Bắc Định Vương lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Ngươi đi về chuẩn bị đi, chỉ chậm trễ một chút thôi, ta sẽ không buông tha cho ngươi."
Triệu Dận biết ông ấy thật sự rất yêu A Chiêu, cũng không cảm thấy đối phương làm khó xử hắn chút nào.
Hắn thi lễ: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, nếu có chậm trễ, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình."
Mấy cái tin đồn lúc trước, Triệu Dận biết rất rõ.
Mà lời đồn có phải sự thật hay không, trong lòng hắn cũng rõ ràng.
Nhưng người bên ngoài không biết.
Bọn họ sợ rằng Bắc Định Vương phủ nhìn Yến Vương không vừa mắt, gấp không chờ nổi muốn phân rõ quan hệ với hắn.
Hiện tại Yến Vương thành Thái Tử.
Không biết có bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của Bắc Định Vương phủ.
Nếu hắn cứ an tĩnh như vậy mà đưa Chiêu Chiêu hồi cung, chỉ sợ là sau này, Chiêu Chiêu bị người ta xem thường.
Cho nên, đón A Chiêu tiến cung, không chỉ không được an tĩnh không một tiếng động, mà còn phải thật thận trọng, long trọng nữa.
Bắc Định Vương nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: "Có chuyện, có thể ngươi biết, có thể ngươi không biết. Ta luôn muốn nói cho ngươi một tiếng."
Triệu Dận trong lòng vừa động: "Nhạc phụ đại nhân, mời nói."
Bắc Định Vương buông binh thư xuống, đứng dậy.
"Lúc bệ hạ hạ thánh chỉ tứ hôn xuống, Chiêu Chiêu rất vui."
Triệu Dận mở to hai mắt, hắn hiểu ý của Bắc Định Vương.
"Nếu ngươi đã không có tâm tư này, hiện tại còn kịp. Bắc Định Vương phủ ta không thiếu một Thái Tử Phi, ta sẽ đến chỗ bệ hạ thỉnh chỉ để ngươi và Chiêu Chiêu hòa ly."
Bắc Định Vương bình tĩnh nhìn hắn: "Nếu ngươi ngày mai đón Chiêu Chiêu vào cung, ngươi cần phải bảo đảm, đối xử tốt với nó một đời một kiếp."
Vẻ mặt Triệu Dận nghiêm nghị gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, Triệu Dận ta, tất nhiên sẽ không phụ Chiêu Chiêu!"
Bắc Định Vương quay lưng lại: "Bổn vương mệt mỏi, Thái Tử điện hạ cứ đi tự nhiên."
Triệu Dận hướng về phía bóng dáng của Bắc Định Vương mà hành lễ, lúc này mới xoay người rời đi.
Thái Tử lặng lẽ đi đến Bắc Định Vương phủ, chuyện này, trừ bỏ vài người có liên quan, còn lại không ai biết.
Ngày thứ hai.
Tất cả nghi trượng của Thái Tử mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ cửa cung, người đi trên đường tránh tới tránh lui, hấp dẫn vô số ánh mắt.
(*) Nghi trượng: quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.
Liếc mắt một cái không thấy đuôi.
"Này, đây là......Đại nhân vật nào đấy?" Có người bình thường bị uy thế làm sợ, ngơ ngẩn đặt câu hỏi.
Có người bên cạnh trả lời: "Đây là Thái Tử điện hạ đi ra ngoài!"
"Thái Tử điện hạ......" Vẻ mặt người nọ lập tức kinh sợ.
Bình thường, bá tánh luôn có một loại cảm giác kính sợ với hoàng tộc.
Đặc biệt là Thái Tử của một quốc gia, tương lai là vua của một nước.
Đương nhiên cũng có không ít người, lặng lẽ nghị luận Thái Tử điện hạ làm một trận lớn như thế này là muốn làm cái gì.
Cho đến khi xe Thái Tử dừng ở trước cửa Bắc Định Vương phủ.
Bắc Định Vương người mặc triều phục đã nhận được tin tức từ sớm, hiện đang đứng ở cổng lớn nghênh đón.
"Thái Tử điện hạ." Bắc Định Vương thần sắc trang nghiêm hành lễ.
Thái Tử nửa là quân.
Một dịp trang trọng như vậy, cho dù Bắc Định Vương có cái tính bạo lực đi chăng nữa, cũng sẽ không ở trước mặt bao nhiêu người không cho Thái Tử mặt mũi.
"Bắc Định Vương không cần đa lễ." Triệu Dận duỗi tay đỡ lấy Bắc Định Vương.
Ánh mắt hắn rất sáng, ngẩng đầu, hai mắt bình tĩnh nhìn cổng lớn của Bắc Định Vương phủ, tựa như có thể xuyện thấu qua mọi tầng trở ngại, để thấy được người con gái mình tâm tâm niệm niệm.
"Cô tới, nghênh Thái Tử Phi tiến cung."
(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
——
Lời của tác giả:
Nam chủ: Nghẹn 40 chương, cuối cùng cũng được sống lại một phen. Não bà ơi, ta tới đây!
Rạng sáng canh hai, buổi sáng chúng ta gặp lại.
Nhớ bình chọn nhé!
~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT