Lúc trước đã thỏa thuận xong xuôi việc chia lợi nhuận với cha con Giang gia, cho nên Đường Thọ gọi cha con Giang gia mang theo sổ sách tới đối chiếu rồi chia tiền lời theo đó, vậy là coi như xong.
Cha Giang cầm ngân phiếu mà tay run rẩy cả lên, môi mấp máy mãi mới nói nên lời: "Con trai, có phải là ta hoa mắt rồi hay không, hay là ta nhìn lầm số rồi?" Hai mắt cha Giang nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên ngân phiếu kia, mặc dù ông ấy vẫn luôn biết mình sản xuất ra bao nhiêu hàng hóa, nhưng giá cả buôn bán đều là do Đường Thọ làm chủ, ông ấy chỉ đoán là cũng không ít, nhưng không hề ngờ tới sẽ nhiều như thế này.
Người con trai nhận lấy xem thử, cũng choáng váng, máy móc quay đầu nhìn về phía Đường Thọ: "Hùng, Hùng phu lang, tờ ngân phiếu này có phải người đưa nhầm không vậy, hay là viết sai rồi?"
Đường Thọ cười ha hả gật đầu: "Không sai, đúng thật là kiếm được lời nhiều thế đấy."
Cha Giang giật lấy tờ ngân phiếu: "Hùng phu lang, cái này lão già ta không thể nhận hết được, Giang gia chúng ta cũng có làm được gì nhiều đâu, cùng lắm là ra sức giúp được một chút ít thôi, còn người phải chạy đi chạy lại Đông Kinh bận trước bận sau, các phương diện kinh doanh buôn bán đều do người lo liệu, từng này bọn ta thực sự không dám cầm."
Đường Thọ không nhận lại tờ ngân phiếu mà cha Giang đưa tới, cười nói: "Không có việc gì, cho các ngươi thì các ngươi cứ cầm lấy, đây đều là những thứ chúng ta đã thỏa thuận từ trước rồi mà. Sau này các ngươi cố gắng nỗ lực trong việc nung sứ hơn nữa, bảo vệ cho tốt bản thiết kế, vậy là được rồi."
Cha Giang thề nói: "Cái này người cứ yên tâm, ta nhất định bảo mật bản thiết kế, trừ phi ta chết, nếu không bản thiết kế sẽ mãi được bảo vệ ở đây."
Có khoản lợi nhuận kếch xù được chia như thế, Đường Thọ cũng không sợ cha con Giang gia phản bội, dù sao chỉ cần người không ngốc cũng có thể hiểu rõ việc hợp tác với Hùng gia thu về lợi ích lớn bao nhiêu, có sổ sách ghi chép rõ ràng ở đây, cũng có thể xác thực được Hùng gia là người tuân thủ hứa hẹn, không phải loại tiểu nhân thấy lợi trước mắt mà quên nghĩa.
Có một chiếc thuyền lớn như vậy dẫn đầu, chắc chắn sẽ không sợ va phải đá ngầm.
Hai cha con Giang gia tới khi về đến nhà rồi vẫn còn lâng lâng như đang mơ, chưa thể tin được mọi chuyện. Mẹ Giang thấy cả hai cha con đều có vẻ mặt đờ đẫn thế này, trong lòng hơi hồi hộp một chút, còn tưởng rằng Hùng gia ỷ vào sản nghiệp làm ăn lớn mà bội ước, không muốn chia tiền ra cho hai cha con.
Trong nhà không được thêm một đồng nào, Giang gia nghèo cho nên không có tiền vốn, cho nên tiền vốn những ngày này đều là do Hùng gia lần lượt gửi đến. Như vậy có thể nói, nhà bọn họ vẫn luôn dùng tiền của Hùng gia để nung sứ, không nhận được tiền thì coi như mất hết phần tiền công thôi.
Mẹ Giang sợ hai cha con này vì không đòi được tiền mà lo lắng phát hỏa, lại sinh bệnh, nếu vậy trong nhà cũng chả có tiền mà chữa trị.
Vì vậy bà ấy lập tức tranh thủ thời gian an ủi nói: "Được rồi, không muốn chia bạc thì không muốn chia, dù sao cũng ta cũng không bị mất tiền, chẳng qua chỉ là tổn thất sức lực một nhóm người, không quan trọng." Nhưng rốt cuộc bà ấy cũng không cam lòng, cho nên lại bồi thêm một câu: "Lúc trước ký hiệp ước như vậy ta đã nói mà, dưới bầu trời này sao lại có chuyện tốt như thế được, cái gì cũng không cần bỏ ra mà chỉ cần cống hiến sức lực là có thể chia lợi nhuận năm năm, kết quả là lừa gạt chúng ta làm không công một phen."
Cha Giang nhìn mẹ Giang bằng ánh mắt phức tạp, móc ra một tờ ngân phiếu từ trong túi ra lén lút dưa cho mẹ Giang: "Tự ngươi xem một chút đi."
"Ai da, vậy là người ta có trả tiền rồi, đã trả tiền vậy mà hai cha con lại còn trưng ra cái bản mặt này làm gì? Không lẽ là đưa ít quá, ít một chút cũng không sao cả, nếu không có nó xưởng của chúng ta cũng phải đóng cửa rồi, bây giờ có thể duy trì xưởng nung, lại còn có một chút tiền sinh hoạt thế này là ta vừa lòng rồi."
Mẹ Giang cầm tờ ngân phiếu trong tay lật qua lật lại xem một hồi, sau một lúc lâu cũng chẳng thể hiểu được mấy chữ như gà bới ở bên trên là cái giống gì, cho nên lại nhét ngân phiếu vào trong ngực cha Giang, tức giận nói: "Không phải ngươi không biết là ta đâu biết chữ, vậy lại còn cho ta nhìn cái này, mấy thứ này nếu ta mà nhặt được trên đường cái có lẽ cũng không biết là cái gì. Hừ, ngươi đừng có mà quanh co lòng vòng, ta đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi, ngươi trực tiếp nói cho ta biết Hùng gia đưa cho ngươi bao nhiêu tiền, có ít hơn nữa ta cũng chịu đựng nổi."
"Ngân phiếu hai ngàn lượng."
"Hai mươi... Bao nhiêu cơ?" Mẹ Giang nâng cuống họng, không thể tin vào tai của mình, hỏi lại một lần nữa.
"Hai ngàn lượng ngân phiếu." Con trai Giang gia lặp lại một lần, rồi đột nhiên cười lên ha hả: "Mẹ, là hai ngàn lượng ngân phiếu đó, hai ngàn lượng ngân phiếu tròn trịa, đấy là đã trừ đi tiền vốn mà Hùng gia bỏ ra trước đây rồi đấy, cả đời ta ở cái nhà này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, thế mà ta và cha đến nay mới mấy tháng mà đã kiếm được hai ngàn lượng tiền lời đấy!" Cậu con trai Giang gia hưng phấn đến nỗi đỏ cả mặt.
Mẹ Giang mấp máy môi mấy lần, sửng sốt không nói nên lời, cổ họng dường như chẳng thể phát ra nổi tiếng nào.
"Sao rồi, choáng váng chứ?" Cha Giang cũng vui sướng toét miệng, cười đến phát ngốc: "Ta đã nói ngươi có mắt nhìn người mà, ngày trước không để ý phản đối trong nhà cứ khăng khăng đòi gả cho ta là đúng, không phải bây giờ ta kiếm nhiều tiền rồi sao, sau này ngươi cũng thành phú bà rồi, ăn ngon uống sướng đeo vàng đeo bạc, biếu tặng thịt cá cho nhà ngoại."
Mẹ Giang ngơ ngác, ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt: "Cái này không phải là mơ, không đúng, trong mơ ta cũng chẳng dám nghĩ như vậy. Trời ạ, chẳng lẽ là thật, nhà ta thực sự có hai ngàn lượng rồi sao?"
"Thật, là thật đó mẹ." Cậu con trai Giang gia không nén nổi vội vã trả lời: "Sau này còn có thể tiếp tục kiếm nhiều bạc hơn nữa, nhà ta sẽ càng ngày càng tốt."
Mẹ Giang tự véo eo mình một cái thật đau, đau đến mức rơi cả nước mắt. Lúc này bà ấy lại vừa khóc vừa cười: "Ha ha, là thật, đúng là thật rồi."
Ngày hôm nay người Giang gia đều giống như điên rồi, chỉ ngồi trong phòng điên cuồng cười to suốt thôi. Hàng xóm đi qua nghe thấy tiếng cười, lại nghĩ rằng công việc nung sứ bận rộn gần đây của cha con Giang gia đã thua lỗ lớn, người một nhà chịu kích thích đến phát điên rồi.
"Ai da, thật là đáng thương, đáng thương." Một hàng xóm đi qua lắc đầu thở dài đáng thương đáng tiếc, nhưng bản thân hắn cũng chỉ mặc quần áo nửa cũ nửa mới, vậy mà còn có tâm tình đi thương hại người khác.
Ngược lại chuyện mà hàng xóm tưởng tượng lại không xảy ra, sáng sớm hôm sau, vậy mà Giang gia nói muốn mua xưởng nhỏ không thể nung tiếp đồ sứ được của nhà hàng xóm, không chỉ như vậy, lúc đang nói chuyện mua xưởng nung đồ sứ, Giang gia lại còn muốn xây nhà, móng nhà cũng đã làm xong rồi.
Có người tò mò hỏi: "Nhà ngươi đang yên đang lành tại sao lại xây thêm phòng ốc làm gì?"
Mẹ Giang cười ha hả nói: "Con trai ta còn chưa lấy vợ đâu, nếu như mà lấy vợ không phải cũng nên xây nhà sao, sớm muộn đều phải xây, không bằng làm một cái móng trước, vừa khéo sang đầu xuân năm sau lập tức xây. Cũng không xây nhiều, ta nghĩ chỉ cần đơn giản ba gian nhà ngói lớn là được, nếu như sau này con trai ở không đủ, thì lại xây thêm."
Hàng xóm kinh hãi: "Cái gì? Xây nhà ngói sao?"
"Đúng vậy, xây nhà ngói."
Hàng xóm âm thầm bĩu môi, chỉ cho rằng mẹ Giang đang khoác lác, người nào mà không biết trước kia Giang gia nghèo đói thế nào chứ, đến nay mới bao nhiêu ngày mà đã có thể xây được ba gian nhà ngói lớn. Chẳng lẽ là ra ngoài nhặt được vàng rồi?
Mặc kệ người ta có tin hay không, nhưng thời gian này đã thấy Giang gia tốt lên nhiều, mỗi ngày đều có mùi thịt thơm bay ra từ Giang gia. Hàng xóm cũng ghen tỵ, lại khinh thường nói: "Giang gia đây là muốn phồng má giả làm người mập hay sao, nhiều năm như vậy rồi gia cảnh hàng xóm như thế nào, chả lẽ người ta còn không biết?"
Sau này khi mẹ Giang về nhà ngoại đều mang theo thịt cá, nhà cha mẹ đẻ của bà ấy thương thời gian này nhà bà ấy gian khổ, bảo bà ấy cầm những đồ này về.
Mẹ Giang liền cười ha hả nói: "Không sao, hiện tại tướng công ta có thể kiếm bạc, nhà ta có tiền, không thiếu những thứ này. Sang đầu xuân năm sau, tướng công ta còn muốn xây nhà ngói nữa kìa."
Đại tẩu chua chua nói: "Ai u, nói khoác lác thế này không sợ đau đầu lưỡi à."
Mẹ Giang cũng không cứng rắn cãi lộn cùng với đại tẩu nữa, từ sau khi nhà bà ấy có tiền, ngược lại mẹ Giang nghĩ thoáng hơn, lúc trước người khác nói nhà bà ấy nghèo, bà ấy thẹn đến mức hận không thể đào khe đất mà chui xuống. Bây giờ lại không quan tâm người khác nói tạp nham, dù sao nhà mình trôi qua thời gian này thế nào, tốt hay xấu tự bà ấy biết.
Hầu hết tất cả mọi người bao gồm cả cha mẹ của mẹ Giang đều cho là mẹ Giang đang khoác lác, nói dối là tướng công bà ấy làm ra tiền, kết quả sang năm vừa mới khai xuân, mặc kệ đang trong vụ mùa hay là không, Giang gia xây phòng ở thật. Người trong thôn toàn dân trồng trọt không có thợ khéo, cho nên thuê mấy người đàn ông ở trấn trên, dù sao nhất định phải xây xong phòng ở.
Đến lúc xe chở gạch xanh ngói đỏ kéo tới cổng nhà Giang gia, lập tức xung quanh xôn xao, cái người Giang gia này vậy mà không phải nói khoác. Trời ạ, vậy là nhà họ thực sự phát tài rồi, còn xây được cả một căn nhà ngói gạch xanh lớn.
Có hàng xóm lúc này vỗ đùi nói: "À đúng rồi, ta nhớ trước đây vài ngày Giang gia có mua lại một xưởng nung, những ngày này Giang gia lại tuyển nhân công, hai cha con này làm việc không kể ngày đêm, hóa ra là kiếm tiền đấy, thời gian này Giang gia đi lên rồi."
Nhà mẹ đẻ của mẹ Giang cũng nghe được tin tức, tranh thủ thời gian vào trong thôn nhìn, thấy nhà con rể đã xây được một nửa, không ngờ thật sự là gạch.
Cha của mẹ Giang ngơ ngác hỏi: "Cái này, phải cỡ bao nhiêu tiền a?"
Mẹ Giang chỉ cười cười, cũng không trả lời.
Một lát sau, người cha lại không trông thấy con rể và cháu trai ngoại trong đám công nhân đang xây nhà kia, liền hỏi: "Hai cha con bọn họ đâu, sao không thấy người?"
Mẹ Giang nói: "Hai người bọn họ làm gì có thời giờ mà quan tâm mấy việc này chứ, công việc bên hầm nung còn đang bận mà, việc nhỏ này cũng đâu có thời gian quản."
Người cha há to miệng, không nói nên lời. Nhà ai đi xây nhà lớn gạch xanh lợp ngói mà gọi là chuyện nhỏ chứ, đấy là mười mấy lượng bạc lận, nếu là việc nhỏ thật, thì con rể ông cụ có bản lĩnh như thế từ lúc nào!
Giữa trưa, mẹ Giang mời cha mẹ cùng huynh tẩu nhà mẹ đẻ ở lại ăn cơm. Mấy người như vậy mà làm tám món đồ ăn, ba món chay bốn món mặn, lại còn làm thêm một nồi canh gà.
Cha mẹ bên nhà mẹ đẻ ăn đến trong lòng run sợ, có chút không dám hạ đũa, thế này là có điều kiện quá rồi, làm sao dám ăn chứ.
Mẹ của bà ấy cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nhị nương tử à, ngươi làm nhiều đồ ăn cho bọn ta như vậy hai người bọn hắn có biết không, sợ khi trở về lại nổi giận với ngươi."
"Nổi giận gì chứ, khi nhà không có gì, bình thường trong nhà cũng phải hai món một mặn một món chay." Mẹ Giang nói: "Mẹ, bây giờ tướng công nhà ta có thể kiếm được tiền, có bản lĩnh, nhưng trong chuyện ăn uống không cho phép ta qua loa chút nào. Canh gà này, là hôm qua ông ấy cố ý dặn ta làm, đợi chúng ta ăn xong, ta sẽ đi đưa cơm cho hai người bọn họ."
Bữa cơm này khiến nhà cha mẹ đẻ của bà ấy ăn no nê, nhưng cũng hài lòng.
Người cha thở dài một tiếng: "Nhị nương tử, ánh mắt của cha không tốt bằng ngươi, may mà khi đó ngươi kiên trì đòi gả tới, nếu không làm sao được hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này."
Mẹ Giang nói: "Khi đó ta đã biết ông ấy sẽ không để ta chịu khổ cả một đời bên ông ấy."
Tròng mắt đại tẩu chuyển động: "Con trai nhà ngươi cũng chưa có vợ đi, vừa khéo nhà đệ đệ của mẹ ta có Nhị nha năm nay cũng mười sáu, ta nói với ngươi vẻ ngoài con bé xinh đẹp, dáng vẻ thon thả yểu điệu, ghép thành đôi với con trai nhà ngươi đúng là vừa vặn, chúng ta lại thân càng thêm thân, mà như vậy nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài."
Mẹ Giang không trả lời, vẫn cười ha hả như cũ nói: "Đại tẩu, ngươi cũng biết tướng công nhà ta và con trai bây giờ có thể kiếm ra tiền, đã khác so với lúc trước, chuyện này ta không tự làm chủ được. Trước đây mấy hôm ta có nghe con trai nói có tiểu cô nương ở tiệm may trên trấn hình như có ý với con trai ta, vậy mà ta hỏi nó còn không muốn kể với ta kìa."
Đại tẩu gấp gáp: "Hôn nhân từ xưa đến nay đều do cha mẹ mở lời nhờ người mai mối trước, làm sao có thể để con cái tự mình làm chủ chứ. Ta thấy cô nương nhà đệ đệ của mẹ ta vừa hợp, nhà ngươi bây giờ có tiền, không thể so với lúc nghèo trước đây, thì cũng không nên để cho người ngoài hưởng bạc chứ."
Sắc mặt mẹ Giang phai ý cười: "Mặc kệ ai gả cho con trai của ta đều là nương tử của Nhị nương ta, người sinh con dưỡng cái cho con trai ta thì chính là người một nhà. Nếu dựa theo ý đại tẩu nói, không lẽ ta ở trong cái nhà này cũng đã thành người ngoài rồi sao."
"Nhị nương tử, sao ngươi có thể nói như vậy!" Đại tẩu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cha của mẹ Giang đã nổi giận.
"Ngậm miệng, hai người nhà mình đã có bản lĩnh như vậy, chắc chắn cũng có chính kiến riêng của bọn hắn. Nhị nương tử ngươi phải nghe lời, gặp chuyện gì phải hỏi ý kiến hai người họ một chút, đừng có tự mình làm chủ, nếu không lại bị người ta lừa gạt."
"Vâng."
Cha chồng đã lên tiếng, cho nên đại tẩu không dám nói gì nữa, chỉ yên yên tĩnh tĩnh theo ở phía sau trở về nhà chồng.
Những lời này để sau hãy nói, bây giờ Giang gia vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi được chia hoa hồng hai ngàn lượng đây, không biết những ngày tháng sau này nhà mình sẽ trải qua tươi đẹp thế nào.
Sản nghiệp của Hùng gia càng ngày càng nhiều, từ nhà máy thực phẩm đến bán bình giữ nhiệt, còn có bông cầu xả nước rồi kem đánh răng giày vải đế nghìn lớp các loại, đặc biệt hiện tại đã gần cuối năm, bạc thu về như nước mà chảy vào túi.
Trong kho nhỏ của Đường Thọ nó một rương vàng óng ảnh, từng thỏi từng thỏi vô cùng đáng yêu đẹp mắt.
"Nhị lang, qua đầu xuân năm sau ngươi đi tìm lý chính mua mảnh đất sát vách nhà mình đi, ta tính đợi khi có thể động thổ, sẽ tách khu nhà này ra, xây một bức tường viện, chúng ta ở một tòa nhà riêng."
Đường Thọ biết Hùng Tráng Sơn không thích có người ngoài ở trong nhà, lúc trước đây không có bạc cho nên chỉ có thể sắp xếp như vậy. Bây giờ trong nhà đã kiếm được tiền, tất nhiên không thể khiến Hùng Tráng Sơn tủi thân được, hơn nữa Đường Thọ cũng không nỡ.
Đường Thọ cảm giác rõ ràng được tâm trạng vui sướng của Hùng Tráng Sơn, ngay cả giọng điệu trả lời lại dường như cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Đường Thọ thấy vậy cũng cười đến khóe mắt cong cong.
Ngay sắp sửa cuối năm, Hùng Ngũ nương tử lập gia đình, mẹ Hùng tuân thủ ước định ban đầu, lấy công thức làm bánh ngọt đưa cho nàng.
Hùng Ngũ nương tử dường như không nghĩ tới mẹ nàng chịu đưa cho, kích động phát khóc, nàng cưới Hùng Ngũ hán tử này bởi vì hắn đối xử với nàng vô cùng tôn trọng, mọi chuyện đều muốn hỏi ý kiến Hùng Ngũ.
Hùng Ngũ nhìn cuộc sống của các nàng dâu khác khi lấy chồng, lại so sánh với bản thân, biết được mình hạnh phúc bao nhiêu, trôi qua khoảng thời gian tốt đẹp ở nhà chồng, nàng càng thêm cảm kích đối với Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn.
Chớp mắt đã tới ba mươi tết, năm nay Hùng gia vô cùng náo nhiệt, không chỉ có thêm bọn người Vu Thành Vu Phong, Lý Tứ và Uyển Tình, còn có thêm nhiều thương nhân ở lại Hùng gia không kịp quay về nhà. Tối hôm đó tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Tiếng pháo nổ ở Hùng gia vang lên đúng nửa canh giờ, trẻ con ở trong thôn vô cùng thích thú với tiếng vang này, vừa vây quanh xem lại nhảy nhót cười đùa.
Đường Thọ nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên kia đang vui sướng thì cũng cười theo: "Nhị lang, quê ta có lời nói nếu ước nguyện trước pháo sẽ rất linh nghiệm, ngươi có muốn thử một chút hay không, có lẽ sẽ trở thành hiện thực cũng nên."
Đường Thọ vốn cũng nói đùa, cậu nghĩ người như Hùng Tráng Sơn sẽ không có tâm nguyện nào mà thật sự không thực hiện được, không nghĩ tới vậy mà Hùng Tráng Sơn lại có.
Đột nhiên Đường Thọ nghĩ tới lúc trước Hùng Tráng Sơn cứ luôn lẩm bẩm muốn cậu sinh cho hắn một đứa con, nếu không sinh được con thì sẽ không cho cậu quản lý tiền nong nữa. Không biết bây giờ Hùng Tráng Sơn có còn giữ nguyên cái tâm nguyện này hay không.
Đường Thọ có chút không vui, mặc kệ cái thân thể này có phải Song Nhi hay không, cậu cũng làm đàn ông hơn hai mươi năm rồi, không thể tiếp nhận loại chuyện mình có khả năng sinh con này.
Sau khi Hùng Tráng Sơn ước nguyện, thấy Đường Thọ vẫn thất thần nhìn mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng ôm người: "Phu lang, ngươi không cầu nguyện sao?"
Đường Thọ không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi ước nguyện gì thế?" Cẩn thận nghe, còn thấy trong giọng nói có chút không cam lòng.
Hùng Tráng Sơn lặng im nhìn cậu, ánh mắt dần sâu: "Ta cầu nguyện, kiếp này sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, đời đời kiếp kiếp làm phu thê với ngươi!"
Bộp bộp một tiếng dường như có pháo hoa đang nổ tung trong đầu Đường Thọ, năm màu rực rỡ, vô cùng lóa mắt.
Đường Thọ cũng nghe thấy bản thân nói khẽ: "Ta cũng ước nguyện như ngươi."
—------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT