Sau khi báo cáo xong, Bàng Mục cảm thấy mỹ mãn, thuận thế đứng dậy cáo từ, “Sắc trời không còn sớm, thần muốn đi qua bái kiến Thái Hậu nương nương, rồi trở về nhà.”

“Không vội, ta cùng đi với ngươi,” thánh nhân đứng dậy cười nói, lại vỗ vai hắn nói với người ở ngoài, “Truyền xuống, trẫm muốn cùng Định Quốc Công xúc tất trường đàm*.”

*: “Xúc tất” nghĩa là đầu gối sát nhau, ngồi gần nhau, ý của từ này dùng để chỉ sự thân mật. “Trường đàm” là trò chuyện lâu, dài.

Bàng Mục: “…… Vẫn là không được?” Đều là người đã có gia quyến, từng người về nhà mình không tốt sao?

Thánh nhân hình như đặc biệt thích nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn, lập tức cười ha ha, lôi kéo hắn đến cung của Thái Hậu, vừa đi vừa nói: “Ta nghe nói nha đầu Bạch gia cùng người kia của ngươi quan hệ rất tốt, hiện giờ ngươi đi, chưa chắc nàng đã chịu thả người, ngươi trở về không phải cũng vẫn ngồi khô sao? Lại nói, Mẫn gia tất nhiên sẽ hành động, đến lúc đó ngươi chẳng phải tiến thoái lưỡng nan?”

Bàng Mục không thèm để ý nói: “Thần thấy trừ bỏ bệ hạ cũng chẳng có ai để ý! Chỉ cần treo thẻ bài “miễn chiến” không tiếp khách, sau khi hỉ sự hai nhà Đồ Bạch xong xuôi, trực tiếp đi không phải xong rồi sao!”

Thánh nhân cười lắc đầu, “Ngươi người này, tính tình vẫn như vậy. Nếu sự tình đơn giản thì tốt, chờ xem!.”

Sau đó hai người đi gặp Thái Hậu, Thái Hậu lại hỏi chuyện Nhạc phu nhân và Yến Kiêu, Bàng Mục trả lời lần lượt, chọn ra những truyền thuyết bên ngoài ít ai biết đến cùng việc Yến Kiêu hỗ trợ phá án để kể.

Thái Hậu cả đời hưởng vinh hoa phú quý, nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, chưa bao giờ nghe qua chuyện xưa khó tin lại thú vị kích thích như vậy? Dường như bước vào một thế giới mới hoàn toàn khác, như bị mê hoặc.

Lúc sau Bàng Mục kể đến chuyện “Uyên ương song nồi nữ ngỗ tác”, Thái Hậu và thánh nhân suýt nữa cười vỡ bụng, nói nhất định phải gặp vị kỳ nữ thiên hạ vô song này một lần.

Đang cười, tiểu Lục đi vào truyền lời, nói Bạch Ninh lôi kéo Yến Kiêu không cho đi, mấy ngày này sẽ ở lại Bạch gia.

Bàng Mục: “…… Ta đây ngày khác đến Bạch gia bái phỏng.”

Thánh nhân cùng Thái Hậu liếc nhau, cười bỡn cợt, lại thuận thế thưởng rất nhiều đồ vật.

Haizz, mỗi nhà đều có chuyện riêng khó nói, ngươi tự tại*, tức phụ ngươi càng tự tại hơn, không phải đuổi bắt nhau khắp thiên hạ sao?

*: Ung dung thảnh thơi, làm chủ bản thân và không bị ràng buộc.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng cân bằng hơn rất nhiều.

Sau đó hạ nhân phủ Định Quốc Công mang xiêm y tắm rửa của Bàng Mục tiến vào, thuận tiện nói tình hình bên ngoài:

Cách đây không lâu, trên phố lan truyền một tin tức: Lại Bộ Thị Lang Mẫn Hành Trung Mẫn đại nhân tình cờ biết được tam nhi tử Mẫn Nguyên cùng chất nhi đi trên một chiếc xe ngựa vô cùng đẹp đẽ quý giá, còn va chạm với đoàn người Định Quốc Công ở cửa thành, lập tức giận dữ, không những đánh dập nát chiếc xe ngựa, đánh hai vị công tử mấy chục bản tử, còn đích thân lôi kéo hai người đến Định Quốc Công phủ để nhận tội.

Nhưng Định Quốc Công bị thánh nhân bắt ngủ lại hoàng cung, đến nay chưa về, lão phu nhân một đường đi xa mệt nhọc, thân thể không khoẻ, không có cách nào tiếp khách, Mẫn Hành Trung, mấy lần cầu kiến nhưng không được, đành phải ngượng ngùng mà về.

Bàng Mục vò đầu nhìn về phía thánh nhân, “Thật đúng là giống bệ hạ suy đoán.”

Giờ phút này, sớm đã có người báo lại sự tình phát sinh ở cửa thành, thánh nhân biết được càng thêm tin tưởng Bàng Mục, nghe vậy thở dài: “Ngươi đối với những việc này, xưa nay không để bụng, lại không hề phòng bị, ta sao có thể yên tâm?”

Nước quá trong thì không có cá, ai cũng có tâm tư của riêng mình, thánh nhân ngày thường không phải không biết, chỉ cần không ngoài tầm kiểm soát thì sẽ không để ý tới. Nhưng hôm nay, Mẫn Hành Trung dám tính kế lên thần tử mà thánh nhân coi trọng như bằng hữu, chính là gián tiếp đạp thể diện của thiên tử xuống dưới chân, rất khiến hắn không vui.

Mẫn Hành Trung này nhìn như cương liệt thành khẩn, nhưng trực tiếp đấy Định Quốc Công phủ lên nơi đầu sóng ngọn gió, cho dù ban đầu không biết việc này, chỉ sợ cũng muốn chờ Bàng Mục đáp lại như thế nào.

Nếu nhận lời xin lỗi, người ngoài sẽ cảm thấy Định Quốc Công phủ ỷ thế hiếp người, chỉ có việc nhỏ cũng tính toán chi li;

Nếu không nhận, càng thêm chứng minh Định Quốc Công không coi ai ra gì, không để mệnh quan triều đình ở trong lòng?

Bàng Mục suy nghĩ nửa ngày, mặt mày càng nhăn hơn, cuối cùng chắp hai tay, “Có bệ hạ thay thần làm chủ, hai ngày nữa thần đi là được rồi.”

Thánh nhân bị dáng vẻ vô lại của hắn làm cho nghẹn lại, thật lâu sau mới định thần lại, chỉ vào hắn nửa ngày cũng không nói lên lời.

Mấy ngày kế tiếp, Mẫn Hành Trung vẫn luôn tìm cơ hội gặp mặt Bàng Mục, hắn muốn phu nhân mình lấy danh nghĩa thăm bệnh xuất động. Nhưng hai mẹ con kia ỷ vào xuất thân không tốt, lá trái lá phải không nghe, quang minh chính đại trốn.

Ngày hôm sau, Bàng Mục đến Bạch gia bái phỏng, Nhạc phu nhân tiến cung bồi Thái Hậu nói chuyện một ngày, nghe nói khi trở về cả người nồng nặc mùi lẩu……

Ngày thứ ba, hai nhà Đồ Bạch kết thân, tất cả người ở phủ Định Quốc Công đều trình diện, người nhà họ Mẫn căn bản không nhận được thiệp mời……

Bởi vì tất cả các nghi lễ cưới hỏi Bạch Ninh và Đồ Khánh đã làm xong từ nhiều năm trước rồi, trừ bái đường ở đại sảnh, Yến Kiêu không thể chứng kiến tận mắt cũng rất tiếc nuối, nhưng dù vậy, ngày đại hôn rầm rộ cũng đủ chấn động.

Không biết có phải bệnh chung võ tướng thế gia hay không, nam đinh Bạch gia số lượng cực kỳ đông đảo, nghe nói tiểu thư nhà họ xuất giá, mấy nhà phân gia trước đó cũng phái người qua đây hỗ trợ. Còn có mấy cô nương đã xuất giá, cũng mang theo cô gia trở về, một hai muốn thay muội tử nhà mình tráng thanh thế, số người nhiều đến mức có thể lấp đầy toàn bộ thôn trang.

Ngày 28 đó, không chờ mặt trời lên, tất cả các viện đều treo đèn lồng đỏ thẫm chiếu sáng trưng, một nhóm hán tử cầm côn bổng trong tay tinh thần phấn chấn, đứng chật cả sân.

Yến Kiêu nhìn thấy mà sửng sốt, không dám xác định hỏi Bạch Ninh, “Nghe nói muốn đón dâu phải đọc thơ, chúng ta định dùng chiến thuật biển người sao?”

Trong phòng còn có một muội muội của đại tướng quân họ Hứa, chừng mười tám, chín tuổi, nghe xong lời này cùng Bạch Ninh cười rộ lên, “Ai nói như vậy?”

Yến Kiêu càng thêm khó hiểu, không phải như vậy…… Vậy thì như nào? Đồ gia không phải sao?

Ngay sau đó, nàng đã có đáp án.

Đồ Khánh tuy rằng xuất thân từ thư hương thế gia, nhưng hắn mang binh nhiều năm, tâm phúc cũng nhiều, lúc này mới qua nửa giờ Dần, đã kéo theo một đám tiểu tử như lang như hổ tới đón dâu. Nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện mấy thư sinh thừa dịp đục nước béo cò, tuy rằng thể trạng đối lập thảm thiết, nhưng vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn thì không thua nửa phần.

Nghe được đằng trước truyền tin tức đến, Yến Kiêu vẫn còn kinh ngạc, giờ Dậu mới bái thiên địa, thế này cũng quá sớm rồi?

Cũng không biết ai hét lên, “Mở cửa, giao tân nương tử ra đây!”

Bên trong cánh cửa, người Bạch gia cười vang, thật đúng là mở cửa, sau đó mấy chục người cường tráng cầm trong tay 18 món binh khí, giống như một cỗ máy hủy diệt, đứng xếp hàng ở ngoài cửa.

“Tiểu tử nào không biết trời cao đất dày, có giỏi thì ra đây đánh với ta!”

Vừa dứt lời, hai bên thế nhưng thật sự bắt đầu tổ chức có kỷ luật bên công bên thủ, ngươi tới ta đi vô cùng kịch liệt!

Yến Kiêu khó nén tò mò ra ngoài xem náo nhiệt: “…… Ngọa tào*, đây chính là đánh giặc đi?”

*: 卧槽 [wò·cáo] đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân…

“Ai là ngọa tào?”

Bên tai Yến Kiêu đột nhiên vang lên thanh âm hoảng sợ, vừa quay đầu nhìn, là Hứa cô nương đi theo lại đây, “Tiểu Bạch lo cho ngươi, ngươi còn chưa nói là ai đâu, ngọa tào là ai?”

Yến Kiêu gian nan nuốt nước miếng, thật sự không đành lòng lừa gạt cô nương thuần lương trước mắt này, đành phải căng da đầu nói: “Ách, chính là một câu thổ ngữ quê ta thôi, dùng để biểu đạt sự chấn động kinh ngạc trong lòng, ngươi không cần học, rất không văn nhã!”

Ai ngờ nàng không giải thích còn tốt, Hứa cô nương vừa nghe nói là không văn nhã, tròng mắt sáng lên, lập tức đọc lại mấy lần ở trong miệng, vô cùng thỏa mãn gật gật đầu, “Đừng nói, càng đọc càng thuận miệng! Ai nha, ngươi không biết đâu, ta hâm mộ ngươi và tiểu Bạch có thể chạy lung tung, đáng tiếc ca ca ta lại ngoan cố, cổ hủ, ta chỉ có thể vụng trộm chuồn ra ngoài chơi ha ha ha.”

Yến Kiêu: “……”

Lúc này, tình hình chiến đấu bên ngoài càng gay cấn, Yến Kiêu thấy rõ có người bị khiêng xuống, không khỏi kinh hãi hỏi: “Chuyện này thật sự không có việc gì sao? Chúng ta đối thơ chẳng lẽ không tốt?”

Hứa cô nương cười tủm tỉm, “Vậy đến lúc đó, ngươi lên hay ta lên?”

Yến Kiêu: “…… Ta sẽ không.”

“Vẫn chưa xong sao?” Khi nói chuyện, Hứa cô nương đã nóng lòng muốn vén tay áo lên, thuận tay nhặt cây gậy không biết ai vứt trên mặt đất, kéo cửa đi ra ngoài, “Chuẩn bị ăn gậy của cô nãi nãi đây!”

Yến Kiêu hít sâu một hơi, trái tim như sắp nổ tung, buột miệng thốt ra, “Ngọa tào, đao thương không có mắt, ngươi mau quay lại đi”

Ngay sau đó, Hứa cô nương bưu hãn dị thường đánh ngã một tiểu tử xuống đất, cũng không quay đầu, hét lại: “Ngọa tào, ngươi cũng lên đi!”

