Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư không biết Ôn Như Họa lấy ở đâu ra cảm giác hơn người để mà coi thường Hà Tiểu Hoa thích mình nữa, làm như mình là người cao quý lắm không bằng.


Chậc chậc, cũng chỉ là một kẻ hét không ra tiếng thôi mà.


Hà Đại Hoa chỉ quạt vào Ôn Như Họa, cay nghiệt với Ôn Như Họa: "Nếu muội muội tao có chuyện gì, tao sẽ chôn sống mày. Tao nói được thì làm được! Người trong làng còn không dám nói, mày tưởng mình là cái thá gì."


Hà Đại Hoa quay qua nói với Ninh Thư: "Mỹ nhân đến nhà Hoa ca ca đi, cái thằng này độc ác quá."


"Ngươi đi dỗ muội muội ngươi đi." Ninh Thư bảo thẳng.


Hà Đại Hoa đuổi theo muội muội mình.


Ninh Thư liếc mắt qua Ôn Như Họa rồi quay về lều trại. Ôn Như Họa gọi với Ninh Thư lại, xụ mặt nói: "Bạch Cầm Tương, chúng ta phải nói chuyện cho ra nhẽ."


Ninh Thư chau mày, nhìn Ôn Như Họa bảo: "Biểu ca có việc gì không? Có phải huynh quyết định sẽ nghiêm túc đọc sách để đi thi không?"


"Đừng nói chuyện khoa cử, đời này ta sẽ không đi thi khoa cử. Ta muốn nói là muội phải chú ý lời ra tiếng vào vào. Muội có biết giờ trong làng người ta đồn muội thế nào không? Đồn muội không tuân thủ nữ tắc, cậy mình đẹp mà đi quyến rũ đàn ông đấy. Học sinh ở trường đều hỏi tại sao trong nhà tiên sinh lại có cô gái như thế, muội muốn ta xuất hiện trước mặt học sinh kiểu gì hả? Bạch Cầm Tương, nếu muội ở đây mà không kiêng kị, cứ làm những hành vi phóng đãng như thế thì muội rời khỏi làng Hà Gia đi, chỗ này không thích hợp cho muội. Kỹ viện câu lan thích hợp với muội đấy."


Ôn Như Họa xả bùm bùm, Ninh Thư chỉ bảo: "Học sinh của huynh chưa biết huynh đọc sách cấm đâu. Nếu như mà biết thì sẽ nhìn tiên sinh như thế nào đây?"


Mặt Ôn Như Họa tái nhợt, hắn hét lên với Ninh Thư, "Bạch Cầm Tương ta đang nói chuyện của muội, đừng lảng sang chuyện khác."


Ninh Thư không hề muốn nói chuyện với Ôn Như Họa tí nào, cô cúi người vào trong lều.


Ôn Như Họa cũng chỉ là cái đồ đạo đức giả thôi. Chuyện gì mình cũng được làm nhưng người khác thì không. Đã thế là còn là một thẳng nam bệnh hoạn, chậc chậc chậc...


"Bạch Cầm Tương, muội..."


"Biểu ca, Cầm Tương mệt, Cầm Tương cần nghỉ ngơi. Nếu biểu ca là chính nhân quân tử, thì đừng có mà dùng dằng ngoài lều Cầm Tương chứ. Biểu ca không làm cái việc không biết xấu hổ như thế đâu nhỉ." Ninh Thư ngáp một cái.


Ôn Như Họa bên ngoài xây xẩm mặt mày, cả người xuống sắc, đôi mắt đục ngầu như muốn nhìn Ninh Thư xuyên qua lều.


Ôn Như Họa hừ lạnh bỏ vào trong nhà, đóng cửa cái rầm.


Nguyệt Lan nói với Ninh Thư trong lều: "Tiểu thư ơi mình đi đi, tại sao lần nào cũng gặp phải những người khó hiểu thế nhỉ."


Nam chính tùy hứng thế đấy, khó hiểu thế đấy em gái à.


"Lúc cần đi tiểu thư nhà em tự biết đi, giờ chưa phải lúc." Ninh Thư ngáp một cái rồi nhắm mắt đi ngủ.


Ninh Thư cũng không để bụng lời của Ôn Như Họa, lúc chán còn leo núi với huynh muội họ Hà, không thì cũng ra lạch bắt cá, cuộc sống vô cùng tiêu dao.


Hà Tiểu Hoa tìm được một cơ hội hỏi Ninh Thư: "Tại sao Ôn Như Họa không thích ta?"


Ninh Thư gặm quả dại trong rừng, trả lời Hà Tiểu Hoa: "Tại sao phải cần hắn thích? Loại người ngoài được cái mã ngoài còn chẳng có gì như Ôn Như Họa không thể cho cô cuộc sống yên ổn được. Hắn còn không nuôi sống được mình, thì nuôi cô, nuôi con kiểu gì?"


Vả lại tính tình Ôn Như Họa rất không bình thường, sống với kẻ như thế mệt mỏi lắm.


Hà Tiểu Hoa có hơi ngượng, nói: "Thật ra ta không cần chàng nuôi, mà là chàng một mình cực khổ ấy. Ta chỉ muốn để chàng ở nhà ta thôi, cha ta cũng đồng ý rồi."


"Phụt..." Ninh Thư nhổ ra miếng quả trong miệng. Muốn Ôn Như Họa ở rể đảm bảo sẽ lại cảm thấy nhục nhã cực độ cho xem.


Ninh Thư vỗ vai Hà Tiểu Hoa, "Chúc may mắn." Trường hợp bình thường có chết Ôn Như Họa cũng không bằng lòng, trừ khi dùng một vài thủ đoạn đặc biệt.


Ninh Thư leo núi về đã thấy Ôn Như Họa đang đen mặt đứng trong sân, cả người tỏa ra mùi bom sắp nổ.


"Bạch Cầm Tương, luôn miệng nói đến trông coi ta thi khoa cử, ta thì thấy muội đến để dụ dỗ đàn ông ấy. Bây giờ đi đâu cũng có đôi có cặp với Hà Đại Hoa rồi nhỉ, không cần tránh hiềm nghi nữa rồi. Bạch Cầm Tương, ngày trước ta nhìn lầm muội thật rồi, hóa ra muội chẳng cần thể diện đến thế, muội thiếu hơi đàn ông thế à? Nếu cần quá vậy ta sẽ thỏa mãn muội."


Ninh Thư nghe thấy câu này thì giật nảy mình. Đây chẳng phải là câu Ôn Như Họa nói với Mộc Yên La trong cốt truyện à? Nhưng mà giờ đang là Bạch Cầm Tương mà.


"Nếu như muội vẫn không biết chừng mực, ta sẽ thỏa mãn muội." Ôn Như Họa hừ lạnh một cái rồi đi lướt qua người Ninh Thư.


Nhìn bóng lưng Ôn Như Họa, Ninh Thư cảm thấy có khả năng Ôn Như Họa bị cô đả kích đến mức bước vào trạng thái biến thành phần tử xấu xa rồi. Nhưng mà cô có làm gì đâu chứ, toàn là Ôn Như Họa muốn quản lý gắt, không cho phép cô tiếp xúc với Hà Đại Hoa mà.


Ninh Thư thấy rằng nên suy tính vì an toàn cuộc sống của mình. Cô vào nhà chính, trông thấy bảo kiếm gia truyền treo trên tường, ừ, hay là lấy cái này phòng thân đi.


Ninh Thư giấu thanh kiếm trong lều, Nguyệt Lan thấy thế hỏi: "Tiểu thư, người làm gì mà đặt hung khí ở bên giường thế ạ? Những thứ này có sát khí, tối đến dễ gặp ác mộng lắm."


"Không có việc gì đâu, tiểu thư nhà em mạnh mẽ lắm, tiểu thư nhà em cũng có hung khí này." Nói rồi Ninh Thư đặt tay lên ngực[1].


Nguyệt Lan: ...


"Hay là gọi ám vệ vào đi tiểu thư." Nguyệt Lan khuyên Ninh Thư.


Ninh Thư xua tay, "Một ngón tay ta cũng đối phó được với cái con gà còm Ôn Như Họa, không cần gọi ám vệ ca ca vào đâu. Có phải em nhớ ám vệ ca ca rồi không, em có thể ra cổng làng gặp hắn."


Nguyệt Lan giậm chân, "Tiểu thư, người đang nói chuyện nhạt nhẽo gì vậy. Không có tiểu thư làm chỗ dựa cho nô tỳ, ám vệ cũng chẳng bắt nạt nô tỳ được đâu." Nguyệt Lan bảo.


Ninh Thư thầm thở dài một hơi, hy vọng anh bạn ám vệ với cô em Nguyệt Lan có thể nảy sinh một số chuyện gì đó.


"Mỹ nhân ơi, cứu với, mau cứu Hoa ca ca của nàng với..." Hà Đại Hoa chạy sang nhà, thịt mỡ rung rung, có cảm giác lúc chạy tất cả đều rung lắc.


Đảm bảo đây là một viên thịt đang lăn đến, Ninh Thư nhìn mà phun cả trà.


Hà Đại Hoa chạy đến trước mặt Ninh Thư, ngồi xuống ghế thở hổn hển, cái ghế không tải được sức nặng mà kêu cọt kẹt.


Hà Đại Hoa thở phì phò, thở mạnh như người đang ngủ ngáy. Ninh Thư co giật khóe miệng hỏi: "Bị người ta đuổi giết rồi à?"


"Kinh hơn cả bị đuổi giết cơ, chỉ có nàng mới giúp được ta thôi." Hà Đại Hoa dặn nước mắt nhìn Ninh Thư.


_


Chú thích


1. Chữ "hung" (胸) trong hung khí cũng có nghĩa là ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play