Edit by Vân Hi

Hắn nhìn bốn phía.

Khắp nơi là cảnh tượng tiêu điều, rách nát, mặc dù là ban ngày, cảnh tượng như thế này, cũng quá là âm trầm đi.

Tần thị sợ là từ nhỏ đến lớn, cũng chưa nhìn thấy nơi nào như thế này?

Bị dọa đến mức gặp ác mộng cũng bình thường.

Ngẫm lại đối phương tốt xấu cũng vì mình mà rơi đến nước này, đáy lòng Triệu Dận không khỏi mềm xuống.

Hắn cứng đờ vươn tay ra, vỗ vỗ lưng A Chiêu, không được tự nhiên nói: "Đừng sợ, bổn vương ở đây."

Cảm nhận được cảm giác ấm áp bên người, A Chiêu cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, ý thức được tình huống trước mắt.

Nàng ho nhẹ một tiếng, buông ra tay, rời khỏi lồng ngực Triệu Dận.

Trên mặt khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh: "Đa tạ Yến Vương điện hạ."

Triệu Dận trong lòng thế nhưng lại có chút tiếc nuối.

Vương phi như vậy, đúng là hiếm mà.

Bất quá trên mặt hắn không có biểu hiện gì, hắn xụ mặt cùng nghiêm túc lại: "Vương phi không cần đa lễ."

Quan hệ ở chung lạnh nhạt như vậy là khuôn mẫu chung giữa hai người.

A Chiêu tìm được tiền viện của An Nhạc Cung, không ngờ còn có giếng có thể dùng, nguồn nước cũng sạch sẽ.

Nàng tạt chút nước rửa mặt, cho hết toàn bộ trang sức đeo trên người vào một cái khăn rồi quấn lại.

Vừa mới làm xong, An Nhạc Cung từ tối hôm qua vẫn luôn đóng chặt cửa hôm nay đã bị người mở ra.

Một tên thái giám mặc thanh bào, đi theo phía sau có vài cung nữ đi tới.

Cấp bậc nội thị trong cung nghiêm ngặt, có thể mặc thanh bào, ít nhất cũng là cấp chưởng sự.

Nhìn thấy A Chiêu để mặt mộc, tên thái giám kia khẽ cười: "Nô tài phụng mệnh Hòa Quý phi, tới đưa lên vật dụng sinh hoạt cho thứ dân Triệu Dận cùng Yến Vương phi."

A Chiêu lạnh lùng nhìn hắn: "Bổn cung hôm qua vào An Nhạc Cung, phủ Nội Vụ trong cung từ khi nào hiệu suất làm việc trở nên kém đến như vậy?"

Thái giám thần sắc lạnh lùng.

Hắn là người của Hòa Quý phi, ai cũng biết quan hệ giữa Hòa Quý phi cùng Yến Vương luôn luôn quạnh quẽ, hắn hôm nay tới đây, đương nhiên không phải có lòng mà tới.

Thái giám ha hả cười, âm dương quái khí nói: "Vương phi có điều không biết, trong cung này, chủ tử lớn nhỏ thật sự là không ít, phủ Nội Vụ mỗi ngày làm việc này cũng không ít. Làm công việc này, đương nhiên là phục vụ chủ tử tôn quý trước, sau đó mới xuống từng tầng một. An Nhạc Cung này......"

Hắn vẻ mặt ghét bỏ nhìn lướt qua sân, không nhanh không chậm nói: "Một nơi của thứ dân như vậy, đương nhiên là phải đợi việc của các chủ tử xong xuôi, mới đến lượt."

Triệu Dận lúc này đi ra.

Tên thái giám kia nhìn thấy hắn, khom lưng, theo bản năng liền phải hành lễ.

Chờ đến lúc cong một nửa mới phản ứng lại.

Triệu Dận nhàn nhạt nhìn hắn: "Ôn công công không cần đa lễ."

Thái giám cắn răng, cười lạnh nói: "Triệu Dận công tử, đây là vật dụng sinh hoạt phủ Nội Vụ giao cho hai người."

Ánh mắt hắn vừa động, mấy cung nhân phía sau liền đem đồ vật trong tay đặt xuống đất.

Nói là vật dụng sinh hoạt, bất quá chỉ là một người hai bộ quần áo tắm rửa, mấy bộ chăn ga gối đệm cùng mấy đồ sinh hoạt bình thường thôi.

A Chiêu đang muốn mở miệng, tên thái giám liền mở miệng nói: "Đúng rồi, Vương phi nương nương, ngài nếu nguyện ý ở tại An Nhạc Cung, vậy chỉ có thể hưởng thụ đãi ngộ này của An Nhạc Cung thôi."

A Chiêu trăm triệu không nghĩ tới tên thái giám này thế nhưng hoàn toàn không cho mình mặt mũi.

Nàng không biết tên thái giám này được Hòa Quý phi đặc biệt chiếu cố.

Bởi vì năm đó, Hòa Quý phi thay nhi tử là Nhị hoàng tử cầu thú Tần Chiêu, bị Bắc Định vương không cho chút mặt mũi nào cự tuyệt.

Chuyện này làm Hòa Quý phi vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Bà ta không để bụng đắc tội một lần Bắc Định vương phủ, lần này do Tần Chiêu đầu óc không tỉnh táo muốn vào lãnh cung, bà ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

~~~~~

__Bỗng nhiên muốn mắng người. Làm sao đây?__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play