Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ông chú y tế sử dụng cách huấn luyện trời ơi đất hỡi bắt cô luyện được kỹ năng đi lại trên không.


Ninh Thư buộc phải ra sức học kỹ năng bật nhảy, sau đó là đi lại giữa không trung với không vật đỡ. Chuyện phản khoa học như thế, mà nhà khoa học là ông chú đây vẫn bắt cô dốc sức luyện tập.


Quan trọng là ông chú còn chẳng phải thầy giáo tốt, mỗi khi làm không ra gì đều châm biếm đả kích khinh bỉ cô mọi mặt.


Tại sao cô còn chưa rời khỏi cái thế giới này chứ phắc diu.


Bao giờ mới kết thúc cuộc sống này đây, ngày ngày nhìn ông chú cầm sổ ghi chép mà Ninh Thư mệt mỏi ghê à.


Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, lắc đầu khinh thường: "Quả nhiên xác sống giữ lại ý thức không thể nào sánh được với xác sống tự khai phá ý thức."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư cũng tự thấy mình là con người khoác túi da xác sống, không cùng một loài với xác sống biến dị.


Cũng may là hiện giờ tốc độ của Ninh Thư khá nhanh, cũng có thể đi lại trên không.


Trở lại phòng thí nghiệm, ông chú cho Ninh Thư một lọ dịch thể gen nhỏ, Ninh Thư cảm ơn ông chú bằng một nụ cười dữ tợn, ông chú y tế quay mặt đi không nhìn cô.


Ninh Thư uống dịch thể gen xong, cô thấy cơ thể mình không còn cần dịch thể gen này nữa bởi vì cô không còn cảm thấy đói như trước đây, cơ thể đã bước vào giai đoạn có thể tiến hóa nhưng không biết tiến hóa thế nào.


Cơ thể này đã rất khoẻ, khỏe vô cùng, không có cánh cũng bay, cũng đi bộ trên không được.


Ninh Thư thử nói nhưng chỉ phát ra những âm tiết đơn giản, Ninh Thư đang phải tập nói từng chữ như trẻ con.


Ông chú y tế ăn lương khô, ngoảnh lại nhìn Ninh Thư nhưng chẳng nói chẳng rằng. Ninh Thư không giải thích được ánh mắt của anh ta, dò hỏi bằng ánh mắt, cô nói lắp bắp: "Sao, sao... sao thế?"


Ông chú y tế chau mày, thắc mắc: "Em nói xem, cơ thể em đang được gen cao cấp cải tạo những gen khuyết thiếu, tại sao cái mặt em chỉ được thế này?"


Ninh Thư: Mẹ nó, đang chê mặt cô xấu à?


Ninh Thư rất muốn vật ngã ông chú xuống rồi cắn cổ anh ta, moi tim anh ta.


Ông chú làm người ta tự ái tổn thương thật sự!


Độc mồm độc miệng, tật sạch sẽ, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chú à, trái đất này không bao dung chú nữa rồi, chú xác định là cô độc cả đời rồi.


Qua đêm ở phòng thí nghiệm, ông chú y tế cho Ninh Thư một cái túi, trong túi có khá nhiều dịch thể gen đựng trong lọ nhỏ.


Ninh Thư thắc mắc, ông chú cho cô nhiều dịch thể gen thế làm gì?


Ông chú y tế chẳng nói chẳng rằng, Ninh Thư ra ngoài phòng thí nghiệm với ông chú, không khí có vẻ hơi sai sai.


Ninh Thư trèo lên nóc xe rất ngoan ngoãn, ông chú vẫy tay gọi Ninh Thư: "Ngồi vào trong xe."


Hôm nay sao vậy, ông chú cứ sai sai sao ấy. Ninh Thư lẳng lặng ngồi vào trong xe, ông chú y tế lái xe đi lung tung, hình như cũng không biết đi đâu.


"Chú... à." Ninh Thư gọi.


Ông chú nhẵm phanh xe nhìn Ninh Thư.


Mẹ nó có việc cứ nói thẳng, vốn là người dửng dưng khó gần tự nhiên làm cái mặt này, chú có biết giá trị khủng bố đã đạt ngưỡng max rồi không.


"Xuống xe." Ông chú bảo Ninh Thư, "Cầm cả túi theo."


Ninh Thư ừ và xuống xe. Ông chú y tế cũng xuống theo, đi đến trước mặt Ninh Thư bảo: "Em là xác sống, phải hòa nhập vào cuộc sống mới."


Ninh Thư chớp mắt, nghĩa là gì?


"Chỗ gen này đủ để em uống một thời gian, cơ thể em cũng không cần nhiều dịch thể gen nữa. Tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm, không dẫn em theo được." Ông chú y tế nói thản nhiên.


Mẹ nó, ông chú định bỏ cô à. Ngày trước bị ông chú hành hạ đủ điều, nhưng giờ phải chia tay ông chú bỗng Ninh Thư lại thấy bùi ngùi.


Ông chú cũng được xem như bố mẹ tái sinh cô, Ninh Thư kéo tay áo ông chú, nói chậm rãi: "Chú, dẫn tôi... theo, tôi đánh nhau khỏe ghê gớm."


Ông chú dí trán Ninh Thư, bật cười thành tiếng: "Tôi không muốn dẫn theo con gái lôi thôi, đã phải chia ra vậy thì chẳng bằng tôi nói lời tạm biệt trước."


Ninh Thư: ...


Ông chú y tế lên xe, xe lao vút rồi biến mất trước mặt Ninh Thư, tốc độ nhanh đến làm Ninh Thư nhân đôi cô quạnh.


Tình cảnh giờ giống như thả động vật hoang dã về với mẹ thiên nhiên ấy.


Ninh Thư nghĩ ngợi rồi đuổi theo hướng ông chú biến mất nhưng không tìm thấy ông chú, trái lại là gặp không ít xác sống. Những con xác sống này không tấn công Ninh Thư, rõ ràng đã coi Ninh Thư là đồng loại. Có lẽ do Ninh Thư có hơi cao cấp hơn những con xác sống này, nên một vài con xác sống đã vật vờ bám theo Ninh Thư.


Chân Ninh Thư đẩy nhanh tốc độ bỏ lại những con xác sống đó, cô không muốn mình đi đến đâu cũng có một bầy xác sống gào thét theo sau, hành hạ đôi tai là cái chắc.


Vất vả lắm mới tìm thấy phòng thí nghiệm ở trước đấy, thế nhưng trong phòng thí nghiệm chẳng có ai, phòng ốc trống không, số ít đồ vật bị ông chú tiêu hủy hết.


Ninh Thư thở dài, ông chú đi đâu rồi?


Như cô giờ sẽ đi đâu? Ninh Thư chợt bối rối, không biết nên đi chỗ nào nữa.


Đã tiến hành nhiệm vụ đến giờ này nhưng vẫn không thông báo cô trở về.


Ninh Thư ra khỏi phòng thí nghiệm, không có mục đích cụ thể nên sẽ tìm cho mình một mục tiêu. Ninh Thư nghĩ ngợi rồi quyết định đi tìm Sồ Phượng để trả thù.


Có mục tiêu là vững ý chí ngay, ngày lại ngày cô đi khắp nơi tìm căn cứ con người, thỉnh thoảng cũng gặp xác sống biến dị, nếu không động vào Ninh Thư, Ninh Thư cũng sẽ không đánh nhau với chúng.


Điều khiến Ninh Thư câm nín đó là vẫn luôn có xác sống vật vờ bám theo cô, có cái gì hấp dẫn đám xác sống này nhỉ?


Ninh Thư sờ cái túi bên hông, đúng rồi, là dịch thể gen.


Trong túi này là thức ăn của cô, cô không có ý định chia cho những con xác sống khác đâu. Vả lại không biết ông chú y tế lượn chỗ nào chơi, chẳng biết sau này lại có dịch thể gen không ấy.


Ninh Thư của bây giờ nửa tháng sẽ không đói, khi nào đói không chịu được cô mới liếm một ít dịch thể gen.


Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Ninh Thư lượn lờ khắp nơi và đã nảy sinh cảm giác vác kiếm tung hoành. Thỉnh thoảng nhìn thấy con người và xác sống đánh nhau, nhìn thấy con người bị xác sống xâu xé, Ninh Thư cũng không có cảm xúc gì.


Từ góc nhìn của Ninh Thư, xác sống và con người đều vì sinh tồn mà kìm hãm nhau tạo thế cân bằng, không phân rõ bên nào trắng bên nào đen.


Tuy đi bộ không mệt nhưng rất buồn, Ninh Thư định lái xe, cơ mà cô không có được thủ thuật trộm xe như ông chú.


"Hú hú..."


Tiếng tru quen thuộc truyền đến tai Ninh Thư, Ninh Thư bỗng phấn chấn, mẹ nó, không tìm thấy Sồ Phượng thì tìm mày trả thù trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play