Sáng sớm, người đông nhộn nhịp ở thành Nam Dương, riêng chỉ có một nơi là không có một bóng người.


Quán trọ Duyệt Lai hiện tại đã tạm thời đóng cửa, mà những lời đồn đại kia cứ nhằm vào nơi này, ai cũng nói chủ quán trọ kết cấu với Sử đại công tử, mưu đồ làm hại những thí sinh tỉ thí trong kỳ sát hạch chiều nay.


Hơn hết là đi theo Sử đại công tử, còn có nhi tử của đại ma đầu Uông Uyển, được Lâm Kỳ Hưng mang về Nam Kiếm nhận tổ quy tông.


Ngay thời khắc này, trên đỉnh Nam Thành đã rối thành một đống hổ lốn, sự tranh cãi của ba vị phong chủ dần rơi vào bế tắc.


Nam Thành là một ngọn núi to lớn, được chia ra làm bốn mặt do bốn vị thánh hiệp nổi danh cai quản.


Nhưng mấy chục năm trước một trong bốn người đã mất, thế nên mặt bờ Tây đã bị bỏ hoang bấy lâu nay, chỉ còn lại 3 phong chủ của ba mặt Bắc, Đông, Nam còn lại.


Chưởng môn Nam Kiếm ngụ tại mặt Nam của ngọn núi, Trương Tử Phong.


Mặt núi hướng Bắc do nhị thánh hiệp Lô Hoàng chủ quản, mặt núi phía Đông do tứ thánh hiệp Lâm Kỳ Hưng chủ quản.


Trong số ba vị phong chủ thì số lượng đệ tử của Lô Hoàng và Trương Tử Phong là nhiều nhất, còn đệ tử thuộc Tây Viện được truyền lại cho Lâm Kỳ Hưng quản giáo dưới danh nghĩa là sư thúc, tuy vậy Lâm Kỳ Hưng trước nay chưa hề nhận ai làm đồ đệ, cũng như chưa từng ghé qua Tây viện để truyền dạy cho đệ tử, cũng vì vậy mà Tây viện trở thành nơi mà nhiều người không muốn được xếp vào nhất.


Lô Hoàng ngồi trên ghế ngọc, lão tức giận đập đập tay cầm: "Tứ đệ ngươi quả thật rất hồ đồ, sao có thể đi cùng những kẻ đó chứ?"


Lâm Kỳ Hưng đưới giữa sảnh lớn, đối mặt với hai vị sư huynh cùng ba vị trưởng lão của Nam Kiếm: "Sư huynh không tin tưởng đệ như vậy sao? Đông Hàn là nhi tử của Tam ca, đệ chỉ muốn mang huyết mạch cuối cùng của tam ca về để nhận tổ quy tông thôi, như vậy là sai sao?"


"Nhận tổ quy tông? Đệ quên rằng nó cũng là con của nữ ma đầu đó, trong người nó một nửa dòng máu là của tên ác tặc Uông Tần rồi."


"Nhưng đứa trẻ đó đâu có lầm lỗi gì, nếu nuôi dạy nó đúng cách, ắt tương lai sẽ trở thành nghĩa hiệp như Tam ca..."


Lô Hoàng bật cười: "Nghĩa hiệp? Ở bên ngoài có một lời đồn, Quan Đông Hàn đã cùng chung sống hơn năm năm trời cùng với dư nghiệt Sử gia, đệ còn dám nói nó không hề có ác ý chút nào?"


"Vậy huynh đã từng chứng kiến họ làm việc ác chưa?"


"Không cần ta chứng kiến, chỉ cần nghe ô danh của bọn chúng gần đây thôi là đã đủ lắm rồi."


"Huynh..." Lâm Kỳ Hưng không biết phải giải thích thế nào, ai ai cũng nghĩ rằng Sử Diệp là người xấu, Đông Hàn ở cùng y đã được một khoảng thời gian lâu như vậy ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa thân phận của Đông Hàn cũng rất nhạy cảm, một mình hắn nói họ tốt thì có ích gì.


Trương Tử Phong từ đầu đến giờ vẫn chỉ là điềm tĩnh im lặng, lúc này mới lên tiếng: "Đủ rồi!"


Tô trưởng lão vuốt chòm râu lắc đầu: "Chỉ vì một đứa trẻ mà khiến huynh đệ các người khắc khẩu như vậy? Trương trưởng môn, ngươi nói xem việc này phải xử trí thế nào?"


Lập tức Dương trưởng lão cũng bồi thêm: "Nên chấp nhận cho Quan Đông Hàn tham gia khảo hạch hay không là trưởng môn quyết định."


"Chúng ta sẽ không có ý kiến gì, tùy ở ngươi, chúng ta cũng đã già lắm rồi, những việc như thế này không muốn dính dáng nữa." Phương trưởng lão phe phẩy cây quạt, ánh mắt lơ đãng nhìn trời nhìn đất.


Dương Quý cau mày: "Chỉ có lão mới nghĩ như vậy thôi."


Phương Ứng Khanh cười châm chọc: "Ông vẫn nghĩ là mình còn trẻ lắm à?"


"Ông..."


Tô Tinh Túc tặc lưỡi bực tức: "Hai người lúc nào cũng đấu khẩu như vậy? Vui lắm sao? Để tụi nhỏ chê cười rồi có thấy mất mặt không?"


Phương Ứng Khanh hừ hừ mũi: "Da mặt mỏng."


"Ông..." Tô Tinh Túc trừng mắt, không ngờ chỉ là can ngăn mà cũng bị cái tên lão đầu này xiên xỏ cho bằng được.


Từ rất lâu rồi ba vị trưởng lão đều không hòa thuận như vậy, chỉ cần một trong ba bắt đầu khẩu chiến thì y như rằng hai người còn lại đều đùng đoàng mà nổi trận.


Đặc biệt là Phương Ứng Khanh, vị trưởng lão đã ngoài 60 mươi nhưng vẻ ngoài vẫn còn phong độ lắm, nhưng trái ngược với vẻ nhã nhặn đó chính là miệng lưỡi sắc bén như móc câu vậy.


Dương Quý thì trái ngược hoàn toàn với lão Phương, ông lúc nào cũng mang bộ dáng xuề xòa, râu trắng xồm xoàm như bờm sư tử, tánh tình cũng rất dễ nóng tính, nhưng ông là người thật thà.


Tô Tính Túc là người có công lực cao nhất trong ba người, cũng là người điềm đạm, tâm cơ nhất.


Trưởng Tử Phong chen vào trận cãi vã của bọn họ: "Các vị trưởng lão bình tĩnh, ta đã có quyết định của mình rồi."


Lô Hoàng híp mắt đăm chiêu: "Vậy ý huynh thế nào?"


"Theo ta thấy tứ đệ nói không sai, dù gì nó cũng là nhi tử của Quan Trạch, dù có mang nửa dòng máu của nhà họ Uông thì cũng không nên bài xích như vậy, cho nó một cơ hội tham gia tỉ thí, nếu vượt qua được thì xem như có duyên với bổn phải, nếu không thì xem như ý trời."


Lô Hoàng cực kỳ không vừa lòng với quyết định này, nhưng lão không thể cãi lại được bởi đó là ý của trưởng môn sư huynh, người mà lão tôn kính nhất.


Lâm Kỳ Hưng vui vẻ chấp tay:"Đa tạ huynh đã hiểu tâm ý của đệ, hiện tại đệ xin cáo lui để thông cáo với Đông Hàn."


Lâm Kỳ Hưng xoay người rời đi, trước khi khuất tầm mắt Trương Tử Phong dùng nội lực truyền âm: "Hãy cẩn thận, nhất là với người tên Sử Diệp."


"Đệ biết rồi." Lâm Kỳ Hưng hồi đáp, niềm vui trong lòng vụt tan biến.


________________________________


Sử Diệp đứng rồi lại ngồi, ngồi rồi lại đứng, đứng ngồi không yên mà đi tới đi lui xung quanh bàn ăn dưới phòng.


Quan Đông Hàn hiểu được ca là đang lo lắng cho mình, sợ rằng hắn không được chấp thuận. Hắn trong lòng cảm thấy ấm áp vì có người quan tâm đến mình, hắn kéo tay Sử Diệp để y ngồi xuống ghế: "Huynh đừng đi tới đi lui như thế nữa, chân lại đau bây giờ."


"Sao tứ thúc của ngươi đi lâu thế? Đa qua nửa buổi rồi, chỉ còn 3 canh giờ nữa là đến cuộc tỉ thí."


Sử Diệp nhìn ra phía cửa, mong ngóng Lâm Kỳ Hưng trở về, đó là do y muốn che giấu điều mà y lo lắng thật sự.


Sáng sớm hôm nay, y có gọi Long Nhị ra nói chuyện riêng, y biết chủ nhân của nàng là cung chủ Vô Ưu phái, là kỳ tài trong võ lâm, hơn hết còn hiểu biết nhiều về y thuật, thế nên mới bảo nàng báo lại với Mộng Dao Dao, nhờ cung chủ tìm một loại đan dược gia tăng công lực tạm thời.


Trong cuốn Bách Vạn Thảo có nhắc đến, Sa Hùng đan có công dụng đốc thúc gia tăng công lực trong 5 canh giờ, sau 5 canh giờ người dùng đan sẽ bị kiệt sức vì gánh phần công lực cao trong người. Mà để tìm được loại thần đan này, người luyện đan phải dùng máu của mình luyện thành nên được xếp vào hạng bàng môn tà đạo.


Dù là như vậy y vẫn muốn Quan Đông Hàn dùng Sa Hùng đan, giúp hắn tạm thời mạnh lên, nhưng điều y lo lắng chính là cung chủ có đồng ý yêu cầu giúp đỡ này không.


Vừa nhắc Tào Tháo liền tới ngay, Long Nhị ngự khinh công trở về quán trọ, nàng gấp rút đến cạnh Sử Diệp nhét một cái hộp gỗ vào tay y: "Cung chủ tặng ngươi thứ này, người nói dù cho ngươi có yêu cầu gì, người luôn ra tay giúp đỡ."


Quan Đông Hàn thính lực nhạy cảm, những lời đó dù đứng cách xa vài mét cũng nghe được.


Đúng là cô cô rất thương yêu mình, hắn không biết có nên nói với Sử Diệp biết rằng đã nhận mặt người thân rồi hay không, chỉ e mang lại phiền toái cho y.


Sử Diệp hưng phấn tiếp nhận, y nhìn về phía Đông Hàn, tằng hắng giọng: "Tiểu tử thối, có thể mua cho ta một ít bánh nướng không?"


"Được." Hắn không chần chừ mà đi ngay.


Sử Diệp nhanh chóng nhờ Miên Miên lấy một chén canh nóng do Tố Tố nấu sẵn từ trước ra, y mở hộp lấy viên đan dược màu nâu đất cho vào chén canh nóng.


Khuấy đều đến khi đan dược tan ra hết, Chí Sương nhìn chén canh khó hiểu: "Cái này..."


"Nhờ ngươi đừng nói cho Lâm Kỳ Hưng với Đông Hàn biết." Sử Diệp lên tiếng chặn ngang.


Chí Sương gật đầu, xem như chưa hề thấy gì, Long Nhị nhìn y bằng ánh mắt thâm sâu, xem ra y thực sự rất để tâm đến tiểu thiếu chủ.


Vừa hay Quan Đông Hàn trở về, trên tay cầm gói bánh nướng nóng hổi, hắn vui vẻ để lên bàn: "Đệ mua về rồi, huynh mau ăn."


Sử Diệp ôn nhu đẩy chén canh cho hắn: "Canh này là ta dặn Tố Tố nấu, ngươi uống đi."


"Hửm?"


"Trong đó có phương thuốc giúp nội lực ít ỏi trong người ngươi ổn định."


"Ừm." Hắn cười hạnh phú đem chén canh uống hết sạch.


Trong lòng sớm biết rõ ý đồ của Sử Diệp, hắn vẫn cố diễn tròn vai tiểu tử ngây thơ này.


______________________________


Mị đã trở lại... Với chương mới hơi dài dòn 😭😭😭😭😭


Xin lỗi vì lâu không ra chap mới, còn mai nữa là mị thi xong ời.


Sau đó mị sẽ ra đều đặn để bù đắp nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play