Nghê Tử đã từng xem những cảnh đánh nhau như vậy trên TV, trước đâu cô cũng đã chứng kiến cảnh Kiểm Diệc đánh nhau, nhưng đây là lần đầu tiên tự mình tham dự.
Thật là đáng mừng.
Cô luôn cảm thấy học sinh trung học đánh nhau rất trung nhị [1], đặc biệt là loại băng nhóm phạm tội này.
[1] Trung nhị chính là căn bệnh Chuunibyou, Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.
Đương nhiên, Kiểm Diệc không giống như đi theo một nhóm nào, cậu độc lập, cũng không thật sự coi cậu như một nhóm. Về cơ bản là một nhóm học sinh cá biệt, có lẽ tròn đó cũng có không ít người tính trung nhị.
Cô nhớ có lần thấy cậu gọi một đám người cùng Nghiên Tầm trường S ăn tiệc, sau đó đánh một trận, nghe nói còn bị thương.
Quy tắc là một loại ân oán, sau khi đánh nhau sẽ chấm dứt ân oán, trong lòng sẽ ngầm hiểu, không ai làm lớn chuyện.
Ngày thường cũng không thấy đánh nhau nào, đều là học sinh, học tập là chính.
Hiện tại xem ra, có vẻ ngày thường đánh nhau đều là cậu và Hà Mục Dương ra vào có đôi.
Hà Mục Dương kéo Nghê Tử đứng sau Kiểm Diệc, xem trận chiến trước.
Nghê Tử đứng phía sau Kiểm Diệc mới phát hiện, trên cổ tay phải cậu buộc một cái khăn có họa tiết vật tổ màu đen trắng, nhìn kỹ hơn lại không giống vật tổ [2], mà giống như hoa văn sóng hơn.
[2] Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.
"Nói đi, tính giải quyết thế nào?" Kiểm Diệc hai tay đút trong túi quần, thẳng lưng hỏi.
Điều hấp dẫn nhất là gương mặt trong sáng nhưng đầy lãnh đạm của cậu, không biết có phải là hiệu ứng của nam thần hay không, Nghê Tử cảm thấy khí tràng này, quả thực thắng tuyệt đối a!
Ngô Phong không biết từ chỗ nào lấy cây tăm xỉa răng, ngậm trong miệng, cắn răng cười dữ tợn: "Tao muốn mày đứng yên để tao đấm vài đấm, mày có chịu không?"
Kiểm Diệc cười trào phúng "Sao bọn mày không cùng nhau lên, tao thua, đứng cho bọn mày đánh, tao thắng, chuyện này kết thúc."
Năm người đứng ở đắng sau Ngô Phong nháy mắt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Nghê Tử nhỏ giọng hỏi: "Một đánh sáu? Cậu ấy thân thủ tốt vậy sao?"
Hà Mục Dương híp mắt cười: "Thật ra cũng không tốt như vậy."
Nghê Tử: "..."
Hà Mục Dương cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như bọn họ cùng nhau lên cậu ấy nhiều nhất có thể đánh được bốn năm người, người thứ sáu thì có thể ngăn được hai đấm."
"Cậu không lên giúp sao?" Nghê Tử cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ.
"Bọn họ đã nói rõ, tớ không thể không tuân theo quy tắc" Hà Mục Dương nghịch chiếc mũ lưỡi trai màu hồng trên đầu "Trừ phi lúc này có người đánh len, tớ mới có thể ra giúp một tay."
Ngô Phong nở nụ cười giả tạo: "Sáu đánh một, có vẻ bọn tao hơi khi dễ mày nhỉ."
Kiểm Diệc hoạt động gân cốt một chút, thản nhiên nói: "Tao xen vào việc người khác, xứng đáng."
"Một đánh sáu vốn dĩ không công bằng" Nghê Tử bắt đầu có chút lo lắng "Nếu Kiểm Diệc đánh thắng, đám người Ngô Phong sẽ không thẹn quá thành giận chứ?"
"Cũng không thể nói như vậy, Kiểm Diệc không quản việc Ngô Phong bắt nạt cậu đeo kính kia thì thôi nhưng nếu rảnh rỗi xen vào thì phải chuẩn bị tâm lý đánh." Hà Mục Dương sau một lúc im lặng, nói tiếp: "Hơn nữa Ngô Phong không quan tâm đến chuyện thắng thua, hắn chỉ muốn trút giận."
Nghê Tử cảm giác được trong lời nói có ẩn ý "Ý của cậu là?"
Hà Mục Dương nói: "Nếu đánh không đánh thắng, hai đấm này của Ngô Phong, Kiểm Dịch buộc phải nhận."
Nghê Tử trầm mặc hồi lâu, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng đánh.
Năm người đột nhiên cùng nhau đi lên, Ngô Phong đứng bên ngoài nhìn, tính toán thời cơ tiến vào.
Tốc độ Kiểm Diệc rất nhanh, lúc đầu không vội vàng xuất chiêu, né tránh rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ chắn vài cái.
Nghê Tử bị Hà Mục Dương kéo sang một bên.
"Tớ nghe nói Ngô Phong bắt nạt người ta đơn giản vì không vừa mắt, thấy việc nghĩa hăng hái làm còn đuối lý?"
Nghê Tử vừa dứt lời, Kiểm Diệc đã bắt đầu đánh trả, đánh ngã một người, một người đột nhiên hướng lao về phía bọn họ
Hà Mục Dương nhanh chóng kéo Nghê Tử qua một bên trốn, nói: "Mẹ nó! Nhớ nhìn đường!"
Hắn ta trực tiếp đâm vào tường, mắt đầy sao, lắc lắc đầu rồi tiếp tục chiến đấu.
Hà Mục Dương chọn vị trí khá xa chiến trường, sau đó nói: "Đây không phải tiểu thuyết võ hiệp, có đôi khi những thứ "Theo lẽ thường thì" sẽ không phát triển theo hướng nên có, giống như Ngô Phong thích bắt nạt người khác, cậu có thể tìm một người lớn hơn hắn tới quản, chẳng hạn như giáo viên hay cảnh sát, như vậy cậu ta mới không còn gì để nói, nhưng Kiểm Diệc và cậu ta đều là học sinh, cậu ấy hăng hái làm việc nghĩa, nhưng Ngô Phong dựa vào gì để phục?"
Nghê Tử có chút không nói nên lời, trong mắt một số người không có cái gọi là đạo đức văn minh, có người còn có vẻ uy quyền hơn.
Hà Mục Dương tiếp tục nói: "Cậu ấy không được nhúng tay vào chuyện người khác, còn không cho người nguôi giận, như vậy sau này Ngô Phong sẽ tìm mọi cách để tìm ra tội, cho nên Kiểm Diệc chịu hai đấm kia cũng không phải tặng không, coi như Ngô Phong cho chút mặt mũi, đánh một hồi, về sau sẽ không có việc gì."
Nghê Tử nói: "Các cậu đánh nhau rất nhiều nhưng cũng có một số đạo lý nhất định."
Đây là một hiện tượng tương đối lạc quan, vì những người này vẫn có thể quản giáo.
Trong khoảng thời gian họ nói chuyện, Kiểm Diệc đã hạ được ba người.
Nghê Tử thực ra cũng không biết chính xác cậu đấm vào lúc nào, chỉ biết đối phương như đánh mù mịt, mà Kiểm Diệc từng chiêu đánh ra đều có sự tính toán và cân nhắc của riêng mình, ba người đầu tiên thậm chí còn chưa chạm được vào cậu một cái.
Một người vừa bị cậu ngã bất ngờ chui vào chỗ trống túm cổ áo cậu lại, chuẩn bị đấm tời thì Kiểm Diệc đã giơ tay ra đỡ, đồng thời nhanh chóng ra tay đấm vào sườn hắn ta, thấy hắn khom lưng xuống, cậu giơ cùi chỏ lên đập vào cằm.
Bị đánh trúng hai chiêu khuôn mặt hắn đã trở nên vặn vẹo.
Một tên khác thừa dịp cậu mất tập trung, đến gần đánh vào cổ của cậu, Kiểm Diệc giơ khuỷu tay lên dùng lực đập vào cùi chỏ của hắn, hắn ta nghiêng về phía trước, Kiểm Diệc đấm vào cằm hắn, tiếp đó nâng khuỷu tay đánh xuống thêm một lần nữa.
Kiểm Diệc ra tay rất nhanh, thân thủ linh hoạt tự nhiên, tay năm tay mười, trông giống như một người được đào tạo chuyên nghiệp.
Ngô Phong không biết từ lúc nào đã chạy đến chỗ cậu, Ngô Phong hay đánh nhau, thấy được sơ hở liền ngăn được mấy đấm của Kiểm Diệc, Kiểm Diệc cố ý tránh đi vài chiêu của hắn.
Năm người kia vừa rồi liều chết dây dưa, đến lúc này Kiểm Diệc đã tiêu hao gần hết thể lực,tốc độ cũng không nhanh như trước, liền lãnh một cú đấm vào bụng.
Điều cậu không ngờ là Ngô Phong đã thủ sẵn một con dao trên người.
Vì vậy, khi Ngô Phong lấy con dao ra chém, cậu theo bản năng giơ tay chắn, lưỡi dao lướt qua cổ tay, cậugiơ chân lên đá vào người Ngô Phong, kéo dài khoảng cách hai người.
Hà Mục Dương sắc mặt thay đổi rõ rệt,chạy tới chỉ vào Ngô Phong mắng: " Mẹ mày! Thằng ngu! Mày tìm chết hả?"
Hà Mục Dương muốn lao lên nhưng bị Kiểm Diệc ngăn lại.
Nghê Tử cũng khiếp sợ, chạy tới nhìn bàn tay phải của Kiểm Diệc, máu đã chảy xuống từ lòng bàn tay, may mà trên tay cậu có buộc một chiếc khăn,ít nhiều có thể đỡ cho cậu.