Yến Kiêu: “……”

Có người nói, thời gian có thể chữa lành mọi nỗi đau, đau thì Yến Kiêu không biết, nhưng nàng xác thật là chết lặng.

Nàng cuối cùng hiểu vì sao Đồ Khánh đến sớm như vậy, lại muốn cùng nhau đánh vào!

Hai bên đều không phải người tốt gì, cố ý coi lần này trở thành cơ hội khó có được để luyện tập, vô cùng hang hái, giữa chừng ngừng chiến, tranh thủ ăn trưa. Đang ăn cơm, Đồ Khánh phi thường vô sỉ phái đường huynh đệ đi khiêu chiến, khiến người Bạch tức giận thất khiếu bốc khói, căn bản ăn không vào, sau đó hai bên lại tiếp tục hỗn chiến.

Hứa tướng quân vô ý bắt được muội muội đã thay đổi binh khí thành trường côn, Yến Kiêu co vai đi ra ngoài nhận người, phát hiện vẻ mặt của vị đại tướng quân này thật khó có thể hình dung.

Mãi cho đến chạng vạng, hai bên vẫn gào thét, tất cả đều quần áo bất chỉnh mỏi mệt bất kham, rất nhiều người mặt mũi bầm dập, lúc này mới thu binh.

Cũng không biết là Đồ Khánh cố ý che mặt, hay là mọi người nể tình, tốt xấu cũng không quên hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, tiểu tử này thay đổi xiêm y, ngọc thụ lâm phong đi ra, ở giữa một đám huynh đệ không thấy rõ gương mặt ban đầu, càng như hạc trong bầy gà.

Yến Kiêu thề, đây tuyệt đối là hôn lễ để lại ấn tượng sâu nhất trong cuộc đời này, không gì sánh nổi.

****

Đoàn người ở kinh thành đón năm mới vô cùng náo nhiệt, trừ bỏ Liêu tiểu thiếu gia ở lại nhà chuẩn bị cho kì khảo thí vào tháng hai, sáng sớm mùng hai tháng giêng, đội nhân mã lại quay về bằng đường cũ.

Đêm hôm qua, Yến Kiêu bị Hứa cô nương lôi kéo nháo đến khi trời gần sáng mới trở về, kết quả liên tiếp bừng tỉnh ở trong mộng, lúc lên xe, ngủ đến quên trời quên đất, vừa mở mắt ra, đã qua trạm dịch đầu tiên ngoài kinh thành.

Thấy nàng hai mắt mờ mịt, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo, Bàng Mục lấy áo choàng lớn bọc lấy nàng, nửa đỡ nửa ôm mang người đi xuống.

Bị một luồng gió lạnh phả vào mặt, Yến Kiêu run lập cập, nháy mắt thanh tỉnh, sau đó liếc mắt nhìn đoàn xe không thấy điểm cuối, bỗng sinh ra cảm giác trống rỗng, mờ mịt.

Tuy rằng hạ lễ cho từng nhà, nhưng đối phương cũng đáp lễ lại, cộng thêm trong cung ban thưởng, chưa nói đến lần này là Bạch Ninh chính thức đến Tuấn Ninh phủ ở cùng Đồ Khánh, mang theo toàn bộ gia sản, đoàn xe uốn lượn hết mấy dặm.

“Đây là lão thái thái Bạch gia cho nàng áo choàng bằng da gấu,” Bàng Mục cười đánh giá nàng, “Nàng mặc vào thật sự rất hợp.”

Trông như một quả bông nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và đôi môi hồng hào lộ ra sau lớp lông đen, so bộ dáng giương nanh múa vuốt ngày xưa càng thêm vài phần ngây thơ chất phác, đặc biệt muốn hôn.

Yến Kiêu nhìn ra ánh mắt trêu chọc của hắn, trừng mắt nhìn một cái, hừ hừ đi vào trong phòng.

Bàng Mục đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, lại nhịn không được duỗi tay chọc.

Yến Kiêu tức giận xoay người đá hắn, đáng tiếc áo choàng quá mức dày nặng, chân lại có vẻ ngắn…… Bàng Mục cười càng vui.

Đối với chiếc áo choàng dày nặng lộng lẫy như vậy, Yến Kiêu ngay từ đầu đã cự tuyệt, bởi vì nàng soi gương, phát hiện mình tựa như một nữ lão bản ở nông thôn. Nhưng không nghĩ đến mùa đông ở miền bắc Đại Lộc Triều lại lạnh như thế, lúc trước ở huyện Bình An, chiếc áo choàng da mặc vào vô cùng dường như biến thành giấy, chính là tiểu Kim suốt đêm làm ra chiếc áo choàng này, dùng để mặc thêm bên ngoài, sau đó……!

Lúc ăn cơm chiều, Bàng Mục thấy Yến Kiêu thường xuyên thất thần, ăn uống không tốt, không ngăn không được hỏi han ân cần, “Bị cảm lạnh sao? Hay là luân phiên lên đường nên không thoải mái? Ta đã biết, khẳng định là đồ ăn không hợp khẩu vị, ngày mai sai người đi sang trấn bên cạnh mua chút đồ ăn về.”

“Không phải,” Yến Kiêu liên tục lắc đầu, “Ta đang nghĩ đến cảnh ngày đó tiểu Bạch thành thân.”

“Rất náo nhiệt, có phải không?” Nói đến chuyện này, Bàng Mục cũng cao hứng thay bọn họ, “Lúc chúng ta thành thân khẳng định càng náo nhiệt hơn!”

Yến Kiêu xoát trắng mặt, toàn thân đều viết chữ cự tuyệt.

Lúc đó Đồ Khánh xông vào, Bạch Ninh còn so thương đánh với hắn một trận!

Nhưng nhìn lại chính mình? Cho dù có siêng năng, nhưng thiên phú hữu hạn, Yến Kiêu thề cả đời này của mình chính là thái kê (cùi bắp).

Bàng Mục cuối cùng hiểu, nhanh chóng sửa lại, “Không phải Kiêu Kiêu, nàng hiểu lầm rồi, ta nói đùa thôi, tất cả để nàng làm chủ, thật sự! Ta đều nghe nàng hết! Bằng không chúng ta lảng lặng tư bôn* cũng được!”

*: người con gái bỏ nhà đi với người yêu.

Yến Kiêu bị hắn chọc cười, thuần thục véo tai hắn, “Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm đi.”

Nhưng đến đêm, Yến Kiêu vẫn lăn qua lộn lại, không ngủ không.

Nàng không nói thật với Bàng Mục.

Trừ bỏ cách hai nhà thành thân là độc nhất vô nhị, thứ nàng nghe được nhiều nhất chính là đa dạng câu nói chúc mừng.

Mặc kệ là như nào, trọng tâm cũng chỉ có một ý: Môn đăng hộ đối.

“Thật là duyên trời tác hợp!”

“Trai tài gái sắc, Văn Khúc Tinh hợp với Võ Khúc Tinh, thật là diệu.”

“Ngọc long xứng kiều phượng, thật sự là một cặp trời sinh không gì sánh được.”

Những lời như thế này không ngừng lởn vởn trong đầu Yến Kiêu, ồn ào đến mức đầu muốn nổ tung.

Nàng dùng sức cắn môi, phủ chăn bông lên người rồi thở dài thườn thượt.

Quả thật, nàng biết Bàng Mục, Nhạc phu nhân cùng với Liêu Vô Hà và tất cả người Bàng gia đảng đối với mình đều rất tốt, nhưng còn người bên ngoài? Nếu nàng thành thân với Bàng Mục, thế nhân khẳng định đều nói mình thấy sang bắt quàng làm họ.

Hừ, mới không phải đâu! Nàng mới là người lợi hại!

Đều nói cứ làm chính mình, không cần để ý tới người ta nói cái gì ở bên ngoài, nhưng con người là động vật tình cảm sống theo bầy đàn, sao có thể không thèm để ý một chút nào? Nàng không muốn bị nói thành người phụ thuộc nam nhân đâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Kiêu mắt tràn đầy tơ máu mang theo quầng thâm, đầu cũng không chải kỹ, cứ như vậy xông thẳng vào phòng Bàng Mục, “Ta muốn nổi danh!”

Bàng Mục: “Gì?”

Yến Kiêu tràn đầy thấp thỏm nhìn hắn, nắm chặt tay, lại miệng cọp gan thỏ hét lên, “Ta, ta muốn nổi danh.”

Bàng Mục ngơ ngẩn nhìn nàng, không lên tiếng.

Yến Kiêu nói xong, lúc sau mới cảm thấy khẩn trương, nhưng lại không muốn bỏ cuộc, cố gắng tích đủ dũng khí, định tiếp tục mở miệng, lại bị Bàng Mục ôm lấy, “Đồ ngốc.”

Ngày mùng ba tháng giêng, Định Quốc Công Bàng Mục thầm bày mưu tính kế ở trong lòng: Muốn để cho tức phụ trở thành đại ngỗ tác thế nhân đều biết.

Mấy ngày kế tiếp, không cần thiết nhiều lời, toàn bộ quá trình vô cùng chặt chẽ, mấy ngày sau đoàn người trở về Tuấn Ninh phủ, Vệ Lam và Nhậm Trạch chuẩn bị lên kinh dự thi.

Kỳ thi mùa xuân định vào ngày mùng chín, mười hai, mười lăm tháng hai, vì tính chất của kỳ thi mùa xuân đặc thù, kì thi đình cuối cùng chỉ là sắp xếp, điều chỉnh lại thứ tự, cho nên kết quả rất nhanh đã có, nếu không có gì ngoài ý muốn, ước chừng ngày mười tám tháng hai sẽ phải chiếu cáo thiên hạ.

Bàng Mục, Yến Kiêu, ngỗ tác Tô Bổn, tri huyện Tần Thanh, đoàn người mang theo vật chứng mấu chốt cùng tài liệu mấy ngày nay sửa sang lại, mùng mười tháng hai xuất phát, ngày đêm đều đi, chạng vạng ngày mười sáu tháng hai đến dưới chân vọng yến đài ngoài thành.

Lúc này, cửa thành đã đóng cửa.

Quan binh thủ thành vẫn còn nhận ra Bàng Mục, thấy hắn quần áo đơn giản, bộ dáng phong trần mệt mỏi, vô cùng kinh ngạc, “Gặp qua Định Quốc Công, không biết ngài đến có chuyện quan trọng?”

Bàng Mục thở hổn hển một hơi, một tay chế ngựa, lấy ra lệnh bài lần đầu tiên dùng đến ném qua, “Sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, ta muốn lập tức tiến cung diện thánh!”

Đối phương thấy lệnh bài kia do thánh nhân ngự tứ, tất cả cuống quít quỳ rạp xuống đất, “Vâng!”

Lão hắc tựa hồ cũng bị nhiễm không khí khẩn trương, có chút nóng nảy bào móng chân tại chỗ, lỗ mũi không ngừng phun ra đám hơi trắng lớn.

Bàng Mục thu hồi lệnh bài, thuận tay gõ lên trán nó một cái, hai chân kẹp nhẹ bụng ngựa, “Đi!”

Đoàn người bọc gió lạnh gào thét mà đi, tiếng vó ngựa lẹp xẹp nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Bàng Mục tuy có lệnh bài, ở thời khắc khẩn cấp có thể tùy ý vào cung, nhưng đám người Yến Kiêu lại không được. Hắn lưu lại mọi người ở bên ngoài, cởi áo choàng của mình phủ thêm lên người Yến Kiêu, lại hung hăng ôm lấy, “Chờ ta trở lại.”

Hắn định xoay người đi, Yến Kiêu theo bản năng giữ chặt lại, há miệng thở dốc, bụng đầy lời nói cuối cùng hóa thành một câu, “Chú ý an toàn.”

Trận đánh cược lớn này, bọn họ chính là tính kế cả thánh nhân, chỉ cần sơ ý một chút, là thua cả ván cờ!

Bàng Mục nhếch miệng cười, “Yên tâm đi!”

Thời gian chờ đợi hết sức dài, Yến Kiêu lang thang tại chỗ với tâm tình ngược xuôi, không khỏi nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra.

Lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi, cũng không biết là lo lắng, hay là đơn thuần bị hai tầng áo choàng che kín.

Tần tri huyện và Tô Bổn càng kém hơn, trên cơ bản cả người đều cứng đờ, Yến Kiêu đi tới chỗ nào, đôi mắt hai người chuyển đến chỗ đó, muốn hỏi, lại không dám hỏi, nghẹn đến mức sắc mặt xanh mét.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân dồn dập vang vọng ở cung thành trống trải, càng ngày càng gần.

Tâm của Yến Kiêu và những người khác đều mắc ở cổ họng, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa cung đang đóng chặt, giờ phút này cái gì cũng không nhìn thấy.

