Ở dưới lầu, Sử Diệp đi đến chỗ bàn của Miên Miên đang ngồi, mặt nóng đặt mạnh hòm thuốc lên bàn.


Tiếng động lớn gây sự chú ý từ mọi người xung quanh, cắt ngang chuyện mà họ đang bàn tán.


Sử Diệp mặt mày khó ở khiến cho Miên Miên ban đầu vốn muốn hỏi chuyện phải im lặng, khí tức lạnh như băng cũng khiến người xung quanh né ra xa vài bước.


Lâm Kỳ Hưng vừa xuống lầu, vẫn chưa nhận ra không khí xung quanh đang rất quái dị, hắn tươi cười ngồi xuống vỗ vỗ vai y: "Mọi người đã ăn gì chưa? Mà A Hàn đâu?"


Nghe đến cái tên của tiểu tử thối, chuyện ban sáng lập tức trở về trong đầu Sử Diệp, y tự rót cho mình chung trà để hạ nhiệt.


Lâm Kỳ Hưng chớp chớp mắt nhìn y, Miên Miên lắc tay ra hiệu với hắn ý bảo đừng hỏi thêm gì nữa, nàng không biết nếu chọc cho Sử ca điên tiết tiếp theo chuyện kinh hãi gì sẽ diễn ra.


"Ca ca!" Quan Đông Hàn đúng lúc xuất hiện bất ngờ vỗ mạnh lưng Sử Diệp một cái.


"Khụ..."


Sử Diệp bị sặc nước ho khan mấy tiếng, y giương ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn: "Ngươi đi không có tiếng động, bộ ngươi là quỷ hả?"


"A? Thật xin lỗi khiến ca ca giật mình."


Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt hối lỗi như cún con, Sử Diệp trong lòng như có cọng lông chim chọt cho ngứa ngáy, thật sự không nỡ mắn tên tiểu tử này mà.


Sử Diệp xua tay: "Thôi được rồi, ngồi xuống ăn đi."


Lâm Kỳ Hưng đơ mặt: "Nhưng trên bàn chưa có thức ăn..."


Miên Miên nhỏ giọng nhắc nhở: "Sử ca, huynh chưa gọi món."


Sử Diệp bỉ mặt trước Quan Đông Hàn, y ấp úng : "Ngồi... Đi..."


Quan Đông Hàn buồn cười, kéo ghế ngồi sát cạnh nam nhân đang lóng ngóng nhìn xung quanh. Hắn lớn tiếng gọi: "Tiểu nhị, cho hai đĩa cải xào thịt, bốn cái màn thầu."


"Vâng! Tới ngay." Tiểu nhị nhanh nhảu chạy xuống bếp, lấy tất cả thức ăn vừa nấu chín lên cho bọn họ.


Sử Diệp mím chặt môi, cả một buổi sáng chỉ có thể im lặng mà ăn, nói được cái gì nữa đây? Cũng không biết nói cái gì... Không lẽ lại đi nói chuyện mình đem Đông Hàn thành cái gối ôm? Thôi đi, lỗ đâu mà chui.


Ăn uống xong, bốn người có ý định rời khỏi đó sớm nhưng ở trước khách điếm lại xảy ra chuyện ồn ào, cản trở bọn họ.


Một thiếu phụ nom cũng đã ngoài 50, cơ thể ốm yếu gương mặt khắc khổ bị nam nhân cao to xô ngã, đầu va phải nền đất cứng khiến máu chảy không ngừng.


Bên cạnh thiếu phụ còn có một cô nương mềm yếu khốc rống lên, nam nhân cao to dây dưa kéo nàng đi, nàng nhất quyết không chịu: "Thả ta ra, ngươi làm bị thương mẫu thân ta, còn muốn ép ta cưới ngươi? Đừng có mơ."


Nam nhân thô kệch trừng lớn mắt, giọng nói ồ ồ thập phần lưu manh: "Con tiện nhân này, nhà các ngươi đã nhận sính lễ còn muốn bỏ trốn? Được lắm, lão tử hôm nay sẽ đánh chết hai mẹ con vô ơn nhà các người."


Nói xong, nam tử giáng xuống một bạt tay, trên làn da trắng nõn của nàng xuất hiện vệt máu đỏ tươi khiến người người nhìn vào thương xót.


Người dân xung quanh vây lấy ba người họ, nói nói chỉ chỉ bàn tán xôn xao.


Nam tử muốn tiếp tục giáng thêm một bạt tay, lúc này một trận gió đá văng tên đó, bạch y phiêu phiêu khí thế bức người đỡ lấy nữ tử.


Tên hán tử chật vật đứng dậy, điên tiết gào lên: "Là tên chó chết nào nhiều chuỵên?"


Sử Diệp từ bên trong đi ra, giọng nói đầy sát khí: "Chó chết là đang tự chỉ mình sao? Ỷ vào sức mạnh to lớn mà bắt nạt nữ tử yếu đuối, xem ra ngươi ngay cả chó chết cũng không xứng."


Hán tử nghiến răn muốn lao đến vật cho tên què này một cái, nhưng Quan Đông Hàn đã mặt đầy tử khí chắn lại.


Hán tử e dè lùi lại vì khí tức như ác ma đó, những người trước mặt hán tử còn có đem theo kiếm, đoán chừng là nhân sĩ võ lâm, hắn lại chỉ là tên đồ tể mổ heo một chút võ công cũng không có, nên sợ hãi bỏ chạy.


"Tiện nhân, nhớ đấy."


Nàng nức nở, mắt ngấn lệ nhìn Lâm Kỳ Hưng lại bị vẻ tuấn lãng của hắn làm cho đỏ mặt, nhưng vì cái đánh vừa rồi đã che đi xấu hổ thay nàng.


"Đa tạ đại hiệp."


Sử Diệp lúc này đã ngồi bên cạnh thiếu phụ bị ngất trên đất, y nhanh chóng bắt mạch cho bà ta sau đó dùng bột thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương.


Y dùng mảnh vải mềm trong hòm thuốc thấm rượu lau sạch xung quanh, miệng vết thương hở ra máu ứ động tại một chỗ, y cũng phải dùng vải thấm sạch qua.


Da mỏng trên trán ngoài bị rách còn khiến cho đầu tổn thương, ứ huyết bên trong não, như vậy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng nếu chỉ xử trí vết thương bên ngoài.


Nghĩ xong Sử Diệp mở hòm thuốc, dùng châm đâm vào chính giữa nơi bị va chạm mạnh, y xoay xoay cây kim được mấy vòng sau đó rút ra, rồi lấy một cây dày hơn cắm vào chỗ cũ xoay xoay.


Nữ nhân vì thấy có người đang cứu chữa cho mẹ mình, trong lòng yên ổn một chút, nàng quỳ xuống cạnh Sử Diệp, lo lắng hỏi: "Đại phu... Mẹ ta..."


"An toàn, chỉ cần uống thuốc đầy đủ để máu bầm tan hẳn." Sử Diệp rút cây châm bự kia ra, đắp thuốc bột lên đó rồi dùng vải trắng mỏng quấn quanh đầu.


Y cẩn thận dọn dẹp từng chút một, lúc này mới để ý dấu tay đỏ ửng trên má nữ tử kia.


Sử Diệp đáy mắt xẹt qua tia dận giữ, ra tay tàn độc như vậy với con gái nhà lành, nếu tên khốn đó dùng hơn một chút lực, có thể khiến nàng rụng mất vài cái răng rồi.


Sử Diệp ôn nhu đưa cho nàng thuốc mỡ: "Bôi lên mặt, sẽ hết đau."


Nữ tử cảm tạ cầm thật chặc lọ thuốc mà xem nó như bảo vật trân quý.


Qua một lúc lâu thì đám người nhiều chuyện cũng tản ra, bốn người bọn họ lên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi.


Ở cửa thành, hai phụ mẫu nọ đứng nhìn bóng dáng mã xa mất dạng.


" Đi rồi." Nữ tử xoa xoa má phải của mình, nụ cười nhàn nhạt treo trên môi.


Thiếu phụ bên cạnh sờ sờ mảnh vải trên đầu: "Cung chủ, có đúng thật người đó là truyền nhân của Sử gia? Nhưng y thuật không tồi, có thể nhận ra có máu bầm."


"Phải hay không còn phải xem cổ trùng ngươi hạ, y có giải được không... Vừa rồi thực sự ngươi phải chịu đau rồi.


" Vâng, chỉ như vậy bọn họ mới tin. Với lại chúng ta còn có tả hộ pháp tinh thông y thuật, nhất định sẽ không để ta chết."


Lúc này tên hán tử cúi người đi đến, quỳ xuống một bên: "Cung chủ..."


Nữ tử tặc lưỡi, mắng: "Long Tứ chết tiệt! Ngươi có cần nặng tay thế không?"


Long Tứ khóc ròng ôm chân nàng: "Cung chủ à, là người kêu ta đánh cho thật vào mà."


Nữ tữ hừ lạnh: "Nếu không phải Long Tam về nói lại chuyện của Sử gia, ta cũng sẽ không bày ra vở kịch nhảm nhí này để xác nhận thân phận của y. Còn ngươi đánh ta thật đau đó, tháng này trừ phân nửa tiền lương."


Thiếu phụ bên cạnh đắc y vô cùng: "Đáng đời tên thô kệch nhà ngươi."


Long Tứ lườm nàng: "Long Nhị, còn diễn cái gì? Sao ko lột cái mặt nạ xấu xí đó ra? Chẳng lẽ đó mới thực sự là bộ mặt thật của ngươi?"


Long Nhị ha hả cười, nàng vuốt một cái mặt nạ da người liền rơi xuống đất, thuật dịch dung của Long Nhị đã luyện đến mức chỉ cần một tấm da mỏng liền lừa được cả Lâm Kỳ Hưng.


" Hai ngươi bớt cãi lại, chúng ta cần phải theo dõi bọn họ, mau đuổi theo."


Long Tam cùng Long Nhị đồng loạt gật đầu, chỉ chớp mắt ba thân ảnh đã hoàn toàn mất dạng vào không trung.


Cùng thời điểm đó, trên xe ngựa rung lắc liên hồi, Sử Diệp bị cơn say xe vật cho cả người đều yểu xìu, ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có, y lại lần nữa để Quan Đông Hàn ôm mình, đầu tựa lên đùi hắn mà nằm.


Quan Đông Hàn vuốt vẻ tóc y: "Ca ca, sao huynh lại dễ say xe như vậy?"


Sử Diệp không mở mắt, giọng nói nhỏ nhỏ: "Mặc xác ta..."


"Đệ thực lo cho huynh mà, đường đi còn rất dài đệ sợ huynh chịu không nổi."


"Mặc... Xác...Ta... Ta chịu được."


"Nhưng mà..."


"Ta đã nói là mặc xác... Ọe"


Sử Diệp bụm miệng, ngăn không cho cơn buồn nôn chực trào ra, Quan Đông Hàn vuốt vuốt lưng y: "Được được được, đệ không quản... Huynh ngủ đi..."


Im lặng một lúc lâu, Quan Đông Hàn lại lên tiếng: "Aiz! Hai huynh muội các người quả giống nhau, đến cả Miên Miên tỷ cũng say xe."


Miên Miên bắn tia sét bằng mắt đến hắn: "Ngươi... Chuyên tâm mà lo cho Sử ca đi... Hừ!"


Nói xong nàng nhắm tịt mắt, tựa lưng lưng lên thành xe đánh một giấc.  Nàng quả nhiên cũng say xe, nhưng không đến mức như Sử Diệp.


Quan Đông Hàn tay vẫn vỗ vỗ nhẹ vai Sử Diệp, để cho y không thấy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play