Bà bà nàng ngay cả người mua cũng đã liên hệ xong, ngay tại khi gia đình kia đến đoạt người, hán tử đã trở lại. Hán tử tất nhiên là không đồng ý, đi theo phía sau là mấy nha dịch hộ tống, bà bà kiêng kị mấy nha dịch hung thần ác sát đó, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại năm lượng bạc trước đó đã nhận của gia đình kia. Đối với việc nhi tử sớm không trở lại, muộn không trở lại, lại trở lại đúng lúc này khiến bà mất mặt, bà bà rất là oán hận.
Chờ sau khi bà bà biết Tứ Lang bị thương, gân chân gân tay cũng bị đứt hết không còn khả năng làm việc, cả nhà liền đem bọn họ trở thành người ăn bám.
Không tới hai ngày, ông bà liền làm chủ phân gia. Đối ngoại thì nói là họ đã lớn, còn đối với bà, bà bằng mặt không bằng lòng, bà cũng không muốn để bọn họ phải chướng mắt. Trên thực tế ai mà không biết, bọn họ ghét bỏ một nhà Tứ Lang, chướng mắt cả nhà hắn.
Chuyện này còn chưa tính, ông bà cũng không thèm suy xét tới chuyện tay chân của Tứ Lang hiện đã không còn tốt, không làm được việc, bị phân gia như thế thì làm sao mà làm ruộng, lại tước đoạt đi toàn bộ ruộng đất, chỉ để lại cho bọn họ hai mẫu đất với lý do Tứ Lang tay chân không tốt, cũng không có ra đồng làm việc được, lấy nhiều ruộng đất về cũng chỉ lãng phí, không bằng để lại cho mấy huynh đệ, bọn họ tay chân còn tốt, có thể làm được việc. Cái lời lẽ đuối lý này vừa thốt ra, mất công ông bà còn nói ra với thái độ hùng hồn chính đáng như vậy, thôn dân nghe mà chịu không nổi, nhưng như vậy thì sao, đây là việc nhà của người ta, dù tay bọn họ có dài đến mấy cũng không thể duỗi tới tận trong nhà người ta.
Chỉ với hai mẫu đất, trong nhà lại có năm miệng ăn, còn phải trừ đi phần nộp thuế má, căn bản không đủ sống, đặc biệt là thời gian gần đây, trong nhà ngay cả nước cơm để uống cũng không có, mỗi ngày chỉ uống nước để cầm hơi qua ngày, lại còn là nước lạnh. Bởi vì trong nhà không có củi, thật vất vả kiếm được một ít, còn muốn mang lên trấn đổi lấy lương thực, nào dám bỏ ra để đun nước ấm. May mắn chính là, vào mùa đông năm trước một nhà bọn họ không có ai bị ốm chết, trong thôn người bị chết lại không ít.
Một nhà bọn họ ôm nhau khóc ròng, bỗng nhiên nghe được một trận âm thanh ầm ĩ. Có người cầm chiêng gõ vang trời, người đi theo sau lý chính gõ vang cửa cổng từng nhà, đầy mặt vui mừng, hình như có chuyện gì rất tốt.
"Lý tứ, Lý nương tử, hai ngươi đừng khóc, nhanh lên ra đây, có chuyện tốt!'' Lý chính đẩy hàng rào nhỏ ra, hưng phấn nói.
Lý tứ cùng nương tử còn tưởng rằng có chuyện gì liên quan đến tiền bạc, lau nước mắt, vội vàng chạy ra.
Hai người mặc trang phục nha dịch khuôn mặt kiêu căng, đối với thôn dân một bộ cao cao tại thượng: "Chúng ta hôm nay tới là phụng mệnh quan gia, lại đây dạy các ngươi biện pháp giúp mùa đông không bị đông chết."
Lý tứ được nương tử dìu đến, nghe được lời này của sai dịch, tuy không liên quan gì đến đồ ăn, lại khiến người động tâm. Mùa đông tới, có thôn dân chết đã trở thành thói quen, từ đáy lòng ăn sâu bén rễ mà cho rằng, người chết vào mùa đông là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không có cách nào can thiệp. Nhưng hôm nay sai dịch thế nhưng nói phụng mệnh quan gia, truyền lại phương pháp giúp bọn họ bảo trụ mạng sống qua mùa đông, bọn họ sao có thể không cao hứng, đặc biệt là mấy lão nhân, hàng năm đều sợ chính mình không qua khỏi trời đông giá rét nhất thời kích động đến hai mắt rưng rưng.
"Hai người các ngươi nói cho bọn họ nghe một chút." Sai dịch đem hai người thợ thủ công ở phía sau đẩy ra, hai người thợ kia liền đơn giản nói về phương pháp làm bàn kháng, còn cường điệu hơn nói: "Có giường đất, tốn thêm ít củi, đem thiêu nóng lên, ban đêm không cần phải dậy canh củi, cũng có thể giữ nhiệt đến sáng."
"Cái gì, không cần đốt mà vẫn có nhiệt?"
"Đúng vậy, chỉ cần đốt một lần, dù đêm có hết lửa, giường vẫn có thể nóng."
"Thiên a, đây là thứ bảo bối gì a."
Quan sai đúng lúc nói: "Bảo bối này chính là do một hộ ở Hạnh Hoa thôn là Hùng Tráng Sơn nghĩ ra, Hùng lang quân tốt bụng, thương sót những người nghèo khổ, liền đồng ý cho nha môn trưng thu, đem biện pháp này phổ biến rộng rãi. Quan gia của chúng ta lo lắng cho dân chúng xã tắc, mở rộng tầng lớp, bảo chúng ta mang theo người tới đây dạy học miễn phí cho các ngươi. Trong số các ngươi nhà ai muốn học liền tới trước, hai người này sẽ dạy các ngươi làm giường, ta còn phải mang theo người đến thôn tiếp theo."
"Nhà ta tới trước.... "
"Tới làm nhà ta trước, nhà ta có lão nhân đều đã hơn 60...."
"A phụ ta cũng đã sắp 60...."
Một đám thôn dân tranh nhau sôi nổi, sợ bị bỏ lại phía sau, mẫu thân Lý tứ không chút quan tâm cả nhà nhi tử sắp bị đói chết, từ trong đám người một đường đẩy mấy người đứng đằng trước, lấy lòng cười nói: "Ta cũng đã 60, làm giường cho nhà ta trước đi."
"Lý bà, sao bà có thể trợn mắt nói dối, ngươi năm nay mới có năm mươi, sao lại thành sáu mươi rồi, mười tuổi kia ở đâu ra."
Lý bà nói:"Còn mười năm nữa là tròn sáu mươi, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Thôn dân thật sự chướng mắt với tính cách này của bà liền nói:"Có thể hay không sống tới 60 tuổi còn chưa biết đâu."
Lý a bà quay lại cãi nhau với thôn dân kia, sai dịch tách hai bọn họ ra rồi nói: "Chúng ta tới là dạy các ngươi phương pháp làm, chứ không phải là để làm cho các ngươi." Hắn chỉ vào hán tử khi nãy nói nhà mình có lão nhân 60 tuổi nói: "Liền đi tới nhà ngươi, các ngươi đều đi theo nhìn kỹ, nếu ai không học được, đều là do bản lĩnh của người đó không tinh thông, chỉ có thể bỏ tiền ra mời người về làm."
Thôn dân nghe học không được phải tiêu tiền mời người khác về làm tức khắc đều nghiêm túc hẳn lên. Trong nhà ai có tiểu bối được coi là đầu óc linh hoạt đều được người trong nhà kéo theo đi vây xem.
"Lý Tứ, đi thôi, ngẩn người cái gì, đi chậm là không lấy được vị trí tốt để quan sát đâu."
Lý tứ nương nói:"Tứ Lang, hai chúng ta đi xem, đầu óc ngươi linh hoạt, chỉ cần nhớ kỹ các công đoạn, trở về liền tự làm cho gia đình mình dùng."
Lý tứ nương cho rằng Lý Tứ đang nghĩ tới việc tay chân mình không còn được linh hoạt, lo lắng dù có học được cũng uổng phí, nên nàng mới nói như vậy.
Ánh mắt Lý Tứ lóe ra tia sáng kỳ dị, tựa như muốn nói gì đó, đôi môi run rẩy muốn nói lại thôi. Hắn tùy ý để nương tử đỡ đi theo các thôn dân đến nhà hộ nhân kia nhìn phương pháp làm bàn kháng, nhưng trong toàn bộ quá trình tâm tư hắn lại chưa từng đặt vào đó, bộ dáng thất thần biểu hiện quá rõ ràng, nương tử hắn nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn lo lắng chính mình tay chân không tốt, trở về cũng không dám hỏi hắn có học được hay không, sợ chạm tới chỗ đau của Lý Tứ.
Ban đêm khi bọn nhỏ đều đã ngủ, Lý Tứ vẫn còn lăn qua lăn lại trên giường chưa ngủ được, thật cẩn thận mà bò dậy, ngồi xổm trong sân viện tối đen lẳng lặng đến xuất thần mà không biết nghĩ tới cái gì.
"Tứ Lang, Tứ Lang..." Lý tứ nương vẫn luôn không ngủ, thấy Lý Tứ tỉnh lại, nàng nhanh chân chạy theo, sau đó gọi lên hai tiếng. Lý Tứ nghĩ chuyện đến xuất thần, không nghe thấy, sau hai tiếng gọi không nghe thấy câu trả lời, Lý Tứ nương sợ tới mức thay đổi cả âm điệu: "Ngươi đừng làm ta sợ, Tứ Lang, ngươi ở đâu?"
Lý Tứ bị âm thanh thay đổi của nương tử gọi lại tâm trí, vội quay lại nắm chặt lấy tay nương tử: "Ta ở chỗ này, ở ngay đây, không xảy ra chuyện gì, ngươi đừng sợ."
Lý tứ nương quay đầu nhào vào lồng ngực Lý Tứ, khóc lớn lên: "Tứ Lang, ngươi không được làm việc ngốc nghếch, chỉ cần ngươi còn sống, nhà ta liền có hy vọng, nếu ngươi chết đi ta cùng bọn nhỏ phải sống sao đây?"
Lý Tứ nghe nương tử khóc mà tim gan cũng nát, hắn là một hán tử quật cường, khi gân chân gân tay bị cắt đứt cũng không khóc, giờ phút này lại nước mắt rơi đầy mặt, hắn dang rộng đôi tay ôm chặt lấy nương tử.
"Sẽ không, ta sẽ không nghĩ quẩn trong lòng." Lý Tứ nói: "Ngươi yên tâm, ta còn muốn sống tiếp, bồi ngươi chậm dãi qua những ngày tháng thật tốt."
"Ta chỉ cần ngươi, chỉ cần có ngươi ở đây, trải qua ngày tháng là tốt rồi."
Hai người ôm nhau nói rất nhiều lời nói thân mật, đem cảm xúc của nương tử chậm rãi trấn an, Lý Tứ mới nói: "Uyển Tình, chúng ta rời khỏi nơi này đi?"
Uyển Tình dịch ra từ trong lồng ngực Lý Tứ, ngước mắt hỏi: "Chúng ta rời khỏi đây còn có thể đi tới nơi nào, nhà của chúng ta đều ở tại nơi này."
"Chúng ta tới Hạnh Hoa thôn."
"Hạnh Hoa thôn?" Uyển Tình cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, lại nhất thời không thể nhớ là đã nghe qua ở đâu.
"Đúng vậy, Hạnh Hoa thôn." Khi trả lời lại câu hỏi này, ánh mắt Lý Tứ đầy kiên định: "Ngươi còn nhớ rõ hôm nay quan sai có nói tới phương pháp làm bàn kháng là do một người tên là Hùng Tráng Sơn ở thôn Hạnh Hoa dâng lên không."
"Lúc trước ta đã nói qua với ngươi, khi ta tòng quân, từng trong một đống thi thể bới ra được một người, người kia gọi là Hùng Tráng Sơn. Mặc dù sau đó y chuyển sang đội ngũ khác, không còn cùng đội với ta, nhưng ta từng nghe y nói qua, nhà y ngụ tại một địa phương tên là Hạnh Hoa thôn, lúc đó ta vẫn chưa để ở trong lòng, ngày hôm nay nghe quan sai nhắc tới, mới đột nhiên nghĩ đến." Lý Tứ nói: "Chúng ta đi nhờ vả y."
"Thật sự." Lý Tứ nương tử vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau khi kinh ngạc qua đi lại đối mặt với hiện thực tình người ấm lạnh: "Tứ lang, chúng ta cứ như vậy hai tay trống trơn mà đi, họ có thu lưu chúng ta không? Thời đại này nhà ai cũng khó khăn, nhà chúng ta chính là năm miệng ăn."
Lý tứ lại nói: "Ta biết Hùng Tráng Sơn, y tuy rằng tính khí hỉ nộ vô thường, nhưng là người có ân tất báo. Ta là người đã cứu mạng y, y nhất định sẽ giúp ta."
"Vậy cũng tốt, coi như y có giúp chúng ta, từ nơi này đến thôn Hạnh Hoa chắc chắn cũng là thiên sơn vạn thủy, chúng ta làm sao có lộ phí đi đường?"
"Bán ruộng của nhà đi." Lý Tứ nói với Uyển Tình: "Bây giờ chúng ta đã núi mòn nước cạn, tiếp tục ở lại chỗ này đất ruộng sớm muộn gì cũng bán đi, không bằng cầm số tiền này rời đi, có lẽ sẽ mở ra một cuộc sống mới tại một thôn khác."
"Việc này..." Uyển Tình có chút do dự, bảo nàng đem toàn bộ tài sản cùng tính mạng gia đình vào một người không quen biết thật sự quá mức mạo hiểm, nhưng hôm nay đã là tuyệt cảnh, nếu muốn sống tiếp, cũng chỉ còn lại con đường này.
Nhìn khuôn mặt kiên nghị của lang quân, Uyển Tình nguyện ý tin tưởng vào lang quân của mình, nàng trả lời: "Được."
Tin tức Lý Tứ muốn bán phòng ở và đồng ruộng thật mau truyền tới khắp trong thôn, thôn dân đều biết Lý gia đây là bước tới con đường cùng mới phải đưa ra quyết định này, đối với một nhà Lý Tứ thật đồng tình.
Có mấy hộ gia đình trong tay có chút tiền bạc liền tới hỏi hắn phòng ở cùng đồng ruộng giá bán như thế nào.
"Tổng cộng mười năm bạc lượng bạc." Hai mẫu ruộng đều không phải là ruộng tốt, chỉ có thể bán được bốn lượng, phòng ở của hắn được Lý lão gia phân cho một gian, nhưng là kiểu một miếng đất chia làm hai. Giá một lượng bạc cũng không ít.
Động tĩnh của Lý Tứ bên này, anh em họ Lý chỉ cách nhau một bức tường đều nghe đến rõ ràng, vội vã chạy về đối với Lý mẫu nói: "Nương, ngươi mau đi xem tứ đệ một chút, hắn muốn đem phòng ở cùng ruộng đất của ngươi đem đi bán toàn bộ."
Rõ ràng đã phân gia, nhưng huynh đệ Lý gia cùng Lý mẫu vẫn cho rằng đồng ruộng cùng phòng ở kia là của bọn họ. Ở trong suy nghĩ của Lý mẫu, chờ một thời gian nữa lấy lý do sinh bệnh không có tiền chạy chữa liền đem phòng ở và đồng ruộng một nhà Lý Tứ thu về tay rồi đuổi họ ra ngoài. Nhưng không nghĩ tới, nhà Lý Tứ thế nhưng nhanh tay hơn một bước bán đi mất.
Lý mẫu lập tức đi giày, vội vàng chạy tới trong nhà Lý Tứ. Vừa vào cửa liền không nói lời nào, tự đắc mà oa oa khóc lên như nhà có tang: "Số ta sao khổ thế a, lại sinh ra một tên phá của như vậy, đem phòng ở cùng đồng ruộng của ta bán đi, vậy ta phải ở đâu a?"
Thôn dân tới thương lượng mua nhà cùng đồng ruộng nhìn không nổi, mở miệng nói: "Lý a bà, ngươi cùng Lý Tứ đã phân gia, hiện tại gia sản nhà hắn đối với ngươi nửa điểm quan hệ cũng không có, Lý Tứ muốn xử lý như thế nào liền xử lý như thế đó. Còn ngươi nữa, ngươi không phải đi theo con thứ hai sao, như thế nào lại không có chỗ ở."
Có người đứng ra nói chuyện giúp Lý Tứ, những người khác cũng sôi nổi đứng dậy: "Lý a bà, việc này không trách được Lý Tứ, ngươi làm người có chút quá đáng, chân tay Lý Tứ hiện tại hoạt động có chút không tốt, ngươi lại phân gia với hắn, còn không phải là muốn bức tử cả nhà bọn họ sao. Hiện tại họ đã bị bức tới cho không còn đường sống, phải bán phòng ở cùng ruộng đất, ngươi còn than khóc, chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà bọn họ sống sờ sờ mà bị đói chết."
"Đúng vây, người mẹ này tâm cũng quá độc ác đi... "
"Còn không phải sao... "
Mọi người mồm năm miệng mười, Lý a bà dù cho có đanh đá, một miệng cũng không thể cãi lại mười miệng, dứt khoát không nói đạo lý, ngồi dưới đất la lối khóc lóc.
Nhìn hành vi của Lý a bà như vậy, Lý Tứ lạnh tâm đến cực điểm.
Hắn nói: "Mẹ, ta cũng nói thật với ngươi, dù hôm nay ngươi có nháo tới mức nào, ta cũng sẽ đem phòng ở cùng đồng ruộng bán đi, chẳng những bán, sau đó ta sẽ cầm tiền rời đi nơi này."
Lý a bà đang ngồi dưới đất la lối khóc lóc nghe vậy ngây ngẩn cả người, dại ra mà nhìn Lý Tứ, giống như nghe không hiểu ý tứ của Lý Tứ.
"Nương, ta muốn tới một nơi rất xa, về sau sợ là không thể báo hiếu với ngươi cùng a phụ. Coi như chút hiếu tâm cuối cùng của ta, nếu ngươi muốn phòng ở cùng đồng ruộng, ta cũng không cần ngươi trả mười năm lượng bạc, chỉ cần mười bốn lượng là được." Không phải Lý Tứ còn lưu luyến gì với Lý a bà, thật sự là do hắn biết rõ cách làm người của Lý mẫu. Nếu hắn tiếp tục nháo nữa e rằng thôn dân cũng không ai dám mua phòng ở của hắn. Mà như vậy thật ra cũng tốt, căn phòng này chỉ cách nhà Lý a bà một bức tường, bên kia chỉ cần nói chuyện hơi lớn tiếng một chút, bên này đều nghe thấu rành mạch. Lý a bà muốn làm dáng (ý là chuyện xấu chỉ trong nhà biết), căn phòng này căn bản không bán được, hắn hiện tại chỉ một lòng muốn đi, những thứ khác không nằm trong phạm trù quan tâm của hắn.
Lý a bà náo loạn vài ngày, nhưng thái độ của Lý Tứ dị thường cường ngạnh, cuối cùng biểu lộ ra ý muốn bán giá thấp cho thôn dân. Lý a bà không lay chuyển được hắn, chỉ có thể trở về thương lượng lại với con trai thứ, cuối cùng lấy giá mười hai lượng bạc mua lại phòng ở cùng đất ruộng.
Lý Tứ biết nếu còn nháo sự với Lý a bà, cái giá này sợ là cũng không đến, liền đồng ý.
Hắn cầm tiền bán đất mua một chút đồ ăn, là một bữa ăn tốt nhất từ khi hắn trở về cho bọn nhỏ lấp đầy cái bụng. Mấy đứa nhỏ còn không biết con đường tương lai có bao nhiêu khó khăn, chỉ biết trước mắt được ăn một bữa no nê liền cảm thấy mỹ mãn.
Ngày thứ hai trước ngày bọn họ xuất phát, Lý Tứ đem một đường gian khổ bọn họ có thể gặp phải nói rõ ràng với bọn nhỏ, cũng nói cho bọn nhỏ hiểu rõ, nếu không đi, sợ là sẽ đói chết ở trong thôn. Hắn không muốn bọn nhỏ sắp ăn khổ mà không minh bạch rồi sẽ hận hắn, liền cùng bọn nhỏ ngồi nói rõ ràng. Hài tử nông gia thường trưởng thành sớm, tuy cái hiểu cái không nhưng cũng hiểu đó là vì mạng sống.
Hạnh Hoa thôn, Hùng gia ở xa lại không biết có người đang vượt qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm đến nhờ cậy bọn họ.
Hùng gia hôm nay vẫn nhộn nhịp như thường, một đám thương nhân phong trần mệt mỏi cuối cùng cũng tới nơi, đi vào trong nhà.
"Hùng phu lang, ta muốn một ngàn hộp nha hương cùng nha hương trù, bàn chải đánh răng muốn hai ngàn cái." Người kia dùng giọng nói nửa sống nửa chín mà nói: "Du Trà Diện cho ta năm trăm cân."
Năm trăm cân?! Đường Thọ vừa nghe liền đau đầu, nhóm thương nhân dùng qua Du Trà Diện đều biết đây là thứ tốt, mở miệng ra là muốn mấy trăm cân. Dù Đường Thọ là người tham tiền, nhưng cánh tay cũng rất đau, không muốn làm lớn bút bạc này (ý chỉ không muốn mở rộng sinh ý món Du Trà Diện này), lại không nghĩ tới, Du Trà Diện lại được hoan nghênh tới trình độ này. (Vô tình cắm liễu liễu lại xanh trong truyền thuyết đây 🤣🤣)
Nhưng một cân Du Trà Diện hơn bốn mươi văn, năm trăm cân là hơn hai mươi lượng bạc a, nếu không bán cậu cảm thấy cả tâm lẫn gan đều đau a.
Nhìn mặt phu lang đầy rối rắm, Hùng Tráng Sơn đi tới bên cạnh cậu nói: "Nếu không để ta làm thử xem, ngươi điều phối tỷ lệ tốt, ta sẽ xào, ngươi ở bên cạnh nhìn, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Đường Thọ suy nghĩ một chút liền gật đầu: "Được thôi, chờ hết bận ngươi làm thử xem."
Đến khi hết bận rộn, Đường Thọ đều đem đồ vật chuẩn bị kỹ càng đứng ở bên cạnh Hùng Tráng nhìn đăm đăm mà theo dõi y làm. Đường Thọ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, lúc trước rõ ràng rất tốt, bỗng nhiên trong nồi truyền đến một mùi khét, Hùng Tráng Sơn ngay tại dưới mí mắt cậu xào hỏng Du Trà Diện, mà cậu dĩ nhiên không coi chừng.
Vội vàng đem Du Trà Diện đổ ra, nhưng mùi khét nức mũi vẫn che ngập căn phòng, khiến Đường Thọ sặc hắt hơi mấy cái. Hùng Tráng Sơn người cũng như tên, quả nhiên là con gấu lớn dốt nát, mùi khét như vậy cũng không nhảy mũi cái nào, chỉ nhíu nhíu mày.
May là nhà bếp hiện tại đang dùng là cái nhà bếp độc lập nhỏ, mỗi lần khi làm đồ ăn, Đường Thọ đều sẽ đem cửa nhà bếp đóng chặt, khi trời lạnh thì lúc làm đồ ăn xong mới mở ra cho bay bớt mùi khói dầu, còn khi trời nóng thì luôn mở ra cho không bị dậy mùi.
Hùng Tráng Sơn từ trên kệ bát trong bếp lấy ra một cái chén, đổ Du Trà Diện vào, rồi cho nước sôi vào ủ, sau đó bưng lên uống một hớp lớn.
Uống hết rồi tổng kết một câu thô ráp nói: "Có thể uống." Tuy là nói như vậy, nhưng vào dĩ vãng khi ăn uống có cái gì tốt đều sẽ chia cho Đường Thọ, nhưng lúc này y lại không nhắc tới một câu với Đường Thọ, Đường Thọ liền rõ ràng mùi vị đó có bao nhiêu chênh lệch. Hùng Tráng Sơn không chê chính mình, lại muốn tiếp tục uống.
Mới vừa mới để miệng chén tới bên miệng, đã bị tay Đường Thọ chặn lại: "Quá dính."
Hùng Tráng Sơn không quan tâm nói: "Không có việc gì." Về mặt thái độ một chút miễn cưỡng cũng không có.
Đừng nói Hùng Tráng Sơn vốn là một hán tử thô thiển, dù đổi là những người khác trong thôn cũng sẽ không vì đồ ăn không tốt mà ghét bỏ không ăn. Đây đều là lương thực a, sao có thể cam lòng lãng phí.
Đường Thọ nhưng không để ý nhiều tới như vậy: "Không được, đồ vật vừa dính vừa đặc như vậy đối với cơ thể không tốt, rất dễ bị ung thư."
Hùng Tráng Sơn không hiểu cái gì là ung thư, nhưng những ngôn ngữ y nghe được từ trong miệng phu lang cũng không ít, đã thành thói quen, cũng không quá để trong lòng. Trong nhà hiện tại cũng không thiếu đồ ăn, không cần thiết ở trong việc nhỏ này không nghe theo phu lang, Hùng Tráng Sơn liền tiện tay đem Du Trà Diện trong tay đổ vào bát cơm của chó săn.
Chú chó săn biết khi bọn họ tiến vào trong bếp liền sẽ có đồ ăn ngon, liền chui vào theo, thấy Hùng Tráng Sơn đem thứ gì đó đổ vào trong chậu của mình thì mau chóng chạy lên liếm một cái. Sau đó chỉ thấy chú chó săn giống như con người mà "nôn" đem toàn bộ một miếng lúc nãy mới liếm phun hết ra ngoài, nôn đến kiệt sức nằm ngay đơ ở trên đất duỗi thẳng bốn cái chân chó.
Miễn cưỡng (hay Lười nhác đều là tên của chú chó săn nha): Muốn chết, muốn chết, chủ nhân cho ta ăn thứ gì, đây nhất định là hạ độc, mạng ta đã tận. Ô ô.... Làm sao bây giờ, không thể cùng tướng công từ biệt, thật là khổ sở....
"Sẽ không thật sự bị độc chết đi?" Đường Thọ vội vàng ngồi xổm xuống xem xét, thấy Miễn cưỡng vẫn còn sống, nhưng hai mắt kia nước mắt lưng tròng là như thế nào, ánh mắt kia giống như là ánh mắt biệt ly là có ý tứ gì. Trong đầu con chó này rốt cuộc đang não bổ mấy thứ linh tinh gì? Rõ ràng là chó săn sống trong rừng sâu, như thế nào trình độ diễn sâu so với chó được nuôi trong nhà còn muốn thành thục hơn.
Đường Thọ đá nó một cái: "Dậy đi, Nhị lang uống hết một bát còn không có bị sao, chẳng lẽ ngươi so với người còn muốn quý hơn."
Thôn dân không nhìn thấy cảnh này, nếu thấy chắc chắn sẽ nói câu 'loại chó kỳ chủ này, quả nhiên không kém, đều quý như nhau.'
Miễn cưỡng cảm thấy mông bị đá một cái rất đau, biết mình sẽ không chết, đột nhiên từ dưới đất kêu "Ngao ô" nhảy dựng lên, nhảy ra ngoài bằng lối cửa sổ, thừa dịp còn sống phải nhanh chóng đi tìm lão công hẹn hò.
Đường Thọ câm nín, đồ ăn đến chó còn ghét bỏ thì làm sao có thể mang ra bán.
"Ngươi đem Du Trà Diện ra sau hậu viện cho súc vật nhà nuôi ăn đi. Chúng nó mà không ăn thì đem trộn lẫn với đồ ăn của chúng nó."
Từ biểu hiện của chó săn Hùng Tráng Sơn cũng đã biết, đồ vật mình làm ra có lực sát thương cường hãn tới mức nào, nghe xong lời Đường Thọ nói, cố ý đem theo một cân Du Trà Diện bản thân làm hỏng đi ra hậu viện.
Bên trong hậu viện có mấy thương nhân đang tản bộ, thấy trong tay Hùng Tráng Sơn là chậu lớn Du Trà Diện, mấy người liền trố mắt nhìn nhau.
"Chủ quán, đây là Du Trà Diện mới làm ra?'' Một thương nhân cười ha hả hỏi.
Hùng Tráng Sơn đạm nhiên gật đầu, không thể nhìn thấy chút xấu hổ nào trên da thịt màu đen kia, phi thường đúng lý hợp tình.
Mấy thương nhân kia rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn y bưng một chậu Du Trà Diện đi vào sau hậu viện liền sinh lòng hiếu kỳ. Bọn họ đều biết sau viện nhà Hùng Tráng Sơn không có người ở, đều là súc sinh gia cầm, ngựa của bọn họ tạm thời đang được nuôi ở đó.
Mấy thương nhân trộm theo sau liền thấy Hùng Tráng Sơn thế nhưng đem một chậu du Trà Diện toàn bộ uy cho dê ăn, những con dê đó còn ăn đến là vui vẻ.
Thây tình cảnh như vậy, mày đang nhíu chặt của Hùng Tráng Sơn mới thoáng giãn ra. Dọc đường đi y đều sợ mấy con vật này đều sẽ không ăn giống như con chó ngốc kia, kết quả chứng minh, đồ y làm ra không có vấn đề, chỉ là do con cẩu kia quá kén chọn. Ngươi xem, đồng dạng là súc vật, dê không phải rất thích ăn sao. Hùng Tráng Sơn đối với biểu hiện củ mấy con dê thật vừa lòng, không khách khí cho cái gật đầu hài lòng.
Mấy thương nhân chứng kiến toàn bộ quá trình đã bị khiếp sợ đập cho choáng váng, khóe miệng run rẩy.
Này, này Hùng gia cũng giàu quá đi, thế nhưng đem Du Trà Diện uy cho dê ăn, thứ kia chính là đồ mà đám nhà giàu tranh giành nhau để mua đó a. Nếu như để bọn họ biết, Du Trà Diện này thế nhưng ở Hùng gia lại được dùng để cho súc vật ăn, không biết sẽ có loại tâm tình gì.
"Lão bản, nhà ngươi còn nhiều dê không?"
Hùng Tráng Sơn nhướn mày.
Thương nhân kia vội vã phi phi hai tiếng:"Không phải, ý ta là Du Trà Diện nhà ngươi còn có thể đưa cho ta dùng không, ta trả tiền." Đừng đổ cho dê ăn, quá lãng phí.
Hùng Tráng Sơn rõ ràng biết ý của thương nhân kia, vậy mà da mặt dày không biết xấu hổ gật gật đầu đáp ứng, căn bản không có ý tứ giải thích.
Sau khi trở về, tự giác đem chuyện vừa xảy ra giấu đi, không nói lại với tiểu phu lang.
Lang quân nương tử gian, có lúc vì thiện ý mà lừa dối sẽ khiến sinh hoạt càng thêm hài hòa, Hùng Tráng Sơn tổng kết, đối với phu thê chi đạo của bản thân đúc kết ra từ cuộc sống của mình hàng ngày thập phần tán đồng, kiên quyết quán triệt mà chấp hành đến cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT