"Quý phi nương nương, thái hậu nương nương triệu ngài đến Thọ Xuân điện!" Cẩm nhi tiến vào điện, thần sắc có chút bối rối, hiện nay hoàng thượng không ở trong cung, nếu thái hậu nương nương làm khó quý phi thì phải làm sao?
Ninh Đoan Trang nghe Nghiêm thái hậu triệu kiến, trong bụng nói: lão thái bà này rốt cục không nhịn được nữa rồi, muốn xuất thủ rồi sao?
"Nương nương, trận này thái hậu nương nương ở khắp nơi làm khó xử, hiện nay lại triệu kiến, sợ là. . ." Cẩm nhi lo lắng nói: "Có cần xin Nghiêm đại nhân giúp đỡ không?"
Ninh Đoan Trang lắc đầu nói: "Nghiêm đại nhân tuy là đường đệ của thái hậu nương nương, nhưng dù sao cũng là ngoại nam, không tiện nhúng tay cung vụ."
"Vậy làm sao bây giờ?" Cẩm nhi lo lắng nói: "Thái hậu nương nương lo lắng cho ăn nguy của hoàng thượng, ngủ không ngon ăn không vô, hỏa khí lớn, hôm qua còn đánh một cung nữ, nếu nương nương nói năng không thích đáng, sợ sẽ ăn thiệt thòi."
Ninh Đoan Trang suy tư một hồi nói: "Cứ đi rồi nói!"
Trong Thọ Xuân điện, Nghiêm thái hậu nện bàn nói: "Yêu phi hại người! Nếu không phải yêu phi câu dẫn Việt đế, hoàng đế cũng không cần xuất chinh? Nếu hoàng đế làm sao, ai gia liền lột da yêu phi."
Điền ma ma khuyên lơn: "Thái hậu nương nương cứ an tâm đi! Hoàng thượng anh minh thần võ, Tô tướng quân chinh chiến giỏi, nhất định có thể đánh cho quân đội Việt quốc tan rã."
Nghiêm thái hậu khoát tay nói: "Đã hai ngày không có tin tức của hoàng đế, ai gia rất lo lắng."
Đang nói, có cung nữ tiến vào bẩm: "Thái hậu nương nương, quý phi đến rồi!"
Đợi Ninh Đoan Trang tiến vào điện, Nghiêm thái hậu liền nghiêm khắc khiển trách: "Quỳ xuống!"
Ninh Đoan Trang nghe lời quỳ xuống, không đợi Nghiêm thái hậu khiển trách, đã nói: "Thỉnh an thái hậu nương nương! Tối qua thần thiếp mộng thấy trên trời rơi xuống thần Ngưu giúp hoàng thượng đánh bại Việt quốc, sáng nay tỉnh lại đang muốn tới bẩm báo thái hậu nương nương!"
"Thật không?" Sắc mặt Nghiêm thái hậu hơi hoà hoãn, nhớ tới cái gì đó, lại nghiêm nghị nói: "Ngươi nói gặp cảnh trong mộng, sau đó gọi người đến giải mộng."
"Vâng." Ninh Đoan Trang đáp, kéo bảng nhỏ ra, nhìn Lý Nguyên Chu kể về chiến tích, sau đó nói rõ chi tiết.
Nghiêm thái hậu nghe Ninh Đoan Trang kể được chi tiết, ngược lại là có chút kinh nghi, hỏi: "Ngươi mộng thấy Việt quốc đưa thư hàng? Hoàng thượng không bị sao."
Ninh Đoan Trang đáp: "Đúng vậy ạ."
"Đứng lên đi!" Sắc mặt Nghiêm thái hậu hơi nhạt "Đợi có chiến báo tới, nếu là tin chiến thắng, ai gia sẽ không làm khó ngươi, nếu không phải thì đừng trách ai gia vô tình."
Ninh Đoan Trang lập tức nói: "Thái hậu nương nương, thần thiếp muốn về trong điện, tiếp tục vì hoàng thượng cầu phúc, hi vọng hoàng thượng sớm ngày trở về."
Nghiêm thái hậu thản nhiên nói: "Đi đi!"
Ra khỏi Thọ Xuân điện, bả vai Ninh Đoan Trang mới buông lỏng, thật đúng là sợ lão thái bà không nói đạo lý, trực tiếp đánh nàng một trận.
Nghiêm thái hậu đợi Ninh Đoan Trang ra ngoài điện, lại căn dặn Đường công công: "Đi nghe ngóng tin tức, xem hoàng thượng có tin gì không? Mặt khác, cho người đi hỏi Nghiêm Vân Tòng xem hắn có tin tức gì chưa?"
Đường công công liền tất tả đi.
Ngày hôm sau, Đường công công tiến vào Thọ Xuân điện, kích động vạn phần nói: "Bẩm thái hậu nương nương, tin chiến thắng về!"
Hắn nói, trình lên phong thư chiến thắng.
Nghiêm thái hậu đại hỉ "Hoàng đế đánh thắng trận!"
Bà tự tay mở thư ra.
"Mẫu hậu, lần này nhi thần đắc thắng, may nhờ trên trời rơi xuống thần Ngưu. . . , Việt đế đã trình lên thư hàng. . . , nhi thần sắp khải hoàn hồi triều. . ."
Nghiêm thái hậu xem hết tin chiến thắng, liên tục xác nhận nhi tử còn hoàn hảo không chút tổn hại, bức thư do chính mình mở ra, Ninh Đoan Trang cũng chưa từng nhìn thấy, nhất thời kinh nghi.
Trong thư hoàng đế viết cùng giấc mộng của Ninh Đoan Trang lại giống nhau như đúc.
Nghiêm thái hậu nhìn lại, phân phó Điền ma ma: "Đem bạch ngọc dưa của ai gia thưởng cho Ninh quý phi!"
. . .
Buổi chiều, Ninh Đoan Trang mở bảng nhỏ ra, liền nhìn thấy Lý Nguyên Chu nhắn hỏi: Ái phi, ái phi, mẫu hậu có làm khó nàng không?
Ninh Đoan Trang trả lời: Thái hậu nương nương không những không làm khó thần thiếp, còn thưởng một đôi bạch ngọc dưa.
Lý Nguyên Chu: Trẫm đã nói, ái phi người gặp người thích, mẫu hậu sớm muộn cũng sẽ biết ái phi tốt.
Ninh Đoan Trang: . . .
Lý Nguyên Chu: Khi trẫm đi, ái phi có nhớ trẫm không?
Ninh Đoan Trang: Có!
Lý Nguyên Chu: Nhớ như thế nào? Là thực sự nhớ trẫm hay là nhớ thân thể trẫm?
Ninh Đoan Trang: . . .
Lý Nguyên Chu: Ái phi, trẫm thật sự rất nhớ nàng!
Ninh Đoan Trang đùa một chút: Bằng không, thần thiếp đem chính mình khen thưởng.
Lý Mguyên Chu đại hỉ: Vậy trẫm nằm dài trên giường, chờ ái phi tới!
Ninh Đoan Trang: . . .
Lý Nguyên Chu nói chuyện, nghiên cứu một chút chức năng khen thưởng của bảng nhỏ, phát hiện cũng không thể khen thưởng chính mình được, không khỏi uể oải.
Sau một khắc, hệ thống lại nhắc nhở hắn là Ninh Đoan Trang thưởng, trong tay xuất hiện một cái khăn lụa.
Lý Nguyên Chu cầm lấy hít hà, hồi bình nói: Khăn lụa thơm quá, có mùi của ái phi, trẫm thích!
Hai người lại hàn huyên một hồi lâu, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Hôm sau Ninh Đoan Trang mới tỉnh lại, Cẩm nhi vào báo: "Nương nương, thái hậu nương nương cho người thưởng bánh ngọt tới, còn căn dặn, để nương nương dùng đồ ăn sáng xong thì đến Thọ Xuân điện nói chuyện."
Ninh Đoan Trang nghe xong, lập tức gọi Lý Nguyên Chu: Hoàng thượng có tin tức gì không? Trong thư nói cái gì?
Đợi Lý Nguyên Chu hồi bình, Ninh Đoan Trang mới đứng dậy rửa mặt dùng đồ ăn sáng.
Sau đó, Ninh Đoan Trang đến Thọ Xuân điện, đang định hành lễ thì Điền ma ma liền đỡ dậy nói: "Quý phi nương nương ngồi xuống nói chuyện!"
Ninh Đoan Trang theo lời ngồi xuống.
Nghiêm thái hậu ngồi ở trên, khó có được mặt mũi hiền lành, hòa khí hỏi: "Quý phi tối hôm qua có nằm mơ không?"
Ninh Đoan Trang gật đầu nói: "Có ạ, mộng thấy hoàng thượng sắp lên đường trở về, còn cho người mang cho thái hậu nương nương một cái rương."
