Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư bắt đầu cuộc sống dưỡng bệnh, cụ bà bảo đại phu qua khám cho Ninh Thư, đại phu bắt mạch xong bảo mạch đập loạn, lo nghĩ quá nhiều, cần bớt nghĩ ngợi đi.


Tóm lại là suy nghĩ nhiều quá.


Cụ bà qua thăm Ninh Thư, Ninh Thư bảo với cụ bà rằng: "Không hiểu sao con cứ thấy nao nao trong lòng, cứ thấy có điềm xấu mà trước nay chưa thấy bao giờ. Mẹ ơi, có phải An Hữu có chuyện gì chăng?"


Thẩm thị chống gậy, "Đây chỉ là dân đen làm loạn, tụ tập tác oai tác quái, bị làm sao được."


Ninh Thư thấy cụ bà có vẻ mệt nhọc, chắc mệt do quản lý phủ tướng quân và còn cả việc dạy An Linh Vân chăm lo việc nhà.


Được cụ bà răn dạy, Ninh Thư thưa ngay: "Vâng thưa mẹ, con nghĩ nhiều rồi."


Cụ bà thấy Ninh Thư vàng vọt, người ốm nhác đi thì cũng không nên để cô lo việc nhà nữa.


An Linh Vân bị cụ bà bắt học luống ca luống cuống, cô chạy qua khóc lóc kể lể với Ninh Thư, "Mẹ mau khỏe lại đi, con không làm được nữa rồi."


Ninh Thư xoa đầu An Linh Vân, cười bảo: "Con là con gái của mẹ, mẹ làm được thì con cũng làm được. Ngày mà mẹ mới học cũng bị bà ngoại con dạy đến bật khóc, nhưng mà con thấy đấy thôi, bây giờ mẹ đã làm rất tốt còn gì?"


Cô con gái này nghĩ gì mà lại bảo mẹ mình độc ác, ngoa ngoắt, chẳng phải vì đàn con hay sao?


Đẻ ra đến chết đi sống lại, nuôi nấng vất vả bao nhiêu năm trời, không có chồng bầu bạn lại phải hầu hạ mẹ chồng và chăm lo cho hai con nhỏ, nhưng sau cùng còn chẳng bằng vài lời rót mật vào tai của Minh Châu Quận chúa. Minh Châu lương thiện biết bao hay vả chăng sự chua ngoa của nguyên chủ khiến chúng nó thấy xấu hổ?


Con quạ còn biết thương cha thương mẹ, còn đây, chưa kể tình mẹ con, mà hai đứa trẻ này đã là cái đồ vô ơn rồi.


An Linh Vân đáng thương vô cùng, sóng nước cứ chực trờ trong hốc mắt, nhưng Ninh Thư vẫn hờ hững, tỏ ra yêu thương vào ghẹo, "Linh Vân lớn rồi không được khóc nhè nữa đâu nhé. Dù giờ có khổ nhưng vẫn chưa khổ bằng qua nhà chồng sống đâu."


Anh Linh Vân bĩu môi, dụi qua dụi lại nhõng nhẽo trong lòng Ninh Thư, "Con muốn sống với mẹ cơ."


Ninh Thư cười, "Ai đời có cô con gái nào ở nhà mãi."


An Linh Vân thấy không nịnh được thì đành học tiếp, chẳng qua là hãng còn nhỏ nên khá vụng, khiến hạ nhân phủ tướng quân cũng rối tinh rối mù. Trước đây họ vẫn biết mình nên làm gì, nhưng từ khi An Linh Vân quản lý thì họ hoàn toàn mông lung trước phủ tướng quân rộng lớn.


Đáng lẽ Thẩm thị đã nhiều tuổi, song thấy An Linh Vân cuống như thế đành tự xử lý khiến Thẩm thị không được thư thái như hồi trước.


Ngay cả An Du cũng qua than với Ninh Thư rằng quần áo của mình chưa khô đã mang đến, rồi có khi còn chẳng có miếng nước nào mà uống.


Ninh Thư nhìn thằng bé mày rậm mắt sáng, càng lớn càng giống An Hữu. Đúng ra trai mười bảy ở cổ đại đã có thể gánh vác việc nước việc nhà nhưng Au Du thì không, ngày nào cũng thong thả luyện võ. Sau khi tỏ tình và bị từ chối thì đau khổ đi chơi với những phần tử xấu, sa vào nghiện ngập, rồi còn ăn trộm tiền của nguyên chủ đi cờ bạc nữa.


Chung quy là một thằng con chiều quá hóa hư.


Trước sự bực dọc của An Du, Ninh Thư chỉ bảo: "Muội muội con mới lo việc nhà, có vài vấn đề chưa quản lý tốt, con bỏ qua cho muội nó."


"Mẹ đã đỡ hơn chút nào chưa?" An Du hỏi Ninh Thư, Ninh Thư trả lời: "Mẹ không sao, con không cần lo."


