Bàng Mục-tiền nhiệm huyện lệnh huyện Bình An đến nay đã có gần mười tháng tại chức, điều tra và giải quyết qua không ít án kiện, từ việc đao to búa lớn cho đến chuyện lông gà vỏ tỏi, xa thì có đại án Triệu Lương thần tiên phấn, đằng sau nó là nạn mua quan bán tước ảnh hưởng đến phần lớn văn nhân cùng quan to hiển quý trong phạm vi cả nước, nhưng cũng không bằng đại án lần này, Tiết gia trang tế người sống cho Hà Thần hàng trăm năm nay.

Đặc biệt thánh nhân còn sợ có cùng loại cá lọt lưới, đơn giản hạ một đạo thánh chỉ, lệnh khâm sai tâm phúc lao tới các nơi, một lần nữa tiến hành tổng điều tra đăng ký dân cư, cũng điều tra rõ nguồn thu nhập cùng cách sống của dân cư các nơi…

Đế vương tuổi trẻ, cả người có không ít tinh lực cùng nhiệt tình, hết sức chăm chú muốn cải cách về mọi mặt kinh tế-chính trị-văn hóa để tạo nên một đất nước đầy sức sống.

Bàng Mục một mặt cùng khâm sai giao thiệp, một mặt lại muốn đối ứng thánh nhân thi thoảng mang thư khẩn cấp tám trăm dặm kịch liệt lại đây, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm hắn, khiến hắn vội túi bụi. Hắn tuy thuần thục mà xem nhẹ những lời nói tưởng niệm đó, nhưng tổng cảm thấy lần này…… chuyện thăng quan là chạy không được.

Thật là làm người ta đau đầu.

Việc này liên lụy đến đông đảo mọi người, muốn hoàn thành hết mọi việc lại lâu, Bàng Mục không thể không trước đem nhân mã, tạp dịch trong Bình An huyện nha đến Đô Xương phủ nha, xen kẽ cùng giao tiếp cùng tân nhiệm Bình An huyện lệnh, lại lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh cho chính mình.

Tân nhiệm Bình An huyện lệnh Trương Thanh là người thành thật, hắn là người không biết tiến lùi, cho nên sau khi khảo trung tiến sĩ ước chừng ở trong kinh chịu khổ tám năm.

Hắn sau khi chịu đựng cảnh chiến tranh tàn khốc, tâm liền chết theo lão hoàng đế, vốn tưởng rằng cuộc đời này chỉ có thể làm bạn cùng tàng thư kho, tân đế thế nhưng nhìn trúng hắn trầm ổn kiên định lại có trách nhiệm, một phần thánh chỉ được ban ra, cuối cùng khiến một người không có gì trong tay trở thành nhân vật có thực quyền.

Tuy rằng chỉ là quan thất phẩm, nhưng rốt cuộc là cha mẹ một phương, mọi việc đều do chính mình làm chủ, so với cuộc sống nhìn mặt người khác mà sống ở kinh thành thì sống ở đây thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần, đã sống được 46 năm qua đi giờ Trương Thanh thực sự thấy đủ.

Đối với người thành thật, Bàng Mục vẫn là rất chiếu cố, tranh thủ lúc rảnh rỗi nói với hắn tình huống khái quát của Bình An huyện nha, còn cố ý gọi Hàn Lão Tam tới, chỉ vào Trương Thanh: “Từ nay về sau, đây là tân tri huyện của các ngươi, ngươi không được lười biếng, ngày sau cũng hảo sinh phụ tá.”

Mấy ngày nay Hàn Lão Tam cũng lo sợ bất an, nghĩ thầm thật vất vả mới khiến Bàng đại nhân này để ý, ai có thể nghĩ đến hoàng đế lão nhân đui mù như vậy, thế nhưng trực tiếp thay đổi cấp trên!

Hiện giờ có lời này của Bàng đại nhân, sự lo lắng này xem như quay lại trong bụng.

Hàn Lão Tam cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống dập đầu mấy cái, “Đại nhân yên tâm, ngày sau Trương đại nhân chỉ đông, tiểu nhân tuyệt không đánh tây! Bảo đảm khi ở cùng ngài cùng một hình dáng!”

Trương Thanh vốn dĩ định xếp hắn vào loại người cần phải lo lắng để dưới tầm mắt, nghe hắn nói vậy thậm chí thấy cảm kích.

Ai cũng đều biết hắn khi tới chỉ có một huyện lệnh, một con lừa, hai chiếc xe ngựa mang theo cả nhà bảy người, đừng nói tâm phúc, ngay cả gã sai vặt cũng không có một người!

Hiện tại thấy Bàng Mục đem toàn bộ nhân thủ "hắc đạo" đã được bồi dưỡng cho chính mình sai sử, truyện trên dưới nha môn cũng nói rõ một lần nữa, Trương Thanh có chút ngượng ngùng, vái chào tới mặt đất.

“Hạ quan, hạ quan nhất định sẽ làm tốt mọi việc, tuyệt không làm tổn hại đến uy danh của đại nhân.”

Lúc trước Bình An huyện nha có quang cảnh gì, Trương Thanh cũng đã nghe thấy, đó là trộm cướp hoành hành! Định Quốc Công lại đây không đến một năm, thành thạo diệt phỉ không nói, lại diệt trừ rất nhiều khối u ác tính được che giấu, hiện giờ qua thời điểm khó khăn không lâu, chính mình đến thay vị trí, thấy thế nào cũng đều là chiếm tiện nghi.

Người ta để lại cơ sở tốt như vậy, nếu chính mình lại làm không tốt, thật không bằng từ quan về quê trồng trọt.

Bàng Mục cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đều là vì nước, ngươi không cần phải áy náy, ta đã có nơi cần đi rồi. Đúng rồi, thuận tiện còn muốn ngươi làm quen với vài người……”

Những chuyện cơ bản tự nhiên không cần phải nói, nhưng người ở Bình An huyện nha đều có tính tình, hiện giờ Bàng Mục phải đi, trước tiên phải hỏi ý tứ mọi người, nếu là tình huống cho phép, liền cũng đi theo, chỗ hổng người làm hắn đều có thể bổ khuyết.

Bàng Mục coi trọng nhất là Lưu bộ đầu cùng Lâm Bình, hai người tuổi đều đã lớn, cha mẹ cùng bảy cô tám dì cả đều ở chung một nhà, không tiện hoạt động, cũng chỉ có thể lưu lại, vừa đúng lúc giúp một tay vị huyện lệnh tuổi già mà không có kinh nghiệm gì này.

Nhưng thật ra Lâm Bình, qua năm nay cũng mới mười chín, trong nhà lại không ngừng muốn hắn sinh một nhi tử, đều ước gì tiểu tử này đi theo quý nhân ra ngoài để biết thêm kiến thức. Biết được Bàng Mục cố ý dìu dắt, người Lâm gia không nói hai lời, ở từ đường thắp hương, hoan thiên hỉ địa nói cho tổ tông, suốt đêm thu thập hành lý đem người đóng gói đưa lại đây.

Lúc ấy Yến Kiêu mang theo A Miêu cùng Hạnh Hoa thu thập đồ vật, ra cửa gặp phải Lâm Bình mặt đỏ bừng còn lắp bắp kinh hãi, ai không biết còn cho rằng hắn bị người nhà vứt bỏ……

Quách Ngỗ Tác là sinh ra lớn lên ở huyện Bình An, nhưng hắn rốt cuộc là kẻ si mê kỹ thuật, luyến tiếc việc cùng Yến Kiêu giao lưu học tập đồng thời tạo thêm cơ hội tiến bộ cho chính mình, cho nên chính thức xin phép Bàng Mục cho mình đi theo, lão cha lão nương hắn cũng cùng nhau đến, quyết định nhờ cậy mọi người cùng nhau đi đến chân trời góc biển.

Nha môn tri phủ ước chừng có bốn dãy nhà, quanh mỗi dãy nhà đều có một cái sân rộng rãi, mọi người bắt đầu phân chỗ ở.

Hiện giờ mẫu tử ba người Đổng phu nhân cũng không cần ở bên ngoài, chỉ lo chọn một cái sân để đợi, mỗi ngày đều có thể một nhà đoàn viên, cũng là mỹ sự.

Nhạc phu nhân chính mình ở một viện, dựa gần viện của Yến Kiêu cùng Bạch Ninh, quay đầu lại Bạch Ninh sắp đi rồi, Yến Kiêu cũng là đơn độc.

Mọi người dọn dẹp đồ đạc hết một ngày, Yến Kiêu làm sủi cảo nhân tể thái, nướng thêm một con heo sữa, da lợn bên ngoài bóng loáng phết thêm lớp mật ong vàng sượm trông vô cùng ngon mắt, sau khoảng thời gian bận rộn làm việc, giờ là thời điểm mọi người cùng nhau sinh hoạt ăn uống.

Cây tể thái

Ban đầu nàng định làm món cá để bổ não, nhưng vừa mới trải qua án hương cá Đô Xương hà kia, hiện giờ mọi người đối với thủy sản trong con sông lớn kia có bóng ma tâm lý, trong khoảng thời gian ngắn phỏng chừng là sẽ không chạm vào.

Trước mắt đã đến hạ chí, ngẫu nhiên cây tể thái cũng đều già rồi, cái này vẫn là Triệu thẩm cấp cho. Nàng trước đó vài ngày hái được rất nhiều sauu đó phơi khô, biết được mọi người phải đi, liền đem tất cả các loại rau đã được chọn tốt lại sạch sẽ bỏ đầy vào một cái bao lớn.

Triệu thẩm toàn gia già trẻ mấy thế hệ người đều ở Bình An huyện, hiện giờ đã là tuổi này, ở đâu thì cũng chỉ làm một đầu bếp nữ bình thường, cũng không cố ý cùng lại đây.

Nhưng thật ra tiểu nha đầu A Miêu này có chút ngoài dự đoán của mọi người, sau một chuyến về nhà sáng sớm ngày hôm sau đã tới rồi, chỉ nói muốn đem chính mình bán cho Yến Kiêu.

Yến Kiêu lúc ấy liền hoảng sợ, “Ngươi nếu muốn tay làm hàm nhai, ta tiếp tục mướn ngươi là được, tội gì nói lời này?”

A Miêu nhấp nhấp miệng, hốc mắt liền một đỏ, thanh âm sầu muộn nói: “Người trong nhà chuẩn bị tìm nhà chồng cho ta.”

Yến Kiêu quả thực muốn nhảy lên, thất thanh nói: “Ngươi mới có mấy tuổi!”

Nếu là ở xã hội hiện đại, đây mới chỉ là học sinh tiểu học đấy!

“Ta không muốn lấy chồng, bọn họ cũng không thiếu một người như ta,” A Miêu khóc nức nở nói, hung hăng lau đôi mắt, “Ta muốn đi theo cô nương!”

Yến Kiêu dùng sức gật đầu, đem tiểu cô nương kéo ở trong ngực vuốt ve, “Được, đi theo ta! Chẳng lẽ bọn họ còn dám chạy đến nha môn cướp người?”

A Miêu oa một tiếng liền khóc ra, một bên khóc một bên ủy khuất nói: “Ban đầu ta không gặp cô nương thì cũng thôi, cả đời cũng chỉ biết nghe lời người nhà, ngốc nghếch đính hôn rồi lấy chồng, cả đời liền mơ màng hồ đồ mà sống! Nhưng hôm nay, ta không muốn vậy!”

Nàng đi theo cô nương học thức chữ, đủ loại kiến thức, giống như lỗ mãng hấp tấp đâm tiến một đoàn tự do trong không khí, thể xác và tinh thần vì vậy mà rung lên, cả người đều linh hoạt hơn.

Cũng không phải nữ tử thiên hạ đều có cách sống như vậy, cho nên cũng thật hiếm lạ.

Sau lại thấy Bạch cô nương, minh diễm nhiệt liệt giống như một ngọn lửa cháy hừng hực, nàng càng thêm tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài.

Nàng biết chính mình có lẽ không được như hai vị cô nương, nhưng nếu như chỉ được sống một đời, sao không thể tùy hứng một lần?

Nàng muốn được đọc sách, muốn học bản lĩnh, thậm chí muốn ra ngoài sống như một bá tánh bình thường trong kinh thành…

Yến Kiêu nhìn tiểu cô nương khuôn mặt còn mang nét trẻ con, nghiêm túc nói: “Về sau, ngươi đi theo ta. Liêu tiên sinh dạy học sinh, ta cũng muốn dạy ngươi.”

Ai ngờ A Miêu vừa nghe, trực tiếp ngồi thẳng, thanh âm phát run hai mắt sáng lên hỏi: “Cô nương, ngài nguyện ý dạy ta?”

Yến Kiêu sờ sờ cái đầu xù xì của nàng, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Ta đã cân nhắc, ngươi nếu muốn lưu lại lâu dài, chỉ làm nha đầu tạp dịch thì không được, nhưng nếu là bái sư thì rất có thể.”

Đây là thời đại thầy trò thân thiết, gắn bó như trời với đất, một khi đứng đắn bái sư, quan hệ có thể so với thân nhân, vô cùng bền chắc. Hôn nhân đại sự, quyền sinh sát, sư phụ và cha mẹ có thể cùng nhau quyết định, thậm chí có lúc nào đó còn có quyền ưu tiên hơn cha mẹ.

Mà Yến Kiêu lại là người nha môn, cho dù cha mẹ A Miêu ăn gan hùm mật gấu, đối với tiểu nha đầu ngày sau cũng không dám lắm miệng.

“Ta bái sư ta bái sư!” A Miêu gật đầu như gà mổ thóc, hận không thể hiện tại liền quỳ xuống dập đầu.

“Ngươi đừng vội, đây chính là chuyện cả đời này, ngươi hảo suy ngẫm kỹ lại.” Yến Kiêu một phen giữ chặt nàng, nghiêm mặt nói, “Hiện giờ ta có thể dạy ngươi có hai thứ, một thứ là trù nghệ, thứ còn lại là nghiệm thi, hai thứ này mặc kệ ngươi học cái gì, ngày sau tốt xấu gì cũng kiếm được chén cơm ăn. Nhưng thường ngày ta bận việc ngươi cũng nhìn thấy, muốn học cái gì, chính ngươi nghĩ kỹ, ta không bức ngươi.”

Dân dĩ thực vi thiên*, chỉ cần có người, chỗ nào không ăn cơm? Phàm là có thể học ra một tay hảo trù nghệ, đi đến chỗ nào cũng không đói chết thì không nói, ngày sau cô nương gia tìm nhà chồng, cũng coi như có ưu thế.

*:bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng

Nhưng ngỗ tác liền bất đồng, Bàng Mục trực tiếp mướn nữ ngỗ tác rốt cuộc giống như lấy thiếu bù thiếu, hơn nữa chung quy bị người kiêng kị, một khi A Miêu vào nha môn làm việc, ngày sau tiền đồ như thế nào, Yến Kiêu thật đúng là không dám bảo đảm.

Ở trước mặt hiện thực, lý tưởng thường không giữ nổi.

Yến Kiêu cảm thấy chính mình nói đủ minh bạch, cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là an tĩnh chờ đáp án.

Trong phòng tĩnh lặng đến dọa người, cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm hô hấp của hai nữ tử một lớn một nhỏ.

Trong cuộc đời, lần đầu tiên phải quyết định một việc trọng đại, A Miêu suy nghĩ nửa ngày, ở nàng trước mặt quỳ xuống, vững chắc dập đầu ba cái, trên trán hơi hơi phiếm hồng nghiêm túc nói: “Sư phụ, ngày sau ta muốn đi theo ngài học nghiệm thi!”

Động tác uống nước của Yến Kiêu dừng tại chỗ, có chút khó tin hỏi: “Ngươi quyết định?”

“Đúng vậy!” A Miêu thanh thúy nói, trên mặt còn mang theo nét trẻ con, không một chút do dự, “Ta đi theo cô nương, cũng không vì miếng ăn, mà là ta muốn trở thành một người có thể tự lập, làm một người hữu dụng!”

Yến Kiêu đối diện với nàng yên lặng hồi lâu, rốt cuộc thở hắt ra, duỗi tay kéo nàng lên, “Hảo hài tử.” . ngôn tình tổng tài

Nàng một thân sở học, chung quy không muốn nó bị chôn vùi.

Yến Kiêu không phải người có tính tình nhỏ mọn, nếu quyết định, ngày mọi người trong nha môn chứng kiến nàng thu đồ đệ, nàng sẽ bày tiệc rượu chiêu đãi.

Mọi người biết được ngọn nguồn, đã cảm khái A Miêu thân thế đáng thương, lại thấy may mắn vì nàng gặp được Yến Kiêu, từ đây viết lại cả đời, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng đều tặng lễ vật.

Nhạc phu nhân vỗ tay tán dương: “Ta ban đầu thấy tiểu nha đầu A Miêu này kiên định cần cù, làm người lại cơ linh, chưa từng nghĩ còn có như vậy duyên phận.”

Nói xong, lại vẫy tay kêu A Miêu lại đây, “Sư phụ ngươi là người khó có được, ngày sau ngươi cần chăm chỉ học hành, không chỉ riêng học bản lĩnh, càng muốn ngươi học cách làm người xử thế, chớ có cô phụ nàng một phen dụng tâm lương khổ*.”

*: Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết

A Miêu gật đầu, cao hứng mà cười không ngừng, cười rồi lại khóc.

Yến Kiêu thương tiếc nhéo nhéo khuôn mặt nàng, lại hỏi Lâm Bình việc nàng ủy thác hắn đi tìm hiểu tình huống trong nhà đồng tri như thế nào rồi.

“Cô nương nguyện ý thu đồ đệ, bọn họ còn có thể nói cái gì!” Lâm Bình trong nhà dư dả, chúng huynh đệ đối tiểu muội cũng thập phần yêu thương, thực không thể lý giải loại việc bán khuê nữ đổi bạc này, lập tức khinh thường nói, “Cha nàng nói muốn tới thỉnh an cô nương, ta không gọi bọn họ tới.”

A Miêu tức giận nhéo nắm tay, “Ta mới không cần bọn họ tới!”

Yến Kiêu cười vỗ vỗ nàng đầu, “Ngoan, ngày sau sư phụ thương ngươi.”

Tiệc rượu bái sư tan, Yến Kiêu bố trí công khóa cho A Miêu: Mỗi ngày đọc sách luyện chữ một canh giờ, buổi chiều học tập bằng tài liệu do tự mình soạn ra, ngẫu nhiên gặp được trường hợp thích hợp, cũng sẽ cho phép nàng đi theo ra ngoài học tập...

Quách Ngỗ Tác nghe xong, mơ hồ toát ra thần sắc hâm mộ: Lúc hắn đi học, sư phụ nhưng không để bụng như vậy.

Thẳng đến ngày hết tạm giữ chức vụ tri phủ Đô Xương, Bàng Mục cuối cùng được lệnh: Thăng nhiệm tri phủ Tuấn Ninh phủ.

Tiếp chỉ xong, Tề Viễn cuối cùng lộ ra bộ dáng cười cợt, trêu chọc nói: “Thánh nhân rốt cuộc luyến tiếc đại nhân, đây là càng đi càng trở về.”

Bên cạnh, Bạch Ninh lại thuần thục mà giải thích cho Yến Kiêu: “Tuấn Ninh phủ ở phía tây bắc của Đô Xương phủ, cách một phủ trung gian, nếu từ chỗ đó ra roi thúc ngựa đi kinh thành, cũng chỉ mất trên dưới 10 ngày thôi.”

Yến Kiêu thoáng giật mình, “Thật đúng là gần.”

Đồ Khánh nghiêm túc hơn chút, ngửa mặt suy nghĩ nửa ngày, thần sắc cổ quái nói: “Nếu ta nhớ không lầm, bá tánh Tuấn Ninh phủ rất có tinh thần thượng võ.”

Thượng võ?

Lại nghe Đồ Khánh tiếp tục bổ sung: “Nghe nói chỗ đó không ít quan phụ mẫu, đều bị đánh qua……”

Mọi người trầm mặc một lát, sau đó đồng thời quay đầu, đem Bàng Mục từ trên xuống dưới đánh giá một phen

Ầy, nhưng thật ra là an bài rất tốt!

Bàng Mục đột nhiên nhe răng cười, lộ ra hai hàm răng trắng như bạch sâm, đem nắm tay niết mạnh kêu vang, thanh âm có chút ghê rợn nói: “Nói vậy, bản quan cũng có hồi lâu không hoạt động gân cốt…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play