Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 203-204


2 năm

trướctiếp

Chương 203

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Trong viện Ngôn Cảnh Tắc có phòng chuyên cung hắn tắm gội, nơi đó không chỉ có có bồn tắm còn có bể tắm, đương nhiên, trong tình huống bình thường nguyên chủ đều là dùng bồn tắm.

Hạ nhân nâng tới một thùng nước ấm, trút đầy toàn bộ bồn tắm.

Ngôn Tu mang theo mặt nạ giáo chủ Minh Giáo, mặc trang phục giáo chủ, nhìn cái bồn tắm bốc khói nghi ngút này, lại đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Y đưa ra ý muốn tắm rửa là bởi vì trước kia, có một lần bảo vệ chủ nhân, chủ nhân nói y dơ, hôi.

Cho nên sau đó chỉ cần được nghỉ ngơi, y đều sẽ rửa bản thân mình sạch sẽ. 

Nhưng y đều là gánh mấy thùng nước từ giếng lên, xoa tẩy một chút bản thân mình là tính xong rồi, chưa bao giờ dùng qua bồn tắm.

Hơn nữa chủ nhân còn chưa tắm rửa, mà dựa theo tình huống trước đây, chủ nhân cũng muốn tắm gội.

“A Tu, mau tắm đi, ta chà lưng cho ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

“Cảnh Tắc, ngươi……” Ngôn Tu có điểm sốt ruột, rõ ràng muốn nói cái gì đó, lại nói không ra.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi tắm xong rồi ta tắm.”

Ngôn Tu ngẩn người, lúc này mới bắt đầu cởi quần áo.

Trên người y không có chút thịt thừa nào, chỉ có vô số vết sẹo.

Ngôn Cảnh Tắc cầm khăn lông xắn tay áo chuẩn bị tắm kỳ cọ cho y, vốn dĩ trong lòng còn có chút ý niệm lung tung rối loạn, khi nhìn đến thân thể y như vậy, những ý niệm đó đều tắt cả.

Hắn nghiêm túc mà chà lưng cho Ngôn Tu, lại dùng nước ấm bên cạnh người hầu để lại đơn giản súc rửa thân thể một chút, sau đó thì mang Ngôn Tu trở về phòng.

Hắn muốn từ từ tới.

Giường Ngôn Cảnh Tắc rất lớn, ngủ hai người đã dư dả, Ngôn Cảnh Tắc bảo Ngôn Tu nằm vào bên trong, sau đó liền thấy Ngôn Tu vẫn không nhúc nhích mà nằm xuống.

Đại khái là trước đây chưa bao giờ ngủ như vậy trên giường, cả người y thoạt nhìn rất cứng đờ, rất không quen.

Động tác Ngôn Cảnh Tắc muốn bò lên giường khựng lại.

Tuy rằng muốn Ngôn Tu thay đổi, nhưng hắn cũng muốn cùng người mình thích bồi dưỡng cảm tình, tất nhiên là tính toán cùng nhau ngủ.

Nhưng bộ dáng này của Ngôn Tu, bọn họ cùng nhau ngủ thật sự tốt sao?

Hắn làm như vậy, có thể khiến Ngôn Tu nghỉ ngơi không tốt hay không? Hoặc đây kỳ thật là đang cưỡng ép Ngôn Tu?

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc  hiện lên rất nhiều ý niệm, cuối cùng đắp chăn lên cho Ngôn Tu, mình nằm ở bên cạnh y, đắp lên một cái chăn khác.

Bất kể là ngủ giường hay là cùng hắn ở bên nhau, Ngôn Tu tốt nhất đều nên quen một chút.

Hắn muốn Ngôn Tu có được tự chủ, nhưng không muốn sau này Ngôn Tu lại thích người khác.

Người này phải là của riêng mình hắn…  Hắn rốt cuộc vẫn là kẻ ích kỷ.

Suốt ngày hôm nay vẫn luôn không nhàn rỗi, Ngôn Cảnh Tắc nằm trên giường, bắt đầu chải vuốt ký ức nguyên chủ, cân nhắc chuyện sau này phải làm.

Nói thật, tuy rằng Chúc Liên Anh thay đổi thuốc bẫy hắn một đường, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không hận Chúc Liên Anh.

Dù sao cũng là nguyên chủ bắt cóc Liễu Chỉ Tình trước, thật muốn nói kẻ sai, kia cũng là nguyên chủ sai trước rồi.

Cho nên hắn cũng không tính toán giống như nguyên chủ, đi tìm Chúc Liên Anh phiền toái.

Còn Minh Giáo…… Những giáo chúng Minh Giáo đó giáo, phần lớn cũng không phải hạng tốt lành gì, hắn cũng không muốn lại làm cái chức giáo chủ này.

Dựa theo ký ức nguyên chủ, lại thêm một năm, các danh môn chính phái đó sẽ đánh tới Minh Giáo, hắn không bằng chuẩn bị từ sớm, một năm sau chết luôn, mang theo nhóm ảnh vệ sống cuộc sống của mình. 

Còn vì sao phải đợi một năm… Dời tài sản đi, mua sắm sản nghiệp có thể an trí nhiều người như vậy vân vân, đều cần phải có thời gian.

Hắn còn muốn các ảnh vệ học được cách làm sao để tiếp xúc với người khác. 

Bằng không…… Nhóm người này không khác mấy đứa trẻ là bao, hắn không muốn mang theo một đám trẻ em sống đâu!

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, chậm rãi ngủ mất.

Ngôn Tu nằm bên người Ngôn Cảnh Tắc, trong lòng căng đầy, lại không hiểu sao mà có chút không thoải mái.

Y tuy có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng cũng biết việc nam nữ, cũng biết chủ nhân hạ dược Liễu Chỉ Tình là muốn làm cái gì.

Y làm ảnh vệ, luôn lui tới vào ban đêm, ngẫu nhiên rời khỏi sân chủ nhân, tất nhiên có thể nhìn thấy bên trong Minh Giáo có giáo chúng nào đó giáo đang làm việc nam nữ hoan ái.

Bản thân y chưa bao giờ nghĩ tới mấy thứ đó, nhưng từ tối qua cùng chủ nhân ở bên nhau, y đã ngóng trông chủ nhân có thể cùng y thân mật như vậy nữa.

Tuy nói có chút đau, cũng không thoải mái như người khác nói nói, nhưng chủ nhân ôm y gắt gao, y tóm lại là thích.

Đáng tiếc, chủ nhân cũng không làm vậy nữa.

Cũng phải, ngbchủ nhân thích chính là Liễu công tử.

Dưới thân là đệm chăn mềm mại, bên người nằm là chủ nhân của mình. Hết thảy những gì hôm nay, với y mà nói quả thực cứ như là mơ.

Ngôn Tu chung quy sợ ngủ rồi tỉnh lại thì cái gì cũng chưa xảy ra. 

Y cả đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đã dậy, sau đó mang theo Ngôn Tu đến phòng bếp.

Hạ nhân trong viện Ngôn Cảnh Tắc đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy hai người Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu lại đây, tất cả đều quỳ xuống trước Ngôn Tu: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

“Giáo chủ, trước đó êm đẹp, ngươi đột nhiên trúng dược, không chừng chính là do những người này ăn cây táo, rào cây sung……” Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy một cánh tay Ngôn Tu, nói với y.

Tuy nói vóc dáng hắn thoáng cao một chút, nhưng bởi vì thân hình thon dài, lúc này vẫn là một bộ dáng thiếu niên đơn thuần, lời này nói cứ như là đang làm nũng.

Những hạ nhân đó nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, đều bị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống xin giáo chủ thứ tội.

"Đuổi hết toàn bộ bọn họ ra đi.” Ngôn Tu lạnh lùng mà nói.

Buổi sáng trước khi ra cửa, chủ nhân đã thương lượng với y qua, những hạ nhân này đều phải đuổi đi.

Ngôn Tu vừa dứt lời, mười mấy ảnh vệ lại đột nhiên xuất hiện, ném tất cả những hạ nhân ra khỏi sân.

Người mới vừa bị ném văng ra không bao lâu, tả hữu hộ pháp liền cùng nhau cầu kiến.

“A Tu, tả hộ pháp cấu kết với người ngoài, mưu đồ gây rối, hữu hộ pháp mơ ước ngôi vị giáo chủ, muốn diệt trừ ta cho sảng khoái, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho ta.” Ngôn Cảnh Tắc kề lại người Ngôn Tu.

“Cảnh Tắc, ta, ta nhất định bảo vệ tốt ngươi.” Ngôn Tu nói: “Ta giết bọn họ.”

“Đừng, võ công bọn họ sâu không lường được, bên cạnh cũng có không ít người, ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ảnh vệ võ nghệ xác thật đều không tồi, nhưng nhiều đời giáo chủ đều đề phòng bọn họ, cho bọn họ luyện võ công rất bình thường, Ngôn Tu tuyệt không phải đối thủ của tả hữu hộ pháp.

Đương nhiên, nếu toàn thể ảnh vệ xuất động, tập kích theo hình ảnh tự sát, chắc chắn có thể xử lý tả hữu hộ pháp, nhưng hắn không cần thiết làm như vậy.

“Vâng.” Ngôn Tu nói.

“Về sau phải nói ‘ được ’.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Giọng lại mềm hơn một chút, ngươi nói ‘ta cái gì cũng đều nghe ngươi’ xem.”

Ngôn Tu nhìn người bên cạnh mình, giọng nói không tự giác liền mềm hơn: “Ta cái gì cũng đều nghe ngươi.”

“Khá tốt, cứ như là giáo chủ bị ta mê hoặc tâm trí vậy.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

Ngôn Tu không rõ nguyên do mà nhìn hắn, nhưng y có thể cảm giác được Ngôn Cảnh Tắc thật cao hứng, nếu Ngôn Cảnh Tắc cao hứng…… Vậy y làm, chính là đúng phải không?

Y nhất định phải sắm vai chủ nhân cho tốt, bảo vệ tốt chủ nhân.

Tả hữu hộ pháp rất nhanh đã vào được.

Giáo chúng Minh Giáo đều không phải cái thứ tốt gì, tả hữu hộ pháp này tất nhiên cũng không phải người tốt.

Hữu hộ pháp tên là Mộc Dung Dung, năm nay hơn bốn mươi tuổi, ả là nữ nhân, nhưng không ai dám xem thường ả, bản thân ả cũng khác hoàn toàn đại đa số nữ nhân lúc này --- ả dã tâm bừng bừng, đặc biệt thích quyền lợi, hiện giờ rất nhiều giáo chúng Minh Giáo đều nghe lệnh ả.

Người trước đó cấu kết với Võ lâm minh chủ, mưu hại một vài thế gia môn phái trong chốn võ lâm, chính là ả và phụ thân nguyên chủ cùng nhau làm, còn chủ yếu là qua tay ả, chờ phụ thân nguyên chủ qua đời, ả vẫn luôn muốn giết nguyên chủ, thay thế vị trí.

Tả hộ pháp thì sao? Gã ta thời trẻ bị người hãm hại, hủy dung mạo, gã đã tính kế đủ đường, diệt sạch những người này mãn môn*, cả đứa bé trong tã lót cũng không buông tha, sau lại bị người trong giang hồ đuổi giết mới chạy trốn đến Minh Giáo, gã ở Minh Giáo cũng không phải dễ chọc, cuối cùng một đường làm được vị trí tả hộ pháp.

(*diệt sạch cả nhà, không chừa một ai)

Nhưng gã có thù báo thù đồng thời cũng có ân báo ân, cho nên thời trẻ cứu Chúc Liên Anh, hiện tại cũng giúp đỡ Chúc Liên Anh. Đối với giáo chủ như Ngôn Cảnh Tắc…… Gã không để trong lòng.

Nguyên chủ trói Liễu Chỉ Tình lại, hạ thuốc Liễu Chỉ Tình, kết quả Liễu Chỉ Tình được Chúc Liên Anh cứu đi. Chuyện này tả hộ pháp âm thầm hỗ trợ, biết rất rõ ràng, hữu hộ pháp ngay từ đầu không biết, nhưng ngày hôm qua cũng đã biết rồi.

Hôm qua hai người cũng chưa lại đây, là sợ giáo chủ cảm thấy bọn họ tới chế giễu, hôm nay mới xem như nương theo thời cơ Ngôn Cảnh Tắc đuổi hạ nhân đi mà đến.

Vị tân giáo chủ kia của bọn họ trước đó một lòng nhào vào người Liễu Chỉ Tình, hiện tại Liễu Chỉ Tình không còn, cũng không biết sẽ có phản ứng gì, bọn họ cũng muốn đi xem.

Tả hữu hộ pháp vào sân, xa xa mà liền nhìn thấy bên cạnh bàn đá trong sân, tân giáo chủ đang mang mặt nạ ngồi đó.

Còn có một thiếu niên dựa gần tân giáo chủ, một bộ dáng như không có xương cốt.

Thiếu niên này hôm qua đột nhiên xuất hiện, mà một người xuất hiện như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Người này hơn phân nửa là những ảnh vệ đó tìm tới cho bị tiểu giáo chủ kia của bọn họ giải độc.

Lại nói tiếp, bọn họ hiện tại không thể không cung phụng vị tiểu giáo chủ này chính là bởi vì những ảnh vệ bên cạnh vị tiểu giáo chủ này, đám người điên kia thật sự không phải dễ chọc.

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.” Tả hữu hộ pháp nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, cùng nhau nói.

“Ừm” Ngôn Tu học theo bộ dáng chủ nhân trước đây, lên tiếng.

“Giáo chủ, nghe nói ngươi đuổi hết hạ nhân đi? Đây là vì sao?” Hữu hộ pháp hỏi, ánh mắt dừng trên người Ngôn Tu.

“Còn có thể là vì sao? Bọn họ vậy mà làm hại giáo chủ trúng độc, không có giết bọn họ đã là giáo chủ mở một con đường rồi.” Ngôn Cảnh Tắc chen vào nói.

Hữu hộ pháp nhíu mày, ả không thích nhất loại người bán đứng sắc tướng này, đặc biệt là người này to gan lớn mật, thế mà chen vào nói……

Tả hộ pháp thật ra lại rất bình tĩnh: “Vậy giáo chủ cần phải đổi người hầu hạ?”

“Không cần, bên người giáo chủ không phải có người hầu hạ rồi sao? Những người chộp ta tới đây rất lợi hại đấy." Ngôn Cảnh Tắc hừ lạnh một tiếng.

Lời Ngôn Cảnh Tắc vừa thốt ra, tả hữu hộ pháp càng thêm khẳng định hắn là bị ảnh vệ chộp tới.

Giáo chúng Minh Giáo cũng phải ăn uống tiêu tiểu, bên cạnh U Minh Sơn kỳ thật thôn trấn khá giả, còn thường có người trong võ lâm lại đây, ảnh vệ muốn bắt một cá nhân trở về cũng không khó.

Lúc này nghe thiếu niên nói, sợ là đối với những ảnh vệ người hầu linh tinh đó, đều mang theo oán khí.

Đương nhiên, đuổi người hầu đi hẳn vẫn là ý của vị tiểu giáo chủ kia…… Hắn bị người hạ độc, sợ rồi sao?

“Giáo chủ, ảnh vệ là phụ trách an nguy của giáo chủ, sao có thể làm việc hầu hạ người?”

“Chuyện của ta, không cần các ngươi quản!” Ngôn Tu nói, trên người đột nhiên dâng lên một cổ khí thế, một cái tát chụp về bàn đá, dưới nội lực đánh sâu vào, bàn đá kia trực tiếp tan nát.

Chủ nhân y xảy ra chuyện, nội lực hoàn toàn biến mất, chuyện này không thể để người nào biết, y liền lấy thân phận chủ nhân, triển lãm ra thực lực.

Tả hữu hộ pháp đều cả kinh.

Bọn họ phía trước chưa thấy qua tân giáo chủ động tay, hiện tại nhìn thấy…… Vị tân giáo chủ này thực lực tuy so ra kém lão giáo chủ, nhưng cũng không kém nhiều.

Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một đám ảnh vệ…… Bọn họ sợ là cần bàn bạc kỹ hơn.

Nếu có thể thu mua mấy ảnh vệ thì tốt rồi, cố tình những ảnh vệ đó dầu muối không ăn.

“Minh Giáo chúng ta thế mà để người lẻn vào, ra vào tự nhiên……” Ngôn Tu lạnh lùng mà nhìn tả hữu hộ pháp, trong mắt tức giận quay cuồng.

Tả hữu hộ pháp bị y nhìn như vậy, trong lòng cả kinh, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.

Ngôn Tu lại nói: “Cút đi!”

Giọng nói khẩu khí y nói chuyện cực kỳ giống nguyên chủ, tả hữu hộ pháp không nghi ngờ gì y, vội vàng rời đi.

Sau khi rời khỏi, hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được những thứ giống nhau ——  tiểu tể tử kia chỉ sợ cũng không dễ đối phó như bọn họ nghĩ.

Bên kia, tả hữu hộ pháp đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc lại cằm hôn Ngôn Tu một ngụm: “A Tu, ngươi giỏi quá!”

Ngôn Tu vừa rồi một bàn tay đánh nát bàn đá, giờ toàn bộ cứng lại rồi.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đi thôi, ta đi làm chút thức ăn cho các ngươi.”

Hạ nhân đều bị đuổi đi, hôm nay thức ăn của các ảnh vệ này sẽ do hắn đến làm.

Nguyên chủ là không biết làm cơm, nhưng vì lấy lòng Liễu Chỉ Tình từng nhìn người trong phòng bếp nấu ăn cho Liễu Chỉ Tình, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy…… Chính mình cũng có thể thử xem.

Vô luận như thế nào, hắn làm chung quy vẫn ngon hơn mấy ảnh vệ này nấu cơm heo!

Cho dù hắn làm giống cơm heo các ảnh vệ làm, những người này chắc chắn cũng có thể ăn!

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, lại hôn cổ Ngôn Tu một ngụm.

Ngôn Tu liên tiếp bị hôn hai cú, lại lần nữa ngây người.

Hết chương 203.

__________∆∆∆∆∆∆∆___________

Chương 204 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Nhóm ảnh vệ đối với đồ ăn thật sự yêu cầu không cao, mà tuy Ngôn Cảnh Tắc không hề có trù nghệ nhưng nấu chín đồ ăn vẫn là không thành vấn đề. 

Hôm nay là lần đầu tiên hắn xuống bếp, vì để không xảy ra sai lầm, hắn nấu cháo.

Gạo trắng chuyên dành cho hắn ăn bỏ vào hai nồi to, lại lấy một con gà đã giết trong bếp băm bỏ vào, lửa lớn nấu lên...

Mắt thấy nước hạ liền cho thêm nước, chậm rãi gạo đã biến thành cháo, lúc này lại cho vào một ít rau xanh, thêm muối gia vị cũng đã có thể ăn.

Ngôn Cảnh Tắc dùng nguyên liệu nấu ăn đều là thứ cho giáo chủ như hắn ăn, so với thức ăn bình thường ảnh vệ ăn không biết tốt hơn bao nhiêu cấp bậc, thế nên cháo này đặc biệt thơm, hơn nữa trước khi những hạ nhân trong bếp đó bị đuổi đi còn chuẩn bị một ít đồ ăn...

Một đám người thoải mái dễ chịu ăn đến no nê.

Ngôn Cảnh Tắc còn chú ý tới, các ảnh vệ nhai ăn hết toàn bộ xương gà…… Đây là bọn họ răng khỏe, cũng là do bọn họ căn bản không biết phải nhả xương ra.

Ăn uống no đủ, Ngôn Cảnh Tắc liền đưa ra ý muốn đi địa điểm huấn luyện ảnh vệ nhìn xem.

Minh Giáo tọa lạc ở chân núi U Minh Sơn, dù sao so với đỉnh núi, vẫn là chân núi càng thích hợp cho người cư trú hơn.

Nhưng địa điểm các đời Minh Giáo huấn luyện ảnh vệ lại ở đỉnh núi.

Ngôn Cảnh Tắc “nội lực hoàn toàn biến mất” đã được Ngôn Tu cõng, chạy như bay lên núi, mà phía sau bọn họ đi theo một chuỗi ảnh vệ dài.

Không bao lâu, bọn họ đã tới đỉnh núi.

Đỉnh núi U Minh Sơn có một cái thạch động thiên nhiên rất lớn, nơi này bình thường là nơi Minh Giáo dùng để huấn luyện ảnh vệ, dưới tình huống đặc thù, nơi này còn sẽ trở thành đường lui của Minh Giáo.

Đỉnh núi vốn lạnh, trong thạch động càng lạnh hơn, ở chỗ này phát sinh chuyện huyết tinh nhiều càng có vẻ âm trầm khủng bố, trong không khí đều tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.

Cho nên trước kia nguyên chủ mỗi lần tới nơi này gặp ảnh vệ của mình, tâm tình đều chẳng ra gì.

Ngôn Cảnh Tắc đi vào nơi này, tâm tình cũng chẳng ra gì, bất quá nguyên chủ thì ghét bỏ nơi này, hắn lại là đau lòng người ở nơi này.

Phụ trách huấn luyện lão ảnh vệ là ảnh vệ giáo chủ tiền nhiệm lưu lại.

Tuyệt đại đa số ảnh vệ sẽ tự sát sau khi chủ nhân chết đi, nhưng cũng có một vài ảnh vệ, sớm được chủ nhân mệnh lệnh đi phụ trách huấn luyện ảnh vệ mới, cũng không thể chết được.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, tồn tại cũng không làm người vui vẻ, ngược lại làm bọn họ thống khổ.

“Tiểu chủ nhân.” Mười lão ảnh vệ quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt bọn họ đều trống rỗng chết lặng như nhau, phảng phất như bịt kín một tầng sương xám thật dày.

Đối với việc Ngôn Tu mặc trang phục giáo chủ Minh Giáo, mang mặt nạ thuộc về Ngôn Cảnh Tắc này, bọn họ không hề biểu hiện ra bất luận nghi hoặc gì, nhưng chuẩn xác mà quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.

“Các ngươi đứng lên.” Ngôn Cảnh Tắc nói, thuận tiện lại đem những lời trước đó mình dùng để lừa dối các ảnh vệ ra nói, lừa dối những người này một lần nữa. 

Những ảnh vệ này, nói thật đều rất khờ, thật ngốc, đây là cố ý bị dưỡng thành như vậy.

Nếu không như thế, làm sao có thể bảo đảm bọn họ trăm phần trăm trung tâm?

Cho nên, chẳng sợ hắn nội lực hoàn hảo, kỳ thật hoàn toàn lừa được những người này, những người này cũng không một ai hoài nghi, thậm chí không ai tới kiểm chứng.

Đối với bọn họ mà nói, chủ nhân nói cái gì chính là cái đó.

Chủ nhân bảo bọn họ làm cái gì, bọn họ liền làm cái đó.

Ngôn Cảnh Tắc nói mình không có nội lực, cần phải một lần nữa tu luyện, còn muốn các ảnh vệ đi theo hắn học các thứ, những lão ảnh vệ đó hoàn toàn đáp ứng. 

Ngôn Cảnh Tắc cũng vì vậy mà thấy được nhóm ảnh vệ thứ ba của mình. 

Nhóm ảnh vệ này chỉ khoảng tầm mười hai mười ba tuổi, hiện giờ có khoảng 50 người --- trong quá trình huấn, tỉ lệ ảnh vệ tử vong rất cao, nhưng chủ yếu là chết trước mười tuổi.

Tới mười mấy tuổi, bọn họ đã luyện ra một ít võ nghệ, không dễ dàng chết được.

Giờ phút này, những thiếu niên mười hai mười ba tuổi được lão ảnh vệ thả từ lồng sắt ra, quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, thành kính mà nhìn hắn.

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, bảo bọn họ trước tiên phá hủy lồng sắt bọn họ cư trú, sau đó lại quét dọn sạch sẽ thạch động này.

Các ảnh vệ đều rất mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, ngay cả mười lão ảnh vệ kia cũng không ngoại lệ —— trước khi phụ thân nguyên chủ qua đời trước đã bảo bọn họ phải nguyện trung thành với Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ sẽ nghe lời.

"Chờ quét dọn chỗ này sạch sẽ xong, các ngươi hãy chặt ít gỗ về, làm thành bàn ghế……” Ngôn Cảnh Tắc phân công nhiệm vụ cho bọn họ, lại tỏ vẻ về sau mọi người đều phải đi theo hắn đọc sách biết chữ.

“Vâng, chủ nhân.”

“Gọi là Cảnh công tử.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cảnh công tử!” tiếng nói ảnh vệ đều nhịp.

Ảnh vệ có rất nhiều việc cần hoàn thành, Ngôn Cảnh Tắc phân phó xong lại đi vào một cái mật thất bên này.

Làm đường lui của Minh Giáo, bên này cất giấu nhiều tài bảo các đời Minh Giáo lưu lại, cùng với các loại bí tịch võ công mà các giáo chủ đời trước cướp đoạt về.

Không chỉ như thế, trong thạch động dùng để huấn luyện ảnh vệ này còn có một mật đạo thông xuống dưới chân núi.

Ngôn Cảnh Tắc không mang Ngôn Tu theo, một mình vào mật thất, sau đó hắn đã thấy được vô số vàng bạc châu báu, cùng với các loại bí tịch tràn đầy trên kệ sách bên cạnh.

Đáng tiếc, bất kể là tài bảo hay bí tịch, đều mang theo máu.

Ngôn Cảnh Tắc đóng cửa mật thất lại, trước tiên thử sử dụng khinh công.

Hắn phía trước nói mình không có nội lực, tất cả mọi người tin tưởng không nghi ngờ kỳ thật còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn không quen dùng nội lực.

Người tập võ, bình thường chẳng sợ đi đường đều sẽ quen tính mà dùng tới nội lực, nhưng hắn đại khái là do xuyên qua tới, ngoại trừ ngay từ đầu đặc biệt kích động làm hỏng giường ra thì chưa hề dùng qua nội lực.

Nhưng hắn có thể không cần nội lực, nhưng không thể không dùng.

Ngôn Cảnh Tắc vận khinh công, dò xét mật đạo một phen.

Mật đạo này đã rất nhiều năm không ai sử dụng, bên trong không khí vẩn đục, chỗ ra vào cũng bị nước ẩm, nhưng rửa sạch rồi vẫn có thể sử dụng. 

Ngoài ra, hắn rốt cuộc vẫn có ký ức nguyên chủ, vận dụng võ công nội lực của mình phi thường thuận lợi, thậm chí hắn cảm thấy hắn khống chế nội lực càng mạnh hơn so với nguyên chủ.

Chờ điều tra rõ ràng xong, Ngôn Cảnh Tắc lấy bí tịch U Minh Thần Công mà nguyên chủ tu luyện ra, dự định tu luyện cho tốt.

Thực lực nguyên chủ vẫn quá kém, hắn cần phải nỗ lực tu luyện.

Bộ công pháp U Minh Thần Công này cực kỳ cường đại, nhưng dễ bị tẩu hỏa nhập ma, bởi vì phương pháp tu luyện nó phi thường phức tạp.

Hơn nữa mỗi khi tăng lên một trọng, phương pháp vận hành nội lực càng phức tạp hơn một chút.

Khống chế được nội lực di chuyển trong thân thể một chuyện khiến người mệt mỏi, càng đừng nói tu luyện cần phải vận hành vô số lần, hơn nữa chỉ hơi có sai lầm thì sẽ dễ dàng vận hành lỗi…… Nguyên chủ chỉ luyện đến tứ trọng cũng không kỳ quái.

Ngôn Cảnh Tắc đầu bắt đầu xem U Minh Thần Công, một bên xem, một bên vận hành nội lực.

Nhất trọng vận hành qua, liền vận hành nhị trọng, sau đó là tam trọng, tứ trọng……

Tới tứ trọng, Ngôn Cảnh Tắc vận hành nhiều thêm mấy lần, lại đi xem ngũ trọng, kết quả cũng có thể thuận lợi vận hành.

Hắn cho nội lực vận hành trong cơ thể mấy lần, thử nếm thử lục trọng, thế mà cũng không thành vấn đề, sau đó chính là thất trọng và bát trọng.

Nội lực hắn không ngừng lớn mạnh, Ngôn Cảnh Tắc phát hiện, người tập võ chỉ cần có lực khống chế đủ mạnh với nội lực của mình, trực tiếp luyện tiếp cũng có thể. 

Chỉ là đến đoạn sau, mỗi lần vận hành công pháp gia tăng nội lực càng nhiều, lại cần phải có lực khống chế đủ mạnh với nội lực mới có thể tiếp tục vận hành, người thực lực không đủ tất nhiên không dám dễ dàng nếm thử.

Nhưng hắn có thể.

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp lật sang phía sau, thấy được cửu trọng trong bí tịch.

Nơi đó trống không.

U Minh Thần Công nói với bên ngoài là có cửu trọng, kỳ thật chỉ có bát trọng.

Đương nhiên, hiện tại chỉ có bát trọng cũng đủ rồi!

Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được, bản thân mình mỗi khi vận hành một lần nội lực, nội lực liền sẽ tăng cường hơn một chút, cứ như vậy đi xuống, không bao lâu, hắn có thể trở thành cao thủ của một thế hệ.

Hắn là một thiên tài võ học!

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc dâng lên một cỗ hào hùng vạn trượng, lại đi sang chỗ để bí tịch bên cạnh, muốn chọn lựa cho những ảnh vệ đó những môn võ công càng tốt.

Hiện giờ các ảnh vệ tu luyện công pháp không chọn căn cốt, học cấp tốc, cũng có hại cho bản thân.

Ngôn Cảnh Tắc lấy quá một quyển bí tịch liền bắt đầu xem, nhìn vài tờ, đột nhiên ý thức được có chút không đúng.

Vừa rồi hắn xem U Minh Thần Công đã phát hiện mình nhớ kĩ toàn bộ cả quyển bí tịch, nhưng lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều, rốt cuộc sách kia nguyên chủ không biết xem qua bao nhiêu lần, vốn là rất quen thuộc.

Nhưng hiện tại bí tịch trên tay hắn là nguyên chủ chưa hề xem qua, nhưng hắn vẫn nhìn một lần đã nhớ kỹ toàn bộ. 

Hắn…… Đã gặp qua là không quên được?

Hắn quả nhiên là một thiên tài!

Ngôn Cảnh Tắc có loại xúc động muốn xem hết toàn bộ bí tích, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống —— hắn nên đi nấu cơm rồi.

Già trẻ, công lại ước chừng chín mươi mấy ảnh vệ đang gào khóc đòi ăn kia kìa!

Có lẽ trước khi dạy ảnh vệ biết chữ, hắn trước tiên phải để bọn họ học cách xuống bếp, bằng không…… Thời gian của hắn không chừng sẽ toàn bộ tiêu phí vào chuyện nấu cơm cho người ta mất. 

Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi mật thất thì nhìn thấy, nơi nguyên bản dùng để huấn luyện ảnh vệ đã được thu dọn sạch sẽ.

Nơi này nồi chén gáo bồn nguyên liệu nấu ăn linh tinh, cũng không thiếu, nhưng trong sơn động âm u ẩm ướt, lão ảnh vệ cũng sẽ không mỗi ngày xuống núi lấy nguyên liệu nấu ăn, những loại gạo này nọ trữ hàng đều mốc meo, thịt cũng không mới mẻ……

“Các ngươi đi theo ta xuống núi.” Ngôn Cảnh Tắc mang theo ba mươi mấy cá nhân lên núi, lại mang theo hơn 90 người xuống núi, sau khi trở lại trong viện mình lại thu dọn lại những cái nồi to đó, chỉ huy các ảnh vệ nấu cơm ăn.

Lần này hắn nấu lại là cháo, cháo còn cho vào rau củ trứng gà, ngoại trừ cái này ra, hắn còn nấu một khối thịt bò lớn.

Các ảnh vệ này vừa uống cháo, vừa cầm thịt bò hầm chấm một chút nước tương ăn, một đám đều ăn đến cảm thấy mỹ mãn.

Ngôn Cảnh Tắc còn chú ý tới, ăn cơm xong, ánh mắt bọn họ nhìn hắn trở nên càng thêm cuồng nhiệt.

Các giáo chủ đời trước muốn làm ảnh vệ nhận chủ chính là ngẫu nhiên cho một chút ăn ngon linh tinh, như hắn làm bây giờ, không thể nghi ngờ là có thể làm những người này càng trung tâm hơn.

Bất quá hắn muốn những người này bình thường hơn một chút, lại cũng muốn những người này trung tâm, như vậy cũng tốt.

Ngôn Cảnh Tắc phân phó đi xuống, bảo giáo chúng Minh Giáo về sau mỗi ngày đưa tới cho hắn thức ăn mới mẻ, lại bảo ảnh vệ có rảnh đi ra phòng bếp bên ngoài nhìn xem người khác nấu ăn như thế nào, liền sớm đi ngủ.

Hắn kỳ thật cũng không phải ngủ, mà là tu luyện.

Thế giới này cường giả vi tôn*, hắn nếu có thể tu luyện thành cao thủ đệ nhất thiên hạ thì ai cũng không cần sợ, về sau có thể đi ngang toàn bộ giang hồ.

(*kẻ mạnh được tôn trọng)

Mà này với hắn mà nói tuy không dễ dàng nhưng cũng không phải đặc biệt khó, thiếu chỉ là thời gian.

Dù sao hắn cũng là thiên tài võ học!

Hết chương 204.

----

Công nhận cách huấn luyện ảnh vệ trong này cứ như huấn luyện chó vậy ;-; 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp