Đường Thọ thân thủ len lén mạnh mẽ véo vào đùi non Hùng Tráng Sơn, nơi này là nơi mềm mại nhất. Đáng tiếc, tưởng tượng thì tốt đẹp mà hiện thực lại tàn khốc, trên người Hùng Tráng Sơn không có chỗ nào mềm cả, tay Đường Thọ sờ tới sờ lui trên đùi Hùng Tráng Sơn, véo nửa ngày không véo được miếng thịt nào, lại khiến sắc tâm của Hùng Tráng Sơn nổi lên, câu lên một bụng hỏa khí, thậm chí bánh bao cũng không muốn ăn, chỉ muốn thượng cậu.

Thời khắc này Đường Thọ chỉ hận không thể chặt bỏ đi cái móng vuốt của mình, cho mài nghịch dại này.

Không nhìn thấy ánh mắt Hùng Tráng Sơn, Vương Hùng mới trấn tĩnh lại, vững vàng tâm thần, chung quy vẫn không chống lại được mê hoặc của mĩ thực, lúc lên đường hắn quay lại đối với Đường Thọ nói:"Ta muốn mười cái bánh rán nước, đã làm phiền ngươi."

Trong nhà không có bao giấy dầu, Đường Thọ chỉ có thể dùng bát cho hắn mang đi, may mà Vương Hùng có tiền, cũng không so đo một hai văn tiền. Đường Thọ cũng ghi nhớ, một chốc nữa lên thị trấn phải mua giấy dầu, sau này có thể dùng để đóng gói đồ cho khách nhân.

Cuối cùng Đường Thọ không được như nguyện đi cùng Hùng Tráng Sơn, bởi vì Đường Thọ muốn làm bánh ngọt cho Vương Hùng. Sữa bò trải qua một đêm đã lên men, lúc này vừa vặn để làm bánh ngọt.

Buổi trưa, làm xong bánh ngọt, Vương Hùng liền xuất phát, để giữ được độ tươi mới, tốc chiến tốc thắng, đường đi dài tám trăm dặm, không biết Vương Hùng đã phải thay bao nhiêu con ngựa, rốt cuộc đuổi tới được Đông Kinh.

Đợi Vương Hùng đi, Hùng Tráng Sơn cùng Đông Kinh liền lên thị trấn mua thật nhiều hương liệu, có tiền, Đường Thọ đem mọi đồ dùng còn thiếu hụt trong nhà đều mua sắm đủ, mặt khác còn mua thêm chút bát đĩa.

Khi trở về đụng phải một cửa hàng nhỏ bên trong bán rong biển, một cái rất dài giá năm văn, khi nở ra phải được bao nhiêu đốn, một lúc mua luôn mười cây.

Đợi đến chạng vạng, ước chừng Hùng Thiết Hùng Trụ đã ăn xong cơm tối, Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ chủ động tìm tới cửa.

Đây là lần đầu tiên Đường Thọ đến Hùng mẫu gia, trong phòng đơn sơ đến mức khiến Đường Thọ giật mình. Trước cậu đã thấy Hùng gia đã đủ nghèo, bây giờ đến Hùng mẫu gia Đường Thọ mới biết cái gì là thật sự nghèo.

Người nhà họ Hùng không coi là nhiều, cũng không ít, bọn nhỏ lớn rồi, tiểu nương tử tiểu lang quân liền muốn tách ra ở. Chỉ là ở Hùng gia không có lớn như vậy, liền đem một gian chồng thêm một bức tường chia làm hai phòng. Từ màu sắc của tường có thể nhìn thấy màu sắc không đồng nhất, trong nhà không có mấy gia cụ, chỉ có mấy cái chậu thủng. Phòng chính Hùng gia vẫn là phòng ngủ của Hùng phụ Hùng mẫu, căn bản không có phòng khách điển hình, người trong nhà ở còn không đủ, lấy đâu ra phòng làm phòng khách chuyên môn.

Hùng mẫu đem tiền đồng trên giường gạt vào trong cái hộp, kéo Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ ngồi ở bên giường.

"Ngũ nương, còn đứng ngốc ở trong đó làm gì, mau pha cho Nhị ca cùng Nhị phu lang hai bát nước mật ong, mật ong để ở bên trong kệ bếp, đừng luyến tiếc thả, múc một muống lớn pha cho ngọt." Hùng mẫu thật cao hứng, Hùng Nhị lang đã bao lâu không qua nhà bà, ngẫm lại lòng có chút chua sót.

Nhìn cái nhà dáng dấp có chút rách nát như vậy, Đường Thọ không thể uống mật ong nhà bà, mật ong có chút quý, thời điểm trước đây Hùng mẫu làm điểm tâm theo Đường Thọ không nỡ bỏ nhiều hơn một muỗng.

"Không cần, Tứ muội, ta và nhị lang không uống, trước khi qua đây chúng ta đã uống nước đường ở nhà, lần này lại đây tìm đại ca và tam đệ có việc, nói xong sẽ đi luôn, tránh gặp những người khác trong thôn."

"Chuyện gì gấp gáp như vậy?" Hùng mẫu vẫn là phất tay cho Hùng ngũ nương đi pha nước mật ong cho bọn họ.

Hùng Trụ nói:"Nhị ca phu, chẳng lẽ ngươi lại có ngoạn ý gì mới mẻ?"

"Thật sự!" Hùng mẫu vui vẻ nói.

Hùng phụ đối Đường Thọ không biết nói như nào, không tiện nói chuyện, nhưng bọn họ chân tâm thật lòng cao hứng. Đều là con trai mình, lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, họ đều đau lòng.

Hùng Thiết là một người mộc mạc, không biết nói chuyện, chính là toét miệng cười, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng.

Đường Thọ đem thành phẩm  nha hương đưng trong hộp gỗ Hùng Tráng Sơn làm tốt ở nhà ra cho mọi người quan sát.

"Ca phu, cái này không phải bàn chải đánh răng cùng nha hương trước hai người đưa đại ca đi bán sao? Lẽ nào trước đó ngươi đều đã bán hết?" Lúc trước mới làm được nha hương cùng bàn chải đánh răng mới làm ra, ủy thác Hùng Trụ đi bán, bất quá lúc đó bởi vì quá đắt, Hùng Trụ không tiếp xúc được sĩ gia đại tộc, liền một cái cũng không bán đi được.

Hiện tại Đường Thọ lấy cho bọn họ xem cái này, không phải là bảo bọn họ đi bán lại, chỉ có thể là đồ vật đã bán đi, bây giờ muốn bọn họ giúp đỡ đi bán tiếp.

Vừa nghĩ tới loại nha hương kia, một hộp nhỏ liền ba, bốn lượng bạc, Hùng Trụ liền cảm thấy tim đập ầm ầm đến lợi hại.

Hùng mẫu và Hùng phụ không biết giá cả, chỉ coi là đồ vật bán được liền cao hứng.

"Đúng, đều bán sạch." Đường Thọ cũng không che giấu, mà chuyện bán lại cũng không giấu được, không có bất ngờ gì sảy ra, khi vật này đến Đông Kinh sẽ hỏa bạo, sau đó thương nhân ở Đông Kinh nhất định sẽ vạn dặm xa xôi tới Hạnh Hoa thôn nhập hàng, thời điểm các thương nhân đó tới lui cũng sẽ không che giấu được.

"Quá tốt rồi, ca phu, ta còn lo lắng đồ mắc như vậy không bán được nên làm sao bây giờ? Kết quả ngươi liền bán sạch sẽ, ta biết, ca phu nhất định sẽ có biện pháp mà."

"Cũng là vừa vặn, nói đến còn phải cảm ơn ngươi."

Hùng Trụ chỉ mình hỏi:"Cảm ơn ta?" Hắn đâu có quen ai là sĩ gia vọng tộc, càng không có giới thiệu cho ca phu hắn sĩ gia đại tộc, cảm ơn hắn làm cái gì?

Đường Thọ cười nói:"Ngươi có nhớ người lần trước mua bánh ngọt ở Vương gia sao? Vương gia ở Ngọc Lâm trấn."

Hùng Trụ gật đầu:"Đương nhiên ta nhớ, nhà hắn ở trấn Ngọc Lâm là một gia đình lớn, người hầu tì nữ cũng rất vênh váo đây!"

"Đúng, đúng là hắn. Sau khi tỳ nữ nhà hắn mua cái bánh ngọt kia, tiểu nương tử trong nhà không cam lòng ăn, đưa cho bà, bà ăn ngon liền lưu lại cho gia chủ nhà họ Vương, chủ nhà họ Vương ăn đồ nhà chúng ta xong liền kinh động như gặp tiên nhân, nghĩ đến không lâu sau là sinh thần đương gia chủ mẫu ở Đông Kinh, vừa vặn có thể dâng lên cái này, liền tới nhà chúng ta đặt hàng. Khi nhìn thấy nha hương cùng bàn chải đánh răng thì yêu thích vô cùng, liền mua lại toàn bộ dự định mang đến Đông Kinh tặng người." Đường Thọ nói đơn giản chuyện đã xảy ra, cũng không nói đến thủ đoạn nhỏ cậu đùa giỡn, không cần thiết.

"Ca phu, ngươi thật đúng là ốc đồng phu lang."

"Ốc đồng phu lang?" Đó là cái quỷ gì, cậu chỉ nghe qua cô gái ốc đồng.

Hùng Trụ nói:"Chính là phu lang trong bức tranh, không phải ngươi làm cái gì cũng là đồ người khác chưa từng thấy sao, mỗi lần vẫn đều bán ra được, đây không phải ốc đồng phu lang thì là cái gì?"

Người trong thôn hiện tại đều nghị luận Đường Thọ là ốc đồng khu lang, cậu lai lịch thân phận không rõ ràng, tay nghề mới mẻ độc đáo, bất quá đây cũng chỉ là một loại suy nghĩ tưởng tượng. Đợi đến ngày sau, Đường Thọ từng chút một thay đổi Hạnh Hoa thôn, thanh danh ốc đồng khu lang mới hoàn toàn ngồi vững. Khi đó không chỉ người Hạnh Hoa thôn cùng Ngọc Lâm trấn cho là như vậy, thậm chí một số sĩ gia đại tộc ở Đông Kinh đều cho là như vậy. Bên trong thư phòng, rất nhiều tranh vẽ và đồng thoải của cô gái ốc đồng cùng phu lang ốc đồng đều lặng lẽ phát hỏa.

Hiện tại vẫn chỉ có thôn dân nói chuyện phiếm, mà chuyện phiếm này khiến Hùng Tráng Sơn vô cùng khẩn trương, y và Đường Thọ sớm chiều ở chung, Đường Thọ kỳ lạ không ai so với y rõ ràng hơn.

Nghĩ đến đêm hôm qua, Đường Thọ hoảng hốt rồi lại mờ mịt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đi, đáy lòng sinh ra một loại ý tưởng hoag đường, chẳng lẽ phu lang y thật sự là phu lang ốc đồng, sẽ có một ngày chui lại vào bên trong bức họa, bỏ lại một mình y ở nơi đây ngốc hết một đời.

Hùng Tráng Sơn không tin quỷ thần, nhưng y lại không buông tay Đường Thọ được, dù cho có ngàn vạn khả năng y cũng phải đem nó bóp nát. Không quản phu lang y là người hay là quỷ, dù cho cậu thật sự là phu lang ốc đồng, y cũng phải trói người này ở lại bên cạnh mình cả đời mới được, một bước cũng không được cách xa y.

Hùng Tráng Sơn không hề có điềm báo trước mà đột nhiên nắm lấy cánh tay Đường Thọ ném vào chính lồng ngực của mình.

Đường Thọ quen thói Hùng Tráng Sơn hỉ nộ vô thường, mà Hùng gia lại không biết, bị phản ứng kịch liệt của y làm cho sợ hết hồn, còn tưởng Hùng Tráng Sơn mắc bệnh muốn đánh người.

Hai huynh đệ Hùng gia lập tức nhảy dựng lên, muốn từ trong ngực Hùng Tráng Sơn đoạt lại người.

"Nhị ca, ngươi mau buông nhị ca phu, nhị ca phu thân thể nhỏ bé không chịu nổi một cú đấm của huynh đâu."

Hùng Thiết cũng muốn cướp người:"Nhị lang, đang yên đang lành đây là sao, có chuyện gì từ từ nói."

Hùng mẫu Hùng phụ triệt để hóa đá, Hùng Tráng Sơn tính tình thôi bạo tàn ác, hỉ nộ vô thường, bọn họ đã biết từ trước. Nhưng dù sao cũng chưa từng giở trò với người trong nhà, vẫn luôn không phản đối. Hôm nay thấy nhi tử lộ dáng vẻ hung thần ác sát với phu lang, bọn họ mới ý thức được từ đáy lòng, con thứ hai củ bọn họ bị hoàn cảnh tàn khốc huyết tinh ở chiến trường giày xéo đến hoàn toàn thay đổi.

Hùng Tráng Sơn tính tình chính là như vậy, bạo ngược nôn nóng, đặc biệt là chuyện liên quan đến Đường Thọ, Đường Thọ là ranh giới cuối cùng của y, đối với cậu y không có lý trí nào có thể dùng.

"Cút ngay!" Hùng Tráng Sơn như một con gấu đem cánh tay cũng không gầy yếu của Hùng Thiết đẩy ra, qua tay muốn đánh Hùng Trụ  bị Đường Thọ giành trước một bước đẩy ra trước tiên.

Nhìn y còn muốn xông lên, Đường Thọ vội nói:"Ta không sao, y sẽ không làm gì ta, các ngươi càng kéo ta y sẽ càng tức giận."

"Có thể..."

"Ta không sao, y sẽ không làm thương tổn ta." Đường Thọ lời còn chưa dứt, liền bị Hùng Tráng Sơn khiêng lên, bước nhanh ra khỏi Hùng gia.

Bước chân Hùng Tráng Sơn vừa rời đi, chân sau Hùng mẫu không kiềm được cao giọng khóc lớn.

"Đều trách ta, nhị lang thành ra bộ dáng bây giờ đều trách ta, nếu như trước đây nhị lang không có, không có...Liền sẽ không bị biến thành bộ dáng như bây giờ."

Hùng phụ thống khổ bứt tóc, không ngừng dùng nắm đấm đập vào đầu chính mình. Hùng Thiết vội vàng kiếm lại nắm đấm của a phụ, miệng nói:"Mẹ, a phụ, chuyện kia không trách các ngươi, muốn trách cứ trách ta đi, nếu không phải vì ta nhị đệ cũng sẽ không phải đi lính. Năm đó nhị đệ nhỏ như vậy, mới có mười bốn tuổi, ở trên chiến trường nhất định rất sợ hãi, ngày hôm nay y trở thành cái bộ dáng này, tất cả đều bổ vì ta, ta cả đời cũng sẽ không quên."

Trên đường gặp phải mấy thôn dân, bọn họ cười lại chào hỏi, Hùng Tráng Sơn ngẩng đầu, trừng môi mắt đỏ tươi, đem mấy thôn dân dọa sợ.

Ngược lại là Đường Thọ không coi chuyện này thành chuyện gì to tát, biểu hiện này của Hùng Tráng Sơn là biểu hiện của sự mất lý trí, cậu gặp quá nhiều lần, lúc đầu đúng là rất sợ hãi. Sau đó sự thật chứng minh, Hùng Tráng Sơn thật sự sẽ không đánh chết cậu, nhiều nhất chỉ là làm cậu không xuống được giường, sau đó mãi thành thói quen, không còn gì đáng sợ nữa.

____

Lại cắt ở đây vậy:))) để giành cho cháp sau

18:36

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play