Chờ đến khi Triệu Dận trở lại tiền viện, Bắc Định Vương đã rời đi.
A Chiêu một mình đứng ở dưới cây lê, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn do dự một chút, vẫn lại là đi đến.
"Vương phi."
A Chiêu quay đầu nhìn lại hắn một cái, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ.
Triệu Dận giờ phút này cả đầu đều nghĩ không biết chuyện Vương phi thích ta có phải sự thật hay không.
Hắn muốn hỏi, rồi lại cảm thấy sự thật đã rất rõ ràng -- có thể làm nàng từ bỏ thân phận là Vương phi quận chúa tôn quý, đi theo mình tới cái nơi hoang vắng quạnh quẽ này.
Trừ bỏ tình yêu, còn có thể là cái gì?
Cũng là do hắn ngốc, trước đây thế mà thật sự tin tưởng lời nói cái gì mà vì thanh danh mặt mũi của Bắc Định vương phủ.
Bắc Định vương phủ mà còn cần để ý đến ánh mắt của người khác sao?
Triệu Dận nhìn A Chiêu, trong lòng giờ cũng chỉ toàn sự hạnh phúc sung sướng.
Thời điểm cuộc đời bị ngã xuống, có thể có một người như vậy, một người nguyện ý từ bỏ hết thảy đi theo ngươi, còn cầu gì nữa?
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Vương phi yên tâm, ta sẽ nỗ lực ra khỏi chỗ này."
A Chiêu rất thích những lời này.
Nàng gật đầu: "Ta tin tưởng ngươi rất nhanh có thể ra ngoài."
Nếu mà không ra, nàng thật sự muốn gầy mất.
- -
Nghĩa Vương phủ.
Triệu Nghị ánh mắt sáng ngời: "Bắc Định Vương đến lãnh cung? Ngươi xác định?"
Thuộc hạ cúi đầu trả lời: "Bắc Định Vương căn bản chưa từng giấu giếm hành tung, trong cung bao nhiêu người đều thấy."
Triệu Nghị trên mặt là một mảnh âm lãnh: "Phụ hoàng hạ đã hạ chỉ, không cho bất luận kẻ nào thăm phế Yến Vương, Bắc Định Vương đây là càng muốn hướng họng súng mà đâm."
Thuộc hạ cẩn thẩn nói: "Vậy, Vương gia, chúng ta có nên gặp bệ hạ......"
Triệu Nghị lắc đầu, lại cười nói: "Không, không không, cái việc của ác nhân này chúng ta không cần đi làm. Bây giờ trong triều, người muốn tam ca của bổn vương chết, lại có không ít."
Lời này hắn ta nói đúng.
Từ khi Yến Vương bị biếm lãnh cung, bên trong các Đại vương phủ Yến Đô, mỗi đêm luôn được thắp sáng.
Hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất đổ, sẽ luôn có một người khác thượng vị.
Còn người kia là ai, còn tùy thuộc vào bản lĩnh.
Đương nhiên, mọi người trước khi tiến lên, đều có chung một mục tiêu -- đạp đổ Yến Vương xuống, khiến hắn không thể xoay người được.
Mà lúc này, Bắc Định Vương bị mọi người nhìn chằm chằm, đang làm cái gì?
Hắn mang theo hai thân binh, đi đến phủ Nội Vụ.
Trước sự chứng kiến của cung nhân phủ Nội Vụ, đem Ôn công công, đánh còn nửa cái mạng.
Ngự lâm quân không dám ngăn cản, cấm vệ cũng không dám cản trở.
Ai mà không biết Bắc Định Vương có tính khí tàn bạo?
Trước khi thành thân, hắn có tiếng là một tay ăn chơi ở Yến Đô, thời điểm đương kim hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử, cũng bị hắn đánh tơi tả.
Sau này ra chiến trường, không biết lấy bao nhiêu máu tươi quân địch tẩy ra một thân sát khí.
Hiện tại cho dù lớn tuổi, sự sắc bén cũng thu liễm lại, nhưng nếu ai xem thường hắn, thì thật là, chết thế nào cũng không ai biết.
Bắc Định Vương nhìn Ôn công công bị đánh đến không còn một hơi, lời nói lạnh lùng buông xuống:
"Bổn vương chỉ có một Yến Vương phi là nữ nhi, ai đối với nàng không tốt, chính là cùng bổn vương trở mặt!"
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua hướng nào đó -- đó là hướng cung Hòa Quý phi.
Đánh Ôn công công xong, tất cả mọi người nhìn bước tiếp theo Bắc Định vương định làm gì.
Kết quả Bắc Định vương trực tiếp phất áo bỏ đi, trên vai mang hai cái dây mây, rồi càn khôn quỳ trước cửa Đại sảnh Hoàng đế.
Là vì chịu đòn nhận tội.
Chiêu thức ấy, Bắc Định Vương từ khi còn là thiếu niên, liền chơi đến thành thạo.
Tin tức được truyền đến Yến Huệ Tông: "...... Mang Tần Chấn lăn tới đây cho trẫm!"
Đường đường chiến thần Đại Yến, là tường thành của hoàng triều, đã lớn tuổi như thế rồi, cũng không chê mình mất mặt!
~~~~~
Lời của editor:Spoil chút nè! Cặp này hài cực lun!~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT