Ngày mai chính là trung thu, đám người Bàng Mục làm quan viên địa phương muốn cùng chung vui với dân chúng, tính chất xã giao lớn hơn ăn tết, cho nên mọi người đều nắm chặt lấy niềm vui trong ngày đầu tiên này.

Nhưng hôm nay mọi người đã ăn một vòng bánh trung thu rồi vẫn không thấy phu thê hai người Đồ Khánh cùng Bạch Ninh, có chút kỳ quái, lão thái thái sai người đi hỏi, kết quả gã sai vặt không bao lâu đi cùng Đồ Khánh và Bạch Ninh đang khoan thai trở về.

Hai người này xưa nay đều là người tiêu sái, sau khi vào cửa cũng không hàm hồ, trực tiếp ném ra một tin tức tốt: Bạch Ninh có thai.

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui mừng khôn xiết, lần lượt đứng dậy chúc mừng.

Đồ Khánh vẫn luôn là cậu ấm khắc chế khiêm tốn, giờ phút này cũng vui vẻ không khép miệng được, chắp tay đáp lễ lại mọi người, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy kiêu ngạo cùng đắc ý của người sắp làm cha, “Đa tạ đa tạ, cùng vui cùng vui.”

Thành thân chưa đến một năm đã có tin hỉ, mặc kệ là từ góc độ nối dõi tông đường hay là góc độ nam nhân đơn thuần, đều là một chuyện tốt đáng để ăn mừng.

Sau khi làn sóng chúc mừng đầu tiên kết thúc, Tề Viễn cùng Bàng Mục có chút chua lên (ghen tị), dần dần bộc lộ bản chất của bằng hữu xấu, “Ngươi khoe khoang cái gì, hài tử cũng không phải ngươi sinh!”

Đồ đại nhân giờ phút này là người gặp việc vui, tâm tình sảng khoái, lười quan tâm đến mấy con quỷ so đo, nhẹ nhàng cười ha hả vài tiếng, trong tiếng cười lộ ra sự coi khinh cùng khinh thường của người từng trải.

Bàng Mục cũng thôi, dù gì cũng đã đính hôn, còn sợ sau này không có nhãi con? Duy một mình Tề Viễn bị chọc tức oa oa kêu to, xắn tay áo nhất định kéo hắn đòi so chiêu, dẫn đến vô số người đi xem, Diễn Võ Trường tức khắc vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi rung trời.

Bên kia, một đám người vây quanh Bạch Ninh, nhìn cái bụng vẫn phẳng lì của nàng, mồm năm miệng mười hỏi không ngừng, cực kỳ tò mò.

Tiểu cô nương Liêu Hành nhấp nháy đôi mắt tròn xoe, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, “Bên trong có giấu tiểu oa nhi sao?”

Bạch Ninh duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, “Đúng vậy, không chừng là một tiểu nữ oa xinh đẹp như Hành nhi.”

Tiểu cô nương cười khanh khách không ngừng, “Ta là tỷ tỷ, ta có đồ chơi, đồ ăn ngon sẽ đưa cho nàng.”

Nàng còn chưa từng làm tỷ tỷ.

Liêu Hành bẻ đầu ngón tay đếm vốn riêng của mình, bỗng nhiên có chút gấp không chờ nổi, “Muội muội khi nào ra?”

Hứa Thiến cười véo nàng, “Nếu là đệ đệ thì sao?”

Tiểu cô nương sửng sốt, bỗng nhiên thở dài, còn phi thường rộng lượng nói: “Ai, vậy cũng được, đệ đệ cũng tốt.”

Vậy những đồ trang sức xinh đẹp của nàng không cần sử dụng đến nha.

Mọi người đều cười.

Bạch Ninh cũng cười theo, hỏi lão thái thái cùng Đổng phu nhân rất nhiều vấn đề, hiếm khi thấy nàng có chút hoảng loạn.

Đầu năm nay, nữ nhân sinh hài tử nguy hiểm rất lớn, nàng lại mang thai lần đầu, bên người lại không có trưởng bối Bạch gia cùng Đồ gia, tuy cao hứng rất nhiều cũng khó tránh khỏi lo lắng sợ hãi. May mà Nhạc phu nhân cùng Đổng phu nhân đều đã từng sinh con, nên hiểu rõ tâm tình này, nhẹ giọng an ủi, nói rất nhiều kinh nghiệm thực dụng cùng những việc cần chú ý, Bạch Ninh ban đầu có chút thấp thỏm cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Cha mẹ các ngươi nếu biết, không biết cao hứng thành cái dạng gì,” lão thái thái kéo tay nàng cười nói, “Viết thư chưa?”

“Nhã Âm sao nhịn được?” Bạch Ninh nhấp miệng cười nói, “Sáng sớm đã viết.”

May mà lúc này cửa thành chưa đóng, bằng không nếu không đưa được thư, chỉ sợ Đồ Khánh kích động đến mức cả đêm không ngủ được.

Đổng phu nhân ở trong lòng thay nàng tính, cười nói: “Ngươi mang thai được hai tháng, có lẽ tháng hai năm sau sẽ sinh, vừa vặn trời lạnh tốt để ở cữ.”

Bạch Ninh nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt áy náy nói với Yến Kiêu: “Thật xin lỗi, nếu như vậy, có lẽ ta không thể tận mắt nhìn ngươi xuất giá.”

Hôn kỳ của Yến Kiêu và Bàng Mục định ở tháng hai năm sau, cho dù lúc đó nàng sắp sinh hay mới vừa sinh, đều không thích hợp đến nơi náo nhiệt gần như hỗn loạn như vậy.

“Đây là chuyện tốt, có cái gì mà làm thất vọng với rất xin lỗi?” Yến Kiêu bật cười, “Đều ở kinh thành, muốn nhìn là có thể gặp, hà tất so đo nhất thời?”

Bạch Hi đi lên phía trước, bưng trà đổ nước cho tỷ tỷ nhà mình, vuốt đầu vui vẻ nói, “Ta sắp làm cữu cữu? Tỷ, ngươi yên tâm, về sau ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt!”

Tâm ý tuy tốt, đáng tiếc lời này nói ra từ miệng hắn, thật sự không có chút sức thuyết phục.

Mọi người đều cười thành tiếng, Bạch Ninh tức giận lấy tay ấn đầu hắn, không chút lưu tình, “Ngươi, muốn dạy người khác? Vậy nói đi, cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú, ngươi có thể dạy cái nào?”

Bạch Hi há miệng ngây ngốc nửa ngày, ngơ ngác nói: “Cái kia, ta dạy hắn tập võ không được sao?”

Yến Kiêu thuận thế nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu ngươi, có ai không có võ nghệ cao hơn ngươi?”

Bạch Hi hét lên một tiếng, đột nhiên quay đầu chạy đến chỗ Liêu Vô Hà bên kia, vừa chạy vừa la lớn: “Tiên sinh, tiên sinh ngài dạy ta đi, ta muốn khảo trạng nguyên!”

Mọi người đều phát ra một trận cười vang thiện ý.

Người không biết không sợ, Trạng Nguyên sao có thể dễ dàng chiếm được như vậy? Nhưng khó thấy được có lúc hắn nhiệt tình, động cơ đã không còn quan trọng, liền cứ như vậy đi.

Nhiều người náo nhiệt, buổi tối ăn lẩu đi.

Trừ bỏ các loại rau xanh, thịt ngày thường hay thấy, Yến Kiêu còn chế biến một set (bản convert là “một bộ”) viên thả lẩu: Trước tiên làm rất nhiều nấm viên, thịt gà viên, thịt heo viên, thậm chí còn ngoài ý muốn mua được thịt bò ngày thường hiếm thấy, tự tay làm thành bò viên. Đương nhiên, việc băm thịt dùng đến tay chủ yếu giao cho Bàng Mục, sau đó Bàng Mục thuần thục giao lại cho Tề Viễn, không có thù lao.

Vì đã quen đi theo thúc phụ đánh cá nhiều lần, trước khi về nhà ăn tết trung thu, Lâm Bình quen cửa quen nẻo bắt tôm sông, cua đồng, cá phì (béo) lại đây giúp họ, một văn tiền cũng không muốn lấy, lòng bàn chân như bôi dầu nhanh chóng chạy đi.

Yến Kiêu nhìn từ phía sau cười không ngừng, thầm nghĩ hòa thượng chạy được miếu đứng yên, có bản lĩnh đừng trở lại làm việc.

Lúc này tôm cua béo phì, cái trước bị Yến Kiêu làm thành tôm hấp, cái sau hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người, làm tương bạo cua, lúc xào mùi hương bay khắp bốn phía, mọi người như ng vỡ tổ chen lấn đứng ở cửa phòng bếp ngửi mùi.

Về phần cá, được rửa sạch, lọc xương cắt thành từng miếng, lăn qua trứng, đợi nước lẩu sôi, dùng chiếc đũa kẹp lấy, nhúng lên nhúng xuống vài lần, vô cùng mềm mịn.

Vương công công đi đường dài mệt nhọc, nghỉ tạm một lúc mới lại đây, nghe nói Bạch Ninh có thai, không thiếu lại chúc mừng một hồi.

Sau đó lại thỉnh đám người Phùng đại phu đến, mười mấy người ngồi quanh bên bàn tròn lớn, chén qua chén lại thật náo nhiệt, ồn ào khắp bốn phương.

Trong viện có mấy cây hoa quế mấy chục năm tuổi, hương thơm phảng phất trong gió đêm mát rượi, trăng tròn e thẹn che mặt sau ngọn cây đi ra, côn trùng kêu vang trong bụi cỏ, dưới ánh trăng tròn phụ xướng lẫn nhau, thật là một khung cảnh thanh bình và tao nhã.

Mọi người đều đang tinh thần phấn chấn, đôi mắt cố chống lại cơn buồn ngủ, mượn ánh trăng vui vẻ cùng nhau, thỉnh thoảng hàn huyên những truyền thuyết ít ai biết đến, cuối cùng uống mấy hớp nước thạch lựu ướp lạnh mới mẻ, chua ngọt ngon miệng, trong bụng chỉ cảm thấy sảng khoái, lúc này mới xiêu xiêu vẹo vẹo trở về phòng mình nghỉ ngơi, tất cả đều có một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, quan viên các tầng đều chen chúc đến bái kiến, thân phận Yến Kiêu năm nay bất đồng, chính là “quan viên Hình Bộ điều tạm”, còn có thể trực tiếp diện thánh, nhìn từ bên ngoài thậm chí càng cao quý hơn so với Tri phủ đại nhân Bàng Mục…… Hôn phu thê hai người nghênh đón tiễn đi, bận rộn không cần phải nói, đợi đến tiệc tối, rốt cuộc không chịu nổi, lấy cớ thay quần áo ngang nhiên trốn khỏi yến hội.

Văn có Liêu Vô Hà, võ có Đồ Khánh, huống chi còn có một vị Vương công công ở trong cung tọa trấn, cho dù là ai cũng không dám nháo chuyện xấu, cho nên hai vị vai chính vô cùng không có cảm giác tội lỗi.

Tuấn Ninh phủ là một trong số phủ thành phồn hoa nhất ở Đại Lộc Triều, các bá tánh tập võ thành phong trào, tính tình hào sảng, ngày lễ ngày tết thích làm chút vũ sư (múa lân), luận võ, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hai tuyến đường chính có thêm một hàng cọc cao, mấy con cẩm tú sư tử lộn ngược chạy xuôi, vô cùng khéo léo và hoạt bát, ngẫu nhiên có một con sư tử dẫn đầu được nâng lên, Yến Kiêu liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Tống Lượng.

Không ngoài ý muốn, hắn thông qua khảo hạch cuối tháng 7, hiện giờ đã chính thức bắt đầu ăn cơm nha môn cơm, nhưng gần đây Yến Kiêu không có việc gì cần chạy ra ngoài, cho nên Bàng Mục để hắn đi theo người khác học hỏi.

Cách địa điểm múa lân một trăm mười thước là võ đài, chín đại võ quán đưa ra một phần tặng thưởng của mình, tổng cộng có không dưới ba năm trăm võ quán, những hảo hán bên ngoài thành từ mấy hôm trước cũng đã đến đây, đều mong có thể đánh bại đối thủ, thuận lợi lấy về một tòa kim sơn (núi vàng).

Yến Kiêu cùng Bàng Mục đều thay thành thường phục, cũng học các bá tánh trên đường đeo mặt nạ, giống đôi phu thê bình thường, cho nên không có ai nhận ra.

Hai người nắm tay nhau đứng ở dưới đài nhìn trong chốc lát, Bàng Mục còn hứng thú bừng bừng bình luận một phen, lời ít ý nhiều, thập phần sâu sắc, đều đoán chính xác đoán đi hướng và kết quả cuối cùng, thu hút rất nhiều người xung quanh đều dựng lên lỗ tai lên nghe, hắn nói thêm mấy câu rồi không nói nữa, làm cho trong lòng mọi người như bị mèo cào.

Yến Kiêu cười hắn, Bàng Mục đĩnh đạc nói: “Ta nói cho nàng nghe, ai để ý đến bọn họ?”

Yến Kiêu đập hắn một cái, muốn nói vài lời, đã thấy Dương Vượng mồ hôi đầm đìa mang theo mấy binh lính tuần phố khắp nơi, xem có người đánh nhau ẩu đả, thừa dịp đục nước béo cò ăn trộm đồ vật linh tinh hay không.

Nàng theo thói quen muốn chào hỏi, nhưng vì đeo mặt nạ, Dương Vượng hoàn toàn không nhận ra, lập tức đi ngang qua hai người.

Yến Kiêu sửng sốt, cùng Bàng Mục nhìn nhau, đều cười ra tiếng.

“Hắn không phải đang thủ cửa thành sao?”

Đám người vây xem không ngừng hò hét như núi kêu biển gầm, càng ngày càng có nhiều người tụ tập xem náo nhiệt, dần dần đông đúc, thậm chí không khí cũng trở nên bẩn thỉu.

Bàng Mục nắm tay nàng đến bên cầu, nghe vậy nói: “Thấy hắn thật sự thay đổi, cũng tận tâm tận lực canh giữ cửa thành, không thể không cho hắn cơ hội sửa đổi. Tháng trước ta cất nhắc hắn, hiện giờ dẫn đầu một đội binh lính tuần thành, xem ra so với thời điểm làm bộ đầu trước kia càng thích hợp hơn.”

Làm bộ đầu không thể thiếu việc phải giao tiếp với đủ loại người, sức cám dỗ lớn, Dương Vượng dù sao cũng có tiền án, Bàng Mục cũng không dám đảm bảo hắn sẽ không bao giờ tái phạm. Chi bằng đi tuần thành, vừa không lãng phí năng lực giỏi quan sát cùng một thân công phu của Dương Vượng, đồng thời cũng giảm thiểu rất nhiều khả năng làm việc trái pháp luật.

Dưới cầu là dòng sông bảo vệ thành, phân ra nhiều nhánh sông, thứ nhất trợ giúp việc phòng cháy chữa cháy, thứ hai bên trong thành có sông cũng rất đẹp, còn thuận tiện cho việc trồng trọt chút hoa cỏ cây cối linh tinh. Lúc này, đang là ngày hội, có rất nhiều bá tánh thả hoa đăng trên sông, thuận tiện chúc phúc, cầu nguyện.

Yến Kiêu nhớ đến trước kia mọi người đều cầu nguyện vì mình, lúc ấy Vệ Lam không cầu cho mình, ngược lại viết tên Lý Xuân, khiến người thập phần cảm động.

“Nơi này cách kinh thành không xa, cũng không gần, không biết hiện tại Vệ Lam đang làm gì.”

Bàng Mục bật cười, “Nam nhân của nàng ở ngay bên cạnh lại không hỏi một câu, ngược lại đi quan tâm người khác, nàng nói rõ lý lẽ đi?

Yến Kiêu cười đẩy hắn, Bàng Mục giả mù sa mưa thuận thế lùi một bước, không ngờ lại đụng ngã một lão nhân đang vội vàng đi qua.

“Lão nhân gia, ngài không có việc gì chứ?” Hắn phản ứng nhanh, giơ tay bắt lấy bả vai lão nhân, đối phương nháy mắt ngừng lại.

Lão nhân kia còn chưa mở miệng, phía sau có một hán tử trung niên trên dưới 40 tuổi vô cùng lo lắng đuổi theo, một bên cầm áo choàng thở hổn hển, một bên hét to nói: “Cha, ai nha, người chậm một chút! Chúng ta có chuyện không thể nói bình thường được sao?”

Lão hán nghe vậy giận dữ, quay đầu mắng: “Ta không có gì cần nói với nghiệt súc như ngươi!”

Dứt lời, thuận tay kéo cánh tay Bàng Mục tố khổ, “Ngươi nói cho ta biết, ta cực khổ nuôi hắn lớn đến như vậy, hiện giờ già rồi, thành người vô dụng, muốn mua chút đồ chơi để giết thời gian cũng không được, cả ngày nói ra nói vào!”

Vừa nói, nhi tử nghiệt súc kia đã đuổi kịp, gương mặt mập mạp lấm tấm mồ hôi long lánh dưới ánh đèn, kết hợp với áo choàng gấm tinh xảo trên người hắn, hiển nhiên gia cảnh vô cùng xuất chúng.

Hắn dùng khăn sa tanh lau mặt, nghe vậy vội nói xin lỗi với Bàng Mục, khéo léo tách tay phụ thân mình ra, còn giúp Bàng Mục vỗ vỗ tay áo, cười làm lành nói: “Xin lỗi xin lỗi, lão nhân tuổi lớn, không biết đúng mực, thật xin lỗi.”

Hắn cũng nhìn ra xiêm y của Bàng Mục giá trị xa xỉ, vật liệu dùng để làm xiêm y so với mình còn cao hơn một tầng, sợ đắc tội.

Bàng Mục đã sớm không có cha, đối với loại tương giao giữa phụ tử thế này còn rất vui lòng nhìn thấy, lập tức cười nói: “Không ngại, thân thể lão nhân gia rất tốt, có phúc khí.”

Nam tử trung niên liên tiếp gật đầu, tiếp tục lau mồ hôi, thở hổn hển mấy hơi, vẻ mặt đau khổ nói: “Còn không phải sao, ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày đều luyện Thái Cực quyền, ta chạy còn không nhanh bằng ông.”

Nói xong, thấy cha hắn còn muốn chạy, thở dài: “Cha, ta không phải không muốn đưa tiền cho ngài tiêu, nhưng toàn gia tổ tiên chúng ta đều là thương nhân, nào hiểu được cái gì là đồ cổ! Lúc này mới có mấy ngày, đã mất ba năm trăm lượng, đến một tiếng động cũng không nghe thấy, chính người trở về giận dỗi, thuốc đã uống hai lần, đồ cái gì!”

Cha hắn không phục, hất tay hắn ra, tức giận nói: “Chính vì không hiểu, cho nên có mấy người nhặt được bảo vật, ta mất một trăm hai lượng đã mua được, bán được một ngàn 800 lượng bạc, đây là lời gấp mấy lần? Nếu ta kiếm được lời, ngày sau tất cả không phải là của ngươi sao?”

Nam tử trung niên có lẽ đã nghe những lời tương tự như vậy hàng chục lần, gương mặt phúng phính nhăn như quả bóng caoo su, mặt mày ủ ê, nghe xong mới tận tình khuyên bảo: “Ta không phải đã nói rồi sao, ta không cần tiền của ngài, nói nữa, ta tránh còn không xong! Trong nhà cũng không lo ăn không lo mặc, ngài nghe ta khuyên một câu, đừng làm cái này! Nuôi cá cảnh chơi chim không tốt sao?”

Nói không dễ nghe một chút, cho dù tốn mấy trăm lượng bạc mua con heo, tốt xấu còn có thể giết ăn thịt. Nhưng cha hắn lâu lâu mân mê mua mấy cái chậu lạn ấm sành, nhưng cố tình tất cả đều là hàng giả, hàng thứ đẳng (hàng kém chất lượng), chuyện này không tức chết người sao!

Hai người đều cứng đầu, ngươi một câu ta một câu đấu nhau vô cùng vui vẻ, còn mạnh mẽ lôi kéo Yến Kiêu và Bàng Mục nói mấy lời công đạo cho bằng được.

Hai người bọn họ sao có thể tùy ý nói xen vào? Chỉ cười nhẹ cho qua, tìm đường bỏ chạy.

Đi được một đoạn đường thật xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng một già một trẻ đấu võ mồm, lão đầu hình như bị nghẹn lời, dứt khoát cởi giày đuổi theo đánh nhi tử. Làm nhi tử đương nhiên không dám đánh trả, cũng không dám chạy quá xa, đành phải ủy khuất cuộn tròn thân thể mập mạp, mặc cho ông đánh, nhìn rất đáng thương.

Yến Kiêu cùng Bàng Mục liếc nhau, đều cười ra tiếng.

“Loạn thế thời đại hoàng kim của đồ cổ,” Yến Kiêu cười nói, “Nhìn như vậy, cũng khiến người có chút vui mừng.”

Thế mới nói, thiên hạ thái bình, cuộc sống của các bá tánh quá tốt, lúc này mới có tâm sự mân mê chút đồ cổ không phải sao?

Bàng Mục gật gật đầu, “Nàng nói cũng có lý, nhưng rễ đã đâm sâu, đến Liêu tiên sinh cũng chỉ có thể lắc đầu.”

Giá trị của đồ cổ vượt xa vàng bạc châu báu, tự nhiên có người bí quá hoá liều, đủ loại thủ đoạn muôn thuở, khiến người khó lòng phòng bị. Cho dù là nhân tài kiệt xuất cũng không thiếu những ví dụ lật thuyền trong mương*, huống chi là những người ngoài nghề? Nói khó nghe, chính là tặng không bạc cho người ta thôi.

*: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Hai người nói một hồi, sau đó lại xem náo nhiệt, thấy chân trời phía đông có chút sáng lên mới cảm thấy mỹ mãn trở về.

Nửa non tháng kế tiếp, hiếm khi thấy sóng yên biển lặng, mọi người nhàn nhã có loại dự cảm xấu như bão táp trước yên lặng.

Chỉ là ai cũng sợ hãi bị coi thành miệng quạ đen, cả người ngột ngạt, không chịu xung phong.

Đến 28 tám tháng, trời cuối thu mát mẻ, đúng là ngày lành để ra cửa dạo chơi.

Bàng Mục đang lén lút suy nghĩ có nên đưa tức phụ ra ngoài chơi hay không, lại thấy Quảng Nguyên phủ truyền công văn bốn trăm dặm kịch liệt đến đây.

Hắn vội vã mở ra, vừa thấy, ngay sau đó đứng lên, “Đi thỉnh Liêu đại nhân, Yến đại nhân đến nghị sự!”

Chuyện gì đã xảy ra, Cao Cường sớm đã bị bắt vào tháng trước?

Tin buồn: Dạo này hết dịch nên mình phải đi làm rồi, đi học cũng có rất nhiều bài tập lớn phải làm nên mình rất bận. Vì vậy, mình không thể đăng 2 chương/2 ngày như mọi khi được nữa. Tùy theo khả năng, xong chương nào mình sẽ đăng luôn chương đấy. Còn 30 chương nữa thôi, anh chị em nhớ theo dõi, ủng hộ cho mình nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play