Nhìn theo dáng An Du, đúng là ai trong cái nhà này cũng được sống trong sung sướng, bà đây phải hầu mấy người chắc, liên quan quái gì đến bà chứ.


Châu Nhi bước vào hớn hở với Ninh Thư: "Phu nhân, tướng quân thắng trận trở về rồi."


Ninh Thư tỏ ra vui mừng, nói vội: "Rửa mặt chải đầu giúp ta."


"Vâng." Châu Nhi vâng rồi vội vàng rửa mặt thay quần áo cho Ninh Thư.


Ra đến cổng phủ tướng quân đã có cụ bà đang đợi, cụ bà cũng mừng ra mặt, thấy Ninh Thư đã tươi tỉnh hơn thì bảo: "Con thấy chưa, ta đã bảo Hữu Nhi không sao mà."


Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ nhẹ: "Phu quân về là tốt rồi, về là tốt rồi."


Đàn bà và hai con nhỏ cùng với nô bộc đang đợi ở cổng phủ tướng quân.


Ninh Thư nhìn theo hướng hoàng cung, bây giờ An Hữu và Minh Châu Quận chúa đang ở hoàng cung nhỉ, và thái hậu thì đang tay bắt mặt mừng với hai chị em, tính xếp chỗ ở cho hai chị em.


Suốt dọc đường, An Hữu đã biết rằng Minh Châu Quận chúa yếu ớt này không có nơi nương tựa thì thấy mình nên có trách nhiệm và xin thái hậu cho quận chúa và thế tử tạm thời ở phủ tướng quân.


Ninh Thư mắc ói ghê, chẳng hiểu đây là cốt truyện gì nữa, tại sao bà thái hậu có thể yên tâm để một quận chúa hoàng gia chưa thành thân đến ở nhà đại thần, hơn nữa còn là quận chúa có đầy uẩn khúc thế chứ.


Bởi vì để thúc đẩy An Hữu và Minh Châu à?


Đã thế cả hai còn cưỡi chung một con ngựa cả đường từ Vân Châu về kinh thành, An Hữu chẳng ngại gì, bởi vì giữa ông với Minh Châu Quận chúa là tình cha con mà.


Ninh Thư chỉ biết cười nhạt trước việc đó, nam nữ thụ thụ bất thân, ôm lâu thì sinh tình, Minh Châu Quận chúa vẫn luôn bị người đàn ông đáng làm cha mình này quyến rũ đấy.


Đây là một cốt truyện vinh danh bồ nhí và cái cốt truyện này làm Ninh Thư buồn nôn.


Hãy thôi lấy lý do đây là thời đại tam thê tứ thiếp, bởi An Hữu đã thề non hẹn biển với nguyên chủ rằng đời này chỉ có một vị phu nhân Vệ Lệnh Nhàn là đủ. Những tưởng mãi luôn như vậy nhưng ông trời lại ban xuống một Minh Châu Quận chúa. Và Minh Châu Quận chúa này là một kẻ thứ ba.


Minh Châu Quận chúa đã kéo bão tố đến phủ tướng quân, cô ta và An Hữu không kìm nén được tình yêu đích thực đó và đã làm tổn thương mọi người.


An Hữu định là không bỏ Vệ Lệnh Nhàn, đồng thời cũng nạp Minh Châu Quận chúa là cách tốt nhất, nhưng đó đều là vết thương lòng dành cho cả hai người phụ nữ.


Cô sắp được trông thấy Minh Châu Quận chúa lương thiện rồi.


Ninh Thư nheo mắt, thấy chân trời đang tích mây đen chắc hẳn là sắp mưa, và tâm trạng Ninh Thư lúc này cũng như bầu trời đầy mây đen kia.


Tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, mọi người xốc lại tinh thần, Ninh Thư nhìn qua thì giật thót.


Bởi vì cô đang nhìn thấy An Hữu và Minh Châu Quận chúa cưỡi chung ngựa. Ban ngày ban mặt, Vân Châu không sao nhưng kinh thành có sao đấy, Ninh Thư không ngờ hai người này lại vô tư thế đâu.


Đây là tam cương ngũ thường ở cổ đại đấy. Cốt truyện mạnh đến nỗi xóa nhòa mọi thứ à?


Cốt truyện tập trung ở phủ tướng quân, mọi thứ khác đều bị lu mờ chăng?


An Du và An Linh Vân không bận tâm đến cô gái cha ôm trong lòng, nhưng cụ bà thấy vậy đã cho Ninh Thư một ánh mắt kiên quyết.


Cụ bà đang an ủi Ninh Thư.


Ninh Thư cảm thấy cụ bà này mới là người lợi hại nhất trong phủ tướng quân. Chồng bà mất sớm, bà đã đưa con trai An Hữu rạng danh tổ tông, và con dâu thì hiếu kính với mẹ chồng.


Ánh mắt vừa rồi nói lên mẹ đứng về phía con khiến người ta rất cảm động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play