A Chiêu từng chút từng chút nhớ hết vài trang những việc cần chú ý, chậm rãi ngáp một cái.
Hệ thống nhìn thời gian, nãi thanh nãi khí nhắc nhở nói: "Đã 10 giờ tối, ký chủ phải chú ý nghỉ ngơi."
A Chiêu gật gật đầu, đem notebook trong tay cẩn thận đặt trên tủ đầu giường.
"Ngủ ngon, kẹo bông gòn." Đây là biệt danh A Chiêu đặt cho hệ thống.
Hệ thống hiển nhiên cực thích cái tên này: "Ký chủ ngủ ngon."
Đèn trong phòng dần tối đi, A Chiêu nhắm mắt lại, an tĩnh chìm vào mộng đẹp.
Lại tỉnh dậy vào 6 giờ sáng.
A Chiêu trước nay đều không có tâm sự hay phiền não nào, một giấc ngủ tự nhiên giúp tinh thần cô tràn đầy năng lượng.
Cô tắm rửa thật nhanh, đi đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Người bên trong không có đáp lại như dự đoán.
"Tiêu Nghiên, em tỉnh rồi à?" A Chiêu rất kiên nhẫn gõ cửa lần nữa.
*Cộc...cộc*
Cửa mở.
Thân ảnh Tiêu Nghiên đã mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa.
Nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng không phải vừa mới tỉnh.
A Chiêu có chút kinh ngạc: "Em thế nhưng dậy sớm như vậy?"
Cô chính là có tra qua tư liệu, phần lớn thiếu niên nhân loại mười mấy tuổi bình thường đều thích thức đêm ngủ nướng.
Tiêu Nghiên ánh mắt tối sầm lại, tùy tiện cho cái lý do: "Em có chút mất ngủ, ngủ rất ít."
Trên thực tế, mất ngủ là sự thật, nhưng là dậy sớm bắt nguồn là từ tự giác.
Hắn cố ý giải thích một chút như vậy, bất quá là chỉ muốn nói cho nữ nhân này sức khỏe mình không được tốt thôi.
Vẻ mặt A Chiêu nhất thời đầy đau lòng: Nam chủ đáng thương, cha không yêu, mẹ mất sớm còn chưa tính, còn không có người quan tâm, tuổi như vậy lại còn ốm đau bệnh tật từ nhỏ!
Điều này càng khiến A Chiêu kiên định hơn về ý tưởng của mình.
"Vì em đã dậy rồi, thời gian còn sớm, chúng ta đi ra ngoài chạy vài vòng đi." A Chiêu nói.
Tiêu Nghiên sửng sốt.
Hắn lúc này mới liếc mắt một cái, cẩn thận đánh giá A Chiêu: Đối phương mặc đồ thể thao rộng thùng thình thoải mái, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, để mặt mộc, trẻ trung và đầy sức sống.
Đúng là dáng vẻ của tập thể dục buổi sáng.
Hắn có chút không dám tin tưởng: Đối phương có đúng là muốn mang mình đi tập thể dục?
Chẳng lẽ người phụ nữ Triệu Lệ kia không phải nhất nhất muốn cho mình nản lòng rồi thất vọng, tốt nhất lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này sao?
Thấy hắn không hé răng, A Chiêu tự động lý giải thành không muốn.
Nếu là chuyện khác, cô sẽ không bắt buộc, nhưng vấn đề là ở thân thể của nam chủ.
Cô không tán đồng nhìn Tiêu Nghiên: "Thân thể là nền tảng của mọi thứ. Mặc kệ em có nguyện ý hay không, từ hôm nay trở đi, em phải đi theo cô mỗi ngày ra ngoài rèn luyện thân thể, thư giãn. Sao có thể suốt ngày buồn bã ở trong phòng đâu?"
Cô thậm chí cảm thấy, hầu hết các vấn đề trên người nam chủ cùng tính cách của hắn đều xuất phát từ buồn chán.
Tiêu Nghiên vẫn còn mờ mịt.
Hắn tuy rằng trưởng thành sớm thông minh sáng suốt, xét đến cùng cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, gặp phải chuyện mình không thể tính toán đến được, chung quy không thể hoàn toàn bình tĩnh để đối phó.
Giây tiếp theo hắn liền nghe được A Chiêu nói:
"...... Em xem em đi, trông thanh tú như thế này, mà lại gầy gầy nhược nhược, không có một chút khí khái của nam tử gì cả. Đi ra ngoài người khác xem một cái còn tưởng rằng là một tiểu cô nương ít nói đâu."
A Chiêu là cố ý nói như vậy, trên sách có nói, nam nhân kiêng kị nhất người khác nói mình không có khí phách nam tử hán, không đủ oai hùng.
Quả nhiên, nghe thấy lời này, Tiêu Nghiên mặt hơi hơi đỏ lên.
Bộ dáng hắn hiện giờ gầy yếu như thế này, hơn phân nửa đều là do hắn cố tình, vì để lừa Triệu Lệ.
Trước đây, Tiêu Nghiên cũng nghe thấy bảo mẫu cùng đám người hầu trong biệt thự nghị luận về mình, điều khó nghe gì đều có hết, hắn trước nay đều không có để ở trong lòng.
Chính là không biết vì cái gì, nghe được A Chiêu nói mình thanh tú lại gầy yếu, không có khí khái của nam tử, trong lòng hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT