Chương 397: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (21)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư không đếm xỉa đến nỗi buồn của An Linh Vân mà vẫn tiếp tục giày xéo, "Thanh niên chưa lập gia đình cũng có nha hoàn thông phòng rồi. Con chưa gả sang thì người ta đã có người con gái khác, sau khi con gả sang, nha hoàn thông phòng đó sẽ trở thành tiểu thiếp."

Ninh Thư bảo: "Cha con không có nha hoàn thông phòng bởi vì ông ấy hay đi đánh trận."

An Linh Vân buồn rười rượi như nhẵm phải phân, gọi dài cả tiếng: "Mẹ..."

"Tất nhiên, con vẫn sẽ ân ái với trượng phu con, dù rằng có chia sẻ trượng phu với người khác." Ninh Thư găm hết dao này đến dao khác vào lòng An Linh Vân.

Ninh Thư nói cố: "Con là con gái của Chấn uy Tướng quân, là chính thất là tất nhiên. Vậy nên con phải xử lý việc nhà đâu ra đó, con gả đi rồi thì nhà chồng là nhà của con. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nhiều cái phủ tướng quân không can thiệp được."

An Linh Vân: ...

Ninh Thư mặc kệ phiền muộn của An Linh Vân, lại bắt đầu bàn chuyện kết hôn của An Du với cụ bà.

Cụ bà chấm con gái của Tô thượng thư, Ninh Thư gạt phăng ngay. Tô Ly đó là vợ của An Du trong cốt truyện, nhưng cô ta lại bợ đỡ Minh Châu lên tận mây xanh, cảm thán Minh Châu dũng cảm vì tình yêu sâu đậm, có chết cũng không thay đổi.

Rõ ràng Minh Châu là người chồng mình yêu, vậy mà vẫn đứng về phía tình địch, và còn chống đối với Vệ Lệnh Nhàn, chỉ trích mẹ chồng tàn nhẫn chứ.

Lại thêm một cô gái không phân biệt được đúng sai, giết người với nụ cười ngây thơ, đúng là đầu óc bã đậu!

Ninh Thư giãi bày ngay lý do của mình: "Tô Ly đó là con gái duy nhất của Tô thượng thư, bình thường khó tránh chiều chuộng. An Du là con trưởng, vợ của nó dâu trưởng, sau này còn phải gánh vác trọng trách quản lý nhà cửa phủ tướng quân. Con từng gặp cô gái đó rồi, đó là một cô bé ngây thơ và hồn nhiên."

Nghe vậy cái là cụ bà gạch tên ngay. Ngây thơ tức là ngu xuẩn, không biết cách đối nhân xử thế, mà ngu thì quản lý nhà cửa kiểu gì, giao tiếp với các phu nhân kiểu gì. Chẳng lẽ để cô ta đắc tội với tất cả mọi người à?

Ninh Thư chưa từng nghĩ đến chuyện áp quy tắc hay bắt Minh Châu thỉnh an. Ninh Thư cũng tự xem như mình bị mù, chẳng thấy gì hết trước sự chiều chuộng An Hữu dành cho Minh Châu.

Trước việc ấy, Minh Châu vui cực kỳ. Dù phu nhân không bảo gì nhưng Minh Châu cảm thấy phu nhân đã tha thứ cho cô rồi.

Đáng lẽ ra An Linh Vân trong cốt truyện bênh Minh Châu đủ đường nay lại hạnh hoẹ Minh Châu, mà Ninh Thư nom An Linh Vân lại khá giống đang luyện tập, chắc là luyện để sau này xử lý tiểu thiếp.

Ví dụ như Minh Châu muốn ăn gì đó, An Linh Vân không cho hạ nhân mang qua. Lúc Minh Châu hỏi thì An Linh Vân bảo phủ tướng quân hết tiền rồi, không mua được thứ đắt như vậy, đến cả cụ bà cũng không có tiền ăn tổ yến kia kìa.

Ban đầu Minh Châu ấm ức ầm ĩ một phen, An Hữu lại bênh Minh Châu nhưng An Linh Vân bảo thẳng, cha à, cha bị giáng chức rồi có bao nhiêu bổng lộc đâu, hiện giờ phủ tướng quân nghèo lắm.

Bị con gái nói thế làm An Hữu không biết vứt mặt vào đâu.

Cuối cùng chuyện chẳng đi đến đâu, Minh Châu đành bảo thị nữ của mình tự đi mua.

Tiền của mình không mất đi đâu, nhưng dù đã được ăn rồi nhưng Minh Châu vẫn rất hậm hực.

An Linh Vân thấy trong viện của Minh Châu toàn đồ đắt đỏ thì ngứa mắt. Mọi thứ ở đây đều là cô bỏ tiền ra mua, bây giờ phủ tướng quân cần tiết kiệm, vậy mà trong viện của Minh Châu lại có nhiều đồ đắt tiền như thế.

Đồ đạc trong phòng tiểu thiếp còn nhiều hơn đồ trong phòng mẹ cô.

Ninh Thư chỉ lặng lẽ quan sát sự thay đổi của An Linh Vân. Thế mới nói, cứ phải tự trải nghiệm mới biết thế nào là nhức nhối, bây giờ An Linh Vân vẫn còn nhiệt liệt chào mừng Minh Châu hoà nhập vào đại gia đình này à?

Con người ai chẳng ích kỷ, động đến đồ của mình là đều cố mà cướp thôi.

Bây giờ phủ tướng quân thê thảm hơn ngày trước mà Minh Châu vẫn sống sung sướng, An Linh Vân chịu nổi à?

An Hữu và Minh Châu quấn quít có một khoảng thời gian thôi. Ngày trước thì ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng dạo này thỉnh thoảng An Hữu sẽ ngủ ở thư phòng.

Nhìn sắc mặt An Hữu hơi vàng vọt, mày cau chặt, nom sầu não mà Minh Châu cũng hậm hực thì Ninh Thư cười ngất trong bụng.

Thời gian chính là con dao bào mòn tất cả tình yêu sâu đậm. Kết cốt truyện An Hữu và Minh Châu đều chết cả, kết thúc vẹn toàn cho tình yêu đích thực.

Nhưng mà chết thì hay ho cái nỗi gì. Phải sống và xem các người có thể yêu nhau bao lâu, có thể chịu đựng được sự bào mòn của thời gian không rồi mới được gọi là tình yêu đích thực nhé.

Tình đi đôi với dục, đã có tình yêu ắt phải có dục vọng, ngặt nỗi là hình như An Hữu không thoả mãn được Minh Châu cho lắm.

Già đời rồi thì thu liễm chút, đừng có mà giở cái thói ngông cuồng của thời thiếu niên, tưởng mình là trai trẻ dồi dào sức khoẻ chắc.

Dạo gần đây An Hữu sầu não lắm.

Sau mỗi lần ân ái, An Hữu cảm thấy rất thoả mãn nhưng Minh Châu lại không. Muốn thêm một lần nữa nhưng chẳng hiểu sao cơ thể không nghe lời. An Hữu rất khó xử trước ánh mắt hậm hực của Minh Châu, và hệ quả là giảm số lần ân ái xuống.

An Hữu cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, nhưng không phải là vô năng, dù rằng có thể đấy nhưng cũng chẳng dài.

Trước đây còn tưởng quá hưng phấn cơ thể mỹ miều của Minh Châu, nhưng ân ái với Minh Châu nhiều như vậy mà lần nào cũng thế đã khiến An Hữu nảy sinh sợ hãi.

Thậm chí ông còn lén đi tìm đại phu, đại phu bắt mạch xong bảo thận hư, cho An Hữu dùng thuốc tráng dương bổ thận.

Để giấu nhẹm cả nhà nên An Hữu giả vờ mình ốm, cần phải uống thuốc.

Minh Châu biết An Hữu đổ bệnh thì bật khóc nức nở như là An Hữu sắp chết đến nơi làm cụ bà rất khó chịu.

Nhân đây thì An Hữu cũng cảm động lắm, ông cho rằng Minh Châu như vậy bởi vì thương ông nên ôm ấp Minh Châu trước mặt mọi người, vừa lau nước mắt cho Minh Châu vừa thủ thỉ mấy lời mật ngọt, và rồi đã dỗ Minh Châu mỉm cười nín khóc.

Ninh Thư: ...

Cạn lời thật, trong căn phòng này có mẹ mình, vợ mình, con mình, không thể biết ý chút à?

Làm gì đến nỗi không khống chế được thế này chứ.

Ninh Thư thở dài, cái thứ tình yêu tình báo này làm người ta mệt mỏi quá, cô đã nhìn thấy đời mình cô đơn suốt kiếp rồi.

Cũng đúng thôi, cô không cả bảo đảm được tính mạng mình, thì càng không hy vọng vào tình yêu xa vời. Bất cứ thứ gì cũng ổn định và tốt đẹp hơn tình yêu nhiều.

Ninh Thư đang tởm không chịu nổi đây, hai anh chị này tính diễn cảnh giường chiếu ở đây luôn đó à.

Ninh Thư ngửi mùi thuốc nha hoàn bưng vào thì nhếch mép.

An Linh Vân xem vở diễn của Minh Châu thì càng thêm ghét, bước chân ra khỏi phòng đã mắng: "Hồ ly tinh."

An Linh Vân gai mắt đồ đạc chất đầy phòng Minh Châu lắm rồi. Cứ nhớ đến chuyện đó đều mua bằng tiền của phủ tướng quân là An Linh Vân lại xót, lúc nào cũng lấy lý do để mang đồ trong phòng Minh Châu đi.

Minh Châu tưởng An Linh Vân đã tha thứ cho mình nên hào phóng đưa các đồ đạc giá trị cho An Linh Vân.

Nhưng mỗi lần An Linh Vân qua bảo cần cái gì đó là Minh Châu lại tắt hứng trong nháy mắt. Đó đều là đồ của cô, dựa vào đâu mà cô ta muốn lấy.

Chương 398: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (22)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Gần như là giờ Ninh Thư không vướng bận chuyện gì nữa. Nhà cửa có An Linh Vân lo, không cần hầu An Hữu, phải gọi là được dưỡng già trước thời hạn.

An Linh Vân và Minh Châu cãi vã vì một cây trâm bạch ngọc. Minh Châu sử dụng tuyệt chiêu khóc nức nở, hơi tý là quỳ xuống.

An Linh Vân vẫn luôn tham dự các bữa tiệc với Ninh Thư nên ngộ ra nhiều lắm. Dù có thế nào thì Minh Châu vẫn là trưởng bối, cô ta quỳ trước mặt mình thế này thì danh dự của cô phải làm sao.

Dùng cách đó để phá hoại danh dự cô đúng không, An Linh Vân ngày càng nhận ra sự độc ác của Minh Châu rồi. Vậy nên hễ Minh Châu quỳ là An Linh Vân cũng quỳ theo.

An Linh Vân làm thế khiến Minh Châu ức nghẹn, vừa ấm ức vừa đắng cay. Tại sao An Linh Vân lại đối xử với cô như thế? Cô tốt với An Linh Vân như vậy, cái gì quý báu cũng cho cô ta, tại sao lòng tham của cô ta không có đáy như thế?

Rõ ràng trước đây phủ tướng quân ấm áp biết bao, An Linh Vân cũng là bạn của cô, sao giờ lại trở nên thế này? Cô đã giải thích do cô không khống chế được bản thân, cô muốn hoà nhập với phủ tướng quân, vậy nhưng tại sao An Linh Vân cứ như thế này?

Minh Châu cảm thấy An Linh Vân phản bội tình bạn của hai người.

Tất nhiên sau rồi An Hữu vẫn là người giải quyết mâu thuẫn. Hiển nhiên An Hữu sẽ đứng về phía người mình yêu, cây trâm bạch ngọc đó cho Minh Châu chắc.

An Linh Vân tức lắm, vô cùng tức giận. Đây là cha cô, tại sao cứ bênh cô ả kia mãi, tại sao chứ?

Hiện tại An Linh Vân đố kỵ, đay nghiến, bất mãn, tổn thương giống Vệ Lệnh Nhàn khi trước. Phụ thân cô không cần suy xét, cái gì cũng bênh Minh Châu chằm chằm, dù chuyện vừa rồi cũng không hỏi ngọn ngành mà bênh Minh Châu luôn khiến An Linh Vân rất tổn thương.

Ninh Thư thấy An Linh Vân quỳ dưới đất tức đến run người nhưng An Hữu chỉ ôm Minh Châu thở dài và bước qua.

Ninh Thư kéo An Linh Vân quỳ dưới đất lên, An Linh Vân nhìn mẹ mình, trước đó cố nín nhịn thì giờ bật khóc.

Ninh Thư nhìn An Hữu, bảo: "Phu quân, tiền lãi từ cửa hàng không được bao nhiêu. Từ sau khi chàng giáng chức, bổng lộc không còn nhiều như trước đây, phủ tướng quân đang phải chắt bóp khá nhiều. Hiện giờ Linh Vân đang lo việc nhà, con bé luôn muốn tiết kiệm một chút. Cây trâm bạch ngọc này là ngày trước Linh Vân mua cho Minh Châu, nay Linh Vân muốn cầm về để giúp phủ tướng quân bước qua mùa cam go thôi."

An Hữu nhìn thấy bà vợ chính thức của mình thì giật mình, hình như lâu lắm rồi ông không gặp bà. Ngày thường bà như người vô hình, ông chiều Minh Châu ra sao bà cũng không đả động gì cả.

An Hữu mất tự nhiên, nếu đối phương cãi vã chia rẽ ông và Minh Châu, vậy ông sẽ không hổ thẹn. Mà giờ nghe bà bình tĩnh nói sự thật, An Hữu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

An Hữu lấy cây trâm trong tay Minh Châu đưa cho Linh Vân.

Minh Châu khó chịu ra mặt ngay, đây không phải chuyện của mỗi cây trâm. Vệ Lệnh Nhàn mới đả động cái An Hữu đã lấy cây trâm của cô, điều này khiến Minh Châu rất khó chịu, mặt khác cũng thấy nguy hiểm.

An Linh Vân cầm cây trâm, tỏ rõ sự kinh miệt trong đôi mắt.

Minh Châu quỳ phịch xuống trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn Minh Châu lạnh lùng, sảng khoái đón nhận cái quỳ của Minh Châu bởi cô ta chính xác là một tiểu thiếp, tưởng mình vẫn còn là Minh Châu Quận chúa, quỳ một cái là người ta thấp thỏm lo âu chắc.

"Phu nhân, tôi sai rồi, tôi không ngờ phủ tướng quân lại như vậy, mai tôi sẽ lấy tiền dành dụm của mình ra." Minh Châu rất biết điều.

Ninh Thư cười nhạt, "Ừm, cô muốn vậy thì được thôi, dù sao cô cũng là một thành viên của phủ tướng quân mà."

Minh Châu vừa khóc vừa cười, dập đầu liên tục với Ninh Thư: "Cảm ơn phu nhân đã chấp nhận tôi, cảm ơn phu nhân."

Ninh Thư cười cực đoan trang và hiền hậu.

Ninh Thư kéo An Linh Vân về viện của mình, đưa hộp trâm của mình cho An Linh Vân, An Linh Vân chối đây đẩy: "Con không cần trâm, con cố tình muốn cây trâm của Minh Châu cơ."

Ninh Thư kéo tay An Linh Vân, bảo: "Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải lấy cho mình một cái cớ chặt chẽ, để mình ở thế có lợi nhất. Vậy thì mình bắt nạt người ta mới không để mình rơi vào thế yếu. Phụ thân con đang chiều Minh Châu, tất nhiên Minh Châu bảo gì cũng đúng. Con là con gái, không nên nhúng chàm vào hậu viện của phụ thân con. Phụ thân con muốn chiều ai thì cứ để cho ông ấy chiều đi."

"Nhưng mà mẹ à, con không chịu nổi." An Linh Vân giậm chân, "Trong mắt cha chỉ có Minh Châu, chẳng lẽ mẹ cũng chịu được ư?"

Ninh Thư nhìn An Linh Vân, "Mọi chuyện vẫn ổn, con cứng đối cứng như thế có lợi gì cho con đâu. Xả cơn bực dọc của mình rồi thì sao, cha con vẫn chỉ bênh Minh Châu thôi."

"Con đừng gây sự với Minh Châu, một là dì, một là tiểu bối, không tốt cho danh dự của con." Ninh Thư dặn An Linh Vân.

Tất nhiên An Linh Vân hiểu mẹ đang lo cho mình nên chỉ gật đầu.

Không lâu sau, đích thân Minh Châu mang túi bạc của mình qua viện của Ninh Thư, Ninh Thư bảo An Linh Vân nhận lấy.

An Linh Vân bĩu môi, có chút tiền vậy. Ngày trước Minh Châu đến phủ tướng quân toàn mua đồ bằng ngân phiếu đấy, chút tiền còm này chả đủ bù số lẻ của ngân phiếu.

Minh Châu ra về trong trạng thái cực kỳ thoải mái, chắc là tưởng rằng tình yêu của mình và An Hữu đã được mọi người tác thành chúc phúc rồi đây.

Ninh Thư lắc đầu, tính toán chuyện vặt vãnh với người chỉ biết sống cho mình, lại còn mới nói một hai câu đã to chuyện, quỳ ngay xuống nhận lỗi, liên tục xin sự tha thứ của người khác là tự chuốc khổ vào thân.

Tôi sai rồi, tôi đã xin lỗi nên cô phải tha thứ cho tôi. Không tha thứ là cô sai, là lỗi của cô.

Không có nỗi đau nào giày xéo hơn việc khiến tình yêu đích thực của họ tan thành mây khói.

Mặc dù phủ tướng quân đã tác thành cho tình yêu của họ, nhưng hiện Minh Châu đã có phiền muộn mới, đó là chuyện thân mật của cô và An Hữu.

Lần nào cũng vậy, cô chỉ mới có chút cảm giác vậy mà cuộc vui đã kết thúc. Minh Châu khó chịu quấn lấy An Hữu, thế nhưng An Hữu không thể, lúc nào cũng chối bảo mệt.

Minh Châu cứ có ám ảnh rằng An Hữu tìm phụ nữ khác. Nhưng mà từ khi cô vào phủ tướng quân, An Hữu vẫn luôn ở bên cô, chưa từng qua viện của Vệ Lệnh Nhàn.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Minh Châu cảm thấy An Hữu bắt đầu yếu rồi. An Hữu là người đàn ông đầu tiên của Minh Châu, cô không biết những người đàn ông khác ra sao, lại là phụ nữ nên thẹn, Minh Châu không kể cảm nhận thật của mình.

Không muốn cho An Hữu biết mình là một người phụ nữ lẳng lơ.

An Hữu có thể cảm nhận được sự khó chịu của Minh Châu, nhưng ông có lòng mà không có lực. Ông uống nhiều thuốc thế rồi nhưng vẫn không có tác dụng. An Hữu không biết cơ thể mình làm sao, cảm giác ấy khiến ông rất sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play