Chương 226 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc dùng chiếc ghế nhỏ đem theo kia đổi với người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi công nhân ký túc xá nhà máy phân hóa học, một chiếc ghế đổi một tấm phiếu thịt.

Đối với người trấn trên mà nói, ăn thịt tuy quan trọng nhưng ăn ít một chén thịt, đổi cho con cái nhà mình một cái ghế nhỏ, cũng không có gì ghê gớm.

Loại ghế tre này phổ biến có thể ngồi suốt mấy năm, cực rắn chắc, sau đó có mấy phụ nhân cũng hối hận vì tới chậm, không đổi kịp.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không đi, trò chuyện với những người này, nói trong thôn bọn họ có thể mua được các loại chế phẩm từ trúc. 

"Thôn các cậu tập thể làm cái này à?” Có người hỏi tới.

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, một bên nói chuyện với các cô, một bên bất động thanh sắc mà hỏi thăm, lại kết hợp chuyện trước kia, đột nhiên đã có một ý tưởng.

Đầu năm nay, đầu cơ trục lợi là không được, nhưng chỉ cần có danh nghĩa tập thể, rất nhiều chuyện đều có thể làm.

Tỷ như nói làm chế phẩm trúc bán, nếu hắn cá nhân bán, đó khẳng định là không được, nhưng nếu là toàn bộ tập thể thôn Thượng Mộc làm ăn, vậy thì không sao.

Cứ nói thôn kế sát bọn họ, có một xưởng giấy, xưởng giấy này sản xuất không được giấy tốt, chủ có thể sản xuất ra loại giấy tệ như giấy chùi đít, nhưng cũng làm cuộc sống của thôn dân tốt hơn rất nhiều. 

Ngoài ra, thôn bên này bọn họ đều trồng dâu nuôi tằm, người một nhà đơn độc nuôi không bán được, nhưng đặt ở trong thôn, thống nhất nuôi thống nhất bán thì không thành vấn đề.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không tính toán dựa vào chế phẩm trúc này để làm giàu, hắn hoàn toàn có thể dựa vào tập thể thôn, làm một xưởng chế phẩm từ trúc.

Nguyên chủ tuy đã tới nông thôn hai năm nhưng đối với mấy này đó không chú ý, nên trước đó Ngôn Cảnh Tắc mới không nghĩ tới, hiện tại tưởng tượng đến…… Hắn quyết định hôm nay sẽ làm chuyện này.

Ngôn Cảnh Tắc một câu một tiếng “chị”, nói ngọt không chịu được.

Mấy phụ nữ trung niên đã đem công việc ở nhà máy phân hóa học chi con cái, hiện tại đã ở nhà chăm cháu nấu cơm một đám vui vẻ ra mặt, cùng Ngôn Cảnh Tắc nói không ít chuyện.

Đồng thời cũng có người hỏi Cố Ngọc Bảo: “Đứa nhỏ này là ai a?” thời điểm các cô nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc, đứa nhỏ này một bộ dáng khổ đại cừu thâm nhìn các cô...

Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Đây là em trai trong nhà, đang nháo mâu thuẫn với tôi đấy.”

"Tôi không phải em trai anh!” Cố Ngọc Bảo cả giận nói.

Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Các cô sôi nổi nói: “Tiểu Ngôn a, tính tình cậu đừng quá mềm.”

“Trẻ con không nghe lời, vẫn là nên đánh.”

“Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, một chút cũng không tôn trọng ca ca.”

……

Cố Ngọc Bảo: “……”

Ngôn Cảnh Tắc người này quá đáng giận, quá tà ác!

Cố Ngọc Bảo không thể không thừa nhận, nó không đối phó được Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc có bản lĩnh như vậy, cũng trách không được có thể dụ dỗ được anh nó.

Đi theo Ngôn Cảnh Tắc bán ghế dựa, lại đi theo Ngôn Cảnh Tắc mua thịt heo, xách theo trên đường về nhà, Cố Ngọc Bảo vẫn luôn nghĩ đến mình phải nhanh lớn lên, nhất định phải bảo vệ tốt ca ca mình.

Cũng trùng hợp, bọn họ vừa về nhà đã thấy được anh nó.

Đôi mắt Cố Ngọc Bảo đau xót: “Ca……”

“Cảnh Tắc,” Ánh mắt đầu tiên Cố Minh Tu nhìn thấy chính là Ngôn Cảnh Tắc, đôi mắt đều sáng lên “Anh có mệt không?” Y ăn nói vụng về, nhưng vẫn muốn quan tâm một chút Ngôn Cảnh Tắc như cũ, đã sớm nghĩ tốt, hôm nay lúc Ngôn Cảnh Tắc về nhà, y phải đi lên hỏi Ngôn Cảnh Tắc có mệt hay không.

Cố Ngọc Bảo lời còn chưa ra miệng tức khắc cũng không nói ra được, đồng thời cũng chú ý tới bộ dáng sau khi đại ca nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, đôi mắt đều sáng lên.

Ngôn Cảnh Tắc nói không sai, đại ca hiện tại là tự nguyện cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, đại ca hẳn là rất thích Ngôn Cảnh Tắc.

“Anh không mệt.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Minh Tu, anh mua chút thịt heo, lát nữa chúng ta làm thịt kho tàu ăn.” hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của hắn và Cố Minh Tu, hôm nay hắn phải cho Cố Minh Tu ăn chút đồ ngon.

"Thịt heo chắc là tốn không ít tiền đi…” Cố Minh Tu có điểm đau lòng.

“Anh muốn ăn.”

“Anh muốn ăn thì cứ mua, lát nữa ăn nhiều một chút.” Cố Minh Tu lập tức sửa miệng.

Cố Ngọc Bảo: Anh nó thích Ngôn Cảnh Tắc đến như vậy?

Cố Minh Tu lúc này mới chú ý tới Cố Ngọc Bảo phía sau Ngôn Cảnh Tắc đang đỏ hốc mắt, có điểm chật vật.

Ngôn Cảnh Tắc cả ngày ôm ấp hôn hít Cố Minh Tu, tối qua hai người còn làm chuyện thân mật nhất, chẳng sợ Cố Minh Tu bình thường không hiểu làm sao thân cận với người khác, thời điểm đối với Ngôn Cảnh Tắc, thái độ cũng sẽ càng tự nhiên hơn một chút. 

Nhưng đối với em trai Cố Ngọc Bảo này…

Lúc Cố Ngọc Bảo học tiểu học lớp 4-5 đã cảm thấy Cố Minh Tu không thông minh bằng nó, không thích Cố Minh Tu quản mình, Cố Minh Tu và nó tất nhiên không có khả năng quá thân cận.

Cố Minh Tu châm chước một chút mới hỏi: “Ngọc Bảo, em bị sao vậy?”

Cố Minh Tu rõ ràng thân cận Ngôn Cảnh Tắc hơn mình nữa!

Cố Ngọc Bảo đang thương tâm, đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Minh Tu, Ngọc Bảo đứa nhỏ này còn cần phải dạy lại, nó vậy mà mai phục anh trên đường lên trấn trên, muốn đánh anh đấy.”

Cái gì? Cố Ngọc Bảo muốn đánh Ngôn Cảnh Tắc? Chân mày Cố Minh Tu cau lại: “Ngọc Bảo, sao em có thể như vậy!”

“Ca! Em không có đánh anh ta, là anh ta đánh em!” Cố Ngọc Bảo hô.

“Đúng vậy, nó không đánh tới anh, bị anh giáo huấn.” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp thừa nhận: “Nhưng tính tình này của nó thật không tốt…… Còn phải mài giũa nhiều.”

Cố Minh Tu cũng nói: “Đúng vậy, như vậy không tốt… Ngọc Bảo, em……” y muốn giáo huấn người, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói: “Minh Tu, anh giúp em giáo huấn nó.”

“Được.” Cố Minh Tu đáp ứng ngay.

Cố Ngọc Bảo mặt đầy bi phẫn.

Anh nó đây là có Ngôn Cảnh Tắc, liền mặc kệ bọn nó? Sao có thể như vậy!

Ngôn Cảnh Tắc vui sướng khi người gặp họa mà nhìn về phía Cố Ngọc Bảo.

Hắn biết Cố Ngọc Bảo hiện tại nhất định thật rối rắm, có thể so sánh như… Hẳn là có một đứa nhỏ, trước kia rất được cha sủng ái, không nghĩ tới một ngày nào đó cha nó cưới mẹ kế, mẹ kế này trước mặt cha nó giả làm người tốt, ngầm lại lăn lộn nó, cha nó còn đặc biệt tín nhiệm mẹ kế...

Chu choa, hắn cũng cảm thấy Cố Ngọc Bảo có điểm đáng thương.

Ngôn Cảnh Tắc xách Cố Ngọc Bảo lên một phen: “Đi, đi chặt cây trúc!”

Nơi mọc đầy trúc thì các thực vật khác rất khó mọc ra tới, rừng trúc nơi này không ai xử lý, từng cây dựa gần nhau, bởi vậy cũng không có trẻ con lại đây chơi.

Nơi này còn rất an tĩnh.

Ngôn Cảnh Tắc bảo Cố Ngọc Bảo cưa trúc, chính mình lại dựa vào một cây trúc, nói: “Cố Ngọc Bảo, anh cảm thấy anh đang lừa anh mày, mày rất tức giận à?”

“Phải!” Cố Ngọc Bảo nói.

Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo: “Sau khi cậu ấy cùng anh ở bên nhau, có ăn có uống, đều béo lên mày không phát hiện sao? Thật ra còn mấy đứa em tụi mày, chỉ biết hút máu từ trên người cậu ấy."

"Tiền nhà mày đều là cậu ấy kiếm, trước đó ăn Tết cậu ấy lại chưa từng được mặc áo mới."

“Mỗi ngày mày ăn trứng gà, cậu ấy thì sao? Trước đó anh chia cho cậu ấy nửa quả trứng gà, cậu ấy cảm động không chịu được.”

“Ngay cả cùng anh ở bên nhau, cậu ấy cũng là vì mấy đứa…”

……

Cố Ngọc Bảo càng nghe càng khó chịu.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Trên đời này, cũng chỉ có anh đối với cậu ấy tốt một chút.”

"Tôi cũng sẽ đối tốt với anh tôi."

"Mày có bản lĩnh gì đối tốt với anh mày? Mày có thể làm cậu ấy ăn no, hay là làm cậu ấy mặc ấm?" Ngôn Cảnh Tắc dùng gậy trúc đánh Cố Ngọc Bảo mấy cái: “Mau làm việc, đừng chỉ nói mà không làm.”

Ngôn Cảnh Tắc nói nhiều với Cố Ngọc Bảo như vậy chính là không muốn Cố Minh Tu trả giá bị người ta làm như không thấy.

Này còn rất hữu dụng, hai tháng trở lại đây, mặc kệ là Cố Ngọc Bảo hay là Cố Ngọc Lan, lúc nhìn thấy Cố Minh Tu đều thật áy náy.

Ngôn Cảnh Tắc rất vừa lòng tình huống này.

Công đạo Cố Ngọc Bảo chém nhiều trúc về nhà một chút, Ngôn Cảnh Tắc đi đến nhà bí thư chi bộ trong thôn.

Ngôn Cảnh Tắc đưa ra kiến nghị dùng danh nghĩa tập thể thôn làm chế phẩm trúc kiếm tiền, đương nhiên, có cửa tay nghề này chính là hắn, hắn ngoại trừ muốn lấy công điểm cao nhất ra, về phương diện tiền lời cũng muốn phần nhiều hơn một chút. 

Hắn còn đưa ra, Cố Minh Tu Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan thậm chí Cố Ngọc Tiên, đều đi theo hắn làm việc, đồng dạng được công điểm cao nhất.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự luyến tiếc Cố Minh Tu đi vất vả làm việc nhà nông, còn những người khác thì…… Hắn xác thật cần có người hỗ trợ.

Lưu người lại dưới mí mắt, bất kể là muốn giáo huấn bọn họ hay là muốn dạy bọn họ học hành, đều càng tiện lợi hơn.

Yêu cầu này của Ngôn Cảnh Tắc là có hơi cao, nhưng theo sát hắn nói mỗi tháng có thể cung cấp số lượng chế phẩm trúc, bí thư chi bộ thôn đã động tâm.

Vài ngày sau, toàn thể thôn dân mở cuộc họp.

Mở họp dùng ghế tre đều là hàng còn chưa bán đi, còn triển lãm ra các chế phẩm trúc khác như ghế nằm, ghế trúc mà em bé ngồi vào không đi ra được, tủ chén… Cái gì cũng có.

Tính qua giá cả mấy thứ này, tất cả người trong thôn đều đồng ý yêu cầu của Ngôn Cảnh Tắc.

Thêm lên cũng chỉ là năm người công điểm cao nhất, không coi là cái gì, trong thôn bọn họ có mấy nhà cũng có nhiều lao động khỏe mạnh như thế thôi!

Còn Ngôn Cảnh Tắc muốn đa phần tiền lời cũng là sau khi bán đồ đi mới cóPn Mà bọn họ chỉ cần đồng ý, về sau đã có thể có một phần tiền!

Chỉ là… Có không ít người muốn đi theo Ngôn Cảnh Tắc làm chế phẩm trúc, học cửa tay nghề này, dù sao học xong cũng sẽ không thiếu tiền.

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không ngại dạy người khác, nhưng có người ngoài bên cạnh đợi chờ, làm việc không tiện… Hắn trực tiếp kéo Cố Ngọc Bảo ra: "Học thứ này cần thông minh nhân tài một chút, giao tiếp với cây trúc rất dễ bị thương tay…"

Ngôn Cảnh Tắc để người ta nhìn tay Cố Ngọc Bảo.

Cố Ngọc Bảo mấy ngày gần đây bị hắn an bài rất nhiều việc, chính nó thì trong lòng có việc, còn luôn thất thần, một đôi tay kia thật là máu thịt mơ hồ, hơn nữa mấy ngày nay nó ngủ không tốt, nhìn càng tiều tụy.P

Cố Ngọc Bảo trước kia trắng trẻo mập mạp, sau khi đi theo Ngôn Cảnh Tắc học tay nghề thành cái dạng gì rồi!

Người trong thôn tức khắc do dự, không muốn để con em nhà mình đi theo học.

Ngôn Cảnh Tắc lại tỏ vẻ, về sau mỗi cuối tuần hắn đều sẽ dành nửa ngày công phu dạy mọi người làm chế phẩm trúc, đến lúc đó người toàn thôn đều có thể đi theo học, có người học xong làm tốt, đồng dạng có thể bán.

Hắn lời này ra miệng, trong thôn không còn ai không muốn nữa, cũng không ai muốn con em nhà mình bái sư.

Dù thật sự muốn học, cũng phải nhìn xem con em mình có thiên phú hoặc học có giỏi không trước đã.

Chuyện đã nói thành, Ngôn Cảnh Tắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn biết trong hai năm thời gian kế tiếp, cuộc sống cơ bản của mình đã không cần sầu. Người Cố gia ngoại trừ Cố Ngọc Khang công điểm tất cả đều đầy, cũng đủ cho bọn họ ăn uống no đủ —— đó chính là tương đương với Cố gia nhiều thêm bốn lao động khỏe mạnh!

Ngoài ra, sau khi có "xưởng chế phẩm trúc" này, hắn còn có thể trộm làm một vài vật nhỏ bán, bình thường muốn mua chút thịt mua chút đồ dùng sinh hoạt gì đó cũng sẽ có tiền.

Nếu vấn đề ấm no đã giải quyết, vậy quan trọng nhất tiếp theo chính là vấn đề giáo dục mấy đứa nhỏ Cố gia.

Ngôn Cảnh Tắc đã quyết định, trong hai năm thời gian kế tiếp, nhiệm vụ chính của Cố Minh Tu chủ yếu là học tập, hai người Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan làm việc xong rồi lại học, Cố Ngọc Tiên thì một bên chăm Cố Ngọc Khang một bên học, quả thực là hoàn mỹ!

Hắn nhất định phải làm Cố Minh Tu thi đậu đại học!

Hết chương 226.

Chương 227 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Tháng 9 năm 1977, thôn Thượng Mộc. 

Nháy mắt, Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua tới thôn Thượng Mộc đã được hai năm.

Đồng thời, chế phẩm trúc của thôn Thượng Mộc đã mở ra nguồn tiêu thụ, Cung Tiêu Xã trấn trên cũng bày rất nhiều chế phẩm trúc của thôn Thượng Mộc. 

Chế phẩm trúc giá cả cũng không đắt, nhưng thôn Thượng Mộc thu vào nhiều khoản nhỏ như vậy cũng làm thôn dân tại đây cuối năm thu vào được thêm chút tiền.

Mọi người nhiều phần thu vào, thái độ đối với Ngôn Cảnh Tắc và người Cố gia liền tốt lên, mà cuộc sống Cố gia cũng bằng mắt thường thấy được trở nên tốt hơn.

Sáng sớm hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy từ trên giường, hôn Cố Minh Tu nằm bên cạnh một ngụm, thơm xong rồi lại cảm thấy không đủ, lại tới cái thứ hai.

Cố Minh Tu thật sự càng ngày càng đẹp!

Cha ruột Cố Minh Tu chính là con trai tuấn tú nhà địa chủ, nhiều thế hệ cải thiện gien mà thành, mẹ Cố Minh Tu tuy là cô thôn nữ cưới sau nhưng cũng là cô gái xinh đẹp nhất thôn, tướng mạo Cố Minh Tu kỳ thật rất xuất chúng.

Nhưng trước đây y thiếu dinh dưỡng, lại cả ngày xuống đất làm việc nhà nông, bất kể là khí chất hay là tướng mạo đều suy giảm lớn.

Hiện tại đã khác.

Dưỡng hai năm, Cố Minh Tu trắng hơn rất nhiều, vóc dáng thậm chí cao lớn lên một chút, eo lưng cũng đĩnh bạt, mỗi ngày đi theo Ngôn Cảnh Tắc học hành…… Hiện giờ y hoàn toàn tựa như một người thành phố.

Cố Minh Tu mở to mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Y cảm thấy mình thật sự quá may mắn, thế mà có thể gặp được Ngôn Cảnh Tắc.

Cuộc sống mấy năm nay là hai năm hạnh phúc nhất từ khi y có ký ức đến nay.

Trước kia y đều là kẻ bị bạc đãi, hiện tại y là người được thiên vị nhất nhà.

Thời điểm hai người rời giường, bữa sáng đã được làm tốt như cũ.

Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên mỗi ngày đều sẽ dậy sớm nấu cơm, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu lại dậy muộn…… Đây thật cũng không phải do bọn họ lười, thật sự là bọn họ ngủ quá muộn.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi buổi tối đều sẽ mở tiểu táo* cho Cố Minh Tu, dạy Cố Minh Tu nhiều hơn một vài thứ, mặt khác…… Hai người bọn họ chính là thường sống về đêm!

(*tiểu táo là chế độ ăn của cán bộ cấp cao, ở đây nghĩa là đối xử cao hơn)

Những người khác đều sớm, bảy tám giờ đã ngủ, nhưng hai người bọn họ ít nhất cũng muốn 9 giờ 10 giờ mới ngủ, tất nhiên không dậy sớm được.

Ngôn Cảnh Tắc dậy, đánh ngáp một cái thật to, bưng ly nước đi ra ngoài đánh răng.

Trước kia Cố gia không ai đánh răng, toàn bộ thôn Thượng Mộc cũng không có bao nhiêu người đánh răng, nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc tới Cố gia đã bắt đầu nhìn chằm chằm bọn họ đánh răng, thế nên hàm răng người Cố gia bây giờ là trắng nhất cả thôn.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đánh răng, Cố Ngọc Lan đang cho bốn con gà trong nhà ăn.

Từng nhà trong thôn, số lượng nuôi gà đều ấn theo đầu người mà tính, mỗi người chỉ có thể nuôi nửa con, đương nhiên nếu là một người thì có thể nuôi một con.

Cố gia năm miệng ăn nuôi ba con, Ngôn Cảnh Tắc một người một con, bọn họ tổng cộng liền có bốn con gà mái già.

Mấy năm nay tình huống trong nhà tốt, gà ăn cũng tốt, chỉ cần không phải mùa đông, buổi sáng đi ổ gà nhìn xem, trên cơ bản đều có thể lấy được hai ba quả trứng gà.

Cố gia buổi sáng húp cháo như thường lệ.

Hiện tại là tháng chín công lập*, khoai lang trong đất còn chưa có thu hồi, lương thực nhà bọn họ lại đủ ăn, húp đến cũng là cháo gạo trắng, trên giá còn chưng dưa muối và da thịt hầm đậu nành tối qua còn dư lại.

(*tức tháng chín theo quy định nhà nước, chắc là dương lịch, trước đây Trung Quốc vẫn dùng Âm lịch)

Đậu nành già hầm mềm thêm một chút da xương heo gì đó kho lên, là một món ăn chính, bởi vì giá cả không đắt nên Cố gia thường xuyên ăn.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi vào bên cạnh bàn, đã nhìn thấy trên bàn có hai quả trứng gà luộc.

Hắn lấy tới lột, một quả đặt trong chén cháo mình, một quả đặt trong chén Cố Minh Tu.

Hai người hắn và Cố Minh Tu mỗi ngày buổi sáng đều phải ăn một người một cái trứng gà, chỉ khi gà trong nhà đẻ nhiều trứng, hoặc là có người lấy trứng tới đổi đồ, những người khác mới có cơ hội ăn trứng gà.

Ngôn Cảnh Tắc mẹ kế luôn là đúng lý hợp tình mà làm như vậy.

Ngay từ đầu, Cố Minh Tu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sau lại nhìn thấy một đám em trai em gái mình đều béo lên, đầu tóc khô vàng cũng trở nên đen nhánh nồng đậm, cũng liền không nói gì.

Tuy bọn họ ăn trứng gà, nhưng những người khác cũng ăn da heo nấu đậu nành, không phải sao?

Đổi lại là trước kia, bọn họ vô luận như thế nào cũng ăn không đến mấy thứ này.

Cố Minh Tu đang húp cháo thì thấy Ngôn Cảnh Tắc chia đậu nành, chia cho mình thêm một phần da heo: “Em không cần……”

"Em cần, em ăn nhiều một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại cho bản thân mình thêm một phần da heo.

Đầu năm nay, muốn ăn một tí da heo cũng không dễ dàng!

Trấn trên chỉ có một quầy thịt, sau khi hắn làm chế phẩm trúc lại tự học làm gia cụ, tặng người ta không ít đồ vật mới làm người ta nguyện ý bán mấy phiếu đầu thừa đuôi thẹo không cần cho hắn.

Nếu không phải có hắn, người Cố gia không có cơ hội thỉnh thoảng mà ăn xương cốt da thịt nội tạng heo đâu.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, cho Cố Ngọc Bảo một phần đậu nành một chút heo da cũng không có —— đêm qua cho Cố Ngọc Bảo ăn da heo rồi, hôm nay thì không cần.

Mắt Cố Ngọc Bảo trợn trắng, nhưng không để trong lòng.

Nó đã quen rồi.

Cố Ngọc Bảo tục tằng ngăm đen đổ phần đậu nành kia vào cháo, nhanh chóng ăn lấy.

Hai năm thời gian, Cố Minh Tu bởi vì không thường ra cửa, mỗi ngày ngoại trừ ở học hành ra chính là giúp Ngôn Cảnh Tắc làm một lần chế phẩm trúc nên trở nên trắng hơn nhưng Cố Ngọc Bảo lại cao to đen, bây giờ đi ra ngoài, người khác đều cho rằng nó là anh của Cố Minh Tu.

Ăn xong bữa sáng, mọi người liền bận rộn lên.

Ngôn Cảnh Tắc đưa ra cửa chế phẩm trúc hôm qua đã làm xong, cùng lúc đó, có mấy hộ trong thôn cũng đưa đến một ít chế phẩm trúc bọn họ làm.

Mấy năm nay Ngôn Cảnh Tắc không bủn xỉn dạy người khác làm chế phẩm trúc, trong thôn có mấy người học xong làm ghế tre giỏ tre, chỉ là tay nghề bọn họ so ra kém Ngôn Cảnh Tắc, làm được cũng chậm.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc kiểm tra qua toàn bộ chế phẩm trúc, Cố Ngọc Bảo liền lấy tới đòn gánh, gánh mấy thứ này ra đầu thôn, đặt lên thuyền tiễn đi.

Cố Ngọc Bảo đưa xong đồ trở về, đã nhìn thấy đại ca mình đeo bao tay đang chẻ cây trúc.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không tàng tư, hai năm xuống dưới bọn họ đều học chút tay nghề, Cố Minh Tu cũng học, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thường không cho Cố Minh Tu làm việc, đều bảo y ở bên cạnh đọc sách.

Ngẫu nhiên Cố Minh Tu làm việc, Ngôn Cảnh Tắc cũng bắt Cố Minh Tu nhất định phải mang bao tay, không cho y làm hỏng tay.

Đúng rồi, bản thân Ngôn Cảnh Tắc lúc làm việc cũng mang bao tay.

“Ngôn Cảnh Tắc đâu?” Cố Ngọc Bảo hỏi.

“Anh ấy lên trấn trên.” Cố Minh Tu nói, nhắc tới Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt y đều trở nên nhu hòa.

Ngôn Cảnh Tắc làm việc đặc biệt nhanh, chỉ cần người khác dựa theo hắn yêu cầu chuẩn bị trúc tốt, một ngày hắn có thể làm ra rất nhiều chế phẩm trúc! 

Kể từ đó, hắn cũng thường thường có thời gian đi trấn trên, thậm chí còn đi qua huyện thành.

Nếu không phải như vậy, cuộc sống nhà bọn họ cũng không thể tốt như vậy.

“Hắn lại lên trấn trên làm cái gì?” Cố Ngọc Bảo nhíu mày.

“Anh ấy đi sửa tivi cho người ta.” Cố Minh Tu nói: “Ngọc Bảo, anh ấy còn biết sửa tivi! Lần trước anh ấy giúp người ta sửa tivi, người ta cho hai mươi đồng tiền, còn có rất nhiều phiếu.”

Trên mặt Cố Minh Tu tràn đầy tự hào.

Cố Ngọc Bảo nhìn đến buồn bực, đúng lúc này, Cố Minh Tu móc ra từ trong túi mấy viên kẹo, cho Cố Ngọc Bảo một viên, lại cho những người khác một người một viên: “Đây là kẹo hôm qua Cảnh Tắc từ trấn trên mang về tới đó.” Ngôn Cảnh Tắc thường sẽ mua cho y chút vât nhỏ, có vài thứ chỉ mua cho một mình y, còn có một vài thứ bảo y đưa cho những người khác ăn.

Kẹo này chính là Ngôn Cảnh Tắc bảo y chia ra, dựa theo cách nói của Ngôn Cảnh Tắc, trong một cái nhà, chung quy phải có một người diễn vai phản diện một người xướng mặt đỏ*, Ngôn Cảnh Tắc làm kẻ ác, để y làm người tốt.

(*trong hát tuồng mặt đỏ là người trí dũng, nhân vật chính diện)

Cố Ngọc Bảo cầm kẹo, có hơi hụt hẫng.

Kẹo chính là thứ quý giá, đặc biệt là kẹo trái cây như vậy càng không rẻ, mà nhà bọn họ chẳng sợ sinh hoạt ổn định cũng không có cơ hội ăn thứ như vậy.

Phỏng chừng chính là Ngôn Cảnh Tắc mua mấy viên thảo niềm vui anh nó, kết quả anh nó lấy ra cho bọn nó.

Anh nó vẫn luôn là nhớ thương bọn nó.

Mấy năm nay, cuộc sống nhà bọn họ tốt hơn rất nhiều, nhưng anh nó…… Về sau có phải anh nó sẽ tuyệt hậu không?

Nó đau lòng anh nó!

"Ca, anh không cần Ngôn Cảnh Tắc nói cái gì thì nghe cái đó, đề phòng hắn một chút……” Cố Ngọc Bảo nói.

Chân mày Cố Minh Tu cau lại: “Ngọc Bảo!”

Cố Ngọc Bảo dừng lại không nói chuyện nữa.

Cố Minh Tu nói: “Ngọc Bảo, mấy năm nay trong nhà có thể qua ngày tốt đẹp toàn nhờ vào Ngôn Cảnh Tắc, em đừng cứ đối nghịch với anh ấy.”

“Ca, không phải em đối nghịch với anh ta, là anh ta đối nghịch với em!" Cố Ngọc Bảo nói.

"Anh ấy cũng là muốn tốt cho em thôi." Cố Minh Tu biết Ngôn Cảnh Tắc có chỗ nghiêm khắc với Cố Ngọc Bảo, nhưng kia cũng là muốn tốt cho Cố Ngọc Bảo, không phải sao, hai năm qua, Cố Ngọc Bảo học xong một môn tay nghề không nói, tri thức cao trung cũng tất cả đều học xong.

Cố Ngọc Bảo nghẹn tim cực kỳ.

Anh nó bị tên gia hỏa trong ngoài không đồng nhất Ngôn Cảnh Tắc kia mê hoặc!

Nó rất muốn ngăn cản, nhưng không có cách nào…… Cố Ngọc Bảo cắn chặt răng, ngồi lên cái ghế dựa bên cạnh, trên ghế đặt quyển sách, một bên đọc sách một bên chẻ cây trúc.

Nó muốn học thêm vài thứ!

Tên Ngôn Cảnh Tắc kia chưa bao giờ đọc sách, nó nỗ lực một chút, nói không chừng một ngày nào đó có thể vượt qua hắn!

Rùa thỏ thi chạy kẻ cuối cùng thắng chính là rùa đen!

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, tương lai nó có thể thi đại học —— Ngôn Cảnh Tắc ngầm nói qua vài lần, nói thi đại học sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục.

Nghĩ đến đây, Cố Ngọc Bảo lại thay đổi sắc mặt.

Chuyện thi đại học này, Ngôn Cảnh Tắc không chừng là tùy tiện nói thôi, sao nó lại tin ngay chứ? Còn tin tưởng không nghi ngờ.

Cố Minh Tu cũng một bên làm việc, một bên đọc sách.

Y cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng được —— y học hai năm, tiến độ học tập thế mà đã vượt qua Cố Ngọc Bảo.

Thời gian một buổi sáng, hai người Cố Minh Tu và Cố Ngọc Bảo làm không ít việc.

Mà kh itrong bếp truyền ra mùi thơm, Ngôn Cảnh Tắc đã trở lại.

Ngôn Cảnh Tắc ăn mặc kỳ thật rất bình thường, nhưng không biết vì sao, con người hắn nhìn như là một quý công tử.

Giờ phút này hắn từ xa xa đi tới, khóe miệng mỉm cười, trời quang trăng sáng.

Cố Ngọc Bảo cắn chặt răng, lại một lần nữa cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc trong ngoài không đồng nhất.

Hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc trong ngoài không đồng nhất mang theo một khối thịt heo trở về, vào sân liền nói: “Anh mua năm cân thịt heo, hôm nay chúng ta chúc mừng một chút…… Thi đại học đã khôi phục.”

Hết chương 227.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play