Sau khi bế Sử Diệp vào phòng, Quan Đông Hàn liền nhanh chóng chuẩn bị nước ấm đổ vào trong dục dũng, còn đổ thêm vài tinh dầu hoa thơm vào. 


Sử Diệp nhìn động tác trơn tru của hắn có hơi tò mò hỏi: "Ngươi đang làm gì?" 


"Đệ giúp huynh rửa sạch bạch dịch." Hắn đoan chính mà nói khiến cho y vừa tức vừa xấu hổ. 


Quan Đông Hàn xoay người liền cởi sạch y phục trên người y, sau đó cẩn thận bế y vào trong dục dũng, bản thân hắn cũng nhảy vào cùng cả hai dính sát vào nhau mà ôm. 


Tư thế ái muội thế này Sử Diệp chưa bao giờ trải qua, tính đến trước khi bị hắn đè xâm chiếm khi nãy, thì Sử Diệp vẫn là một xử nam hoàn hảo. 


Hai má y ửng đỏ, gục xuống hõm vai của Quan Đông Hàn. 


Hắn nhếch môi đưa tay ra phía sau lưng Sử Diệp, từ từ kéo xuống dưới rồi thích thú nhét một ngón tay vào. 


Sử Diệp chấn động mà run rẩy, hô hấp bắt đầu gấp gáp, dù là được người ta làm sạch nhưng cảm giác kích thích vẫn cứ ập đến, day dưa khiến cơ thể y nóng hơn. 


Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà ngón tay đó nhẹ xẹt qua điểm sướng, Sử Diệp nắm chặt bả vai hắn eo cứ liên tục động đậy, vật phía dưới không tiết tháo ngẩng đầu lên chọt vào bụng hắn. 


Quan Đông Hàn hơi ngạc nhiên, liền cười khúc khích: "Không ngờ rằng, ca ca lại dâm đãng như vậy, thế nào lại ngẩng cao đầu vầy nè? Có phải huynh cảm thấy chưa đủ? Muốn ăn thêm?" 


Sử Diệp bức bối đánh lên miệng hư của hắn, giọng lí nhí: "Không phải… Là… Ngón tay của ngươi… Ưm…"


Quan Đông Hàn cảm thấy bộ dạng lúc này của y dễ thương đến chết người, mà thanh âm dịu êm kia càng giống vuốt mèo cào cào lên ngực hắn.


Quan Đông Hàn không kiêng dè mà đớp lấy môi Sử Diệp, ngăn chặn giọng nói kia lại thoát ra. Sau đó ngay cả bản thân hắn cũng nổi hứng, trực tiếp nâng hai chân y lên, tiểu huyệt rung rinh hé mở khiến bạch dịch chảy ra, hòa vào dòng nước. 


Hắn cứ thế như hổ đói đâm vào hoan ái triền miên với y lần nữa, mặc kệ trời đã tối. 


Mà Sử Diệp lại không thể khống chế bản thân, cứ bị sung sướng vây hãm mà rên rỉ không ngừng. So với lúc nãy tiếng rên lại nhuyễn đi nhiều, xen lẫn là tiếng nức nở hậu huyệt bị khai hoang tận hai lần làm sao chịu nổi. 


Ở trù phòng, Miên Miên bị Long Nhị kéo đến mơ hồ đầu óc, nàng bực bội dãy ra:  "Ngươi làm gì kéo ta mạnh thế?" 


"Tất nhiên là không muốn tiểu khả ái của ta trông thấy chuyện xấu." Long Nhị tà tà nở nụ cười chọc tức nàng. 


Miên Miên hừ hừ phồng mang: "Gì mà chuyện xấu? Ta nhất định phải đi xem Sử ca có chuyện gì."


Nói xong liền chạy đi, Long Nhị bật cười theo sau để xem phản ứng của nàng. 


Ngay khi Miên Miên đến trước cửa, định đi vào liền nghe thấy tiếng rên. 


Sử Diệp: "Chậm.. A… Chậm lại chút…"


"Cái miệng nhỏ phía dưới của huynh bóp rất chặt… Không thể chậm được."


"A… Ta… Ta… Chết mất… Ư… Ưm… AAAA… Cầu xin ngươi mà Đông Hàn, chậm lại đi, ta chết mất."


"Xin lỗi…" 


Miên Miên như trở thành người đàn bà hóa đá, mặt cứng đến không còn cử động được. 


Tim đập loạn nhịp, hai má nóng như lửa đốt. 


Đầu bốc một tầng khói sôi ùng ục. 


Long Nhị cười khúc khích: "Sao vậy? Sao không vào?" 


"Bọn họ… Đang… Ta…" Miên Miên bối rối nhìn Long Nhị. 


Ánh mắt như sắp khóc đến nơi, hai người họ làm chuyện đó âm thanh lớn như vậy sao? Miên Miên còn là thiếu nữ chưa trải sự đời nha. 


Long Nhị liếm môi bắt lấy cổ tay nàng rồi dùng khinh công nhảy về phòng. 


Long Nhị gắt gao đè nàng xuống giường, Miên Miên hoảng hốt: "Long Nhị?" 


"Ta đã nói là đừng đến xem, tiểu khả ái lại nhất mực không nghe."


"Ta… Ưm…???" 


Không để nàng nói thêm, Long Nhị đã ngậm chặt môi nàng cắn mút, sau đó thì thầm: "Có phải tiểu khả ái tò mò muốn biết loại chuyện đó là thế nào? Vậy thì để tỷ tỷ dạy muội một chút nha~" 


Nóng xong liền bắt đầu sờ soạn, sau đó Long Nhị còn khiến Miên Miên rên nhẹ, chẳng biết là làm cái gì há! 


_________________________


Sử Diệp bị lăn lộn đến giữa đêm, Quan Đông Hàn mới chịu dừng lại bởi vì còn đại sự quan trọng. 


Hai người nằm trên giường, Sử Diệp mệt mỏi gối đầu lên tay hắn. 


Đông Hang nói: "Ngày mai huynh có thể đừng xuất đảo không?" 


"Vì sao?" Y chớp mắt hỏi. 


"Đại hội võ lâm tụ tập đông người, mà còn là nhiều loại người bất hảo, ồn ào náo nhiệt… Đệ sợ…"


"Ừm… Lại khiến ngươi lo lắng, vậy thì ngày mai không xuất đảo…"


Sử Diệp dù cho được Chí Sương và Tố Tố khuyên tránh mặt vẫn từ chối, vậy mà chỉ với một câu nói của hắn, mà thay đổi quyết định. 


Y nghĩ rằng sẽ nhờ Long Nhị và Miên Miên đi nói với mọi người, muốn chẩn bệnh thì hai nàng sẽ đưa thuyền đến đón. 


Quan Đông Hàn trở người ôm chặt y, như sợ rằng chỉ cần nơi lỏng chút liền bốc hơi biến mất. 


Hơi ấm cả hai lan tỏa, căn phòng trở nên ấm áp dị thường. 


_____________________


Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Quan Đông Hàn đã lặng lẽ trở về khách điếm. 


Trước khi đi hắn còn không quên hôn lấy người nọ. 


Khi vừa bước vào trong phòng giọng nói của Lô Sỉ Liêm vang lên mang theo ác ý: "Quan đệ đây là đi đâu cả tối mà giờ mới về?" 


Quan Đông Hàn lạnh nhạt đáp: "Đệ chỉ đi tản bộ."


"Vậy sao? Hay là đi tìm tên tiện nhân Sử Diệp kia?" 


Lô Sỉ Liêm phất tay, nến trong phòng liền sáng, gương mặt nham hiểm lộ rõ dưới ánh nến. 


Quan Đông Hàn thu lại sát ý trong mắt, ôn hòa giải thích: "Đệ thật sự đi tản bộ, vì đệ hồi hộp đại hội võ lâm hôm nay… Nên…"


Lô Sỉ Liêm quát ầm lên: "Nói láo! Ngươi tưởng qua mặt được ta?" 


Sự thật là khi hắn trốn đi, Lô Sỉ Liêm giả vờ không phát hiện, sau đó liền lén lút đi đến Xà Đảo, không ngờ rằng gã lại bắt gặp cảnh tượng nóng người trong phòng. 


Vậy mà gã trở về, liền phát hiện hạ bộ đã khô khốc, cảnh xuân tình như thế gã sao chịu nổi? 


Gã tức giận ngồi chờ hắn. 


Tiếng quát khi nãy đã đánh động những kẻ đang ngủ thức giấc.


Một tên dụi mắt hỏi: "Lô sư huynh, có chuyện gì?" 


Quan Đông Hàn để ý thấy điểm không đúng, liền dùng nội lực truyền âm: "Lô huynh, không lẽ huynh không sợ người ta thấy chuyện mất mặt ở kia?" 


Lô Sỉ Liêm tức đến hai mắt đều đỏ, không nói không rằng tả xung hữu đột với hắn. 


Quan Đông Hàn thân thủ lợi hại, thuận lợi tránh né chưởng lực từ gã. 


Đám đệ tử trong phòng đã cả kinh, vừa mới bị đánh thức đã trông thấy cảnh tượng hỗn độn này. 


Quan Đông Hàn cố ý để Lô Sỉ Liêm tiến sát, dùng tốc độ mắt thường không kịp thấy mà điểm một huyệt dưới bụng gã, khiến cho tiểu đệ của gã không tài nào hạ xuống, cứ thế lồ lộ ra ngoài. 


Bọn đệ tử kinh ngạc há hốc mồm. 


Sự việc kinh động đến trưởng bối từ phòng khác chạy vào, ngay khi nghe thấy tiếng bước chân đã đến gần thì Quan Đông Hàn liền tựa tiếu phi tiếu nhìn gã. 


"Lô sư huynh đừng đánh nữa, đệ sẽ không nói ra."


"Ngươi…"


"Đệ sẽ không nói với bất kỳ ai, xin huynh dừng lại, đệ không muốn huynh đệ đồng muôn tương tàn… Ah!" 


Lô Sỉ Liêm kinh ngạc, trong chớp mắt đã chưởng vào lồng ngực Quan Đông Hàn. 


Hắn bị nội lực của gã đánh văng ra xa, nát cả cánh cửa phòng vừa đúng lúc ngã xuống dưới chân Trương Tử Phong. 


Trương Tử Phong chứng kiến một màn khó coi như vậy, không khỏi tức giận: "Hai con đang… Sỉ Liêm?" 


Nhưng mà Trương Tử Phong còn chưa kịp giáo huấn hai người, liền thấy bộ vị phía dưới của Lô Sỉ Liêm lồ lộ ra, ngay cả những người khác cũng thấy. 


Kết hợp với mấy câu nói mơ hồ của hắn khiến ai cũng nghĩ là Lô Sỉ Liêm làm chuyện không tử tế, ai cũng muối mặt lắc đầu. 


Lô Hoàng cố gắng thanh minh: "Đại sư huynh, có lẽ là hiểu lầm gì đó."


Trương Tử Phong vẻ mặt âm trầm hừ lạnh một cái rồi phất áo bỏ đi, ba vị trưởng lão thì thương xót cho Quan Đông Hàn mà trở nên nổi giận. 


Phương Ứng Khanh đỡ lấy hắn từ dưới sàn lên, ánh mắt mang tia giận giữ bắn sang người đối diện: "Muốn giết người bịt miệng sao? Nam Kiếm ta sao lại dạy ra loại đồ đệ thế này?" 


Quan Đông Hàn vẫn là vẻ mặt đáng thương, khó khăn nói: "Phương trưởng lão… Không cần phải trách cứ Lô sư huynh như vậy, là do con không tốt biết được chuyện mà huynh ấy đang giấu…"


Nói xong ánh mắt tràn ngập tư vị bất đắc dĩ khiến ai cũng cảm thấy Lô Sỉ Liêm thật ức người quá đáng. 


Lô Sỉ Liên trong lòng gào thét, như thế nào lại tự biến sự việc ra nông nỗi này? Quan Đông Hàn từ đầu tới cuối đều là kẻ cầm trịch vở kịch này sao? 


Quan Đông Hàn dùng nội lực truyền âm lần nữa nói: "Lúc ngươi nhìn lén, ngươi nghĩ ta không phát hiện ra sao?" 


Lô Sỉ Liêm trừng mắt đứng chết trân ở đó, quả nhiên là hắn đã… Loại người thâm hiểm như Quan Đông Hàn… Lô Sỉ Liêm đã quá xem thường hắn rồi. 


Lô Hoàng tức đến hai mắt đã đỏ lên, lão đi đến tát vào mặt Lô Sỉ Liêm, nghiến răng ken két: "Nghiệt tử! So với thân đệ của ngươi… Ngươi còn chẳng bằng một ngón chân của Sỉ Hoằn, tại sao ta lại có thứ không biết liêm sỉ như ngươi làm nhi tử cơ chứ? Ta đã làm gì sai? Mặt mũi lẫn thanh danh mà ta gầy dựng đều bị ngươi đạp đổ hết rồi."


Lô Sỉ Liêm không ngờ rằng phụ thân đối với gã lại có thể thốt ra những lời lẽ như đao kiếm sắc bén đó, tâm gã đau đến khó thở, vị tanh tươi bên khóe môi còn chẳng bằng tư vị tuyệt vọng của gã. 


"Cút khỏi mắt ta." Lô Hoàng nhìn vào ánh mắt đó, trong lòng có hơi hối hận, nhưng lời đã nói ra như nước tạt lên đất làm sao rút lại được? Lão bèn đuổi Lô Sỉ Liêm đi. 


Gã thất tha thất thểu rời khỏi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. 


Quan Đông Hàn vô cùng sảng khoái, hắn đã thành công khiến tình cha con của lão hồ ly kia tan nát, nhưng vẫn chưa đủ, hắn còn muốn khiến lão đau khổ cùng cực hơn sống còn không bằng chết kia kìa, nhưng mà hắn tạm thời gác bỏ suy nghĩ đó. 


Người mà hắn đối phó tiếp theo, tất nhiên là ả đàn bà ngoan độc Hồ Thanh Y. 


Mối hận giết cha giết mẹ, mối hận ám hại Sử Diệp, hơn nữa cũng chính bà ta là kẻ chủ mưu sát hại Kim gia năm đó hòng muốn đoạt tứ đại bảo khí, chưa hết hắn biết rất rõ Hồ Thanh Y còn muốn trở thành độc tôn võ lâm, đứng trên vạn người. 


Quan Đông Hàn tuyệt đối không để điều đó xảy ra, chí tôn thiên hạ kia phải là hắn! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play