Chương 13 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits. 

Come out trước mặt Tưởng nãi nãi xong, Tưởng Bình Tu rõ ràng rất vui vẻ, nhưng cậu không chịu lấy tiền của Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế cười nói: “Trong nhà người khác toàn là tức phụ nhi quản tiền… Em không chịu lấy nghĩa là khi dễ không làm tức phụ nhi của anh sao?”

Tưởng Bình Tu lập tức nói: “Không có!”

“Vậy cầm đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đàn ông có tiền liền trở nên đồi bại, em phải giám sát chặt chẽ anh vào.”

Tưởng Bình Tu nghiêm túc gật đầu, đem thẻ kia cất vào.

Ngôn Cảnh Tắc không nhịn lại hôn cậu một cái.

Trước kia hắn kỳ thật chưa cho Tưởng Bình Tu tiền gì.

Không còn cách nào, hắn thiếu tiền.

Ban đầu tìm việc làm thêm kiếm tiền, đưa nhà trả nợ, mua đồ liền tiêu hết, sau lại kiếm tiền, phải cho Ngôn gia sinh hoạt phí, bên này cũng có gánh nặng tiền thuê nhà sinh hoạt phí… Trên tay hắn tiền vẫn luôn không nhiều lắm.

Chung quy không thể đưa cho Tưởng Bình Tu một cái thẻ, cho Tưởng Bình Tu quản tiền, kết quả bên trong căn bản không có tiền đi?

Bất quá gần nhất hắn trên người dư dả, bỏ tiền vào thẻ này, hơn nữa kế tiếp, hắn có khả năng không có nhiều thời gian chăm sóc các mặt trong nhà như vậy.

Vừa lúc Tưởng Bình Tu và nãi nãi cậu đã thích ứng trong sinh hoạt trong thành phố,  về sau một ít việc vặt vãnh trong nhà, tỷ như mua đồ ăn, liền có thể để cho họ phụ trách.

Tưởng Bình Tu cả ngày ở nhà học hành cũng không tốt, đi ra ngoài mua đồ ăn gì đó vận động cũng khá tốt.

“Đúng rồi, tiền cho em mà dùng thẻ của anh thì chán quá, để anh chuyển qua thẻ của em." Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vừa đem tiền trên thẻ mình chuyển đến thẻ Tưởng Bình Tu ba vạn đồng. 

.Trước đó Tưởng Bình Tu đem thẻ cho hắn, hắn mới cũng đem thẻ cho Tưởng Bình Tu, nhưng trên thực tế thì… Vẫn là trực tiếp chuyển khoản càng ổn hơn.

Tưởng Bình Tu không cự tuyệt, chỉ bảo đảm nói: “Em nhất định quản tiền thật tốt.”

“Anh tin tưởng em.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Về sau anh sẽ vội một chút, đến lúc đó trong nhà mua đồ ăn gì đó, phải để em mua, em đừng quá tiết kiệm, phải bảo đảm ăn uống dinh dưỡng, biết không?”

Tưởng Bình Tu nghiêm túc gật đầu, đem tất cả lời Ngôn Cảnh Tắc nói đều nhớ kĩ. 

Ngôn Cảnh Tắc sẽ phải vội vàng là vì hắn dự tính gây dựng sự nghiệp.

Sinh viên gây dựng sự nghiệp cực kì không dễ dàng, rất nhiều người đều vì không có kinh nghiệm, cuối cùng tiền đầu vào toàn ném đá xuống sông, cho nên hắn không định đầu nhập tài chính.

Hắn tính làm một vài trò chơi hay chương trình nhỏ gì đó, bán cho công ty lớn.

Phương diện lập trình này tri thức phải học rất nhiều, người bình thường đều phải học trên mấy năm, mới có thể làm thuận tay, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã gặp qua là không quên được, hiện tại trình độ tri thức so với sinh viên tốt nghiệp cũng không kém hơn.

Hắn dựa vào ba tấc miệng lưỡi không xương thuyết phục mấy vị tam đại học trưởng, cuối cùng bắt tay gầy dựng sự nghiệp cùng với các học trưởng.

Gây dựng sự nghiệp rất vất vả, hắn cũng không rảnh làm thêm, thế cho nên một đoạn thời gian rất dài đều không thu vào, tâm tình cũng có chút nôn nóng. Nhưng chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy Tưởng Bình Tu, cả người hắn đều có thể thả lỏng lại.

Tưởng Bình Tu đối với hắn là kiên trì vô điều kiện, chung quy có thể làm hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Giảng giải các loại bài tập cao trung cho Tưởng Bình Tu, còn sẽ làm hắn xuất hiện rất nhiều linh cảm không thể hiểu được!

Như vậy lăn lộn mấy tháng, Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là làm ra được một sản phẩm, sau đó hắn không như người ta kéo đầu tư, tự mình mở công ty, mà đem sản phẩm này sang tay bán.

Sau khi đem tiền chia cho mình và bạn học cùng làm, Ngôn Cảnh Tắc lại cùng bạn học thành lập một phòng làm việc nho nhỏ, sau đó tiếp tục làm sản phẩm. 

Đương nhiên, hắn không quên đem tiền chuyển cho Tưởng Bình Tu.

Từ nhỏ đến lớn sinh hoạt túng quẫn, làm Tưởng Bình Tu có một loại tự ti phát ra từ trong xương cốt, Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, việc này yêu cầu phải chậm rãi thay đổi, nhưng thế nào thay đổi… Đương nhiên là cho cậu tiền.

Chờ khi kinh tế dư dả, Tưởng Bình Tu trên người vì bần cùng mà sinh ra ấn ký, tự nhiên cũng sẽ chậm rãi biến mất.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền thấy tin nhắn Tưởng Bình Tu nhắn cho hắn, hỏi hắn muốn ăn gì.

Ngôn Cảnh Tắc phục hồi tinh thần, cười: "Muốn ăn em."

Tưởng Bình Tu gửi cho hắn một chuỗi đỏ mặt. 

Đứa nhỏ này hiện giờ lúc cùng hắn nói chuyện phiếm, đã không còn bó buộc quá, thậm chí còn nói giỡn với hắn!

Phòng làm việc của Ngôn Cảnh Tắc sau khi cho ra một thành quả, rất nhanh liền cho ra thêm một thành quả thứ hai, mà cái này lại làm cho hắn nổi danh trong trường sớm hơn nguyên chủ, cũng làm hắn lại gặp Lý Duy Duy lần nữa.

Ở cốt truyện nguyên bản, sau khi nguyên chủ biết Lý Duy Duy nhà rất có tiền, chủ động theo đuổi Lý Duy Duy, khi đó trên người nguyên chủ có một vài chuyện làm người ta không thích, Lý Duy Duy ngay từ đầu còn có chút do dự, không muốn tiếp thu nguyên chủ.

Sau đó nguyên chủ càng ngày càng xuất sắc, Lý Duy Duy mới bị đả động.

Nhưng hiện tại… Lý Duy Duy lại chủ động tiếp xúc với Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cự biểu hiện cự tuyệt vô cùng rõ ràng, tỷ như, lần trước lúc gặp mặt Lý Duy Duy đều đã tự giới thiệu, nhưng sau đó gặp mặt hắn vẫn và một bộ dáng không biết Lý Duy Duy. 

Lý Duy Duy là một tiểu thư nhà giàu, không làm được mặt dày mày dạn theo đuổi người khác , huống chi nàng cũng không phải không có lựa chọn khác…  Nàng cuối cùng cùng một nam nhân môn đăng hộ đối với mình, lớn lên vô cùng anh tuấn quen nhau.

Ngôn Cảnh Tắc xem như đã biết, cô nương này chính là một người nhan khống*.

(*nhan khống: mê dung nhan, sắc đẹp, khuôn mặt đẹp)

Mặc kệ sự thật như thế nào, hắn cùng cô gái này đã hoàn toàn không còn quan hệ.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc kết thúc năm hai, Ngôn đại muội tham gia thi lên cao trung, thi đậu như Ngôn Cảnh Tắc, thành học sinh giỏi trên huyện.

Ngôn nhị muội và Ngôn tiểu đệ trước kia thành tích rất bình thường, lúc này thành tích cũng có tăng lên.

Còn Tưởng Bình Tu trước đó thi cao trung thành tích không được tốt lắm, thậm chí chỉ là cấp trung, nhưng cậu bỏ học đã lâu, có thể thi được như vậy đã là không tồi.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc kết thúc năm ba, Ngôn đại muội lội ngược dòng, thành tích thi vào bình thường thành công đứng trong mười hạng đầu kì thi cuối kì.

Thành tích Ngôn nhị muội cũng tăng lên, nhưng thành tích của Ngôn tiểu đệ lại không chuyển biến tốt, so với trước kia còn thấp hơn. Ngôn Cảnh Tắc hỏi Ngôn đại muội mới biết được sau khi Ngôn đại muội học cao trung, cha Ngôn mẹ Ngôn và nhị muội trông không được Ngôn tiểu đệ, thế nên trước đó Ngôn tiểu đệ còn dùng tablet học online, giờ thì toàn dùng chơi game.

Này vẫn chưa tính, cha Ngôn còn cảm thấy như vậy cũng không có gì.

Ý cha Ngôn là, Ngôn Cảnh Tắc đã rất lợi hại, đại học là có thể kiếm tiền rồi, tương lai chắc chắn sẽ kiếm được càng nhiều, nếu như vậy, Ngôn tiểu đệ về sau kết hôn cưới vợ, khẳng định không lo thiếu tiền.

Hơn nữa con trai út liền dù có không đi học, tùy tiện đi làm công cũng có thể nuôi sống chính mình, chung quy sẽ không đói chết, còn có thể ở bên người chăm sóc bọn họ, vậy không phải quá tốt sao?

Cha Ngôn có ý nghĩ như vậy, hơn nữa trọng nam khinh nữ, tất nhiên là đối với con trai sủng ái hơn, thế nên Ngôn tiểu đệ lộ ra một chút không tình nguyện học hành, họ liền không nỡ để Ngôn tiểu đệ vất vả học tập.

Ngôn Cảnh Tắc biết được việc này, ở kỳ nghỉ hè trở về một chuyến.

Hắn trước đó năm mới cũng trở về mấy ngày, nhưng tầm mười ngày trước Tết nguyên tiêu là đi. Hắn và người Ngôn gia cảm tình cũng không thâm sâu như vậy, ở trong nhà kia thật sự không quen.

Nhưng kia chung quy vẫn là người nhà của hắn, cho nên hắn đối với việc học của em trai em gái vẫn rất coi trọng. Lần này hắn trở về, chính là ở thành phố tìm một cái tiểu học tư thục, cho Ngôn tiểu đệ vào học, sợ Ngôn tiểu đệ theo không kịp, còn đăng ký học thấp hơn một lớp.

Đối với chuyện này, cha Ngôn thật không cao hứng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc từ trước đến nay không nghe ông, ông quản không được Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật đã rồi này, sau đó quay đầu vào trong thôn, thổi phồng con trai lớn mình rất có tiền, thế mà đem con trai út đưa đến thành phố đi học.

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không chỉ đem Ngôn tiểu đệ đưa đến thành phố học, hắn còn cho Ngôn nhị muội thành tích không tốt mấy lớp học phụ đạo.

Kỳ thật đối với Ngôn nhị muội mà nói, tốt nhất là có thể đổi trường học, nhưng nàng đã đọc sơ trung, lúc này chuyển trường sơ trung tốt khác, cũng không dễ dàng như vậy.

Công lập sơ trung đều phải có hộ khẩu mới có thể vào, tư nhân sơ trung thì cũng tốt nhưng người vào thì không cần thàn tích lại cần tiền, đa số học sinh kém… Trẻ con sơ trung đã bắt đầu đua đòi, học tư thục trên cơ bản đều có chút tiền, tính cách Ngôn nhị muội như vậy sợ là sẽ bị khi dễ, Ngôn Cảnh Tắc không dám chuyển trường cho nàng.

Ngôn tiểu đệ là học tiểu học, tiểu học còn quản lý được nghiêm khắc, tương đối mà nói không nhiều chuyện như vậy, hơn nữa Ngôn tiểu đệ ở trong gia đình trọng nam khinh nữ lớn lên, kỳ thật rất bá đạo, sẽ không chịu khi dễ.

Đương nhiên, Ngôn tiểu đệ kỳ thật một chút cũng không nghĩ đến chăm chỉ học hành gì, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không quen nó, thậm chí thực rõ ràng mà nói với nó, mình sẽ chu cấp cho nó đi học, nhưng nó một khi không đi học nữa, một phân tiền cũng sẽ không cho nó nữa. 

Hắn làm ca ca như vậy, có thể chu cấp cho em trai em gái học hành xong, cũng đã tận tình tận nghĩa, không phải suốt đời cho bọn nó tiền xài.

Thậm chí hắn không chu cấp bọn nó đi học cũng được.

Nguyên chủ trước đó có thể đi học thành đạt, chủ yếu vẫn là dựa vào Tưởng Bình Tu, nếu chỉ dựa vào cha Ngôn… Trừ phi cha Ngôn bán con gái, bằng không nguyên chủ đừng nghĩ đến chuyện học hành đàng hoàng. Nhưng lúc nguyên chủ học cao trung, Ngôn đại muội vẫn còn nhỏ, căn bản là "bán" không được.

Có đôi khi Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, may mắn mình tìm đối tượng là Tưởng Bình Tu…

Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ chịu không nổi chuyện hắn cấp trong nhà nhiều tiền như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc thật quan tâm chuyện học tập của em trai em gái, nhưng quan tâm, nhất vẫn là Tưởng Bình Tu.

Tưởng Bình Tu kỳ thật rất thông minh, nhưng rốt cuộc nghỉ học quá nhiều, lần này cuối kỳ trở về thi cử, chỉ thi được tầm trung thôi, cao trung kém cỏi, thành tích cậu như vậy tương lai chắc chỉ có thể học đại học chuyên ngành thôi.

Tưởng Bình Tu đối với chuyện này đã thật vừa lòng, cậu trước kia chưa từng nghĩ tới  mình còn có một ngày như vậy, nhưng Ngôn Cảnh Tắc hy vọng cậu càng tốt hơn một chút, cho nên cũng ghi danh lớp phụ đạo cho cậu, tăng cường học tập. 

Bình thường có rảnh liền giảng bài tập cho cậu, hoặc là bổ sung kiến thức. 

Tưởng Bình Tu thật không ngốc, chỉ là mất căn bản quá nhiều. 

Tưởng Bình Tu lúc này đã thành niên, kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc không thể tránh khỏi nổi lên một chút tâm địa gian xảo, nhưng mà học sinh năm ba cao trung quá vất vả, hắn ngại đối Tưởng Bình Tu làm chuyện đó, cuối cùng chỉ có thể nhịn.

Nhưng thời gian qua thật sự rất nhanh, nháy mắt, Tưởng Bình Tu liền phải thi đại học.

 Hết chương 13.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play