Chương 27
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Ngôn Cảnh Tắc có tiền, vô cùng có tiền, nên cũng không sợ tiêu tiền chút nào.
Đừng nói lão sư 500 đồng một giờ, lão sư một ngàn một giờ, cậu hắn cũng nguyện ý mời về cho hắn.
Mặc kệ thế nào, chung quy vẫn tiện nghi hơn so với quyên tiền.
Dù sao Ngôn Cảnh Tắc chăm ngoan ngồi xuống học tập, hắn cũng không bắt lão sư giảng bài cho hắn, mà là chính mình tự đọc sách, nhìn đến chỗ nào không hiểu, hỏi lại lão sư.
Lão sư kia ngay từ đầu đã cho rằng Ngôn Cảnh Tắc nói muốn học tập, là nói chơi.
Ông lúc bình thường dạy phụ đạo Trang Cao Hàng, Trang Cao Hàng sẽ nhắc tới Ngôn Cảnh Tắc, trong miệng Trang Cao Hàng, Ngôn Cảnh Tắc không học vấn không nghề nghiệp, còn rất ngốc, thành tích cực kém.
Nhưng hiện tại…… Trước mặt ông, Ngôn Cảnh Tắc học tập thực nghiêm túc, có cái gì nghi vấn ông giảng cho một chút cđã hiểu!
Làm giáo viên, sợ nhất là gặp học sinh giảng hoài mà không hiểu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc, hắn là loại giảng một cái là hiểu ngay.
Gặp được một người đệ tử như vậy, có thể dạy một học trò như vậy, thật quá sảng khoái!
Hai người một người hứng thú bừng bừng mà học, một người hứng thú bừng bừng mà dạy, nhoáng một cái, hai giờ liền qua.
Ngôn Cảnh Tắc cáo biệt lão sư, sau đó đi các hội sở mình hay đi lượn một vòng.
Trước kia hắn nói với người ta, tiêu phí của Trang Cao Hàng và Bộc Trí, tất cả đều tính cho hắn.
Hiện tại… Đãi ngộ này không thể cho hai người đó nữa!
Ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc lấy một cuốn sách bao ngoài sách giáo khoa sơ trung, sáng sớm đến trường như cũ, nhưng hắn hôm nay không đến lớp Trình An Tu, hắn cùng Trình An Tu đã giao ước, gặp mặt ở phòng đọc sách.
Phòng đọc sách ở đối diện thư viện, phòng không lớn, bên trong có bàn ghế, còn có một ít báo chí tạp chí.
Ở đại học, nơi như vậy rất được hoan nghênh, nhưng ở cao trung… Nơi này hàng năm không ai tới, cửa cũng hàng năm luôn đóng kín.
Rốt cuộc người ta dù có mượn sách ở thư viện, cũng không ngồi ở phòng đọc xem, càng đừng nói trên thực tế không có mấy người đến mượn sách.
Phòng đọc sách Nhất Trung hàng năm trông không, mà Trình An Tu có chìa khóa phòng đọc sách.
Nhất Trung có hội học sinh, sẽ tổ chức một ít hoạt động, cậu là hội trưởng hội học sinh, lúc xin trường học một chỗ mở họp, trường học cho cậu chìa khóa phòng sách.
Hiện tại, hai người liền ở phòng đọc, cùng nhau ăn bữa sáng.
“Bộ dáng này của chúng ta, giống yêu đương vụng trộm không?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Trình An Tu.
Trình An Tu trừng mắt liếc Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Không phải yêu đương vụng trộm.”
“Đúng vậy, đôi ta là yêu đương đứng đắn, không phải yêu đương vụng trộm.” Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên dùng nĩa xiên một khối trái cây đưa qua.
Trình An Tu há mồm ăn.
An Tu nhà hắn, chính là đáng yêu như vậy đấy! Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cục cưng, anh chuyên môn đưa buổi sáng cho cưng, cưng có phải nên cho anh một cái thơm thơm yêu thương không?"
Trình An Tu nhìn bạn trai soái khí mình, cảm thấy mình bị dụ hoặc…
Thơm thì thơm!
Ăn xong bữa sáng, hai người lại cùng nhau ở phòng đọc sách, đọc sách.
“Cậu có gì không hiểu, nhớ hỏi tôi." Trình An Tu nói với Ngôn Cảnh Tắc.
“Được!” Ngôn Cảnh Tắc gật gật đầu, trong chốc lát, liền đi hỏi Trình An Tu vài vấn đề.
Trình An Tu nghiêm túc mà giảng giải cho hắn.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cục cưng, thật sự thật sự cám ơn cưng. Để cảm tạ, anh đưa cưng một cái thơm thơm yêu thương!"
Trình An Tu lại không cầm cự được.
Thơm thì thơm!
Một giờ thời gian, hai người hôn vài lần, sau đó Ngôn Cảnh Tắc thần thanh khí sảng mà đi về lớp mười xem sách giáo khoa sơ trung, Trình An Tu cúi đầu, đi nhanh về lớp một.
Buổi sáng bốn tiết, Ngôn Cảnh Tắc hiệu suất rất cao, học rất nhiều tri thức sơ trung, còn nghe xong hết bài lão sư giảng.
Buổi sáng bốn tiết, Trình An Tu hiệu suất đồng dạng cũng rất cao, còn bớt thời giờ giải bài tập vật lý trước đó vẫn chưa giải được.
Chờ đến giữa trưa…
Trình An Tu vào nhà ăn, trực tiếp hướng đến Ngôn Cảnh Tắc: “Cha tôi bảo cậu qua."
Đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc: Lão đại bọn họ, lại phải hy sinh vì tình yêu!
Mấy người hôm qua thấy Ngôn Cảnh Tắc trong WC định "đánh" Trình An Tu: Trình An Tu đây là muốn trả thù!
Mặc kệ thế nào, Ngôn Cảnh Tắc lại có cơ hội cùng cha Trình mẹ Trình ăn cơm.
Điều duy nhất hắn không thể tưởng được, là mẹ Trình đối với việc thuyết giáo vô cùng nhiệt tình yêu thương, ngày hôm qua đã nói rồi, hôm nay thế mà lại còn có thể nói tiếp.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn xem như biết, cha Trình và Trình An Tu vì sao cả ngày xụ mặt rồi!
Bọn họ cả ngày xụ mặt, có phải để tránh mẹ Trình vẫn luôn nhắc mãi bọn họ không?
Đương nhiên sự thật cũng có thể là trái lại, có lẽ là bởi vì chồng và con đều ít nói quá, mẹ Trình mới thích thấy người liền nhắc mãi.
Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng ăn xong đồ ăn mà mình được phân, nhìn về phía mẹ Trình: “Lão sư, cô ăn cơm trước đi, chờ xong rồi con có đề mục muốn hỏi cô.”
Mẹ Trình giật mình mà liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, Ngôn Cảnh Tắc… Thế mà lại có đề mục muốn hỏi bà?
Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là lấy ra đề mục hỏi mẹ Trình.
Cha Trình và mẹ Trình đều rất thích dạy học và giáo dục, đương trường giải đáp cho hắn, người khác đã ăn xong, bọn họ còn đang nói…
Học sinh trong trường học: Thời gian Trình lão sư răn dạy Ngôn Cảnh Tắc lần này, có hơi dài nha!
Mà các lão sư khác trong trường, lại phát hiện một sự kiện khác --- Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại thật sự bắt đầu nghiêm túc học hành!
Sau đó cũng không biết hắn giả bộ, hay là thông minh thật, bọn họ giảng bài cho hắn, hắn thế mà giống như là, tất cả đều nghe hiểu?
Ngôn Cảnh Tắc xác thật đều nghe hiểu.
Hắn mấy ngày nay, một bên bổ sung chương trình học sơ trung, một bên còn nghe giảng những bài gần nhất trên trường.
Cơ sở tuy rằng quan trọng, nhưng nội dung trường cho ra thi lại là những bài giảng gần nhất, tri thức học được gần nhất, quan trọng nhất.
Cũng là vừa khéo, tuần tới, chính là kỳ thi mỗi tháng của Nhất Trung!
Đến lúc đó hắn phải biểu hiện cho tốt mới được!
Thứ sáu giữa trưa lúc ăn cơm, thừa dịp Ngôn Cảnh Tắc còn chưa bị Trình An Tu kêu đi “giáo huấn”, đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc: “Lão đại, ngày mai chúng ta đi đánh bóng rổ, hay là đi trượt patin?”
“Đều không đi, tao muốn ở nhà chăm chỉ học tập.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Đàn em Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Vu Lê Minh hỏi: “Lão đại, anh nghiêm túc hả?”
“Đương nhiên là nghiêm túc!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tao nói rồi, tao muốn thi về lại lớp một mà!"
Vu Lê Minh: “……” Thi vào lớp chọn thật sự không dễ dàng như vậy đâu nha lão đại!
Toàn thành phố bọn họ ít nhiều học sinh đều muốn vào Nhất Trung, còn vào không được, Nhất Trung bọn họ đều muốn vào lớp một lớp hai, cũng khó vào được…
“Lão đại, anh vào lớp một lại, là vì Trình An Tu sao?” Một học sinh quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc không tồi hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đương nhiên, Trình An Tu yêu tao như vậy, tao không đành lòng để cậu ấy một mình học lớp một."
Đàn em Ngôn Cảnh Tắc: Lão đại thật dám nổ!
Những học sinh khác không phải đàn em Ngôn Cảnh Tắc: Ngôn Cảnh Tắc thật dám nói!
Dù sao mặc kệ sự thật như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc càng thoải mái hào phóng nói ra như vậy, người ta càng không tin, cảm thấy hắn nói giỡn.
Trình An Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc thật sự cái gì, Ngôn Cảnh Tắc có thể hào phóng nói ra như vậy sao? Trình An Tu dám đưa Ngôn Cảnh Tắc qua chỗ Trình lão sư bên kia? Bọn họ đây là điên rồi!
Người ta đang chửi thầm Ngôn Cảnh Tắc, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc nói hươu nói vượn, liền nhìn thấy Trình An Tu tới.
Trình An Tu lạnh mặt đi vào đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, lại một lần bảo Ngôn Cảnh Tắc đi nhà ăn giáo viên.
Cậu ta tới cậu ta tới! Trình An Tu lại tới nữa!
Đàn em Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy lão đạo bọn họ biên kịch bản quá giả.
Trình An Tu bộ dáng lạnh lùng kia, là yêu hắn à?
Cố tình, Ngôn Cảnh Tắc chính là tự mình cảm thấy tốt đẹp.
Tiết cuối cùng của thứ sáu kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc không vội đi, các đàn em hỏi hắn vì sao không đi, hắn lại nói: "Tao với Trình An Tu ước định rồi, cậu ấy sẽ qua đây, nên tao không đi trước."
“Lão đại, Trình An Tu muốn tới tìm anh? Cậu ta tìm anh làm gì?” đàn em hỏi.
"Sắp cuối tuần rồi, hai ngày liền không d nhìn nhau, cậu ấy đương nhiên muốn đến nhìn tao." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Dù sao cậu ấy cũng yêu tao như vậy!" Ngôn Cảnh Tắc cũng biết, có một số việc, càng là thừa nhận, người ta ngược lại càng không tin là thật, dứt khoát cứ như vậy nói.
Quả nhiên, không ai tin tưởng lời hắn nói.
Học sinh bình thường cảm thấy hắn chính là miệng ba hoa nói bậy.
Đám đàn em hắn, cảm thấy lão đại bọn họ hẳn là thích Trình An Tu, sau lại tự mình an ủi mình…
Trình An Tu đang êm đẹp, sao lại tìm đến Ngôn Cảnh Tắc?
Đang nghĩ như vậy, bọn họ liền thấy Trình An Tu tới.
Trình An Tu thế nhưng thật sự tới? Người ở đây đều có chỗ khiếp sợ, sau đó liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lập tức đứng lên: “An Tu!”
Trình An Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc rất cao hứng, nhưng chung quanh lại có một đám người…
Hơn nữa, Ngôn Cảnh Tắc người này, rõ ràng nói không thể để cha mẹ hắn biết chuyện bọn họ yêu đương, nhưng cố tình lại vô cùng lớn mật, không chịu chỉ liên hệ với cậu qua điện thoại, không chỉ có bữa sáng cơm trưa muốn cùng nhau ăn, còn ước hẹn cậu trộm gặp mặt, cậu thật sự rất sợ người khác biết quan hệ của bọn họ.
Bọn họ hiện tại đều còn chưa thành niên, cũng không có nguồn kinh tế, cha mẹ cậu còn ổn, cũng không thể làm gì, nhưng cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc có tiền như vậy, muốn tách bọn họ ra, thật sự quá đơn giản.
Mà cậu không muốn tách khỏi Ngôn Cảnh Tắc.
Trình An Tu mặt vô biểu tình mà đem một chồng bài thi cho Ngôn Cảnh Tắc: “Bài thi này kia, cậu cuối tuần tất cả đều làm cho xong, thứ hai tôi sẽ kiểm tra!”
Ngôn Cảnh Tắc nói muốn muốn ở kì thi tháng kế tiếp nhất minh kinh nhân, cậu liền đem tri thức bọn họ học gần đây tất cả đều sửa sang lại, còn soạn ra các điểm tri thức tương ứng, bài tập viết xuống dưới, trên cơ bản Ngôn Cảnh Tắc chỉ cần hiểu được tri thức và đề mục, đi thì thành tích sẽ không quá kém.
“Nếu là không hiểu được thì thế nào?” Ngôn Cảnh Tắc cợt nhả hỏi.
Trình An Tu nhìn chằm chằm nhìn hắn trong chốc lát, xoay người liền đi.
Đàn em Ngôn Cảnh Tắc: “……” Ánh mắt kia của Trình An Tu…… Là đang uy hiếp lão đại bọn họ đúng không?
Hầy, mệt cho bọn họ lúc nhìn thấy Trình An Tu, còn nghĩ khả năng Trình An Tu thật là tới nhìn lão đại bọn họ hay không, hiện tại xem ra… Trình An Tu đây là không muốn để lão đại cuối tuần trôi qua êm đềm mà!
Có một đàn em tự nhận thành tích không tồi thấy Trình An Tu đi rồi, nói: "Lão đại, nếu anh xem bài tập này nọ không hiểu, có thể tìm em, em dạy cho anh!"
"Mày cảm thấy lão đại anh mày thiếu người dạy hả?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Đàn em kia tức khắc không nói nữa.
Kẻ có tiền so với bọn họ đúng là không phải cùng sống một thế giới, nghe nói lão đại bọn họ năm lớp 9, vì thi đậu Nhất Trung, chuyên môn mời các lão sư vây quanh trong suốt mấy tháng để học!
Ngôn Cảnh Tắc thu hồi bài xong liền đi ra ngoài, đi được một nửa, hắn lấy di động ra nhìn nhìn.
Trên điện thoại hắn có một tin nhắn, là Trình An Tu gửi tới: "Nếu có chỗ không hiểu thì hỏi tôi."
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, kết quả lúc này, hắn đột nhiên nghe được tiếng hét phẫn nộ của dì cả Trình An Tu: “Ngôn Cảnh Tắc! Trong trường học không được mang điện thoại!”
Ngôn Cảnh Tắc nhấc chân liền bỏ chạy.
Cuối tuần này, Ngôn Cảnh Tắc ôm tri thức Trình An Tu sửa soạn lại cho hắn, gọi các lão sư các môn đến nhà, vô cùng nghiêm túc tiến hành học bổ túc.
Có Trình An Tu sửa soạn cho hắn "đề mục tình yêu", hắn nhiệt tình học tập tăng vọt chưa từng có, chỉ tốn công phu một ngày thứ bảy, liền hiểu được những bài gần nhất của các môn!
Chạng vạng, lúc cha Ngôn mẹ Ngôn trở về, Ngôn Cảnh Tắc tự đưa những lão sư đó ra cửa.
Lúc các lão sư đi, biểu tình một đám người vô cùng phức tạp.
Giưuã bọn họ có không ít người là cha Ngôn mời đến.
Cha Ngôn lúc mời người đến, đã nói riêng với bọn họ, nói con ông cũng không thông minh, còn có chỗ nghịch ngợm, hy vọng bọn họ thông cảm.
Bọn họ cũng chuẩn bị tốt đối mặt với một học sinh ngu ngốc không chịu học hành đàng hoàng.
Kết quả…
Bọn họ dạy dỗ, kỳ thật là một thiên tài!
Học sinh thông minh bọn họ gặp qua rất nhiều, nhưng thông minh như Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ chưa từng thấy qua.
Ngay từ đầu, bọn họ thậm chí cho rằng Ngôn Cảnh Tắc đã sớm học nội dung này kia, cố ý lừa gạt bọn họ, nhưng sự thật chứng minh cũng không phải.
Thậm chí, Ngôn Cảnh Tắc còn đương trường biểu diễn cho bọn họ xem một kỳ năng - đã gặp qua là không quên được, văn ngôn lạ thể, hắn nghe bọn họ đọc một lần, liền đọc lại được!
Còn tại sao là bọn họ đọc mà không phải hắn tự đọc… Có mấy chữ Ngôn Cảnh Tắc không biết…
Cha Ngôn vừa tiến đến, liền thấy được các lão sư sắc mặt kỳ quái, tức thì trong lòng “lộp bộp” một chút —— con của ông không phải đã gây chuyện gì chứ?
“Lão sư, đứa nhỏ này có phải không nghe lời không? Thật xin lỗi, nó còn nhỏ, có chỗ nghịch ngợm.” cha Ngôn nói.
Các lão sư: “……” Ngôn tổng, đứa nhỏ lớn như vậy rồi, ông nói người ta còn nhỏ, không biết xấu hổ sao? Còn có, dùng từ nghịch ngợm hình dung một thanh thiếu niên?
“Ngôn tổng, Ngôn Cảnh Tắc không có không nghe lời.” Một lão sư nói.
“Vậy là đứa nhỏ này quá ngốc, học không tốt?” cha Ngôn hỏi.
“Cũng không phải……” Lão sư kia có chỗ không biết nên nói như thế nào mới ổn.
Lúc này, lão sư nghe Ngôn Cảnh Tắc đọc văn kia đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ngôn tổng!”
Cha Ngôn cả người chấn động, nhìn về phía lão sư kia: “Lão sư, thầy nói đi!”
Nói đến cũng thảm, cha Ngôn làm buôn bán nhiều năm như vậy, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ lão sư.
Từ nhỏ con của ông đã thích gây chuyện, ông cứ hay bị mời phụ huynh, hay bị giáo huấn, từ từ liền bắt đầu sợ lão sư.
Không sợ không được a, con của ông còn cần người ta dạy, ông nào dám đối nghịch?
Trước đó nếu không có chuyện nam nhân quấn lấy con ông làm ông quá mức khiếp sợ, ông khẳng định không dám rống vị lão sư kia… Trước kia ông vẫn luôn bị Trình lão sư giáo huấn.
"Ngôn tổng, tôi thấy ông nên quan tâm con trai mình một chút, không thể vì vội vàng kiếm tiền mà mặc kệ con như vậy! Ông như vậy sẽ trì hoãn con mình đấy!" Lão sư Ngữ Văn kia vô cùng đau đớn mà nhìn cha Ngôn.
Cha Ngôn không rõ nguyên do, ông đối với con trai luôn thực quan tâm, sao lại trì hoãn con mình?
Ông đang nghĩ vậy, liền nghe lão sư kia nói tiếp: "Con ông là một thiên tài! Nếu bồi dưỡng tốt, đại học tốt nhất cả nước có thể hoàn toàn tùy trò ấy chọn!"
Cha Ngôn lại cả người chấn động, lỗ tai ông có phải có vấn đề rồi không, nghe lầm?
Nhưng mà ông cũng không nghe lầm, bởi vì theo sát, các lão sư khác cũng sôi nổi nói: “Ngôn tổng, Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất thông minh.”
"Chỉ cần trò ấy nguyện ý học tập, thành tích chắc chắn có thể mau chóng theo kịp."
“Trò ấy là thiên tài!”
“Ngôn tổng ông quá không quan tâm con mình rồi, đứa nhỏ như vậy, nếu sớm bồi dưỡng một chút, những lớp thiếu niên linh tinh cũng theo học được đấy!"
……
Cha Ngôn đều nghe muốn ngốc ra, những người này nói, thật là nói con ông hả?
Kỳ thật lúc con của ông còn nhỏ, ông cũng cảm thấy con ông thông minh, thiên hạ đệ nhất thông minh, tương lai khẳng định có tiền đồ, nhưng từ khi con ông lên tiểu học, ông liền không mơ mộng nữa.
Nhưng hiện tại… Ông sao lại bắt đầu mộng tưởng hão huyền?
Hết chương 27.