Triệu Dận chú ý tới động tĩnh bên kia của nàng, nghe thấy được tiếng hít thở đều đều, không cần nhìn đã có thể tưởng tượng ra lúc này người trên giường có cái bộ dáng gì.
Nàng tất nhiên là dùng chăn đem bản thân bọc kín mít, nghiêng người cuộn tròn thành một đoàn, có lẽ miệng còn hơi mở ra một chút, có thể nhìn thấy một chút đầu lưỡi đỏ mọng mê người......
Triệu Dận đột nhiên nhận ra điều mình đang nghĩ, sắc mặt đại biến.
Này, này thật đúng là...... Quá kỳ cục!
Hắn dùng sức lắc đầu, khép hai mắt lại, ép bản thân đi ngủ.
Chỉ là một giấc này, xác định là sẽ không yên bình được.
A Chiêu là bị lạnh tỉnh.
Trong đêm thu se lạnh, cái hơi lạnh ẩm thấp chui vào chiếc chăn bông không dùng được, nó chui lên giường quấn lấy chân nàng, làm cả người nàng giật cả mình bừng tỉnh.
A Chiêu lăn qua lăn lại một chút, càng dùng sức quấn mình thành một bó, cố gắng ngủ một lần nữa.
Nhưng mà không thể được.
Càng cố ngủ thì càng tỉnh.
Nàng lén lút nhìn về phía Triệu Dận, chỉ thấy người nọ đang trong tư thế thoải mái thả lỏng nằm ngửa trên trường kỷ, ngủ vậy mà còn rất say.
A Chiêu vì thế liền rất ủy khuất.
Nàng tự lẩm bà lẩm bẩm trong lòng: Ta là vì ai mà tới thế giới này, kết quả lại là ta bị tội, có một giấc ngủ cũng khó, ngươi vậy mà rất thoải mái.
"Kẹo Bông Gòn, Kẹo Bông Gòn......" A Chiêu gọi hệ thống, muốn nó nói chuyện với mình.
Nhưng mà Kẹo Bông Gòn tỏ vẻ bản thân đã bị ký chủ làm tổn thương, cật lực cự tuyệt.
A Chiêu lòng đầy khổ sở.
Nàng ôm chăn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mấy chiếc đèn nơi hoàng cung.
Một lúc sau, liền buồn bã thở dài một hơi.
"...... Nàng đang làm cái gì?" Giọng nói còn chút buồn ngủ truyền tới.
Triệu Dận mơ mơ màng màng bị đánh thức, mở mắt ra, liền nhìn đến Vương phi của mình không ngủ được, ngồi trên giường không biết làm gì.
A Chiêu nhìn hắn, một chút ủy khuất này vẫn còn chưa biến mất, quyết định không để ý tới hắn.
Triệu Dận muốn trực tiếp nhắm mắt ngủ, mặc kệ nàng, nhưng mà mới tưởng trực tiếp nhắm mắt lại ngủ mặc kệ nàng, nhưng rồi lại nghe thấy hai tiếng thở dài của nàng.
Hắn bất đắc dĩ ngồi dậy: "Vương phi có tâm sự?"
A Chiêu lắc đầu.
"Vậy sao mà trông buồn như vậy?"
A Chiêu nhìn tấm chăn trên người mình, lại lần nữa thở dài: "Lạnh, ngủ không được."
Triệu Dận: "......"
Không khí nhất thời lâm vào xấu hổ.
Một lát sau, Triệu Dận đứng dậy, ném cái chăn bông mình đang đắp lên giường.
Hắn một lần nữa đi về trường kỷ, cứ như thế nằm trên đó.
A Chiêu kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi muốn đem chăn cho ta?"
Triệu Dận nhướng mày liếc nàng một cái: "Bằng không thì là gì? Vương phi thở dài cả đêm, ai trong chúng ta cũng không ngủ được."
A Chiêu chột dạ: "Nhưng mà kiểu thời tiết này, không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh."
Triệu Dận bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng, một chút lạnh này, ta còn không để trong mắt."
A Chiêu cảm thấy nói như vậy là chiếm tiện nghi của nam chủ.
Nàng hơi hơi ngượng ngùng.
Vì thế nàng nói: "Bằng không ngươi lên giường ngủ đi."
Triệu Dận nghe vậy trong lòng nhảy dựng.
Hắn nhìn A Chiêu, cố gắng bỏ qua nhịp tim đang đập nhanh, làm ra một bộ dáng bình tĩnh: "Vương phi đang nói gì?"
A Chiêu lúc này cũng nhận ra lời mình nói có nghĩa khác.
Nàng ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần hiểu lầm. Ta chỉ là cảm thấy, hiện tại chúng ta đang ở bên trong lãnh cung, nếu bị cảm lạnh mà đau đầu, thật sự rất phiền toái."
——
Lời tác giả:
Hôm nay lâm vào cái ngày mỗi tháng đều phải tới, sắp có cơn đau sắp đến trong mấy ngày tới...... chỉ có một bát canh lúc sáng sớm.
Cập nhật trong suốt thời gian còn lại trong ngày ha ~
Nhóm đại bảo bối ngủ ngon ~
~~~~~
4/6/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT