Đường đi mất thêm gần tuần trăng mới có thể tới được dưới chân núi Nam Thành, trên đỉnh núi Nam Thành chính là Nam Kiếm phái tồn tại đã từ rất lâu, mỗi một thời chưởng môn khác nhau đều có số lượng đệ tử đông đảo đến vài chục nghìn người.


Nói không ngoa thì Nam Kiếm phái vừa có lực vừa có lượng, so với các môn phái khác như Hạc trong bầy gà.


Vì đệ tử nội môn lẫn ngoại môn đông đúc như thế mà hằng năm để tránh việc có quá nhiều loại người muốn gia nhập để quấy phá, Nam Kiếm đều mở một khoa thi để lựa chọn những người có đủ năng lực.


Mỗi năm những bài sát hạch càng gia tăng độ khó hơn rất nhiều, chính vì vậy mà số lượng ứng viên được thu nhận càng ít đi.


Năm ngoái nhiều nhất cũng chỉ có gần 10 người được thu nhận làm đệ tử nội môn, khoảng 30 người được liệt vào danh sách đệ tử ngoại môn. Tính qua tính lại cũng chỉ có 40 người được gia nhập Nam Kiếm, trong số đó nếu không phải người tài thì là gia thế hiển hách.


Để được thu nhận làm đồ đệ của Nam Kiếm hẳn rất là vinh dự, cứ như thế có rất nhiều người đến khảo hạch năm nay.


Quan Đông Hàn ngao ngán nhìn đám người tụ tập rôm rả, đếm sơ qua chắc tầm 300 mấy, còn chưa tính những người mà trên đường đến hắn đã gặp, sơ qua cũng có gần 1 nghìn người rồi.


Lâm Kỳ Hưng thở dài: "Không ngờ mới qua có mấy năm, mà đã có tới chừng này người muốn vào Nam Kiếm... Xem ra lần này bài khảo hạch càng khó khăn hơn rồi."


"Con sẽ cố gắng."


"Nhưng nội lực của con vẫn chưa hồi phục, làm sao vượt qua đám người này đây?" Lâm Kỳ Hưng cực kỳ lo lắng lắc đầu, không phải hắn không có lòng tin vào Đông Hàn, mà vì tình trạng hiện tại quả thực rất khó nói, nội lực nói lấy là lấy đơn giản như vậy sao?


Quan Đông Hàn thấu hiểu những gì mà tiểu thúc của mình đang suy nghĩ, hắn vỗ vỗ vai Lâm Kỳ Hưng: "Nhưng con tin vào y thuật của Sử ca."


"Thật sự tin tưởng tới mức đó sao? Con chỉ sống với hắn có năm năm thôi... Hơn nữa hắn còn là..."


"Tứ thúc có điều chưa biết, năm đó cứu con thoát khỏi nanh vuốt của Hoàng Nguyệt Kỳ là Sử Diệp, vì con mà khiến cho chân bị phế nặng hơn, vì con mà ngày đêm cơ cực tìm cách chữa trị. Trên thế gian này cũng chỉ có Sử Diệp là tình nguyện làm tất cả mọi chuyện vì con... Tứ thúc... Con tin vào người này."


Lâm Kỳ Hưng không nói gì chỉ cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh vững như bàn thạch. Một lúc sau Lâm Kỳ Hưng mới lên tiếng:" Được rồi, chúng ta nên vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu sát hạch."


______________________________


Quán trọ Duyệt Lai nằm trong thành Nam Dương là khách điếm nổi tiếng nhất, người ở người đi nườm nượp đếm không xuể, đa số là thương nhân hoặc giang hồ hiệp đạo dừng chân. Mặc dù chỉ mới mở cửa năm năm trở lại đây, mà quán trọ Duyệt Lai đã có sinh ý tốt như vậy, đúng là khiến người khác ghen tị.


Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa khách điếm, Quan Đông Hàn đỡ Sử Diệp mặc cho y đã cố từ chối.


Long Nhị vẫn như trước lẽo đẽo bám theo Miên Miên như cái đuôi, năm người bọn họ vào trong.


Khách điếm lúc này đang giờ cơm trưa nên đông đúc hơn những buổi khác, người người nói chuyện ăn điểm tâm rôm rã.


Lâm Kỳ Hưng bạch y tao nhã, bên hông treo thanh Bạch Ngọc kiếm càng tôn lên phong thái hơn người của hắn, mỗi bước đi của hắn đều làm cho mọi người chú ý vài phần.


Nhưng rồi sự chú ý không còn dán lên người hắn nữa, Sử Diệp đi theo sau bị mọi ánh mắt nhìn đến muốn rơi ra ngoài, về vụ việc ở thành Lâm An đã lan truyền rộng rãi ra bên ngoài, không có ai mà không biết thân phận của y.


Miên Miên cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng nói nhỏ với Sử Diệp: "Sử ca hay chúng ta đến quán trọ khác đi."


"Muội mặc kệ bọn họ đi, chúng ta không thể làm phiền đến Lâm đại hiệp được." Sử Diệp vẫn điềm tĩnh xua tay.


Quan Đông Hàn bên cạnh cũng đồng cảm với Miên Miên, vậy mà người này lại chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt soi mói của người khác.


Lâm Kỳ Hưng gõ gõ bàn:" Chưởng quầy, ta muốn thuê năm phòng."


Chưởng quầy đang cúi người làm gì đó ở phía sau bàn, giọng nói có vài phần trẻ trung so với dự đoán của Lâm Kỳ Hưng: "Xin lỗi, chỉ còn ba phòng."


"Vậy... Vậy cũng được."


Chưởng quầy nhanh chóng đứng thẳng người dậy, xoay mặt đối diện bọn họ, lập tức Sử Diệp ồ lên một tiếng: "Là ngươi?"


Trang Chí Sương cũng kinh hỉ không kém, qua bao nhiêu tháng năm cùng nương tử đi tìm tung tích của biểu muội, mãi không thấy nên cứ ngỡ nàng đã chết, vì vậy bọn họ đã lưu lạc đến Nam Dương thành và quyết định an ổn sinh sống cùng nhau.


Mở ra quán trọ Duyệt Lai, nhờ tài nấu nướng của Tố Tố nên nơi này càng ngày càng đông người đến.


"Ân công, không ngờ chúng ta lại trùng phùng tại nơi này."


Sử Diệp cười cười: "Không ngờ ngươi lại là chủ của nơi này."


Trang Chí Sương có phần cung kính đối với Sử Diệp, đích thân hắn dẫn bọn họ lên phòng.


"Thật ngại quá, các vị muốn có thêm phòng cũng không được..."


"Không sao, xem ra ngươi làm ăn cũng tốt lắm." Sử Diệp tươi cười.


Lâm Kỳ Hưng tinh mắt quan sát xung quanh, bày trí nơi này cực kỳ đơn giản, trong phòng chỉ đầy đủ bàn ghế và giường nằm, vậy mà lại có thể đông đến hết phòng như vậy.


Năm người chia ra như cũ, Quan Đông Hàn vẫn nằng nặc đòi ở cùng Sử Diệp, Miên Miên miễn cưỡng lắm mới đồng ý ở cùng phòng với Long Nhị, cũng không còn cách nào khác.


Nhớ lại đêm hôm đó, bản thân nàng bị người khi dễ, mà kẻ đó lại chính là mỹ nhân trước mắt này, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.


Long Nhị cười gian trá nhào đến ôm eo Miên Miên, cả hai lăn qua lộn lại trên giường, một lúc lâu thì Miên Miên bị nàng đè phía dưới, bàn tay thô bỉ nâng cằm: "Tiểu Miên Miên, qua nhiều đêm như vậy rồi mà nàng vẫn thô lỗ với ta như vậy?"


Miên Miên nghiến răng: "Ngươi là biến thái, tự tiện hôn ta còn muốn ta phải tốt với ngươi?"


Long Nhị cười giòn tan, nàng vuốt ve góc mặt rồi kéo ngón tay đặt lên môi người bên dưới, độ mềm mịn khiến xúc cảm trên da như giật điện, Long Nhị cúi người xuống gặm lấy hai đóa anh đào mỹ miều kia.


Miên Miên trợn trừng mắt, người con gái biến thái này lại cưỡng hôn nàng? Có phải đầu óc của người này bị úng nước rồi?


Long Nhị luyến tiếc rời khỏi, giọng nói có cao độ ổn định lọt vào tai nàng: "Ta thích ngươi, thế nên..."


Miên Miên da mặt đã đỏ như trái mận chín, nàng lắp bắp: "Ngươi... Nói bậy cái gì vậy? Đều là nữ nhân với nhau... Sao có thể?"


Long Nhị híp mắt cười: "Thì sao? Nam nhân với nam nhân còn được, huống hồ là nữ nhân. Đừng nghĩ ta không biết Sử ca của ngươi nghĩ gì về tên tiểu tử kia."


"..."


Long Nhị ngồi dậy, sửa lại y phục cho chỉnh tề rồi đi mất. Miên Miên vẫn còn hóa đá nằm trên giường, nhớ lại lời mà Long Nhị vừa nói.


_________________________________


Long Nhị lặng lẽ rời khỏi khách điếm, nàng dùng khinh công đi đến dưới chân núi Nam Thành, lúc này đám người đã giải tán, trời dần ngã bóng xế chiều.


Long Nhị quỳ một gối xuống: "Cung chủ."


Nữ nhân được gọi là cung chủ kia từ từ tiến đến, dưới ánh sáng nhẹ nhàng là gương mặt dụ hoặc của nàng.


Mộng Dao Dao là đứa con nuôi mà Uông Tần mang về sau khi Uông Uyển mất, ông yêu thương Dao Dao như chính con gái ruột của mình, không những dạy võ cho nàng mà còn chuyền lại chức vị cung chủ Vô Ưu phái, từ đó Uông Tần quy ẩn giang hồ, không ai biết ông đang ở đâu kể cả Mộng Dao Dao.


"Đứng lên đi. Ta nghe nói Sử Diệp đi cùng Lâm tứ thánh hiệp, còn để lộ thân phận nữa, rốt cục là vì sao lại xảy ra cớ sự này?"


Long Nhị thở dài, bắt đầu từ từ giải thích chuyện ở Lâm An thành, Mộng Dao Dao trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Ngươi có biết nguyên do vì sao Sử Diệp lại nhất quyết đi đến đây?"


"Là vì tiểu tử Quan Đông Hàn, thuộc hạ nghe nói tên tiểu tử đó có mối quan hệ rất tốt với Lâm Kỳ Hưng còn muốn nhận làm đồ đệ, nên mới đưa Quan Đông Hàn đến đây để vượt qua tỷ thí sát hạch, tên tiểu tử đó bị phong bế nội lực, Sử Diệp muốn đi theo là để tìm cách chữa trị cho hắn."


Mộng Dao Dao có chút sững người vì cái tên Quan Đông Hàn này, nàng kích động nắm bả vai Long Nhị:" Ngươi nói Quan Đông Hàn?"


" Phải... Có chuyện gì sao?"


" Quan Đông Hàn... Nhi tử của Quan Trạch và Uông tỷ tỷ... Là cháu của phụ thân... Nó là người thân của ta!"


Mộng Dao Dao mừng đến phát rung, người mà nàng đi tìm bấy lâu thì ra lại gần ngay trước mắt, phụ thân trước khi đi đã dặn dò nàng phải tìm cho ra nhi tử của nghĩa tỷ.


Đã bao nhiêu năm không có tung tích, năm năm trước nàng nghe tin đồn Quan Đông Hàn làm gia đinh ở Thiết gia, nhưng sau đó không biết vì sao mà đã mất tích trong chuyến đi săn Hoàng Nguyệt Kỳ, cứ nghĩ là con quái thú đó đã giết chết Quan Đông Hàn rồi, vậy mà không ngờ lại đang ở bên cạnh Sử Diệp.


Xem ra trong họa có may, ông trời có mắt không tuyệt đường người, nỗi khổ bao nhiêu năm của Uông Tần cũng đã có thể buông xuống.


Mộng Dao Dao mừng rỡ khôn cùng, nàng bối rối không biết phải làm sao, lúc này có tiếng động phát ra gần đó.


Long Nhị cảnh giác lớn tiếng: "Là ai?"


Quan Đông Hàn không biết đã ở đó bao lâu xuất hiện, lúc Long Nhị láo liêng rời khỏi phòng, hắn nghi ngờ đi theo sau nàng, một người không có nội công sẽ không bị phát hiện nếu âm thầm trốn từ xa.


Khi nhìn thấy Mộng Dao Dao hắn đã lập tức nhận ra người quen, không cần phòng hờ gì mà xuất hiện hắn rất có niềm tin vào người này.


"Cô Cô! Là Hàn nhi... Là ta đây..."


Mộng Dao Dao chậm rãi đưa tay đến: "Cuối cùng cũng tìm thấy..."


Quan Đông Hàn giả vờ xúc động ôm người trước mắt, nhớ đến kiếp trước khi nhận mặt nàng thì hắn đã trở thành đệ tử nội môn, tính ra kiếp này có sơm hơn một chút nhưng cũng không sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play