Nghiêm thái hậu nói thầm: Ngươi lại mộng thấy?
Bà hỏi: "Cái rương kia là cái gì?"
Không tin ngươi ngay cả cái này cũng có thể mộng thấy?
Ninh Đoan Trang lập tức gọi Lý Nguyên Chu: Hoàng thượng, cái rương đồ kia tương đối quý giá là cái gì, đọc tên mấy thứ cho thần thiếp đi!
Lý Nguyên Chu rất nhanh đã trả lời, ghi từng cái một.
Ninh Đoan Trang nói với Nghiêm thái hậu: "Mộng thấy có kim quang chói mắt, có một phương ngọc chẩm, hai con kim bắt tay. . ."
Đợi Ninh Đoan Trang cáo lui, Nghiêm thái hậu nói với Điền ma ma: "Nhìn nàng ta nói, giống như thấy tận mắt vậy."
Điền ma ma cười nói: "Thái hậu nương nương, hai ngày nữa tin tức của hoàng thượng sẽ tới, lúc đó có thể biết mộng của quý phi nương nương có đúng hay không."
Đang nói, Đường công công báo: "Thái hậu nương nương, hoàng thượng đưa tin tới, có một rương Việt đế tặng châu báu, thị vệ áp giải đã đến ngoài cung."
Nghiêm thái hậu: Thật đúng là đưa tới một rương châu báu?
Một lúc sau, Đường công công dẫn thị vệ khiêng một cái rương vào, đem danh mục quà tặng trình lên.
Nghiêm thái hậu nhìn trong rương, lập tức giật mình, đồ vật trong này, giống hệt những gì Ninh Đoan Trang nói.
Sau khi mọi người cáo lui, Nghiêm thái hậu để Điền ma ma cất đồ, còn mình xóa ngực nói: "Giấc mộng của Ninh quý phi này. . . , nàng ta như vậy, đến cùng quá yêu nghiệt, ai gia không biết là phúc là họa."
Sau đó bà gọi Đường công công vào: "Mời Nghiêm Vân Tòng đến nói chuyện."
Nghiêm Vân Tòng đến Thọ Xuân điện, nghe được Nghiêm thái hậu nói, ngẩn người ra: "Quý phi nương nương lại thần kỳ như vậy? Lại mơ thấy giấc mộng chuẩn đến thế? Thái hậu nương nương, phi tần như vậy là trời ban cho Sở quốc phúc phi!"
Nghiêm thái hậu hồi tưởng một chút, hồi lâu nói: "Nói đến mới để ý, nàng dù chuyên sủng nhưng không có đại ác."
Nghiêm Vân Tòng nói: "Thái hậu nương nương, thần chỉ biết là từ khi hoàng thượng sủng ái Ninh quý phi, quốc vận liền ngày càng hưng thịnh."
. . .
Sau đó mọi người trong cung phát hiện, thái hậu nương nương càng ngày càng sủng ái Ninh quý phi, mỗi ngày đều gọi nàng tới nói chuyện.
Phương thần phi hỏi cung nữ: "Ngươi nghe ngóng được gì rồi? Sao thái hậu nương nương mỗi ngày đều gọi Ninh Đoan Trang đến Thọ Xuân điện, một ngày không gặp mà như ba năm, thật nực cười!"
Cung nữ nói: "Nương nương có chỗ không biết, Ninh quý phi mỗi ngày đến Thọ Xuân điện, là kể cho thái hậu nương nương chuyện xưa, mỗi ngày nói một ít, nói đến chỗ quan trọng thì nói mệt mỏi muốn về điện. thái hậu nương nương vì nghe hồi 2, mỗi ngày thúc giục người đi triệu nàng."
Phương thần phi: Tức chết bản cung! hoàng thượng sủng ái nàng ta, bây giờ cả thái hậu nương nương cũng sủng ái nàng ta!
Ngay sau đó, Phương thần phi lại được biết, hiện nay trong cung có khá nhiều phi tần không có chuyện gì làm liền đến Thọ Xuân điện thỉnh an thái hậu, kì thực là vì nghe Ninh Đoan Trang kể chuyện.
Lại nói tiếp, Phương thần phi lại được biết, Tống hiền phi hiện tại thành chó săn của Ninh Đoan Trang, mỗi ngày đều đi nịnh nọt.
Một ngày, Ninh Đoan Trang ra khỏi Thọ Xuân điện, Tống hiền phi theo sát, một bên cầm quạt cho Ninh Đoan Trang, nói: "Hoàng thượng không ở trong cung, may mà quý phi nương nương mỗi ngày thay mặt hoàng thượng tới Thọ Xuân điện tận hiếu, mới giúp lão nhân gia thái hậu nương nương thoải mái, đợi hoàng thượng trở về, nhất định sẽ phong thưởng quý phi nương nương!"
Ninh Đoan Trang cười nói: "Hiền phi không ghen ghét sao?"
Tống hiền phi chân thành nói: "Trong lòng hoàng thượng chỉ có quý phi nương nương, thần thiếp ghen ghét không nổi. Chỉ cầu nương nương để thần thiếp ở lại cung an thân, không đến nỗi đến miếu thanh tu là tốt."
Ninh Đoan Trang ngoái nhìn cười nói: "Cả một đời không được sủng ái, Hiền phi cam tâm?"
Tống hiền phi nói: "Chỉ nguyện làm chưởng sự cho quý phi nương nương, không còn cầu mong gì khác."
Nói chuyện xong, đến Cẩm Tú điện, Tống hiền phi lại tự mình bưng trà cho Ninh Đoan Trang, nói: "Quý phi nương nương, lời thần thiếp nói, tất cả đều là thật lòng! Trong cung không thể so với địa phương khác, quý phi nương nương cho dù được sủng ái, cũng không thấy được nơi khác, thêm một người giúp, chuyện phiền toái liền bớt đi."
Ninh Đoan Trang suy nghĩ một chút nói: "Bản cung nếu còn có thể tấn phong, sẽ hứa cho ngươi cả một đời được quản lý cung vụ!"
Tống hiền phi quỳ xuống đất tạ ơn nói: "Thần thiếp cam nguyện cả đời làm tai mắt cho nương nương!"
Đợi Tống hiền phi đi xuống, Cẩm nhi nghi ngờ nói: "Nương nương, chúng ta có thể tin tưởng Tống hiền phi không?"
Ninh Đoan Trang nói: "Nàng ấy sẽ dùng hành động để thể hiện tấm lòng."
Tống hiền phi trở lại trong điện, gọi cung nữ tâm phúc, phân phó nói: "Cho người đi theo dõi thật kỹ Phương thần phi, nàng ta nói cái gì làm cái gì, không cần chi tiết, toàn bộ bẩm báo tới đây."
Không tới mấy ngày, Tống hiền phi đến trước mặt Nghiêm thái hậu mật báo, nói Phương thần phi ở sau lưng nguyền rủa thái hậu cùng hoàng đế, còn có nhân chứng.
Đêm đó, Cẩm nhi tiến vào điện nói với Ninh Đoan Trang: "Nương nương, thái hậu nương nương đưa Phương thần phi đến miếu thanh tu rồi!"
Ninh Đoan Trang: Tống hiền phi thật tài giỏi, động tác thật nhanh!
Ngày hôm sau, Tống hiền phi đến Cẩm Tú điện thỉnh an, tự mình dâng trà nói: "Nương nương, Phương thần phi đi miếu thanh tu, các phi tần còn lại trong cung đều là nhát gan nhu nhược, xưa nay gặp hoàng thượng đầu cũng không dám nhấc, sẽ không gây phiền phức cho nương nương."
Ninh Đoan Trang gật đầu nói: "Bản cung xác thực thanh tâm nhiều. Đúng rồi, Sở cô nương không phải trở về Sở phủ sao? Sao hôm nay lại tiến cung?"
Tống hiền phi nghe vậy nhân tiện nói: "Quý phi nương nương yên tâm, tuổi Sở cô nương như vậy, cũng nên lấy chồng!"
Ninh Đoan Trang liền vỗ vỗ tay Tống hiền phi, nói: "Sở cô nương là tâm bệnh của thái hậu nương nương, hiền phi nếu có thể giúp nàng ấy chọn một người chồng tốt cũng là giúp thái hậu nương nương phân ưu!"
Tống hiền phi ngồi gần nói: "Hết thảy sẽ như nương nương mong muốn!"
Ninh Đoan Trang đang muốn nói chuyện, nghe được trong đầu "đinh" một cái, Lý Nguyên Chu hỏi: Ái phi, nàng đang làm gì đấy? Sao nửa ngày không nói gì?
Ninh Đoan Trang trả lời: Thần thiếp đang tâm sự với hiền phi nương nương!
Lý Nguyên Chu: Để ý đến nàng ấy làm gì? Đợi trẫm trở về, tất cả đều đưa đi miếu thanh tu!
Ninh Đoan Trang: . . .