngôn ưu thương mà nhìn thê tử mình: “Vợ ơi, bà nói coi con có thể nào khẩn trương quá phát huy không tốt, cuối cùng thi không được không? Người quá khẩn trương thì giấy bút cầm cũng không xong ấy, nếu nó nộp giấy trắng thì làm sao bây giờ?"

Nói xong, hai tay cha Ngôn run rẩy cả lên.

mẹ Ngôn cũng đồng dạng lo lắng: “Nghe nói còn có người lúc thi ngất xỉu ấy…"

Người xung quanh thấy bọn họ lo lắng như vậy  sôi nổi an ủi: “Đừng lo lắng, loại chuyện này rất ít gặp.”

“Bọn học sinh thường thường hay tham gia thi mà, sẽ không quá khẩn trương đâu.”

“Nhất định sẽ không có việc gì.”

……

Cha Ngôn mẹ Ngôn cuối cùng yên tâm một chút.

Cố tình lúc này, có một gia trưởng đột nhiên âm dương quái khí nói: “Dù cho thời điểm thi đại học có khả năng sẽ sai lầm, nhưng cũng chẳng mất bao nhiêu điểm, cùng lắm mười mấy hai mươi… Chỉ cần bản thân thực lực đủ cứng, căn bản không cần lo lắng. Sợ mình thi đại học không tốt, nghĩa là học thức không đủ thôi!"

Gia trưởng này nói xong, ngạo khí mà liếc nhìn cha Ngôn mẹ Ngôn một cái: “Đứa nhỏ nhà tôi thành tích khá tốt, tôi hoàn toàn không lo lắng.”

Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” Thế nhưng có người khoe đến trên đầu bọn họ kìa?

"Ờ, dù sao có thấy lợi, cũng nhiều nhất mười mấy hai mươi điểm thôi… Không cần lo lắng." mẹ Ngôn không hôn mê.

“Đúng vậy, dù có thiếu điểm như vậy, Cảnh Tắc nhà chúng ta vẫn có thể đi trường tốt nhất, đúng không?" tay cha Ngôn cũng hết run.

"Đúng vậy, đứa nhỏ con ông, kỳ thật dù có thi thiếu một hai trăm điểm luôn cũng không quan trọng, nó còn mấy cái giải nhất thi đua mà, có thể đặc cách." mẹ Ngôn lại nói.

"Dù có không vào được trường quốc nội, ra nước ngoài xin học cũng rất đơn giản." cha Ngôn theo sát.

Gia trưởng kia nghe thấy cực kỳ cạn lời: "Mấy người muốn khoác lác cũng không cần nổ dữ vậy chứ? Ông bà cho là con ông bà là Ngôn Cảnh Tắc hay Trình An Tu à?"

Cha Ngôn đứng thẳng thân thể: “Úi dào, bị ông nhìn ra rồi, con tôi là Ngôn Cảnh Tắc!”

Gia trưởng mở miệng châm chọc cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” con trai ông là tên gia hỏa Ngôn Cảnh Tắc trước đó lúc nào thi cũng được hạng nhì, ông khẩn trương cái gì?

Những gia trưởng an ủi cha Ngôn mẹ Ngôn trước đó "......" Bọn họ cảm thấy mình mới là người cần an ủi ấy…

Hết chương 35.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play