Sáng sớm, sương lạnh chỉ vừa rút khỏi Vô Ưu thành, ngư dân cùng một số nông dân khác bắt đầu làm việc kiếm cơm.


Con thuyền nhỏ từ Xà Đảo vừa cập bến, Sử Diệp theo sự giúp đỡ của Long Nhị bước xuống, Miên Miên nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Tiểu Bình liền thở dài: "Bình thường tiểu tử thối đó đến rất sớm..."


Long Nhị tiếp lời: "Có lẽ không đến đâu, Tiểu Bình vẫn chưa biết tin này."


Nói xong nàng nhìn đến vẻ mặt lặng như mặt hồ của Sử Diệp, y không nói gì cũng chẳng biểu hiện thái độ gì, trong lòng y sớm đã nghĩ rằng không đến cũng tốt, cứ giữ một khoảng cách nhất định để Tiểu Bình từ bỏ đoạn tình cảm đó đối với y.


Cả ba đi đến trước tửu lâu Duyệt Lai, ở đó có một cỗ xe ngựa đã chờ sẵn, Trang Chí Sương vừa đút con ngựa ăn vài cộng cỏ xong thì nhanh chóng đem đồ chất lên xe.


Sử Diệp cẩn thận vào trong, ổn định chỗ ngồi rồi mới vương tay tiếp nhận hòm thuốc từ Miên Miên.


Sau khi chuẩn bị xong hết, Trang Chí Sương xuy xuy vài tiếng dùng roi đánh nhẹ lên mông con ngựa.


Lập tức con ngựa hí vang một tiếng, nó dùng sức kéo chiếc xe ngựa tiến về phía cổng thành, Miên Miên và Long Nhị vẫn đứng đó nhìn bóng dáng mã xa khuất bóng dần.


Lúc này, thiếu niên mới vội vã dùng ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ bọn họ, Tiểu Bình thở hổn hển nói: "Sử ca... Sử ca đã đi đâu rồi? Ta vừa đến Xà Đảo nhưng không thấy huynh ấy."


Long Nhị khoanh tay trước ngực: "Mới vừa đi rồi."


Thoáng chốc vẻ mặt của Tiểu Bình trở nên bối rối: "Đi đâu?"


Cả đêm hôm qua hắn đã trằn trọc suy nghĩ về những lời mà Sử Diệp nói, trong lòng đau như có ai dùng kim đâm vào, tuy vậy hắn vẫn muốn chăm sóc và lo lắng cho Sử Diệp, không cần người ấy phải đáp lại ân tình, đây là do Tiểu Bình hắn tự nguyện, chỉ cần Sử Diệp sống hạnh phúc là được.


Với suy nghĩ như thế hắn mới quyết định vẫn ghé qua Xà Đảo như hằng ngày, ấy vậy mà lại không ngờ rằng, Sử Diệp đã rời khỏi Vô Ưu thành.


Long Nhị từ tốn giải thích từ đầu đến cuối, lúc này Tiểu Bình mới hiểu ra vấn đề mà Trang đại ca muốn cầu vả Sử Diệp.


Tiểu Bình không nghĩ ngợi gì thêm, hắn chạy đến chỗ người bán ngựa mua một con, vội vã leo lên đuổi theo Sử Diệp.


Miên Miên ngây ngốc chứng kiến tất cả, nàng nhỏ giọng hỏi: "Đây là chuyện gì?"


Long Nhị thở dài: "Có người đang si ngốc mà đuổi theo chân ái."


Miên Miên trợn tròn mắt ngón tay run run chỉ bóng dáng Tiểu Bình đã khuất xa tầm nhìn: "Chẳng lẽ... Tiểu Bình đã thích... Huynh ấy?"


Long Nhị mỉm cười hề hề xoa đầu nàng: "Ây da~~~Tiểu Miên Miên của ta thật thông minh~~~"


Miên Miên mím chặt môi, nàng tự cảm thán nhân sinh quan của tất cả mọi người đều gặp bệnh hết rồi, ngay cả đứa trẻ chân tâm trong sáng như Tiểu Bình mà cũng... Như nàng... Ài!!!!


Tiểu Bình liên tục thúc ngựa, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp mã xa của hai người họ.


Hắn gọi lớn: "Sử ca!"


Sử Diệp đang khó chịu nhắm mắt nằm trong mã xa, nghe thấy chất giọng quen thuộc kia liền dựng lông tóc, y vội vén màng lên nhìn: "Tiểu Bình? Sao đệ lại đuổi theo?"


"Sử ca... Đệ muốn đi cùng..." Tiểu Bình vẻ mặt như cún con bị lạc mất mẹ.


"Cái gì?"


"Đệ không yên tâm, nên muốn đi cùng huynh." Bỗng chốc vẻ mặt của hắn trở nên thập phần nghiêm túc.


"..."


"Đệ phải chăm sóc huynh." Lời nóc chắc nịch tràn đầy trách nhiệm kia khiến Sử Diệp không nỡ từ chối.


Cuối cùng thì Trang Chí Sương khó hiểu dừng mã xa lại, nối con ngựa của Tiểu Bình sòn song với con kia rồi tiếp tục đánh xe.


Bên trong mã xa, Sử Diệp ngồi dựa vào thành xe, mệt mỏi nhắm mắt buông thòng hai tay xuống đất.


Tiểu Bình mím môi, sau đó rất lâu mới đủ can đảm lên tiếng hỏi: "Huynh không khỏe sao?"


"Ừm..." Y vẫn yểu xìu không có sức.


Tiểu Bình mới dở hòm thuốc lấy một viên mứt chanh đưa đến miệng Sử Diệp, ai cũng biết Sử Diệp bị say tàu xe nên lúc nào trong hòm thuốc cũng được Miên Miên để mứt chanh vào.


Sử Diệp hé mắt, thấy gương mặt non chẹt búng ra sữa kia đang nhìn mình, một thứ thơm thơm ngọt ngọt chạm vào môi, Sử Diệp không để ý nhiều nữa mà há miệng ra ngậm, bây giờ đầu óc y đang xoay xoay xoắn ốc vào nhau.


Tiểu Bình cảm nhận đôi môi ẩm ướt, ấm nóng kia khẽ lướt qua đầu ngón tay, lập tức nơi đó trở nên vừa ngứa ngáy vừa run run.


Chờ cho đến khi người đối diện hoàn toàn ngủ say, Tiểu Bình mới âm thầm đưa ngón tay vừa chạm lên môi Sử Diệp lên ngửi, hương chanh còn phản phất, hắn lại tự lè lưỡi ra liếm nhẹ, vị ngọt vẫn còn, Tiểu Bình khẽ cười.


(Biến thái....)


____________________________________


Phải mất gần mấy ngày đường mới tới ngọn núi gần Bạch Hổ thành, xem ra còn khoản một ngày nữa là đến.


Suốt cả dọc đường, Trang Chí Sương đã phải chứng kiến Tiểu Bình toàn tâm ôn nhu lo lắng cho Sử Diệp. Nào là lấy nước, nào là săn gà rừng nướng cho y ăn, nào là sợ y bị say xe nên chuẩn bị vài loại cỏ thơm xông bên trong mã xa.


Sử Diệp trong lòng vừa áy náy vừa cảm thấy ấm áp, nếu có một cô em gái đáng yêu rồi thì có thêm một cậu em trai ngoan ngoãn cũng rất tốt, thế nhưng người kia lại không nghĩ như vậy, chỉ có Sử Diệp đem Tiểu Bình đối xử như đệ đệ thôi, căn bản Tiểu Bình lại đem y thầm thích trong lòng, mối quan hệ này... Không biết phải xử trí làm sao.


Nghĩ mãi nhưng vẫn không vẹn toàn, Sử Diệp mệt mỏi quyết định ném mọi thứ ra sau đầu, cứ giữ một khoảng cách nhất định với Tiểu Bình vậy.


Trời lúc này gần sập tối, mã xa lọc cọc đi trên đoạn đường vắng, hai bên là hai hàng cây mọc san sát nhau.


Tiếng chim cú cũng bắt đầu kêu, khiến cho không khí có hơi u tối một chút.


Đi thêm một đoạn, Trang Chí Sương mới thấy ánh đèn le lói, một quán trà nhỏ mọc ven đường cùng với vài lữ khách ngồi ăn tối.


Trên bản hiệu nhỏ bằng gỗ có ghi "Bạch Lộ Quán".


Vừa trông thấy mã xa dừng ngay chỗ giữ ngựa, ông chủ quán liền vui vẻ mời chào: "Khách quan đi mấy người? Dùng trà hay ăn màn thầu?"


Tiểu Bình đỡ tay Sử Diệp từ trên xe xuống rồi đưa gậy chống cho y, Trang Chí Sương hỏi mua vài bó rơm rồi đến cho ngựa ăn.


Tiểu Bình hỏi chủ quán: "Ông chủ có món nào ngon không?"


Ông chủ vẫn là nét cười đó không đổi: "Màn thầu nóng hổi mới ra lò."


"Chỉ có màn thầu thôi sao?" Tiểu Bình nhíu mày, đã mấy ngày chỉ toàn ăn đồ khô, hắn lo lắng Sử Diệp sẽ cảm thấy ăn không ngon.


Ông chủ lắc đầu, tay đảo nồi trà hoa cúc liên tục, mấy người lữ khách ngồi bàn bên thì lén liếc nhìn bọn họ, Sử Diệp cảm thấy không mấy thoải mái.


"Cho ba chén trà hoa cúc, ba cái màn thầu." Tiểu Bình thở dài gọi món.


Ngay lập tức ông chủ mang lên ba chén trà nóng hỏi bốc khói nghi ngút, bánh màn thầu thì trắng trắng mềm mềm đủ độ ấm.


Tiểu Bình cười ôn nhu mang một cái bánh đưa cho y, sau đó cẩn thận thổi thổi chén trà nóng.


Trong lúc Sử Diệp chậm rãi nhai nhai, Trang Chí Sương phủi phủi tay ngồi xuống, tùy tiện cạp bánh rồi uống ực trà.


Cảm thấy trà đã bớt nóng, Tiểu Bình mới để trước mặt cho Sử Diệp.


Ba người im lặng ngồi, chẳng hề đế ý đến những ánh mắt gian trá xung quanh, ông chủ thập thò như đang toan tính gì đó.


Ngay lúc Tiểu Bình muốn hớp một ngụm trà, Sử Diệp lập tức nói nhỏ: "Đừng uống..."


Tiểu Bình sợ mình nghe lầm, bèn đặt chén trà xuống hỏi: "Gì vậy ca?"


"Đừng uống... Mau đưa ta trở lại trong xe..."


Sử Diệp cố gắng kìm lại giọng nói, thì thầm với Tiểu Bình, mọi thức trước mắt y đều trở nên mơ hồ.


Tiểu Bình thuận theo ý của Sử Diệp, đỡ y vào trong xe, cùng lúc đó những tên lữ khách khác âm thầm đặt tay lên vũ khí.


Được trở vào trong xe ngựa, Sử Diệp vội vàng nắm chặt tay hắn, cau chặt mày lại nói: "Mau chạy đi... Trong trà có thuốc mê..."


Vừa nói dứt câu, Sử Diệp lập tức ngã vào vòng tay Tiểu Bình, hắn vội vàng bước xuống xe tìm Trang Chí Sương.


Nhưng Trang Chí Sương đã gục trên bàn từ lúc nào rồi, bọn lữ khách cười hăm he cầm đao tiến lại gần hắn.


Tiểu Bình không suy nghĩ gì nhiều liền phóng lên trước mã xa, tháo dây cột rồi thúc ngựa chạy.


Tình huống phát sinh quá mức đột ngột khiến bọn chúng không kịp trở tay.


Ông chủ quán thét lên: "Mau đuổi theo!"


Bọn chúng lập tức nhanh chóng phóng lên ngựa.


Giữa đêm không bóng người trong rừng cây, tiếng hí dài từng đợt của mấy con ngựa cùng với tiếng lộc cộc gấp gáp phá tan sự yên tĩnh.


Đoàn xe ngựa chạy phía trước, vài tên lữ khách thúc ngựa chạy phía sau, chẳng mấy chốc một tên đuổi kịp Tiểu Bình.


Gã thi triển khinh công nhảy lên nóc xe, Tiểu Bình hoảng hốt kéo dây cương khiến con ngựa đột ngột rẽ sang phải, gã đứng không vững mất thăng bằng liền té xuống.


Thế nhưng lại một tên đạp lưng ngựa nhảy đến, lập tức dùng đao bổ xuống phía Tiểu Bình.


Tiểu Bình lách người qua một bên, nắm chặt dây cương thúc mấy cái.


Gã hậm hực gầm lên: "Con mẹ nó!"


Sau đó dùng một cước đá văng Tiểu Bình xuống, vốn dĩ Tiểu Bình không có võ công gì phòng thân nên cú ngã đó khiến hắn bị ngất lịm đi.


Hai con ngựa hoảng hốt hí dài, tên lãng khách ghìm chặt dây cương dừng xe ngựa lại.


Gã cười ha hả nói: "Còn không tóm được bọn ngươi?"


Bên trong xe ngựa, Sử Diệp đầu óc quay loạn, tuy là lúc nãy chỉ nhấp một ngụm trà, nhưng vị giác của y liền nhận ra vị đạo kỳ lạ, lập tức nhớ đến vị của thảo dược Kỳ Nham, một loại cây có tác dụng gây mê rất cao.


Lúc này đầu óc Sử Diệp sắp không còn tỉnh táo nữa, y dùng chút sức lực còn lại mở hòm thuốc, gõ nhẹ vào hộc gỗ.


Lập tức Tiểu Hồng bò ra, từ từ chui vào ống tay áo Sử Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play