Đêm nay Lý Nguyên Chu chính là có chuẩn bị mà đến.

Hắn đã nghĩ tới rất nhiều kịch bản, chủ yếu là cách nam tử dỗ nữ tử như thế nào.

Hắn tự nhận chính mình có thể dạy cả cho người khác!

Nếu nói ra câu nói kia thì khi nhân vật nữ chính gặp được hắn, sẽ khó khống chế tình cảm, muốn được ôm ấp yêu thương.

Bây giờ trong đầu hắn đều là lời thoại của nhân vật nam chính trong thoại bản, cả lời nói cùng cảm xúc chỉ đợi để  phát huy.

Hắn đứng ở trước mặt Ninh Đoan Trang, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay áo nàng.

Ninh Đoan Trang giương mắt, thấy ánh mắt của Lý Nguyên Chu, bị hắn nhìn như vậy làm trong lòng "Thịch thịch" nhảy loạn.

Trên bàn lư hương bay mùi  ngọc lê trong veo thơm ngọt khiến bầu không khí phòng ngủ mập mờ, thần bí lại có  chút dụ hoặc.

Tay trái Lý Nguyên Chu đặt lên trán Ninh Đoan Trang, nhẹ nhàng xoa, tay phải tiếp tục ôn nhu cầm tay áo nàng.

Mặt Ninh Đoan Trang đỏ bừng như ánh nắng hoàng hôn, lập tức đứng lên.

Lý Nguyên Chu thừa cơ kéo Ninh Đoan Trang vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm, cái cằm chống lên vai nàng, ngửi mùi trên người nàng nói: "Ái phi dùng loại hương gì mà thơm vậy?"

Nam nhân ở trước mắt là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã cực kỳ tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp từ tính, ngữ điệu ôn nhu, nói chuyện dễ nghe, dù Ninh Đoan Trang đang vô cùng cảnh giác, cũng không khỏi thất thần.

Nàng dựa ở ngực Lý Nguyên Chu, thấp giọng đáp: "Là hương ngọc lê, giống với huân hương trong lư hương."

"Trẫm thích mùi này!" Lý Nguyên Chu thấy Ninh Đoan Trang nhu thuận, liền mừng thầm, thoại bản miêu tả quả nhiên có hiệu quả? Nhìn đi, lòng xấu phi say mê, để trẫm ôm ấp yêu thương!

Hắn duỗi một tay ra, sờ lên cằm Ninh Đoan Trang, tiếp tục nhìn đầy thâm tình.

Một bầu không khí như thế khiến Ninh Đoan Trang có chút xúc động, nhất thời rủ mắt xuống, thầm nghĩ: Đối phương mặc dù cặn bã, nhưng vẫn là hoàng đế, lại ôn nhu như vậy, tất cả mọi chuyện tiếp theo, liền thuận theo tự nhiên đi! Nếu khước từ, vạn nhất chọc giận hắn, chỉ sợ sẽ bị đày vào lãnh cung.

Lý Nguyên Chu không tưởng tượng như Ninh Đoan Trang, ôn nhu nhìn nàng nói: "Ái phi, về sau khi nói chuyện phải để tâm đến thanh danh trẫm, không thể tùy tiện có biết không?"

"Ừm!" Ninh Đoan Trang có chút mơ hồ, thuận miệng nói  một tiếng, nói xong liền cảm giác có chút không đúng, sao nàng có cảm giác giọng điệu này của Lý Nguyên Chu rất quen? A, nhớ ra rồi, giọng  điệu này giống với lời nam chính trong thoại bản.

Lý Nguyên Chu lại nói: "Nhớ kỹ, dù trong đầu nghĩ gì thì đều phải lấy trẫm làm chủ, vì trẫm mà suy nghĩ!"

Hắn nói xong, liền ôm eo Ninh Đoan Trang, định ôm ngang, trong đầu đột nhiên "Đinh" một cái, hiện thị Ninh Đoan Trang chấm điểm.

Động tác Lý Nguyên Chu dừng lại, trong lòng mừng thầm: Xấu phi hẳn là đã động tình, hẳn là cộng điểm cho trẫm! Để trẫm xem là thêm hai điểm hay vẫn là cộng một điểm!

Hắn nhìn lên, suýt chút nữa không dám tin vào mắt mình, tình cảnh này, Ninh Đoan Trang vậy mà lại trừ hắn một điểm.

Ninh Đoan Trang viết lời bình là: Hoàng đế cặn bã này là bị lời thoại của nam chính trong thoại bản nhập vào người sao? Nhìn hành động này, cũng quá lố rồi! Nếu hắn muốn tiếp tục thì ta liền muốn cân nhắc trừ liên hoàn điểm!

Cánh tay Lý Nguyên Chu cứng đờ, không biết có nên tiếp tục ôm Ninh Đoan Trang hay vẫn coi như thôi!

Ôm thì sợ nàng sẽ trừ liên hoàn điểm! Nếu coi như thôi, thì không thể chứng minh, thể hiện rằng trẫm không được.

Thân là hoàng đế, hắn nhất định phải cân nhắc cái được cái mất, trong nháy mắt liền quyết định, so với chứng minh thì trước mắt vẫn là đừng bị trừ điểm nữa.

Hắn rút tay về, dùng tay vỗ đầu, mặt triền miên đổi thành thống khổ, thở dài nói: "Ái phi, trẫm có phải làm khó nàng rồi không? Nếu nàng không nguyện ý, trẫm sẽ không cưỡng cầu."

Ninh Đoan Trang quyết định nhường Lý Nguyên Chu một bước, liền cúi đầu nói: "Hoàng thượng xử lý quốc sự mệt nhọc, nên sớm đi nghỉ, chuyện chứng minh, đêm nay không vội."

Nét mặt Lý Nguyên Chu cứng đờ, nghe vậy đưa tay đặt lên vai Ninh Đoan Trang nói: "Trẫm chờ ngày ái phi nguyện ý!"

Hắn nói xong, không chút do dự rời đi.

Lý Nguyên Chu trở lại Dưỡng Tâm điện, nện một quyền lên  giường, vừa đi về cảm xúc liền trào lên.

Nằm dài trên giường, chùm chăn lên, cả người cảm thấy khó chịu, trong lúc nhất thời toàn thân nhiệt huyết sôi trào, đáy lòng có chút ngứa ngứa, trong đầu đều là dáng vẻ Ninh Đoan Trang đỏ mặt cắn môi.

Lý Nguyên Chu duỗi thẳng cánh tay, ôm chăn vào trong lòng, nói nhỏ mắng: "Xấu phi  không biết đã dùng tà thuật gì mà lại khiến trẫm như vậy..."

Hắn khó chịu xoay người, đặt chân lên trên chăn.

A, quá khó tiếp thu rồi, tất cả đều là xấu phi sai!

"Trần Trung, Trần Trung, vào đây, mang cho trẫm cốc nước lạnh!" Lý Nguyên Chu nhìn ra ngoài hô một tiếng.

Trần Trung rất nhanh đã đến, cũng không dám rót nước lạnh, mà là rót một cốc nước  ấm, đi đến trước giường nói: "Hoàng thượng là thế nào? Cần phải mời thái y không?"

Lý Nguyên Chu ngồi dậy cầm lấy cốc nước, uống một hơi hết, lắc đầu nói: "Trẫm không có việc gì, không cần mời thái y!"

Trần Trung lo lắng nhìn Lý Nguyên Chu, khuyên nhủ: "Nếu không thì gọi Điền ngự y tới bắt mạch?"

Lý Nguyên Chu khoát tay "Trẫm chỉ là có nỗi lòng khó nói, chút nữa sẽ tốt lên, không cần kinh động người khác."

Trần Trung từ nhỏ đã hầu hạ  Lý Nguyên Chu, nghe vậy thì  đã hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng, có cần phải triệu phi tần tới hầu hạ không?"

Lý Nguyên Chu nhớ lại phi tần hậu cung, phát hiện chính mình lúc này ngoại trừ Ninh Đoan Trang thì đều không muốn nhìn thấy phi tần khác, liền lắc đầu nói: "Không cần."

Lý Nguyên Chu muốn nằm trên giường trằn trọc hết đêm, thế mà lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, hắn trước tiên kéo bảng nhỏ ra xem, may mắn, xấu phi không tiếp tục trừ điểm nữa.

Hắn vào triều sớm, tiếp tục cùng chúng thần thương nghị kế sách giúp nước giàu binh mạnh, khi hạ triều, lại giữ Nghiêm Vân Tòng lại Dưỡng Tâm điện nói chuyện.

Nghiêm Vân Tòng phân tích tình thế các quốc gia lại lần nữa, lại nói với Lý Nguyên Chu mấy kiến nghị giúp nước giàu binh mạnh, quân thần nói chuyện tới tận chạng vạng tối mới kết thúc.

Thấy sắp tới lúc dùng bữa tối, Lý Nguyên Chu phân phó Trần Trung nói: "Hôm nay trong điện có chút nóng, để người đem bàn ăn đặt ngoài hành lang đi."

Hắn nói xong, quay đầu cùng Nghiêm Vân Tòng nói: "Ái khanh đêm nay ăn cơm cùng trẫm, trẫm có việc tư muốn thỉnh giáo ái khanh."

Nghiêm Vân Tòng đồng ý.

Lúc bữa tối được mang lên, Lý Nguyên Chu cùng Nghiêm Vân Tòng ngồi vào, lúc ăn xong, để người đi mang trà lên, lúc này mới nói: "Ái khanh, tối hôm qua trẫm đến chỗ Ninh tài nhân nhưng lại bị nàng ấy cự tuyệt."

Nghiêm Vân Tòng không cảm thấy kinh ngạc, cười nói: "Nữ tử luôn có chút kiêu ngạo, chỉ cần tôn trọng thật tốt là được."

Tối qua Lý Nguyên Chu cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nghĩ đến Ninh Đoan Trang lại cảm thấy khó chịu, rót một ly trà, tố khổ nói: "Trẫm luôn cố gắng ôn nhu, quan tâm, cũng cố gắng để ý tâm trạng của nàng ấy, nhưng nàng ấy lại chẳng nhận ra."

Nghiêm Vân Tòng nói: "Hoàng thượng có từng nghĩ qua, việc hoàng thượng ôn nhu, quan tâm có thể không phải là thứ mà nàng muốn?"

Lý Nguyên Chu nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói: "Trẫm thật sự nghĩ không ra, một tiểu nữ tử sao lại khó ứng phó như vậy."

Nghiêm Vân Tòng tò mò, cười nói: "Vị Ninh tài nhân này chẳng lẽ còn quốc sắc thiên hương hơn Sở thị năm đó? Nếu không, sao hoàng thượng lại chiều theo nàng như thế?"

Nghiêm Vân Tòng thời niên thiếu từng học cùng Lý Nguyên Chu, biết rõ việc Lý Nguyên Chu chỉ thích nữ tử tuyệt sắc, nhất thanh nhị sở(*), chỉ cần là tư sắc không đủ động lòng người thì ở trong mắt Lý Nguyên Chu đều là xấu nữ, cả mắt cũng lười nâng, chớ đừng nói là dung túng cưng chiều.
(*) nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch.

Lý Nguyên Chu "Khục" một tiếng nói: "Ninh tài nhân thông minh hơn Sở thị."

Không biết vì sao, khi hắn ở trước mặt Nghiêm Vân Tòng lại không ghét bỏ tướng mạo Ninh Đoan Trang, ngược lại, hắn muốn Nghiêm Vân Tòng thấy Ninh Đoan Trang này rất thông minh, thú vị.

Lúc thái giám mang trái cây lên, Lý Nguyên Chu nhớ tới việc Trần Trung mỗi ngày theo lệ cũ sẽ bẩm báo sinh hoạt hàng ngày của Ninh Đoan Trang, nói Ninh Đoan Trang rất thích ăn trái cây tươi, chỉ là trái cây trong cung phần lớn là cho phi tử bậc cao, trái cây đưa đến điện Ninh Đoan Trang đều là đồ thừa của người khác đã chọn.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, liền phân phó Trần Trung nói: "Đi mời Ninh tài nhân tới! Nói là chỗ trẫm có trái cây tươi mà nàng thích ăn."

Nghiêm Vân Tòng thấy vậy, vội vàng đứng lên muốn cáo từ xuất cung.

Lý Nguyên Chu khoát tay nói: "Ái khanh ngồi xuống, trẫm còn muốn ngươi quan sát Ninh tài nhân một chút, nhìn xem có biện pháp gì để nàng đối với trẫm nói gì nghe nấy! Ái khanh giúp trẫm lần này đi!"

Nghiêm Vân Tòng lần đầu tiên thấy Lý Nguyên Chu khẩn trương với một vị nữ tử như vậy, cảm thấy kinh ngạc, liền ngồi xuống.

Không lâu sau, Trần Trung đã dẫn Ninh Đoan Trang tới.

Lý Nguyên Chu để Ninh Đoan Trang thỉnh an xong liền giới thiệu Nghiêm Vân Tòng nói: "Nghiêm khanh là đường đệ của mẫu hậu, là đường cữu của trẫm, cũng coi như là người trong nhà, ái phi có thể gọi hắn là cữu cữu."

Ninh Đoan Trang liền cùng Nghiêm Vân Tòng hành lễ, lúc này mới ngồi xuống.

Lý Nguyên Chu không biết vì sao muốn ở trước mặt Nghiêm Vân Tòng hiến vật quý, phân phó Trần Trung nói: "Bày giấy bút đến!"

Nghiêm Vân Tòng cho là Lý Nguyên Chu muốn làm thơ lấy lòng Ninh Đoan Trang, liền mỉm cười nhìn.

Lý Nguyên Chu viết xong thơ, đưa cho Nghiêm Vân Tòng nói: "Đây là thơ Ninh tài nhân viết, trẫm viết lại, ái khanh nhìn thơ này như thế nào?"

Ninh Đoan Trang : ... hoàng đế cặn bã này khắp nơi khoe khoang thơ của chính mình thì không nói, hiện tại bắt đầu khoe khoang thơ mà ta chép...

Trong lòng Nghiêm Vân Tòng không muốn lấy nhưng hắn quá hiểu trình độ làm thơ của Lý Nguyên Chu, cho rằng thơ Ninh Đoan Trang cho dù tốt thì cũng có hạn, bởi vậy mà hạ quyết tâm lấy lệ, tuyệt đối không trái lương tâm mà khen vớ vẩn.

Hắn tiếp nhận thơ, nhìn qua một lượt, có chút ngạc nhiên, lập tức nhìn kỹ lại, đọc thầm một lần, vỗ bàn nói: "Thơ này quá tuyệt! Thần nhiều năm qua chưa từng thấy thơ hay như vậy!"

Hắn đứng lên, hướng phía Ninh Đoan Trang nói: "Thơ Ninh tài nhân vừa hay vừa mới lạ! Thơ này không phải người thường có thể làm ra."

Ninh Đoan Trang khiêm tốn nói: "Đảm đương không nổi khích lệ của Nghiêm đại nhân, tiểu nữ chỉ là ngẫu nhiên viết ra bài thơ này, xưa nay cũng không có tài thơ gì."

Lý Nguyên Chu thấy Nghiêm Vân Tòng tài hoa luôn tự ngạo khích lệ Ninh Đoan Trang, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong lòng sảng khoái, phải, xấu phi giúp trẫm nở mày nở mặt!

Nghiêm Vân Tòng nhìn thấy thơ hay chân chính, lòng cảm thấy cực kỳ kích động, hướng phía Lý Nguyên Chu nói: "Thần thấy thơ Ninh tài nhân gợi ra chút hồi ức, lúc này muốn thổi một khúc tiêu, muốn mượn của hoàng thượng trường tiêu trong cung."

Lý Nguyên Chu phân phó Trần Trung đi lấy trường tiêu, một bên giới thiệu với Ninh Đoan Trang nói: "Âm luật của Nghiêm ái khanh cực kỳ tốt, am hiểu cách thổi tiêu, một khúc nhạc năm xưa còn làm khuynh đảo đại tài nữ Trương Hiểu của Tề quốc, nếu không phải hai nước bất hòa, chắc hẳn Trương Hiểu đã sớm gả tới đây."

Nghiêm Vân Tòng thản nhiên nói: "Hoàng thượng sao lại nói tới nàng ấy?"

Lý Nguyên Chu cười một tiếng, không nói nữa.

Năm đó Lý Nguyên Chu cùng Nghiêm Vân Tòng đến Giang Nam, gặp một nữ tử giả nam trang đến Sở quốc tên Trương Hiểu, một đoạn hồi ức, nhớ tới còn...

Lúc sau, Trần Trung mang trường tiêu tới, đưa tới tay Nghiêm Vân Tòng.

Nghiêm Vân Tòng tiếp nhận, đứng lên, xoay người, nhìn lên trời, miệng chạm lên tiêu bắt đầu thổi.

Ninh Đoan Trang dù không hiểu âm luật nhưng cũng nghe ra sự hoàn hảo của âm thanh, hòa hợp với ý bài thơ mà nàng chép.

Nghiêm Vân Tòng thổi xong liền nhìn về phía Ninh Đoan Trang nói: "Ninh tài nhân cảm thấy này nhạc điệu của tiêu như thế nào?"

Ninh Đoan Trang vỗ tay nói: "Trách không được lúc này Nghiêm đại nhân muốn thổi tiêu, từ khúc nhạc này hoàn toàn hợp với ý bài thơ, cũng hợp với cảnh đêm nay."

Nghiêm Vân Tòng cười một cái nói: "Ninh tài nhân quả nhiên hiểu, trách không được hoàng thượng đặt người trên đầu quả tim."

Ninh Đoan Trang khẽ giật mình, nhìn về phía Lý Nguyên Chu, thấy Lý Nguyên Chu quay đầu, căn bản không nhìn nàng.

A, hoàng đế cặn bã còn làm kiêu!

Thấy trời cũng không còn sớm, Nghiêm Vân Tòng liền cáo từ, Lý Nguyên Chu cũng không giữ lại.

Ninh Đoan Trang nhìn hướng Nghiêm Vân Tòng đi, nàng cũng đứng lên cáo từ.

Lý Nguyên Chu muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn lại, hô Trần Trung nói: "Đưa Ninh tài nhân hồi điện!"

Ninh Đoan Trang trở lại trong điện, đổi y phục, thấy Cẩm nhi tươi cười tiến đến nói: "Tài nhân, hoàng thượng để người đưa trái cây tươi cùng mấy đĩa điểm tâm tới, nói là trong tiệc thấy tài nhân thích ăn, cố ý ban thưởng."

Ninh Đoan Trang có chút ngoài ý muốn, a, hoàng đế cặn bã này còn hiểu ý ta nữa nha!

Trong Dưỡng Tâm điện, Lý Nguyên Chu xem bảng nhỏ, lẩm bẩm: "Lúc xấu phi cáo từ, nhìn rất vui vẻ, không biết có thể cộng điểm cho trẫm không?"

Hắn đang chờ mong thì liền nghe "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang cộng thêm hai điểm.

Lời bình: "Một phần vì hoàng đế cặn bã này tặng trái cây và điểm tâm, một phần vì đã mời mỹ nam thổi tiêu."

Lý Nguyên Chu thấy một lần liền được luôn hai điểm, kinh hỉ đến suýt chút nữa nhảy lên, quá hiếm có!

Thấy lời bình, cảm xúc vui sướng liền ngừng lại, trong nháy mắt chạy vội tới trước gương đồng.

Dựa vào cái gì mà trẫm là nam cặn bã còn Nghiêm Vân Tòng lại là mỹ nam?

A, dựa vào cái gì? Trẫm có chỗ nào không bằng Nghiêm Vân Tòng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play