Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 177- 178: Thế giới thứ 9 - Phú nhị đại và tổng tài nham hiểm độc ác


2 năm

trướctiếp

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Chương 177: Thế Giới thứ 9 - Phú nhị đại và tổng tài nham hiểm độc ác

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Biệt thự kiểu Châu Âu đơn lập ba tầng bị đại thụ vờn quanh, như ẩn như hiện, nhưng cho dù chỉ lộ ra một góc nhỏ cũng có vẻ nguy nga khí phái.

Buổi sáng chín giờ ánh mặt trời vừa lên, tối hôm qua lại có mưa, hoa viên trước biệt thự trải qua mưa phùn gột rửa, phiến lá càng xanh, nụ hoa càng hồng, không khí cũng có vẻ phá lệ tươi mát.

Nhưng trong biệt thự, không khí lại đình trệ.

Bức màn rắn chắc chặt chẽ ngăn cản cửa sổ sát đất, không dung một chút ánh sáng tiến vào, trong phòng còn chỉ mở mấy cái đèn tường. Bóng sáng lờ mờ và các loại vật trang trí cũ kỹ tối màu làm nơi này có vẻ càng thêm tối tăm tĩnh mịch.

Trong phòng khách to rộng, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút âm trầm, mặc một thân tây trang đen, đang ngồi trên sô pha.

Phía sau người này đứng một chàng trai trẻ tuổi hơn hai mươi, cao lớn cường tráng, trước người y đứng một người đàn ông trung niên tầm 4-50 tuổi, nhìn có chút thấp thỏm. 

Lúc này, ba người đều an tĩnh không nói lời nào, cũng chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt rõ ràng có thể nghe.

Lục Kính Tu ngồi trên sô pha nhung, ngón cái tay phải hướng lên trên bật một cái, liền đẩy ra hộp thuốc lá màu bạc trên tay.

Hộp thuốc là chỉnh chỉnh tề tề mà để mấy điếu xì gà, y lấy ra một điếu, vươn tay ra sau.

Trợ lý đứng phía sau sô pha lấy ra một cây que diêm bậc lửa thật dài, cẩn thận mà giúp y châm lửa, khi hương khí tản ra, Lục Kính Tu thu hồi tay, hít một hơi.

Đem điếu thuốc kia ngậm trong miệng, một lát sau, Lục Kính Tu mới chậm rãi phun ra khói thuốc, xuyên thấu qua làn khói, y nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng trước mặt: “Chuyện của tôi, là ông nói cho người đàn bà kia?”

“Tiên sinh……” người đàn ông trung niên mặc tây trang quản gia kêu một tiếng, thấy Lục Kính Tu cúi đầu đi nhìn xì gà trên tay lại không nhìn mình, tim đập nhanh một trận: “Lão phu nhân rất quan tâm tiên sinh, gần đây thân thể bà lại không tốt, tôi liền nói chút chuyện của tiên sinh, trấn an bà ấy.”

“Bà ta rất quan tâm tôi?” Lục Kính Tu lại hít một hơi xì gà, rốt cuộc nhìn về phía người trước mặt mình.

“Tiên sinh, ngài là con trai duy nhất của lão phu nhân, bà sao có thể không quan tâm ngài? Bà vẫn luôn nhớ thương ngài, các ngài rốt cuộc là mẹ con ruột……” người trung niên mang theo bất an nói.

Lục Kính Tu hộc ra điếu thuốc thứ hai, cười cười: “Đúng vậy, rốt cuộc là mẹ con.”

Thấy Lục Kính Tu cười, người đàn ông trung niên thở dài nhẹ nhõm một hơi, lời nói thấm thía mà lại nói tiếp: “Tiên sinh, ngài cùng lão phu nhân đã nhiều năm không gặp mặt, có là đại thù cũng phai nhạt…”

“Cho nên ông liền thu tiền của bà ta, đem chuyện của tôi toàn bộ nói cho bà ta?” Lục Kính Tu nói xong, lại hít một hơi khói thuốc. 

“Tiên sinh, tôi cũng chỉ nói chút chuyện sinh hoạt của cậu, lão phu nhân bảo tôi phải chiếu cố cậu cho tốt…" người đàn ông trung niên nói chưa dứt lời, liền thấy một điếu xì gà ném về phía mặt mình. 

Ông ta theo bản năng né tránh, nhưng mà giây tiếp theo đã bị một cây gậy chống hung hăng mà quật vào bả vai.

Lục Kính Tu đột nhiên đứng dậy, tay phải cầm lấy gậy chống trên tay quật về phía ông, sau khi quật một lúc, gậy chống y dừng dưới chân, lại nâng lên một chân, trực tiếp đá vào đầu gối người đàn ông trung niên này.

Y động thủ quá đột nhiên, người trung niên hoàn toàn không phòng bị, lại bị gạt ngã ra đất.

Nhưng mà, chẳng sợ người trung niên đã ngã xuống đất, Lục Kính Tu cũng không bỏ qua, gậy chống lại quật xuống, sắc mặt cũng dữ tợn lên.

“Tiên sinh……” mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ sợ hãi.

Lục Kính Tu gắt gao mà nhìn chằm chằm ông, không buồn hé răng mà đánh ông vài cái, rốt cuộc dừng lại.

Y chống gậy chỉa xuống đất ổn định thân thể của mình, cúi người xuống nhìn về phía người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất không dám lên, hé miệng phun ra một ngụm khói, cười lạnh nói: “Tôi thật là cảm ơn ông chiếu cố.”

Nói xong, y lại nói: “Cút đi!”

Người đàn ông trung niên trên mặt đất còn muốn nói gì đó, vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt như đang nhìn người chết của Lục Kính Tu, trong lúc nhất thời lá gan muốn nứt ra, vội không ngừng mà chạy đi ra ngoài.

Lục Kính Tu lảo đảo một chút, ngồi trở lại trên sô pha, toét miệng cười lạnh một tiếng: “Ha.”

Cùng với y cười lạnh, trên lầu truyền đến âm thanh có thứ gì rơi xuống mặt đất, Lục Kính Tu nhíu mày lại, hướng trên lầu nhìn lên, liền thấy cửa thang lầu hai của biệt thự đang đứng một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn khoảng đầu hai mươi.

Người này một khuôn mặt hình dáng rõ ràng, lớn lên rất soái khí, hắn mặc một thân quần áo có hơi nhăn, trên đầu nhuộm thành màu bạc, tóc mái có điểm loạn, nhưng ngược lại có vẻ tùy tính tiêu sái.

Lúc này, hắn đang thẳng lăng lăng mà nhìn Lục Kính Tu, đôi mắt chớp cũng không chớp.

Lục Kính Tu nguyên bản đầy ngập tức giận, không chỗ phát tiết, nhưng lúc này lại như là bị người dùng kim đâm một chút.

Cơn giận trong thân thể y lập tức rơi rớt, thật ra lại dâng lên một cỗ sợ hãi.

Y không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng ở…… Nhìn đến bộ dáng của y như vậy, Ngôn Cảnh Tắc có thể hay chán ghét y hay không.

Kỳ thật chán ghét hay không chán ghét cũng chẳng ảnh hưởng gì. 

Lục Kính Tu đau đầu lên, biểu tình càng thêm âm lãnh, y nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc phía trên, ánh mắt kia như là muốn giết người.

Lục Kính Tu đã đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì —— Ngôn Cảnh Tắc gặp được gương mặt thật của y, nhất định sẽ bị y dọa chạy.

Kỳ thật như vậy cũng tốt, không có người này ở trước mặt y hoảng, y còn càng vui vẻ thêm một chút.

Lục Kính Tu đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy thiếu niên tóc bạc kia nhanh như bay chạy từ trên thang lầu xuống, đi đến bên cạnh y, còn nắm lấy tay y: "Vừa rồi anh đánh người sao, tay có bị thương không?"

Biểu cảm khó coi của Lục Kính Tu cứng lại rồi.

Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ tay y, mặt đầy đau lòng: “Anh đá ông ta làm gì? Đau chân đấy! Lần sau anh muốn đánh nhau tìm tôi, tôi giúp anh.”

Lục Kính Tu nhìn người trước mặt, đầu tiên là khắc chế không được mà vui sướng, tiếp theo sắc mặt y càng ngày càng khó coi, y ném tay Ngôn Cảnh Tắc ra một phen, liền muốn nói “cút”, nhưng cái chữ này cũng đã ở bên miệng nhưng y vẫn không nói ra, cũng chỉ hung tợn mà nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc: “Lục Duệ Quần kết hôn hay không kết hôn không liên quan gì tới tôi! Cậu muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, không cần phải tới lấy lòng tôi!”

Y nói xong, chống gậy chống đứng lên, liền đi về phía trước, kết quả lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, tiến lên liền ôm chặt y: “Anh muốn đi đâu? Tôi đỡ anh.”

“Buông tay!” Lục Kính Tu cả giận nói.

“Tôi không buông.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đây chính là đối tượng hắn nhất kiến chung tình! Hắn nhất định phải bảo vệ tốt y!

Bất quá người này hình như không thích hắn, còn có…… Lục Duệ Quần là ai?

Ngôn Cảnh Tắc là vừa rồi mới xuyên qua đây.

Hắn không biết chính mình là ai, cũng không biết mình đến từ nơi nào, cũng chỉ biết mình là Ngôn Cảnh Tắc.

Mà hắn vừa tới, liền phát hiện mình đứng ở cửa thang lầu hai, mà dưới lầu ở trên sô pha, ngồi một người đàn ông tuy rằng có điểm âm trầm, nhưng đặc biệt đẹp.

Hắn nhất kiến chung tình!

Người nam nhân này ngũ quan quả thực chính là chiếu theo bộ dáng tình nhân trong mộng của hắn, cả sợi tóc cũng đều mê người mà làm hắn muốn hôn một cái, hắn đều nhìn đến ngây người!

Mà liền ở thời điểm hắn nhìn phát ngốc, người này bắt đầu hút thuốc.

Thật không hổ là người đàn ông hắn coi trọng, hút thuốc còn đẹp trai như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc đang trầm mê với bộ dáng hút thuốc của người mình thích, đột nhiên lại nhìn thấy…… Y đánh người.

Ặc…… Bộ dáng y đánh người cũng vẫn là hấp dẫn người như vậy, đẹp trai như vậy!

Chỉ là…… Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới, tay trái y vẫn luôn giấutrong tay áo, chân trái y cũng rõ ràng không thuận tiện……

Người hắn thích này, thân có tàn tật.

Hơn nữa, rõ ràng y thoạt nhìn thật hung ác, thật đáng sợ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy y hẳn là thực thương tâm, rất khó chịu.

Chân cẳng y không tiện, còn tự mình động thủ đánh người, nhất định là đã phẫn nộ tới cực điểm…… Hầy, y thật khờ, như vậy  bị thương tới mình làm sao bây giờ? Hơn nữa cái lực đạo kia của y, một cây gậy chống tinh tế như vậy, đánh vào người đàn ông trung niên kia chỉ sợ căn bản cũng không đau.

Nhưng thật ra chính tay y đang không chừng đánh đau.

Ngôn Cảnh Tắc sau khi thấy y rốt cuộc dừng tay, liền muốn đi xuống nhìn xem, kết quả không cẩn thận đụng phải khung ảnh lồng kính trên tường bên cạnh, khung ảnh lồng kính kia liền rớt xuống.

Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy đối diện ánh mắt đối tượng mình nhất kiến chung tình.

Hắn cảm thấy người này tựa hồ rất khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu, kết quả người này hình như không thích hắn.

Nhưng đáng giá!

Hắn sờ đến tay người này, hiện tại còn ôm tới người.

Ngôn Cảnh Tắc đang luyến tiếc buông tay, đã bị Lục Kính Tu đẩy một chút.

Lục Kính Tu chân cẳng có tàn tật, trọng tâm không xong, lúc đẩy người thời căn bản đẩy bất động, nhưng Ngôn Cảnh Tắc lúc này đột nhiên đầu choáng váng…… Hắn cứ như vậy bị Lục Kính Tu đẩy ngã.

Hắn ôm Lục Kính Tu, hiện tại hắn té ngã, Lục Kính Tu liền té ngã theo, quăng ngã trong lồng ngực hắn, đầu còn chạm trên mặt hắn.

Ngôn Cảnh Tắc bị cái trán Lục Kính Tu đập vào mũi, cái mũi đau xót, làm cả con mắt đều ê ẩm, nhưng hắn không rảnh nghĩ cái này —— hắn thơm vào đôi mắt người này rồi!

Đang cao hứng, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy đầu mình như muốn hôn mê, cùng lúc đó, ký ức nguyên chủ xuất hiện trong đầu hắn.

Tức khắc sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc biến đổi —— hắn thế mà xuyên thành một kẻ ngu xuẩn!

Nguyên chủ khối thân thể này cũng tên là Ngôn Cảnh Tắc.

Người này là Ngôn gia nhị thiếu gia của đại gia tộc thành phố S, cha mẹ hắn ân ái, phía trên còn có một đại ca, từ nhỏ được sủng lớn lên, mỗi ngày thoải mái, hoặc là đuổi theo Lục Duệ Quần, tóm lại không làm chính sự.

Còn Lục Duệ Quần…… Cậu ta là vị hôn phu của nguyên chủ, cũng là cháu ngoại trai của đối tượng hắn nhất kiến chung tình trước mắt này.

Lục gia là đại gia tộc thành phố S không thua gì Ngôn gia, ông ngoại đối tượng đính hôn của hắn Lục Duệ Quần, cha đối tượng hắn nhất kiến chung tình Lục Kính Tu - Lục lão gia tử là một người có bản lĩnh. 

Lục lão gia tử và vợ ông cảm tình phi thường thâm hậu, hai người cùng nhau sấm hạ gia nghiệp rất lớn, đáng tiếc chính là, thật vất vả phát đạt có tiền, vợ Lục lão gia tử thế nhưng sinh bệnh qua đời.

Lục lão gia tử chịu đả kích lớn, qua một đoạn thời gian rất dài mới hoãn lại, một lần nữa bắt đầu cuộc sống. 

Lục lão gia tử công việc rất bận, sợ chiếu cố không tốt cho con gái, liền ngàn chọn vạn tuyển cho con gái một người bảo mẫu thật tốt.

Bảo mẫu này chính là mẹ của Lục Kính Tu, là "lão phu nhân" mà người đàn ông trung niên lúc nãy nhắc tới. 

Mẹ Lục Kính Tu trước khi tới Lục gia làm bảo mẫu từng có một đoạn hôn nhân, chồng trước bạo lực gia đình, đánh đến bà sảy mất hai đứa nhỏ, bà rốt cuộc chịu không nổi trốn thoát, cứ như vậy đi vào Lục gia làm bảo mẫu, lúc ấy Lục gia đại tiểu thư mới vừa mười tuổi.

Mẹ Lục Kính Tu vô cùng cảm kích Lục lão gia tử, lúc chiếu cố Lục gia đại tiểu thư rất cẩn trọng, nhưng sau lại không biết sao lại thế này, ở thời điểm Lục đại tiểu thư mười ba tuổi, mẹ Lục Kính Tu mang thai, đứa bé là con của Lục lão gia tử.

Nguyên chủ đối với chuyện Lục gia không phải rất rõ ràng, chỉ biết Lục lão gia tử cưới mẹ Lục Kính Tu, Lục đại tiểu thư cũng hận Lục lão gia tử, sau lại……

Thời điểm Lục Kính Tu năm tuổi, bị lạc, lạc suốt mười năm, lúc mười lăm tuổi mới bị tìm về.

Lục Kính Tu trước kia cũng không tàn tật, lúc lạc lại tìm trở về lại có một bàn tay một cái chân tàn tật —— y bị người đánh gãy tay chân, cưỡng bách y đi ăn xin.

Lúc Lục Kính Tu trở về, Lục gia đại tiểu thư đã bởi vì tai nạn xe cộ qua đời, cũng chỉ để lại Lục Duệ Quần là đứa con không biết cha là ai, so với Lục Kính Tu nhỏ hơn mười tuổi.

Lục lão gia tử đối với cháu ngoại cực kỳ yêu thương, đối với Lục Kính Tu thì…… Trong một đoạn thời gian rất dài, Lục Kính Tu đều không xuất hiện trước mặt người khác, mãi cho đến 6 năm trước Lục lão gia tử bệnh nặng, hắn mới bị Lục lão gia tử gọi từ nước ngoài về, sau đó liền dùng thủ đoạn lôi đình, ổn định Lục thị bởi vì Lục lão gia tử bệnh nặng mà rất rung chuyển.

Lúc ấy nguyên chủ và Lục Duệ Quần đều là mười sáu, Lục Kính Tu 26.

Lục lão gia tử hấp hối hết sức, đem tài sản trên tay một phân thành hai, chia đều cho Lục Duệ Quần và Lục Kính Tu, vì để Lục Duệ Quần có cái dựa vào, còn làm Lục Duệ Quần và nguyên chủ đính hôn.

Thời điểm nguyên chủ 13-14 tuổi liền thích Lục Duệ Quần, lúc ấy tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng vẫn là hoan thiên hỉ địa cùng Lục Duệ Quần đính hôn, đến bây giờ, nháy mắt đã qua được 6 năm.

6 năm qua đi, Lục Kính Tu đã hoàn toàn khống chế Lục gia, y tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc cường thế, tuy rằng thân có tàn tật nhưng đầu óc thông minh, trong thương trường để lại uy danh hiển hách, không ai dám đắc tội y, mà Lục Duệ Quần và nguyên chủ cũng trưởng thành.

Thế giới này, nam nhân và nam nhân có thể kết hôn, sau khi nguyên chủ tới tuổi kết hôn liền vẫn luôn muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, nhưng Lục Duệ Quần luôn nói cậu mình không đồng ý, bảo nguyên chủ từ từ.

Nguyên chủ liền bắt đầu nghĩ cách lấy lòng Lục Kính Tu.

Đêm qua, Lục Duệ Quần uống say, nguyên chủ đưa Lục Duệ Quần về Lục gia, chiếu cố Lục Duệ Quần thật lâu, buổi sáng mới ngủ, không cẩn thận liền ngủ quên, thời điểm hắn thức dậy, Lục Duệ Quần đã đi làm.

Hắn đánh ngáp đi đến cửa thang lầu… Đã bị xuyên.

Chỉ xem những gì nguyên chủ trải qua trong quá khứ, tuy hắn người này có điểm xuẩn, nhưng cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng nếu hắn không xuyên qua tới…

Nhìn thấy Lục Kính Tu đánh người, còn một bộ dáng âm trầm như vậy, nguyên chủ đương trường chỉ trích Lục Kính Tu lãnh khốc vô tình, giận mà rời đi.

Nguyên chủ đi tìm vị hôn phu Lục Duệ Quần, cùng Lục Duệ Quần nói chuyện này, kết quả Lục Duệ Quần bắt đầu tố khổ với nguyên chủ, nói Lục Kính Tu chính là tên biến thái, không chỉ đánh người khác, còn động thủ với cậu ta, hiện tại càng bá chiếm Lục thị không buông tay.

Nguyên chủ đau lòng không chịu được, cũng không đi tìm hiểu tình huống cụ thể, liền hận Lục Kính Tu, một lòng muốn giúp Lục Duệ Quần thoát khỏi Lục Kính Tu.

Hắn cũng không nghĩ, khối thân tàn của Lục Kính Tu này, nơi nào đánh thắng được Lục Duệ Quần? Cho dù y đánh thắng được, Lục Duệ Quần thật muốn bị y đánh y ngược đãi, sao không dọn ra ngoài ở, còn một hai phải ở lại tòa nhà này?

Tóm lại nguyên chủ tin, hắn quay đầu lại, giả ý xin lỗi Lục Kính Tu, sau đó tiếp tục tiếp cận Lục Kính Tu…

Lục Kính Tu tuy tính tình không tốt, thường thường phát hỏa, nhưng kỳ thật vẫn giảng đạo lý, nếu không phải như vậy, hắn cũng không có khả năng sau khi tiếp nhận việc làm ăn của Lục gia còn phát triển nó thêm.

Tuy rằng nguyên chủ mắng y, nhưng y cũng không làm gì nguyên chủ, thật ra nguyên chủ thì...

Nguyên chủ mua một ít thuốc, đặt vào đồ ăn của Lục Kính Tu, muốn làm Lục Kính Tu chậm rãi trở nên suy yếu.

Lục Kính Tu phát hiện.

Lục Kính Tu sau khi phát hiện liền chất vấn nguyên chủ vì sao lại làm như vậy, kết quả nguyên chủ sợ y trả thù, trái tim bành trướng, thế mà đẩy Lục Kính Tu xuống bể bơi phía sau nhà Lục gia.

Lục Kính Tu bị chết đuối.

Nguyên chủ thế mà còn cảm thấy hắn là vì dân trừ hại…… Hắn cố ý tiếp cận Lục Kính Tu, lại đi hại Lục Kính Tu, quả thực chính là tên cặn bã!

Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt ê ẩm, hơn nữa cái mũi bị đập vào…… Nước mắt tràn mi mà ra.

Lục Kính Tu dùng tay phải chống đất, bò dậy từ trên người Ngôn Cảnh Tắc, liền nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc khóc: “……”

Trợ lý phụ trách chiếu cố Lục Kính Tu đã qua tới, chờ Lục Kính Tu chỉ thị.

Lục Kính Tu lạnh mặt nói: “Gọi bác sĩ tới.”

Hết chương 177.

----

Huhu Lục Kính Tu trong này thương mà đau khổ vô cùng luôn, đọc mà cứ nhói nhói hoài luôn :(((

_____________∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆__________

Chương 178 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

“Không cần tìm bác sĩ!” Ngôn Cảnh Tắc nói, sờ soạng một chủ cái mũi đặc biệt đau của mình, sau đó liền nhìn thấy một tay đầy máu.

Bộ dáng hiện tại của hắn chỉ sợ có hơi thảm… Mặt máu me như vậy, chắc chắn không thể đến trước mặt Lục Kính Tu xum xoe.

Hắn lúc này kỳ thật cũng không có tâm tình giống ban nãy đi chiếm tiện nghi Lục Kính Tu —— ký ức nguyên chủ nổ tung trong đầu hắn, hắn cần phải thu thập một chút tâm tình của mình.

Ngôn Cảnh Tắc không nói, cũng chỉ nhìn Lục Kính Tu.

“Ha.” Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, chống gậy đứng ở cách đó không xa, mặt không biểu tình mà nói với trợ lý sinh hoạt: "Đưa cậu ta lên lầu đi, chờ bác sĩ tới!”

Lục Kính Tu nói xong, xoay người liền lên lầu.

Y đi có hơi nhanh, thế nên bước chân không vững chắc, lúc lên thang lầu còn quơ quơ.

Lên lầu với Lục Kính Tu mà nói vô cùng phiền toái, y cần phải một bậc một bậc mà bước lên, chân phải bước trước, lại kéo chân trái của mình lên sau.

Cuộc sống như vậy Lục Kính Tu đã qua rất nhiều năm, nhưng khóe mắt dư quang nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bụm mặt, thẳng lăng lăng mà nhìn mình, y liền cảm thấy nan kham.

Nhưng y cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài.

Y dựng sống lưng đến thẳng tắp, sắc mặt trước sau như một mà âm trầm, không nhanh không chậm lên lầu, vào phòng mình.

Đóng lại cửa phòng, đem sở hữu hết thảy đều ngăn cách bên ngoài, Lục Kính Tu cuộn lại tay trái quét về phía bình hoa trên bàn, lấy tay quét đến trên mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ, lại dùng gậy chống đập về phía chân trái của mình.

Chân trái y vốn tàn tật, không có gậy chống tới ổn định chính mình, hơn nữa vừa kéo…… Lục Kính Tu trực tiếp ngã trên mặt đất.

“Ha ha…” y cười cười, chậm rãi bò dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh, lại lắc lắc chuông, cho bảo mẫu tiến vào thu thập.

Lục gia quản gia vừa mới bị y đuổi đi, một màn kia bảo mẫu cũng thấy được. Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi này nơm nớp lo sợ mà tiến vào, thở mạnh cũng không dám, chỉ cảm thấy Lục Kính Tu ngồi trên ghế lãnh khốc làm người phải sợ hãi, lại như tùy thời có thể nổi điên đả thương người khác vậy.

Cô nhanh chóng thu dọn mảnh nhỏ bình hoa, liền vội không ngừng mà đi, cũng chưa hề phát hiện trong đó mấy mảnh nhỏ dính máu.

Chờ cô rời đi, Lục Kính Tu cúi đầu nhìn nhìn chân trái mình, lại là một tay đập xuống. 

Lục Kính Tu năm nay 32 tuổi, hơn ba mươi năm nhân sinh trước kia, với y mà nói không có lúc nào là không tràn ngập thống khổ.

Thời điểm y sinh ra, cha y đã đã hơn bốn mươi tuổi, làm con lúc tuổi già, theo lý y hẳn là được đủ sủng ái, nhưng y không có.

Cha y ông ta không quản được nửa người dưới, ngủ với mẹ y rồi có y, lại không thích y.

Mẹ y thì sao? Mẹ y đối với cha y yêu đến tận xương tủy, hết sức lấy lòng cha và chị y, đối với y thì lại trước nay đều không để bụng.

Y sớm hiểu chuyện, nhớ rõ rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, nhớ rõ khi đó chị và cha cãi nhau, vì không để chị giận, lúc chị ở nhà, y và mẹ liền phải trốn đi.

Chị nếu là có chuyện gì, mẹ y còn lập tức ném y ra, đi vội chuyện của chị.

Cha y càng không cần phải nói, ông rất ít về nhà, ngẫu nhiên về nhà cũng muốn vội vàng ứng phó con gái tuổi dậy thì đặc biệt phản nghịch, căn bản không rảnh quản y đứa con trai không có cảm giác tồn tại này. 

Có một lần chị y và cha cãi nhau, rời nhà trốn đi, người nhà của y đều đi tìm chị y, không ai nhớ rõ y, y lại ở nhà đói bụng suốt một ngày.

Năm tuổi năm ấy, y "đi lạc” cũng là vì mẹ y dẫn y ra ngoài, một lòng nhớ thương phải mua quà cho chị, cũng không hề để ý y.

Y còn nhớ rõ lúc tìm không thấy mẹ, có bao nhiêu tuyệt vọng.

Đương nhiên, đây không phải là thời khắc y tuyệt vọng nhất.

Y thông minh, nhớ kỹ số điện thoại trong nhà, bọn buôn người đó lại không phòng bị y một đứa bé năm tuổi, có một lần, y thế mà lấy được điện thoại của một trong những người này.

Lúc ấy những người đó đang ngủ, y liền trộm gọi điện thoại về nhà, người tiếp điện thoại chính là mẹ y.

“Alô?” y nghe được giọng nói mỏi mệt của mẹ y vang lên bên kia điện thoại: “Ai vậy? Sao không nói lời nào?”

Nghe được giọng mẹ, y quá kích động, nhưng sợ đánh thức bọn buôn người, y không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ dám đặc biệt nhỏ giọng mà kêu mẹ ơi.

Nhưng mà lúc này, giọng cha y vang lên, kêu mẹ y đi tìm chị —— chị y hẳn là lại một lần rời nhà đi ra ngoài.

Mẹ y đáp ứng, cứ như vậy mà cúp điện thoại.

Trong nháy mắt kia, y như rơi vào động băng.

Y lại báo cảnh, so với mẹ y, ngược lại cảnh sát càng có kiên nhẫn hơn, chỉ là… Bọn buôn người tỉnh dậy.

Ý thức được y cũng không “an phận”, bọn họ đánh y một trận, đánh gãy một chân y, sau đó y liền sốt cao, mơ mơ màng màng.

Đại khái chính là bởi vì như vậy, bọn buôn người không thể bán y đi, chân còn gãy nặng, những người đó dứt khoát liền đặt y cùng một ít trẻ em tàn tật, buộc bọn họ ăn xin, thậm chí vì làm y thảm hại hơn một chút, tay trái y cũng bị đánh gãy.

Y nên may mắn, những người đó hy vọng bọn họ có thể có năng lực tự gánh vác, cho nên không đánh gãy toàn bộ tay chân y.

Bị cái đội này khống chế sinh hoạt, y vẫn luôn sống qua bốn năm, bốn năm sau, y rốt cuộc tìm được cơ hội cầu cứu, những người khống chế y lẫn bọn buôn người cũng bị một lưới bắt hết.

Y lúc ấy còn nhớ rõ một chút tình huống trong nhà mình, nhưng đã không còn nhớ rõ như lúc mới bị bắt cóc, y chỉ có thể nói ra tình huống đại khái trong nhà.

Cảnh sát không giúp y tìm được người nhà, y vào cô nhi viện.

Tay chân y đều bị lặp lại bẻ gãy vặn vẹo, phẫu thuật cũng không nhất định có thể tốt hoàn toàn, tự nhiên không cơ hội tiếp thu trị liệu, cũng may y có thể đi học.

Tuy rằng ở cô nhi viện cũng có cạnh tranh, cũng có người không thích y, cười nhạo y, nhưng với y mà nói, cuộc sống kỳ thật thực bình tĩnh.

Y tính toán chờ tuổi lớn một chút, liền đi học một món nghề, về sau cũng có thể nuôi sống chính mình, nói không chừng còn có thể tìm một bạn lữ.

Y hy vọng có thể có người yêu y.

Nhưng vào mười lăm tuổi năm ấy, Lục gia lại tìm được y.

Chị y là một người vô cùng có thể lăn lộn người khác, sau thời điểm nàng phản nghịch rời nhà trốn đi, y đi lạc, nàng bỏ nhà theo trai, nhưng sau đó lại sống không tốt, liền mang theo con trở về Lục gia.

Sau đó nữa, nàng bị tai nạn xe cộ qua đời.

Lục Kính Tu đối với người chị này kỳ thật cũng không có ác cảm gì, từ nhỏ y liền không ở cùng nàng.

Làm trái tim y băng giá là thái độ của mẹ và cha y với y.

Những năm trước đó, bọn họ thật sự không đi tìm y sao? Bọn họ dụng tâm tìm sao?

Mang theo nghi vấn như vậy, y trở về Lục gia.

Cha y lòng mang áy náy với y, nhưng từ nhỏ không có ở chung, cũng liền sẽ không có cảm tình, còn mẹ y……

Khi y còn nhỏ, mẹ y bảo y nhường chị, hiện tại, mẹ y bảo y nhường cháu ngoại trai.

Thậm chí, mẹ y đối với cháu ngoại trai Lục Duệ Quần này còn tốt hơn với y, còn thân cận hơn —— sau khi chị y sinh con cũng không ngừng nghỉ, vẫn là chạy khắp nơi, đứa nhỏ này là mẹ y một tay nuôi lớn.

Ở trong cái nhà này, y thậm chí cảm thấy mình là một người ngoài.

Y kỳ thật một lần hoài nghi mình không phải là con ruột, nhưng lúc y nhận về tới đã làm xét nghiệm ADN, y chính là con ruột. 

Y không thích cái nhà này, ở nhà ở không đến một năm liền xuất ngoại, y ở nước ngoài chịu người khác kỳ thị mà đi học, gây dựng sự nghiệp, mãi cho đến 26 tuổi, cha y bệnh nặng.

Dưới thỉnh cầu của cha y, y về nước, tiếp nhận Lục thị.

Chỉ là, cha y cho y một nửa tài sản, rõ ràng tâm bất cam tình bất nguyện, nếu là Lục Duệ Quần lúc trước không phải mười sáu tuổi mà là giống y 26 tuổi, chỉ sợ công ty toàn bộ cho Lục Duệ Quần cũng không chắc.

Sau đó vẫn luôn bảo y chiếu cố Lục Duệ Quần.

Có ý tứ chính là, cha y bất công thì thôi, mẹ y còn yêu cầu y nhường nhịn Lục Duệ Quần không cha không mẹ.

Mẹ ruột Lục Duệ Quần qua đời khi Lục Duệ Quần năm tuổi, sau đó Lục Duệ Quần có ông bà tỉ mỉ chiếu cố.

Y thì sao? Y năm tuổi đến mười lăm tuổi, trải qua cuộc sống như thế nào?

Mẹ y cứ như vậy chán ghét con ruột như y sao? Bà thế mà còn muốn y đưa toàn bộ Lục thị cho Lục Duệ Quần. 

Dựa vào cái gì?

Sau khi cha qua đời, y và mẹ ồn ào một trận, buộc hắn mẹ y dọn ra ngoài, hai người chung quy cũng tường an không có việc gì.

Nhưng thẳng đến gần đây, y mới biết được quản gia mình tín nhiệm bị mẹ y mua chuộc, trạng huống thân thể y, nhất cử nhất động của y bị mẹ y biết không nói, mẹ y còn luôn dặn dò vị quản gia này, bảo vị quản gia này chiếu cố tốt Lục Duệ Quần, đừng để Lục Duệ Quần bị y khi dễ.

Quản gia này là lúc y ở nước ngoài mời về chiếu cố y, là người thân cận khó mà có được, kết quả lại đối xử với y như vậy.

Y cứ thất bại như vậy, không ai thích y sao?

Cha mẹ ruột cũng không thích y, những người khác cũng đều sợ y.

Y thật vất vả thích một người, người kia thích cũng là cháu ngoại trai Lục Duệ Quần.

Lục Kính Tu còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Ngôn Cảnh Tắc, là ở bên giường bệnh cha y, lúc ấy cha y liền giới thiệu với y, nói đây là đối tượng đính hôn của Lục Duệ Quần.

Cha y đại khái là sợ y đối xử không tốt với Lục Duệ Quần, tìm nhị thiếu gia Ngôn gia chống lưng cho Lục Duệ Quần.

Khi đó, Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng thật cao hứng, cười đến ngây ngốc, há mồm đã gọi y là “Cậu”, bị cha mẹ hắn đánh một chút, mới ý thức được quan hệ chưa định, đổi giọng gọi y là “chú”.

Y sắc mặt âm trầm, kỳ thật lại có loại cảm giác trái tim bị đụng phải một chút.

Y đáng xấu hổ mà thích người nhỏ hơn y mười tuổi này.

Y cảm thấy chính mình rất ghê tởm.

Một ông già âm trầm, không làm cho người nào thích, thế mà thích một người trẻ tuổi nhỏ hơn y nhiều như vậy.

Càng đáng buồn hơn chính là, người này thích Lục Duệ Quần.

Sáu năm trước kia, y và Lục Duệ Quần, còn có người này gặp mặt rất ít, y cũng không có cảm giác gì, nhưng gần đây…

Lục Duệ Quần tốt nghiệp đại học tiến vào công ty, dọn đến nơi này của y ở, trước mắt y lượn tới lượn lui không nói, Ngôn Cảnh Tắc liên quan cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt y, xum xoe, vì muốn được  y chúc phúc khi kết hôn.

Ngôn Cảnh Tắc muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, y sẽ không ngăn, nhưng y cũng sẽ không đi chúc phúc.

Nhân sinh của y đã như một hồi chê cười, chẳng lẽ còn muốn y đem nó trở nên càng buồn cười hơn sao?

Nghĩ đến chuyện phát sinh ban nãy, đầu Lục Kính Tu càng đau.

Mấy năm nay y luôn đau đầu, bị thương tay chân cũng luôn đau đớn, có đôi khi y cũng không biết mình vì sao phải tồn tại. 

Thời điểm Lục Kính Tu ở trong phòng, Ngôn Cảnh Tắc vừa mới được bác sĩ xem qua.

Mũi hắn bị thương, nhưng không có trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe, bác sĩ rất nhanh liền rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc cũng thừa dịp thời gian này sửa sang lại một chút suy nghĩ của mình. 

Nguyên chủ nhất vãng tình thâm với Lục Duệ Quần, vì Lục Duệ Quần lấy lòng Lục Kính Tu, nhưng kỳ thật Lục Duệ Quần cũng không thích nguyên chủ, cậu ta thích người khác, nhưng khi đó cậu ta không dám đắc tội Ngôn gia, liền giấu rất khá người mình thích.

Cậu ta xúi giục nguyên chủ đi lấy lòng Lục Kính Tu, kỳ thật cũng là muốn cho nguyên chủ chọc Lục Kính Tu chán ghét, tốt nhất có thể như vậy từ hôn.

Sau đo nguyên chủ nhìn thấy “gương mặt thật” của Lục Kính Tu, oán giận với cậu ta, cậu ta lại cố ý bịa đặt Lục Kính Tu không tốt với cậu ta, bảo nguyên chủ đi nhằm vào Lục Kính Tu.

Sau khi nguyên chủ giết Lục Kính Tu, Lục Duệ Quần tiếp nhận Lục gia, đứng vững vàng gót chân, vừa vặn lúc ấy Ngôn gia đầu tư bị lỗi, cậu ta liền đưa ra muốn giải trừ hôn ước với nguyên chủ. 

Nguyên chủ đương nhiên không muốn, hắn lì lợm la liếm Lục Duệ Quần, tìm rất nhiều phiền toái cho Lục Duệ Quần, nhưng chính là không ly hôn.

Một ngày nào đó, nguyên chủ uống say đi tìm Lục Duệ Quần, phát hiện Lục Duệ Quần đang cùng người khác lăn giường, tức giận nên động thủ với Lục Duệ Quần, hai người vặn đánh vào nhau, cuối cùng thế mà bị Lục Duệ Quần đẩy xuống cái bể bơi thật lớn phía sau nhà Lục gia kia.

Nguyên chủ cũng giống Lục Kính Tu, chết đuối cái bể bơi đó.

Đương nhiên, hiện tại không phải thời điểm rối rắm cái này, hiện tại vấn đề là…… Hắn và Lục Duệ Quần có hôn ước, nhưng hắn thích Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cảm thấy cái hôn ước này không coi là cái gì.

Nguyên chủ sau khi cùng Lục Duệ Quần đính hôn, hai người cái gì cũng không trải qua, Lục Duệ Quần còn luôn trốn tránh hắn… Ngoại trừ cái tên tuổi, quả thực cả bạn bè bình thường cũng không đến!

Nhưng người ở nơi này rất coi trọng loại hôn ước này, Lục gia và Ngôn gia còn có rất nhiều hợp tác, hắn đột nhiên muốn từ hôn, không nhất định có thể lui được.

Sau khi từ hôn, hắn còn không có cơ hội tiếp cận Lục Kính Tu!

Thật là… làm người đau đầu!

Cũng không biết hiện tại Lục Duệ Quần đã ngoại tình chưa, nếu chưa ngoại tình, hắn có nên hỗ trợ tác hợp một chút hay không?

Nếu mà ngoại tình… Hắn có thể mời người chụp hình Lục Duệ Quần ngoại tình?

Thật là, nguyên chủ đầu óc trống trơn, làm hại hắn cái gì cũng đều không hiểu.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình hiện tại tổng cộng có ba việc phải làm.

Một là từ hôn, hai là tiếp cận Lục Kính Tu, ba chính là giúp Ngôn gia giải quyết nguy cơ.

Bất quá, nguyên chủ chưa từng đi học đàng hoàng, đại học đều là đi mua, thế cho nên Ngôn gia rốt cuộc gặp nguy cơ gì hắn hoàn toàn không biết gì cả……

Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy trên giường, quyết định vẫn là trước tiên tiếp cận Lục Kính Tu.

Có lẽ hắn lấy lòng Lục Kính Tu, Lục Kính Tu nguyện ý giúp hắn giải quyết vấn đề của Ngôn gia?

Lục gia và Ngôn gia có rất nhiều hợp tác, hắn không muốn kết hôn với Lục Duệ Quần, nhưng hắn có thể liên hôn với Lục Kính Tu! 

Hết chương 178.

----

Nói thiệt đọc quá khứ của Lục Kính Tu mà tui suýt khóc luôn ấy. Thế giới này Tu Tu thảm quá, suy nghĩ cũng deep chết mọe luôn :(( 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp