Nhận thấy cô không được tự nhiên, Tiêu Nghiên nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Cô giáo, làm sao vậy?"
A Chiêu quơ quơ chính mình bị nắm lấy tay trái, có chút khó chịu: "Sao lại nắm tay cô?"
Tiêu Nghiên sắc mặt lập tức trắng bệch, vội buông tay A Chiêu ra cứ như bị điện giật..
"Xin, xin lỗi, cô là đang ghét bỏ em sao?"
A Chiêu: "......"
Cô có chút hoảng loạn hỏi hệ thống: "Có phải ta vừa mới nói cái gì làm tổn thương hắn không?"
Hệ thống cũng rất khẩn trương: "Nghe nói thiếu niên trong độ tuổi dậy thì rất nhạy cảm, hơn nữa nam chủ bản thân là người hướng nội không muốn tiếp xúc với người khác. Hiện tại thật vất vả lấy hết can đảm nắm lấy tay ký chủ. Cô khó chịu muốn hất ra, khả năng hắn sẽ suy nghĩ nhiều."
A Chiêu lập tức liền tự trách.
Cô thật sự chỉ là thuận miệng nói một câu thôi mà.
Dưới tình thế cấp bách, A Chiêu một phen liền nắm tay nam chủ.
" Cô không có ghét bỏ em, cô chỉ là... không quen, đúng vậy, chỉ là không quen mà thôi!"
Tiêu Nghiên nhìn tay hai người đang nắm với nhau, đáy lòng thỏa mãn, nhưng lời nói tiếp theo còn mang chút mất mát cùng ủy khuất: "Cô không cần an ủi em......"
A Chiêu vội vàng lắc đầu: "Không phải an ủi, cô thực sự rất thích Tiêu Nghiên."
"Thật sao?"
Tiêu Nghiên lúc này mới nở nụ cười, dùng sức cầm A Chiêu tay: "Vậy là tốt rồi. Hiện tại, cũng chỉ có cô tốt với em......"
A Chiêu nghe được lời này có chút chua xót, cũng không hề để ý đến cảm giác khó chịu khi hai người tay trong tay, hai người liền như vậy đi trở về biệt thự.
Lúc người quản gia đứng ở cửa nhìn thấy hai người nắm tay, trên mặt biểu tình toàn là khiếp sợ.
"Thiếu gia, Hứa tiểu thư, hai người......"
Tiêu Nghiên không nói lời nào, A Chiêu căng da đầu nói: "Tiêu Nghiên có chút không thoải mái, tôi đỡ em ấy về."
Quản gia vội vàng lắc đầu: "......"
Xin đừng có xúc phạm đôi mắt cùng chỉ số thông minh của ta chứ, có cần phải như vậy không?
Nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Triệu Lệ, quản gia cũng không nói cái gì, gật gật đầu, tỏ vẻ tin.
Chờ đến khi hai người lên lầu rửa mặt, quản gia mới thu hồi vẻ mặt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Hứa Chiêu tiểu thư hiệu suất lại nhanh như vậy!
Lúc này mới chỉ là một buổi sáng mà đã nắm tay nhau rồi!
Hắn thuận tay liền gọi cho Triệu Lệ: "Thưa thái thái,...... Vâng, đúng vậy, tôi nhìn đến hai người nắm tay nhau quay về. Tiêu Nghiên thiếu gia một chút cũng không có bài xích...... dạ, vâng."
Thành phố B, biệt thự Tiêu gia.
Triệu Lệ tâm tình rất tốt cúp máy.
Bà quả nhiên không có nhìn lầm người.
Cô gái tên Hứa Chiêu kia, quả nhiên trong việc nam nữ cực kì am hiểu.
Một cậu thiếu niên lông cánh còn chưa mọc đủ như Tiêu Nghiên, đến phụ nữ còn chưa có thấy qua, làm sao lại có thể cưỡng lại một vưu vật như vậy được?
Bà suy nghĩ một hồi, tìm thấy được một tài khoản quen thuộc nào đó, tùy tiện chuyển một khoản tiền.
Khi A Chiêu vừa mới tắm rửa xong bước ra, liền nhìn thấy điện thoại được ai đó chuyển vào tài khoản của mình số tiền không ít hơn năm chữ số, và kèm theo bốn chữ:
"Làm không tồi." (*) Bốn chữ 做的不错 (Zuò de bùcuò)
Cách giao dịch của Triệu Lệ cùng cô vĩnh viễn đều là lời ít mà ý nhiều.
Từ đáy lòng, Triệu Lệ là chướng mắt người như Hứa Chiêu vì tiền mà không từ thủ đoạn.
Bà ghét bỏ những nữ nhân không trong sạch còn cố tỏ ra ngây thơ, trong sáng.
Lại quên mất chính mình đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để bò lên giường của Tiêu tiên sinh như thế nào khi Tiêu phu nhân trước vẫn còn sống.
Tuổi tác của Tiêu gia nhị thiếu gia Tiêu Mặc là một bí mật ngầm trong vòng -- thời điểm Triệu Lệ mang thai hắn, Tiêu phu nhân còn chưa chết đâu.
Cho nên A Chiêu thật sự không hiểu mạch não của vị Tiêu thái thái này:
Làm sao mà một người phụ nữ chính mình dựa vào thủ đoạn không trong sạch để thượng vị lại có thể đi coi thường người khác cơ chứ?
Bà ta lấy cái tự tin đó ở đâu ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT