Chương 256: Kết thúc thế giới thứ 12 - Hoàn chính văn

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Đang không ngừng luân hồi, căn nguyên linh hồn Ngôn Cảnh Tắc sớm đã chậm rãi khôi phục, nhưng còn thứ ra đời ở hỗn hộn như hắn lại phá lệ suy yếu.

Thời gian ra đời của thứ này rất ngắn, cả ý thức rõ ràng cũng không có, trước kia có thể đối nghịch với hắn chủ yếu là do nó có thể vô ý thức địa chấn dùng sức mạnh hỗn độn, còn không sợ gì cả, một chút cũng không sợ hãi sẽ phá hủy hết thảy xung quanh. 

Lúc công kích hắn, thứ này cũng công kích luôn những linh hồn của các tiểu thế giới xung quanh!

Hắn lại khác, hắn vẫn luôn tránh để các tiểu thế giới bị sức mạnh hỗn độn làm bị thương --- sức mạnh hỗn độn dùng tốt có thể tu bổ thế giới, dùng không tốt cũng sẽ làm tiểu thế giới bị thương. 

Nếu không phải như vậy, sao lúc hắn thu thập gia hỏa này cần đến nhiều thời gian thế chứ?

Nhưng thứ này đi theo hắn tiến vào luân hồi, tiến vào tiểu thế giới, không có biện pháp vận dụng sức mạnh hỗn độn, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Hắn đã sống bao nhiêu năm, thứ này mới sống bao nhiêu năm?

Trước đó hắn vẫn luôn bị gia hỏa này ảnh hưởng, chủ yếu vẫn là bởi vì hắn ở tiểu thế giới sức mạnh yếu, không có biện pháp chân chính thức tỉnh mà ra —— nếu hắn thức tỉnh toàn bộ sức mạnh ở tiểu thế giới, thế giới kia sẽ toi!

Mà hiện giờ hắn có thể nhớ tới đủ chuyện quá khứ, một là bởi vì năng lực thừa nhận của thế giới này lớn hơn, hai là nhờ lần lượt trong luân hồi, thứ trên tay hắn càng ngày càng yếu hỏng rồi.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, trực tiếp bóp nát quả cầu đỏ trên tay.

Căn nguyên linh hồn màu đỏ cứ như vậy mà tiêu tán trong không khí.

Hắn và thứ này cùng sinh ra trong hỗn độn, nếu thứ này biểu hiện đáng yêu một chút, hắn thật sự một chút cũng không ngại đối xử tốt với nó, không nói được là coi nó như con cái, trở thành em trai em gái gì đó cũng có thể. 

Nhưng thứ này tràn ngập địch ý với hắn, vài lần công kích hắn, còn suýt làm hắn mất đi Tô Mặc Tu.

Ngôn Cảnh Tắc vĩnh viễn cũng sẽ không quên tâm tình khi hắn trở lại Tiên giới, kết quả phát hiện linh hồn Tô Mặc Tu đã sắp tiêu tán.

Nếu hắn đến muộn một chút, có khả năng sẽ không thể gặp Tô Mặc Tu được nữa.

Nói thật, trước một khắc kia, tuy hắn thích Tô Mặc Tu nhưng cũng không sâu như hiện giờ. Mà một khắc đó, hắn biết mình không bao giờ có khả năng buông Tô Mặc Tu ra được.

Sau khi hoàn toàn thức tỉnh, lại có thể nắm giữ sức mạnh hỗn độn, khí chất Ngôn Cảnh Tắc liền bắt đầu phát sinh biến hóa, hắn hơi hơi giật giật tay, chân mày Tô Mặc Tu vốn thu hồi lại sức mạnh mà cảm giác thống khổ, nháy mắt liền giãn ra.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Tiên giới phía trên, có chút buồn cười.

Lúc trước hắn tu bổ Tiên giới, kỳ thật đã tu bổ không sai biệt lắm, chỉ thừa một chút chưa hoàn thành thôi.

Sau khi hắn rời khỏi, tuy Tô Mặc Tu đại khai sát giới, nhưng kỳ thật trước đây thế giới này chính là bộ dáng này, cho nên Tô Mặc Tu cũng không làm tình huống Tiên giới chuyển biến xấu, mà sau đó y lại phong ấn Tiên giới……

Việc này đối với những tiên nhân đó, còn có tu sĩ Tu chân giới phụ thuộc vào Tiên giới mà nói, là một việc vô cùng không xong, nhưng đối với bản thân thế giới là Tiên giới và Tu chân giới mà nói, lại là một chuyện tốt trời cho.

Phong ấn tồn tại mấy ngàn năm, các tiên nhân không thể gây chuyện, Tiên giới đã tự mình chữa trị, ngay cả trạng thái của Tu chân giới đều tốt lên.

Nếu không phải như vậy, trước đó lúc hắn bùng nổ năng lượng quá lớn, thế giới này cũng sẽ không tới “áp bách” hắn.

Như vậy thật sự khá tốt.

Chỉ là…… thời điểm Tô Mặc Tu thu hồi năng lượng của mình, linh hồn y chắc chắn cũng sẽ trở về, chuyện trong luân hồi y chắc chắn cũng sẽ nhớ tới… Có khi nào y không vui không?

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Tô Mặc Tu, có chút lo lắng.

Mà lúc này, Tô Mặc Tu xác thật nhớ tới hết thảy chuyện trong luân hồi.

Có Ngôn Cảnh Tắc hỗ trợ, toàn bộ năng lượng đều thuận lợi tiến vào thân thể Tô Mặc Tu, thực lực Tô Mặc Tu lập tức tăng bạo, Tu chân giới này rốt cuộc không chứa nổi. Cùng lúc đó, Tiên giới lại lần nữa mở ra một cửa vào, còn rơi xuống rất nhiều cam lộ ẩn chứa tiên lực nồng đậm. 

Mấy ngàn năm trước, lúc người Tu chân giới trải qua quá lôi kiếp sắp phi thăng, thì sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Khi cách mấy ngàn năm, người Tu chân giới lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời kích động vạn phần.

“Y muốn phi thăng kìa!”

“Không có thiên kiếp, đây không phải phi thăng, y chỉ là phải đi về thôi.”

“Chúng ta được cứu rồi……”

……

Cái ông lớn số tuổi không ít, giờ phút này, một đám lại kích động nói không nên lời, lúc nói chuyện cũng không có ổn trọng như dĩ vãng. 

Bọn họ đều sùng kính mà nhìn Tô Mặc Tu, cho rằng mình sẽ nhìn thấy Tô Mặc Tu phi thăng tại chỗ.

Nhưng mà cũng không có.

Tô Mặc Tu đột nhiên quay đầu, ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc.

Y đã hiểu rõ nguyên nhân mà mình có thể sống sót —— Ngôn Cảnh Tắc phân ra một ít linh hồn cho y!

Ngôn Cảnh Tắc vậy mà lại phân chia linh hồn cho y!

Trong lòng Tô Mặc Tu căng tràn.

Y cũng không làm gì cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì sao? Ngay từ đầu đem thân thể cho y, sau đó cả linh hồn đều chia cho y.

Còn có đủ loại trong luân hồi.…

Bọn họ ở thế giới hiện đại bình thường làm bạn đến già, cả đời Ngôn Cảnh Tắc đều yêu y sâu đậm. 

Bọn họ ở thế giới cổ đại không rời không bỏ, chẳng sợ gặp phải nhiều nguy hiểm trắc trở, Ngôn Cảnh Tắc đều che mưa chắn gió cho y.

Bọn họ cũng ở tinh tế, vui sướng mà qua cả đời.

Mỗi một vòng luân hồi, y nhớ tới đều là vị ngọt.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự đối với y rất tốt.

Y có tài đức gì mà có thể có được một phần tình cảm như vậy?

Ngôn Cảnh Tắc: “……” cái này không giống hắn nghĩ cho lắm!

Nhưng Tô Mặc Tu không tức giận, vậy thật sự thật tốt quá!

Ngôn Cảnh Tắc ôm trở lại Tô Mặc Tu, hôn một cái.

Cũng chính là lúc này, từ Tiên giới tưới xuống một chùm ánh sáng, hai người trực tiếp biến mất trước mọi người ở Tu chân giới. Người Tu chân giới tập trung nhìn vào, ngay cả tiên nhân rơi xuống trước đó từ Tiên giới cũng đã biến mất. 

Cùng lúc đó, bọn họ rõ ràng mà cảm giác được thế giới này không giống như cũng nữa.

Linh lực xung quanh bọn họ đột nhiên trở nên nồng đậm, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ cũng có thể tiếp tục tu luyện, trở nên càng mạnh!

Bất kể là tiên tu hay ma tu đều muốn trở nên mạnh mẽ, ý thức được chuyện này, bọn họ đều kích động, nhưng kích động qua đi, đột nhiên cũng ý thức được cái gì đó —— Ngôn Cảnh Tắc Tô Mặc Tu đã lên Tiên giới, hiện tại trên núi này, chỉ còn lại có một đám tiên tu, còn có một đám ma tu!

Tiên tu và ma tu hai mặt nhìn nhau.

Nếu là trước đây, lúc này bọn họ chắc chắn sẽ đánh lên luôn, nhưng hiện tại……

Đám ma tu không dám động thủ, rốt cuộc những tiên tu trước mắt này đều có quan hệ họ hàng với Tô Mặc Tu.

Người ta chính là Tiên Đế đó, tuy Tô gia không tốt với y, Huyền Minh Tông trước kia cũng truy nã y, nhưng không chừng y còn niệm tình cũ!

Nhóm tiên tu cũng không dám động thủ, trước đó Tô Mặc Tu chính là Ma Tôn!

Bọn họ tính sai tình huống, bức Tô Mặc Tu sang bên ma tu, làm Ma Tôn, hiện tại đại điển đạo lữ của Tô Mặc Tu cũng cử hành trên địa bàn ma tu, không chừng Tô Mặc Tu và các ma tu này quan hệ không tồi, nếu bọn họ giết các ma tu này, Tô Mặc Tu có ý kiến thì làm sao bây giờ?

Bọn họ chột dạ quá chừng, lúc này cũng không dám động thủ!

Tiên tu và ma tu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng các chủ Thiên Cơ Các nói: “Ta phải nhanh một chút trở về, báo tin tức tốt này cho những người khác.”

“Ta cũng phải nhanh chóng trở về.” Thanh Dương chân nhân cũng nói. Nhi tử mình thế nhưng là thần thú phượng hoàng, ông có chút buồn bực, nhưng càng nhiều lại là cao hứng —— có một đoạn nhân quả như vậy, ông rất có khả năng có thể phi thăng!

“Ta cũng phải trở về.” Những người khác sôi nổi hưởng ứng, bọn họ còn phải đi về chữa thương mà—— trước đó hai người Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu triển lộ thực lực, làm cho tất cả bọn họ đều bị nội thương!

Tiên tu nhanh chóng tản đi.

Đám ma tu thấy một màn như vậy, cũng đều không quay đầu lại mà đi mất.

Bọn họ cũng muốn vội vã trở về tu luyện!

Cùng lúc đó, Tiên giới.

Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu trực tiếp xuất hiện ở địa phương bọn họ lúc trước tương ngộ.

Tô Mặc Tu phong ấn Tiên giới, cũng phong ấn nơi này, thế cho nên nơi này vẫn là bộ dạng bọn họ trước kia sinh sống, vô cùng quen thuộc.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy nơi này, nhớ tới đủ loại hứa hẹn mình nói trước kia với Tô Mặc Tu….  Hắn nhìn về phía Tô Mặc Tu, ho nhẹ một tiếng: “A Tu, đây là Tiên giới chúng ta tu bổ rồi.… Đệ muốn làm Tiên Đế không?”

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn xong rồi!!! Ngày mai là phiên ngoại ~

Hết chương 256.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play