Ngô Phong bị Kiểm Diệc đá một cái, cú đá đó rất mạnh, dạ dày không bị xuất huyết tính khiến hắn thoát được một kiếp, nhưng cơn giận của hắn ta cuối cùng đã biến mất, vì thế hắn mỉm cười tự tin--- "Vì mày đã chảy máu, tao sẽ không tiếp tục đánh, hôm nay thả cho mày một con ngựa, chuyện này coi như bỏ qua, không có lần sau."Nói xong, hắn mang theo mấy tàn binh về núi.
Hà Mục Dương không tức giận, xoay người đá vào tường.
Nghê Tử tưởng cậu ấy sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ Hà Mục Dương nhiên quay lưng về phía bên này, đứng im lặng.
Kiểm Diệc dùng một tay gỡ chiếc khăn trên cổ tay ra, may lúc ấy cậu đưa tay lên chặn lại, xuất phát từ ý thức phòng vệ theo bản năng dùng mu bàn tay, nếu dùng cổ tay, con dao có thể làm bị thương gân tay.
Cái khăn đã bị dính máu gần hết, sau khi cởi ra, trên cánh tay mơ hồ dính đầy máu, không thể nhìn thấy vết thương sâu bao nhiêu, nhưng dựa vào lượng máu chảy ra thì bị thương không hề nhẹ.
Kiểm Diệc đưa chiếc khăn cho Nghê Tử, nói: "Buộc lại, thắt chặt một chút."
Nghê Tử nhìn vết máu, sửng sốt, hô hấp gần như đứt quãng, tay cũng cảm thấy ướt át, mở lòng bàn tay ra thì thấy lòng bàn tay đều dính máu của cậu.
Cô cảm nhận được mùi máu tanh trong hơi thở, úc buộc chiếc khăn cho cậu cũng không dám dùng sức.
Kiểm Diệc thờ ơ nói: "Buộc thật chặt, thế này thì làm sao mà cầm máu được?"
Nghê Tử tàn nhẫn mà kéo hai đầu, cô nghe thấy trên cậu từ đỉnh đầu thở ra một hơi, thanh âm rất nhẹ... Miễn cưỡng làm chậm tốc độ chảy máu.
"Mục Dương" Kiểm Diệc nói với người vẫn quay lưng về phía bên này: "Cậu đưa tiểu Từ về nhà, nhân tiện mua một ít đồ ăn, rửa rau, thái thịt, tí nữa về tớ nấu."
Hà Mục Dương quay lại, sắc mặt vẫn không mấy hòa hoãn, gật đầu tỏ ý đã biết, không nói gì, xoay người bước ra khỏi ngõ.
Lần đầu tiên Nghê Tử thấy Hà Mục Dương phát tính tình lớn như vậy, quả thực là mở rộng tầm mắt.
Từ lúc Kiểm Diệc bị thương đến bây giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi thần lại, cô sợ nhất là thấy người khác chảy máu, khi mẹ cô cắt thịt không cẩn thận cắt vào tay, Nghê Từ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Kiểm Diệc ngó mắt liếc cô một cái "Không có việc gì thì về đi."
"Ừ, giờ đi." Kiểm Diệc nói xong liền bỏ đi mà không quay lại.
"..."
Nghê Tử nhìn cậu chậm rãi đi khuất sau con hẻm, xung quanh tràn ngập bạo lực qua đi cùng mùi máu tanh nồng nặc khiến hít thở không thông,.
Chiếc khăn trên cổ tay Kiểm Diệc đã nhuộm cả máu, cậu dùng sức ấn mạnh vào vết thương để giảm tốc độ chảy máu.
"Kiểm Diệc ---"
Cậu nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm, chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ.
Nghê Tử nói: "Tớ... cùng cậu đi bệnh viện."
Kiểm Diệc cười như không cười, mở miệng nói --- "Không cần."
"Chủ yếu là vì" Nghê Tử vừa đi vừa liếc nhìn cổ tay của cậu "Cậu chảy máu nhiều như vậy có thể nuôi dưỡng âm dương trong một lần tinh luyện, tớ sợ cậu sẽ ngất xỉu trên đường ảnh hưởng đến việc chữa thương."
"Cậu có hiểu lầm gì về việc dưỡng sinh âm dương không?" Kiểm Diệc nhìn cánh tay, máu giống như đã ngừng chảy, cậu ấn vào vị trí của mạch máu, cuối cùng cũng có tác dụng.
Bầu không khí đầy xấu hổ, cậu trầm mặc, còn cô thì căng thẳng.
Rốt cuộc đến đây làm cái quái gì? Tự ngược?
"Nếu bác sĩ hỏi cậu bị thương như thế nào thì cậu sẽ trả lời như thế nào?" Cô khá lo lắng Kiểm Diệc sẽ nói thẳng hai chữ "Đánh nhau".
"Cậu có thể nói cho bác sĩ, bởi vì cậu mà tôi vì yêu sinh hận." Giọng điệu của Kiểm Diệc làm người khác cảm thấy khó đoán.
Nghê Tử: "..."
Khi đến bệnh viện, bác sĩ quả nhiên hỏi Kiểm Diệc nguyên nhân bị thương, như lời cậu nói Nghê Tử đã bịa ra một vở kịch "Vì yêu sinh hận" vô cùng sinh động.
*Tác giả có điều muốn nói: Chúc ngủ ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT