Khi Lục Tranh ra ngoài khuôn viên hóng mát, Khải Triết đã có mặt ở đó một lúc lâu. Chẳng nói năng gì, hai người chỉ im lặng đi dọc con đường lát đá quanh núi.
- Lục Tranh, tôi nghe nói Lâm Hình Phong là dị năng giả quang hệ đỉnh cấp trung kì.
- Không sao, theo như những thông tin mà anh tôi tra ra thì khả năng lớn Lâm Hình Phong sẽ không tìm đến tôi gây phiền toái.
- Hôm trước tôi có nhờ người ta, xem được thông tin những người đến khu vực cấm, những người này hoàn toàn không có Lâm Hình Phong, mà bên ngoài chỗ của anh ta cũng không có côn trùng và động vật biến dị này nào chạy đến.
- Không phải là không chạy đến, căn bản chưa kịp chạy đến thì đã chết rồi. Có dị năng quang hệ, Lâm Hình Phong hoàn toàn có khả năng lợi dụng tia sáng để làm vũ khí, côn trùng và động vật biến dị chưa kịp tiếp cận thì đã bị anh ta xử đẹp, trong phạm vi mấy km không xuất hiện chúng cũng không lạ.
- Vậy nếu cậu và anh ta thi đấu dị năng với nhau thì nắm chắc mấy phần thắng?
- Nếu Lâm Hình Phong không che giấu dị năng nào nữa thì tôi nắm chắc mười phần.
- Nhưng Lâm Hình Phong đạt đỉnh cấp trung kì, so với cậu thì trên một bậc.
- Một trong số các dị năng của anh tôi có dị năng quang hệ cũng đạt đỉnh cấp trung kì, thắng được anh tôi thì chắc chắn thắng được Lâm Hình Phong.
Không biết phải nói gì nữa, hai người lại rơi vào trầm lặng, vẫn bước tiếp trên con đường.
Khải Triết càng là trầm lặng hơn. Hắn chắc Lục Hoành Lãng chỉ coi Lục Tranh như anh em, việc này nhìn sơ qua liền có thể thấy. Lục Hoành Lãng cũng không phải mạnh bình thường, dị năng của hắn ta đã đạt siêu việt từ rất lâu. Cái này không nói, quan trọng Lục Hoành Lãng là con hồ ly đã sống hơn sáu ngàn mà dị năng của hắn phỏng chừng cũng rất nhiều, thực lực không nhỏ tí nào.
Khải Triết quay qua hỏi Lục Tranh
- Cậu thấy giữa lão tổ tông của Khiết gia và Lục Hoành Lãng thì ai mạnh hơn?
- Bên lão tổ tông của Khiết gia mạnh hơn.
- Vì sao cậu cảm thấy như vậy?
Bình thường người đạt siêu việt cũng chỉ có thể sống đến nhiều lắm là hai ngàn năm. Mà Lục Hoành Lãng hay lão tổ tông của Khiết gia đều đã sống trên sáu ngàn năm, Khải Triết không cho rằng Lục Hoành Lãng sẽ kém hơn bên Khiết gia.
- Đơn giản là vì họ cùng sống một thời, đều trải qua ba thời đại trước, trong và sau mạt thế. Họ cũng từng đánh nhau rồi.
- Tôi thấy thông tin ghi rằng Lục Hoành Lãng sinh ra sau tân nguyên mà.
- Đó là vì sai sót trong quá chứng nhận, người ta ghi thiếu một con số nhưng anh tôi lười đi làm lại giấy tờ, vậy là thành ra như vậy.
- Nếu vậy hẳn kiến thức lịch sử của anh ta rộng là vì anh ta đã trải qua?
- Đúng vậy. Khải Triết, tôi hi vọng anh coi Lục Hoành Lãng như anh trai ruột của tôi.
- Vậy tại sao anh ấy và cậu trở thành anh em kết nghĩa?
- Cũng không biết, chỉ là cảm thấy đối phương tạo cho mình cảm giác như anh em trong nhà.
Lục Tranh chỉ có thể nói như vậy cho qua chuyện, còn chuyện Lục Hoành Lãng và cậu thì không biết có cơ hội để kể ra hay không. Cảm giác che che đậy đậy như thế này không hề tốt chút nào nhưng mặt ngoài Lục Tranh vẫn là vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Bên kia Khải Triết cũng im lặng, không biết nên thở phào nhẹ nhõm khi Lục Hoành Lãng và Lục Tranh thân như anh em hay nên cảm thấy cảm thấy ghen tỵ với việc chính mình không thể trở nên thân thiết với cậu nhanh như vậy.
Một lúc lâu sau hai người mới nói chuyện tiếp, giống như đoạn thời gian hai tháng hai người ở chung với nhau ở khu vực cấm, Khải Triết vừa đi vừa kể về một số chuyện trước đây của mình, Lục Tranh một bên vừa đi vừa nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại vài câu, khá hài hòa.
Lục Tranh bỗng nhiên nhớ lại một số chuyện trước đây khi mình đang là tang thi. Lúc đó cậu mất hết kí ức khi làm nhân loại ngay cả tên của mình cũng quên luôn, Lục Hoành Lãng là tang thi vương vừa nhìn thấy cậu liền nhận cậu là em trai, bắt gọi hắn ta là anh. Kể cũng lạ, bao nhiêu năm như vậy mà Lục Hoành Lãng không hề nhớ đến chuyện nói cho cậu biết tên của hắn ta, lạ hết sức.
Lục Tranh phải thừa nhận Lục Hoành Lãng biết rất nhiều thứ vì hắn ta giữ được toàn bộ kí ức trước mạt thế. Hắn ta còn nói trước đây hắn là học sinh đa tài, đứng đầu trên bảng xếp loại học lực từ tiểu học đến khi nhận bằng cử nhân (bằng đại học) lẫn bảng xếp hạng mỹ nam. Vấn đề học lực thì hơi khó tin nhưng đứng đầu trong bảng xếp hạng mỹ nam thì Lục Tranh tin tưởng tuyệt đối không ai có thể đẹp và có mị lực hơn hắn ta.
Về sau hắn ta muốn chứng tỏ hắn ta có học lực rất tốt bằng cách tự mình tạo bom hóa học. Cậu không biết là đó bom gì nhưng nhìn nó không khác gì nước cống, chỉ là sau thử nghiệm mà một giọt có thể thổi bay một nhóm người. Lục Tranh vẫn không quá tin tưởng về học lực của Lục Hoành Lãng mà thay vào đó, cậu tin tưởng khả năng hắn ta vốn là phần tử khủng bố hơn nhiều.
Lục Tranh ngày ấy không biết Lục Hoành Lãng tên gì, bởi vì hằng ngày hắn ta yêu cầu cậu gọi hắn ta là anh, xưng em. Hắn ta nói có xưng hô đó vì hai người là anh em, tuổi của hắn lớn hơn cậu.
Lục Hoành Lãng gọi cậu là Lục Tranh, hoàn toàn vì đó là tên của cậu, vậy mà lúc ấy cậu không hề biết, cho rằng cái tên đó vì đặt bừa một cái tên cho dễ gọi mà thôi. Mệt cậu lúc ấy còn cho rằng mình thông minh hơn đồng bọn của mình nên mới được tang thi vương mang kè kè bên người, đặt tên, cho tinh hạch này nọ.
Nghe Khải Triết kể chuyện, Lục Tranh lần nào lần nấy đều muốn kể cho hắn nghe về cuộc sống trước đây của mình nhưng bằng lý trí, cậu lại thôi ý định này. Lục Tranh không nhớ được chuyện trước đây của nguyên chủ nhưng có nhớ ra, có lẽ Lục Tranh vẫn không muốn chọn nó để kể, bởi vì đó không phải cậu, đối với những ký ức đó không phải là của bản thân, cậu không hề có cảm xúc với nó. Cho đến bây giờ có thể thấy, Lục Tranh vẫn chưa bao giờ cố nhớ lại chuyện trước đây của thân thể này bao giờ.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !