“Người muốn làm việc cho tôi có rất nhiều.

Dựa vào đâu mà cho rằng tôi cần cô?” Ngu Đình Huyên đặt ly trà lên trên bàn: “Từ trước đến nay tôi không cần phế vật!”“Cô Ngu! Cô yên tâm, chỉ cần cô cho tôi một khoản tiền, tôi đảm bảo sẽ để cho Tô Ảnh biến mất hoàn toàn, sẽ không trở thành quấy nhiễu cho cô nữa!” Lúc này Điền Mỹ Hòa vỗ ngực đảm bảo: “Loại chuyện này, càng bí mật càng tốt.

Bên cạnh cô Ngu, đều là những người đắc lực thân tín, nếu là sự việc bại lộ, chỉ sợ sẽ liên lụy đến cô.

Nhưng nếu tôi đi làm chuyện này, cho dù bại lộ, cũng sẽ không liên quan đến cô!”Ngu Đình Huyên tự nhiên nở nụ cười: “Thật sự là người phụ nữ thông minh, được, vậy thì xem trước bản lĩnh của cô một chút, rồi nói sau!”Điền Mỹ Hòa quá đỗi vui mừng, lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt trung thành: “Tôi nhất định sẽ làm thật gọn gàng đẹp đẽ, tuyệt đối không khiến cô thất vọng!”Vẻ mặt Ngu Đình Huyên không rõ cười cười, bưng trà tiễn khách.Điền Mỹ Hòa vừa ra khỏi phòng trà, đã bị Vương NHạc Đông kéo qua một bên.Vẻ mặt Vương NHạc Đông xanh tím, vội vàng hỏi: “Sao thế? Ngu tổng đồng ý chưa?”Điền Mỹ Hòa nhìn khuôn mặt giống như bánh bao của Vương Nhạc Đông, từ trong lòng đã khinh thường anh ta rồi.Nhưng, hiện tại hai người cùng một chiến tuyến, bởi vậy cũng nhịn xuống rồi.“Có em ra tay, còn có gì không được soa?” trong mắt cô ta hiện lên một chút âm độc: “Tô Ảnh đắc tội ai không nói, lại cứ đắc tội với cô chủ nhà họ Ngu? Quan hệ của nhà họ Ngu và nhà họ Phó vô cùng bền chặt, nhà họ Phó vẫn luôn cần kỹ thuật độc quyền của nhà họ Ngu.

Cho nên, chỉ cần Ngu Đình Huyên muốn Tô Ảnh chết, Tô Ảnh nhất định phải chết!”Vương NHạc Đông ôm quai hàm thở ra, hung tợn nhổ một ngụm máu loãng, mơ hồ không rõ nói: “Giết chết tiện nhân kia đi! Chết tiệt! Anh không lột da của cô ta ra thì không phải là Vương Nhạc Đông nữa.”Điền Mỹ Hòa càng ghét bỏ nhìn Vương Nhạc Đông, ánh mắt ghét bỏ đều không thể che giấu hết được.Vương NHạc Đông của trước kia, coi như một phú nhị đại nhỏ, tuy không có bản lĩnh lớn thì cũng có chút tiền, nhưng so với đàn ông bình thường cũng đã không tồi rồi.Nhưng ngày hôm sau khi làm Tô Ảnh bị thương, Phó Thịnh lập tức điều tra đến chỗ giáo đường xảy ra chuyện.Không đợi đến qua đêm, Phó Thịnh đã cho người trực tiếp dùng bao tải trói Vương Nhạc Đông lại, vứt vào trong hồ nhỏ hoang vắng hẻo lánh, đánh đập một trận tàn nhẫn, rơi mất bốn cái răng, cắt một ngón tay.Không chỉ thế, công ty của ba Vương Nhạc Đông đã tan thành mây khói chỉ trong một đêm, còn thiếu một món nợ lớn không có cách nào hoàn trả.Vương Nhạc Đông từ một phú nhị đại giàu có, trong nháy mắt trở thành đống bùn lầy, mà ai cũng có thể giẫm lên được.Trước kia Điền Mỹ Hòa thấy anh ta tốt bao nhiêu thì hiện giờ liền thấy anh ta ghê tởm bấy nhiêu.Nhìn Phó Thịnh người ta đi!Đó mới là đàn ông!Chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ, đều có thể khiến anh ta ra mặt trút giận báo thù.Nhìn là Vương Nhạc Đông của hiện tại, sợ rằng lúc trước là mắt cô bị mù rồi.Điền Mỹ Hòa không nhịn được trợn mắt lên, vừa định xoay người rời đi, Vương Nhạc Đông lập tức kéo cô ta lại, thấp giọng hỏi: “Em định làm thế nào?”“làm thế nào?” Điền Mỹ Hòa cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Nhạc Đông một cái: “Không phải anh vẫn mơ ước thân thể trong sạch của Tô Ảnh sao? Chúng ta bắt cóc cô ta, cho anh chơi đùa vui vẻ, có được không?”Vương Nhạc Đông lập tức nghĩ tới dáng người nổi bật của Tô Ảnh, hai mắt liền sáng rỡ, kích đông hỏi: “Mỹ Hòa, không phải em đang đùa anh chưa?”“Đùa với anh thì có gì vui?” Điền Mỹ Hòa ghét bỏ phất tay của Vương Nhạc Đông ra“Mỹ Hòa, em yên tâm, anh chỉ là chơi đùa với cô ta.

Tâm ý của anh, người anh yêu nhất cũng là em.” Vương Nhạc Đông cũng không quên biểu hiện một chút chân thành..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play