Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư câm nín, rõ ràng cô đang rất nghiêm túc với ông chú, nói chuyện vô cùng hệ trọng, thế nhưng ông chú già cứ khiến Ninh Thư nổi nóng.


"Chú à..." Ninh Thư bất lực, "Tôi lo chết mất, chú à."


Ông chú y tế chống cằm ngắm Ninh Thư, ngắm khuôn mặt nhăn nhó của cô, chú ta lười nhác bảo: "Chẳng hiểu suốt ngày nháo nhào cái gì, nhóc con, em không ngoan ngoãn được à?"


Ninh Thư: ...


Hờ, ông chú chê bai cô á?!


Hay quá nhỉ.


Tổ đội tiếp tục đi thẳng, sau cùng cũng tìm thấy một căn cứ tập trung con người, cổng căn cứu tụ tập khá nhiều người, đi lâu như thế bỗng nhiên thấy nhiều người như vậy mới xúc động làm sao.


Ninh Thư theo sau ông chú y tế đứng chờ ở cổng vào căn cứ, vào trong căn cứ chuyện đầu tiên làm đó là tắm, tắm và tắm.


Cô Lang và Sồ Phượng đứng hàng đầu, người đăng ký căn cứ ra vẻ ta đây với mọi người, đến lượt Cô Lang, anh ta hỏi: "Tên gì, bao nhiêu tuổi, đã kích hoạt siêu năng lực chưa?"


Cô Lang im lặng thả sấm sét vang tiếng đùng đùng trong tay, khung cảnh trông vô cùng ghê gớm.


"Siêu năng lực hệ sấm sét, là siêu năng lực hệ sấm sét cơ đấy." Người đăng ký bật dậy, kích động nhìn siêu năng lực trong tay Cô Lang, mặt mày chuyển sang cung kính, hỏi: "Xin hỏi anh tên là gì, trường hợp này căn cứ sẽ sắp xếp đặc biệt cho anh."


Người xung quanh đều hâm mộ và ghen ghét Cô Lang, dị nhân được tài nguyên tốt hơn, chất lượng cuộc sống còn tốt hơn nữa.


Trong khi đó người không thức tỉnh siêu năng lực chỉ được xem là người hạ đẳng cuộc sống vô cùng khó khăn, chỉ được làm vài việc bẩn thỉu ở căn cứ.


"Cô Lang, 28 tuổi, siêu năng lực hệ sấm sét." Cô Lang đọc hời hợt, trông có vẻ tự cao đẹp trai ngời ngời.


Tiếp theo là Sồ Phượng, siêu năng lực hệ băng cũng gây ra xì xào đến khi lấy được chìa khóa phòng. Cả Lang Chu siêu năng lực hệ đất cũng lấy được khóa phòng mình, anh ta ngoảnh lại ra hiệu cắt cổ với Ninh Thư.


Ninh Thư lườm lại Lang Chu, không biết cô đã xúc phạm thằng cha này ở chỗ nào mà anh ta ghét cô đến thế.


Đến lượt ông chú y tế, Ninh Thư vẫn muốn biết ông chú y tế tên gì, nhân viên đăng ký nhìn ông chú y tế, hỏi: "Tên gì, siêu năng lực gì?"


"Kẻ điên." Ông chú y tế nói.


"Phụt... Khụ khụ." Ninh Thư vỗ ngực mình, nói thẳng biệt danh của mình vậy à.


Rõ ràng là nhân viên đăng ký không biết Kẻ điên nào, nghe thấy cái tên này chỉ liếc lại ông chú một cái, hỏi lại: "Tôi nói là tên, tên của anh là Kẻ Điên như vậy?"


"Ừ." Ông chú y tế nghiêm túc ừ một tiếng.


"Siêu năng lực gì?"


Ông chú y tế lắc đầu, "Không có siêu năng lực."


"Không có siêu năng lực thì là người hạ đẳng." Người đăng ký hờ hững.


Ông chú y tế đứng một bên chờ Ninh Thư, đến lượt Ninh Thư, nói Thư đọc ngay: "Hoa Đóa Nhi, không có siêu năng lực."


Nhân viên đăng ký lắc đầu thất vọng: "Lại là một người hạ đẳng."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư đi qua chỗ ông ý tế, hỏi: "Này chú sao giờ, chúng ta là người hạ đẳng, đến cả chỗ ở cũng không có."


Căn cứ nhận người hạ đẳng đã là may lắm rồi, sẽ cho một ít vật tư, hoặc sẽ phải đến ở phòng chung với rất nhiều người.


Cô Lang Sồ Phượng đã đi, bọn họ có chỗ nghỉ và đồ dùng hẳn hoi.


Còn Ninh Thư và ông chú thì tương đối cực khổ.


Ông chú không quan tâm, anh ta vào trong căn cứ, Ninh Thư vội vàng theo sau anh ta.


"Em đợi tôi ở đây, tôi vào trước có chút việc. Đợi tôi quay lại, không được đi lung tung đâu đấy." Ông chú y tế dặn Ninh Thư rồi xoay người rời đi.


Ninh Thư ngoan ngoãn đợi tại chỗ chờ ông chú về. Người đi qua chỗ cô có hai trạng thái, một là ủ dột u ám, như cái xác không hồn không nhìn thấy tương lai.


Còn lại là người mang theo hơi thở mãnh mẽ, hơn một nửa những người như thế đều là người đã thức tỉnh siêu năng lực, đắc chí ra mặt.


Những người đã thức tỉnh siêu năng lực này đều quan sát Ninh Thư, có vẻ như đang xác định xem Ninh Thư có phải đồng loại hay là người hạ đẳng.


"Hoa Đóa Nhi?" Một giọng nói ngờ vực vang lên, Ninh Thư xoay người lại thì thấy một người đàn ông mặc quân trang đi đến, ông ta nhìn Ninh Thư ngạc nhiên, hỏi: "Cháu còn sống ư?"


Ninh Thư biết được từ trong trí nhớ của nguyên chủ, người đàn ông trung tuổi mặc quân trang này chính là chỉ huy trưởng đội đặc công. Khi Ninh Thư nhìn thấy vị chỉ huy này, cô ngạc nhiên thật, cúi chào ông: "Chào chỉ huy trưởng."


Chỉ huy trưởng quan sát Hoa Đóa Nhi, "Những người khác đâu?" Ninh Thư nói: "Nhóm Cô Lang đều trở về, hai người hy sinh."


Ánh mắt ngắm Ninh Thư của chỉ huy trưởng xen lẫn hiền hòa, ông thở dài kể chuyện: "Không bao lâu sau khi các cháu đi quốc gia cũng sụp đổ."


Ninh Thư không biết nên đáp sao, cô nghĩ ngợi rồi đưa dịch thể gen cho chỉ huy trưởng, cô nói: "Đây là dịch thể gen cháu lấy được, nhóm Cô Lang cũng không biết."


Chỉ huy trưởng lắc đầu bảo: "Dịch thể gen này cháu cầm đi, cháu thức tỉnh siêu năng lực chưa?"


"Giờ con người có thể tự thức tỉnh siêu năng lực, tác dụng của dịch thể gen không bằng trước, cháu chưa thức tỉnh siêu năng lực thì dùng dịch thể gen này để đánh thức đi." Chỉ huy trưởng phiền muộn, "Mạt thế rất tàn khốc, cháu phải bảo vệ mình cho tốt."


Ninh Thư nghe vậy thì thầm khen tấm tắc trong lòng. Người đàn ông này dắt nguyên chủ ra khỏi trại trẻ mồ côi, nuôi cô bé lớn, dạy bản lĩnh cho cô bé. Đây cũng là người quan trọng nhất cuộc đời cô bé.


"Cho chỉ huy trưởng dịch thể gen này đấy. Đây là lần đầu Đóa Nhi làm nhiệm vụ, Đóa Nhi muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ huy trưởng giao." Ninh Thư nghiêm túc đưa dịch thể gen cho chỉ huy trưởng.


Chỉ huy trưởng không từ chối nữa, ông nhận dịch thể gen rồi lại hỏi: "Giờ cháu có chỗ ở không?"


Ninh Thư lắc đầu: "Không có ạ. Không biết nên ở chỗ nào."


"Bác sắp xếp cho cháu một chỗ." Chỉ huy trưởng nói.


Ninh Thư đang định gật đầu thì nghe thấy tiếng ông chú y tế, "Hoa Đóa Nhi."


Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Ninh Thư và chỉ huy trưởng đều nhìn về hướng ông chú y tế. Ông chú y tế sải cặp chân dài bước qua bên này, anh ta mặc áo gió đen, cảnh vật đều mông lung mờ ảo làm nền cho dáng bước của ông chú y tế.


Ông chú y tế nhanh chóng đến trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư giới thiệu với ông chú, "Chú, đây là chỉ huy trưởng của tôi."


Ông chú y tế lẳng lặng nhìn nụ cười trên mặt Ninh Thư, bắt tay với chỉ huy trưởng: "Chào ông."


Chỉ huy trưởng quan sát ông chú y tế với cặp mắt dò xét rồi chau mày nghi hoặc, "Nhìn cậu có hơi quen quen."


Ông chú y tế từ chối trả lời, giơ chìa khóa trong tay với Ninh Thư, "Tôi tìm được chỗ ở rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play