Đột nhiên, tiếng bước chân ngừng lại, cửa cung bị người ta mở ra, một tiểu thái giám chạy ra, nhìn bọn họ vài lần, giọng the thé nói: “Truyền đoàn người Tuấn Ninh phủ vào yết kiến!”

Tảng đá ngàn cân nháy mắt biến mất.

Thành!

Nếu thánh nhân thật sự giận dữ, phỏng chừng lúc này bọn họ đã trực tiếp bị kéo ra ngoài chém đầu, còn cần phí lời truyền vào?

Sự thật chứng minh, Yến Kiêu chỉ đoán đúng một nửa, thánh nhân thật sự rất tức giận, lúc bọn họ đi vào, trên mặt đất còn rất nhiều mảnh sứ vỡ không kịp dọn dẹp.

Nàng chỉ nghe được xung quanh giống như có rất nhiều cung nhân đi lại, phía sau rèm mơ hồ có tiếng tranh luận truyền đến, vô cùng kịch liệt.

Cũng không biết người bên trong nói gì, Yến Kiêu nghe được Vương công công nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, cùng ta đi vào.” Lại nhàn nhạt nói với Tần tri huyện và Tô Bổn, “Các ngươi đừng đi vào, ở ngoài chờ.”

Yến Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn, cảm kích mà cười, “Đa tạ.”

Thật yên tâm khi có người quen vào lúc này.

Vương công công nhìn nàng một cái, lại gật gật đầu, ý bảo Bàng Mục không có việc gì, Yến Kiêu thở dài ra một hơi.

Trong điện không biết đốt hương gì, rất dễ ngửi, Yến Kiêu cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Nhắc mới nhớ, lúc học năm nhất, nàng trời xui đất khiến cũng từng mắc sai lầm khi làm tình nguyện viên ở một đại hội quốc tế, lúc ấy nàng gặp được lãnh đạo cấp cao của rất nhiều quốc gia, trường hợp kia cũng đã trải qua, hiện giờ cũng chỉ cần thấy một người, cố lên, đừng sợ!

Lúc nàng bước vào, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, mấy lão đầu đang tranh luận kịch liệt cũng dừng lại, tính cả thánh nhân phía sau án thư, động tác đều nhất trí nhìn qua.

Trong lòng Yến Kiêu lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm hỏng rồi, lúc trước cũng không hỏi qua nên hành lễ như thế nào khi diện thánh? Theo lý thuyết, nhập gia tùy tục, nhưng nghe nói chỉ một lễ quỳ cũng có nhiều điểm cần chú ý, dân thường như mình thì nên quỳ như thế nào?

“Thiên Khoan, đây là vị Yến ngỗ tác đại danh đỉnh đỉnh kia?”

Yến Kiêu đang suy đoán người này có phải hoàng đế hay không, lại nghe thấy Bàng Mục lên tiếng, “Hồi bệ hạ, đúng vậy.”

Đúng, chính là hắn. Nhân gia đã mở miệng, mình cũng không thể giả ngu.

Yến Kiêu cân nhắc, dứt khoát lưu loát quỳ thẳng hai đầu gối xuống, “Dân nữ Yến Kiêu, gặp qua bệ hạ……”

Nhưng một quỳ như vậy, Yến Kiêu đau đến ngây người.

Trên thực tế không chỉ có đau, hơn nữa còn vang thành tiếng, thánh nhân đều bị tiếng vang này làm cho choáng váng, sau một lúc lâu, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Không đau sao?”

Yến Kiêu đau đến run run, suýt nữa khóc nức nở nói: “Hồi bệ hạ, đau.”

Ai chọn tấm thảm này vậy, thoạt nhìn thì dày nặng, như thế nào lại mỏng như vậy!

Cũng không biết là ai không nhịn được phụt cười ra tiếng trước, ngay sau đó, thánh nhân cũng đi đầu cười ha ha lên, lại bảo Bàng Mục nâng người dậy, không khí ngưng trọng vừa rồi không sót lại chút gì.

Bàng Mục vừa đau lòng lại vừa buồn cười, thấp giọng nói: “Nói nàng ngốc, nàng thật sự là không thông minh, ai mà không uốn gối trước khi quỳ?”

Đây ngược lại, quỳ thẳng xuống, mấy ngày kế tiếp đừng mong có thể đi bộ.

Trải qua gián đoạn như vậy, không khí trong phòng nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play