ಥ_ಥ
Trọng thành đang vào cuối thu, ban đêm nhiệt độ đã xuống tới 5℃. Tiêu Hủ khập khễnh từ bệnh viện đi ra, gió lạnh cùng mưa rơi lộp độp đập vào mặt như bạt tai. Anh co rút vai, hàm răng run lên, không tự chủ được mà làm động tác ôm lấy hai cánh tay, một lát sau lại cảm thấy tư thế này quá 'bánh bèo', liền buông hai tay xuống, quay người nhìn về phía đại sảnh đèn đuốc sáng chang, bước tới một bước, lại lui trở về.
Trong đại sảnh có hệ thống sưởi ấm, so với chỗ này ấm áp hơn nhiều.
Nhưng Tiêu Hủ không thể đi vào, là anh làm sai, Bách Doãn bảo anh cút đi.
Bị một tên nhóc mới thành niên mắng, đương nhiên là chuyện mất mặt, lại còn làm cho anh té ngã đau điếng, vừa nãy lại đẩy ngã anh, thế nhưng đừng nói đến việc nhảy dựng lên cãi lại hay động thủ tay chân, ngay cả khí lực để trừng hắn một cái Tiêu Hủ cũng không có. Anh ngồi trên đất thẫn thờ một lát, vịn vào tường lảo đảo bước đi.
Mãi đến khi rời khỏi khu phòng bệnh VIP, đứng bên cạnh bồn rửa tay trong nhà vệ sinh một hồi lâu, Tiêu Hủ mới khôi phục tinh thần lại.
Người trong gương nhếch nhác vô cùng, đầu tóc vàng vừa mới nhuộm không lâu đã ướt nhẹp bết dính lên trán, tóc không chỉ dính đất bùn, còn có cả một mảnh lá cây khô. Trên sống mũi và cằm cũng có bùn, khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ ngầu. Áo khoác đã nhuộm thành nâu, lớp sơ mi bên trong cũng bị bẩn.
Tiêu Hủ nhìn chằm chằm trong gương hồi lâu, lông mày chán ghét mà nhíu lại, tức giận cởi áo khoác ngoài, dùng sức ném xuống đất, sau đó vặn vòi nước hết mức, tạt ào ào lên mặt mình.
Nước lạnh cóng, không bao lâu đã làm ngón tay và mặt Tiêu Hủ lạnh tới mức phát đỏ, nhưng anh dường như không có cảm giác, đem cả thân mình cúi xuống hết mức, đặt gáy dưới vòi nước.
Tiêu Hủ hận bản thân mình sao lại rách nát đến như vậy, anh muốn tẩy rửa thật sạch hết những bùn đất trên mặt.
Thế nhưng lần thứ hai ngẩng đầu lên, Tiêu Hủ lại thấy chính mình trong gương còn nhếch nhác hơn trước. .
||||| Truyện đề cử:
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu) |||||
Anh lao ra như điên, chạy trối chết.
Không có áo khoác, tóc tai cùng áo sơ mi ướt đẫm, gió thổi qua, Tiêu Hủ không nhịn được mà run cầm cập.
Lúc đến bệnh viện là đi bằng xe của Cố Diệp Canh, xe Tiêu Hủ còn đậu ở đồn cảnh sát. Ở trên đường đi bộ không có mục đích hơn một cây số, anh ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào.
Tiêu Hủ rất khó chịu, áy náy cùng sợ sệt, ủy khuất; Bách Doãn mắng không sai, anh quả thật là kẻ gây họa.
Da lòng bàn tay bị trầy rách, anh nhìn một chút, sau đó vỗ nhẹ trên mặt mình.
Một cái rồi một cái.
"Bốp, bốp, bốp."
Đau không? Không đau. Anh phát ra một tiếng nghẹn ngào, cảm thấy bản thân mình thực sự sợ hãi, anh biết lỗi rồi, muốn tự cho mình mấy bạt tai, nhưng lại không dám xuống tay quá mạnh.
Nhẹ như vậy, có khác gì đang tự gãi ngứa?
Điện thoại di động rung lên hai lần, là từ nhóm bạn đêm nay rủ Tiêu Hủ cùng đi đua xe. Anh không bắt máy, ngồi xổm đến lúc chân tê cứng mới chịu đứng lên, trước mắt biến thành mảng đen, bước chân cũng dần mơ hồ.
"Không được ngã." Anh nhỏ giọng tự nói: "Nếu lại ngã chính là lần thứ ba rồi đó."
Đêm đó sau khi về nhà Tiêu Hủ liền bị cảm, lúc phát sốt mơ hồ nói linh tinh, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không như vậy."
Phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại là tìm điện thoại di dộng, gọi cho Vinh Quân.
Nhưng người nhận điện thoại là Cố Diệp Canh.
"Anh Quân!"
"Cậu ấy đang ngủ."
Tiêu Hủ do dự một lúc, cuối cùng hỏi: "Anh ấy hiện giờ thế nào? Tôi, tôi có thể đi thăm một chút không?"
"Mấy hôm nữa hãy tới." Cố Diệp Canh âm thanh rất trầm: "Vinh Quân cần nghỉ ngơi."
Tiêu Hủ trải qua liên tiếp mấy ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, nhìn qua uể oải vô cùng. Vết thương lòng bàn tay vì không được xử lý đúng lúc, bị nhiễm trùng sinh mủ, bị quấn mấy lớp băng gạc, mắt cá chân phải cũng không tiêu sưng, mỗi lần gắng sức đều đau.
Mẹ Tiêu đau lòng cực kì, mấy người cô cũng tới thăm bệnh, Tiêu Hủ được cưng chiều, đã sớm quen với việc được thăm hỏi ân cần, nhưng lần này lại vô cùng không được tự nhiên, nhốt mình trong phòng không chịu ra.
Mẹ Tiêu cũng không làm khó anh, chỉ dặn người hầu đúng giờ mang hoa quả lên.
Buổi chiều, Tiêu Hủ ngủ mê man, cửa bị đẩy ra, chị Lan làm việc ở Tiêu gia lâu năm mang thuốc và nước đặt ở đầu giường, nhẹ giọng gọi: "Tiêu thiếu gia, dậy uống thuốc đi."
Tiêu Hủ sợ hết hồn, lơ đãng huơ tay về phía ly nước, ly nước rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Chị Lan đang có thai, nghỉ làm một tháng, sắp phải về nhà chờ sinh, thấy ly nước rơi vỡ, lập tức cúi người xuống nhặt. Tiêu Hủ lúc này mới từ trong trạng thái mơ hồ tỉnh lại, vội vàng xoay mình xuống giường nói: "Chị Lan, để tôi, chị đừng ngồi xổm..."
Cũng vì sốt ruột, Tiêu Hủ động tác hơi mạnh, vốn dĩ muốn ngăn cản chị Lan, lại quơ tay trúng đối phương.
Chị Lan bụng đã lớn, đang định ngồi xổm, bị lực tác động đột ngột, liền ngã ra mặt đất.
Tiêu Hủ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức xông tới ôm lấy chị Lan, nhưng vẫn chậm trễ một chút, chị Lan một tay chống trên mặt đất, bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng mạch, chảy máu.
Máu đỏ nhanh chóng lan cả một vũng trên sàn nhà. Anh sững sờ quỳ xuống, biết mình lại gây ra chuyện.
Cũng may, được cứu đúng lúc, chị Lan cũng không mất quá nhiều máu, đứa nhỏ cũng không có gì đáng lo. Nhưng Tiêu Hủ lại hết sức lo lắng, giống như một kẻ ngốc đứng canh giữ tại phòng bệnh không chịu rời đi.
Anh xin lỗi chị Lan và chồng chị, đối phương miễn cưỡng mà cười, nói: "Tiêu thiếu gia, không phải lỗi của cậu."
Anh bị mẹ lôi ra phòng bệnh, trong miệng còn lẩm bẩm "Xin lỗi", cô út thấy vậy đau lòng ôm lấy anh, "Bảo bối của chúng ta là có lòng tốt mà, tại sao lại phải xin lỗi?"
Tiêu Hủ nhìn cô, khổ tâm mà lắc đầu: "Không, là lỗi của con."
"Nói lung tung!" Cô út như đang dỗ dành con nít "Bảo bối của chúng ta là tốt nhất, coi như là lỗi của con, cũng không phải cố ý. Không cần cảm thấy khổ sở, Tiểu Lan không phải đã an toàn rồi sao? Con yên tâm, tiền thuốc men dinh dưỡng thì chúng ta..."
Tiêu Hủ đẩy cô út ra, nhìn như người xa lạ.
Cha, mẹ, anh, chị, cô, dì... Từ khi sinh ra, anh đã là bảo bối của tất cả mọi người, ai cũng cưng chiều anh, dù anh có gây ra chuyện gì, cũng sẽ nhận được các loại động viên như: "Không phải lỗi của con", "Không cần phải xin lỗi", "Con không phải cố ý mà"....
Ước chừng nếu không phạm phải sai lầm lớn, có lẽ Tiêu Hủ vĩnh viễn sẽ không phải chịu phạt.
Không, e rằng tương lai nếu trời có sập, cũng sẽ có người giúp anh chống đỡ.
Bởi vì anh sinh ra trong gia đình quyền thế, là con út trong nhà, cho nên vô luận là làm cái gì, cũng đều được tha thứ.
Người nhà là vì thương anh, người làm là vì sợ anh.
Vì vậy ngày đó, anh mới có thể ở trước mặt Bách Doãn tìm lí do bào chữa -- Tôi không phải cố ý!
Tiêu Hủ hít sâu một hơi, chậm rãi đỡ lấy trán. Mẹ Tiêu muốn tiến lên đỡ, anh lại giơ tay ngăn cản, từng bước một lui về sau, thấp giọng nói: "Con muốn yên tĩnh một chút."
Lại là từ bệnh biện chạy ra, so với lần trước, lần này tâm tình càng thêm nặng nề.
So với việc người thân cưng chiều trấn an, Tiêu Hủ ngược lại hi vọng bọn họ giống như Bách Doãn mắng mình một trận. Chị Lan vì anh mà bị thương, còn suýt sẩy thai, nếu không phải lỗi của Tiêu Hủ, thì là của ai đây?
Tiêu Hủ dùng lực nắm tóc, ngồi ở ven đường hút hết nửa bao thuốc lá, nghĩ lại quá khứ gần 26 năm qua, bất đắc dĩ mà cười cợt chính mình.
Mọi người đều đưa cho Tiêu Hủ toàn là 'hoa tươi', chỉ có Bách Doãn là ném cho anh một 'vũng bùn'.
Anh vậy mà lại cảm thấy Bách Doãn thật tốt, tốt đến mức anh không kìm lòng được muốn đứng lên vỗ tay khen ngợi Bách Doãn.
Anh là đồ ngốc sao?
Lúc nhấn rơi tàn thuốc, Tiêu Hủ nghĩ, mình có lẽ là thực mẹ nó quá ngu ngốc.
Mấy ngày sau, được Cố Diệp Canh cho phép, Tiêu Hủ chạy tới bệnh viện.
Vinh Quân gầy đi một chút, nhưng tinh thần rất tốt, vừa thấy Tiêu Hủ liền nở nụ cười, mời anh ngồi.
Tiêu Hủ đứng bên giường bệnh, cúi người trịnh trọng xin lỗi Vinh Quân, Vinh Quân sửng sốt vài giây, đưa tay xoa xoa tóc anh, nói: "Tóc vàng rất đẹp trai, sao lại nhuộm đen rồi?"
Tiêu Hủ rất bất ngờ với phản ứng của Vinh Quân, sau khi đứng thẳng lên còn muốn xin lỗi lần nữa, Vinh Quân tựa hồ biết ý định của anh, lắc đầu: "Là tôi gây thêm phiền phức cho mọi người."
Cố Diệp Canh không cho Vinh Quân xuất viện, Tiêu Hủ cũng dứt khoát xem bệnh viện là nhà. Bách Doãn cảnh cáo anh không cho phép tiếp cận Vinh Quân, nhưng Vinh Quân vẫn đối xử với anh như trước. Tiêu Hủ thầm nghĩ lại, không thèm cùng Bách Doãn "so đo", quyết tâm muốn ở lại chăm sóc Vinh Quân.
Bách Doãn còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp trung học, không thể suốt ngày ở bệnh viện, Tiêu Hủ liền lợi dụng sơ hở, ban ngày ở cùng Vinh Quân, sau khi giờ học tối kết thúc thì nhanh chóng chuồn đi.
Nhưng dù vậy, Tiêu Hủ vẫn đụng phải Bách Doãn.
Ngày đó Tiêu Hủ mới từ bệnh viện đi ra, điện thoại di động liền vang lên, là anh trai Tiêu Sạn gọi. Anh không thích ở nơi công cộng vừa đi vừa nghe điện thoại, vì vậy tiến lại chỗ cầu thang bộ, đóng nhẹ cửa gỗ, định nghe anh trai lải nhải xong rồi đi.
Tiêu Sạn bình thường không có quản Tiêu Hủ, lúc này chắc là do mẹ Tiêu sai y phải quan tâm sinh hoạt của em trai, nói hơn 10 phút đồng hồ, Tiêu Hủ nhiều lần muốn cắt máy không thành, miễn cưỡng nói qua loa, lúc này đột nhiên thấy phía dưới cầu thang mờ mờ xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Bách Doãn thấy Tiêu Hủ ở đây, rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc rất nhanh biến thành bất mãn, đi tới: "Ai cho anh tới?"
Lúc nhìn thấy hắn, Tiêu Hủ liền cúp điện thoại, tự biết mình đuối lý, lui lui lại phía sau, "đùng" một tiếng đụng phải cửa gỗ sau lưng.
"Tôi bảo anh tránh xa anh tôi một chút, anh không nghe thấy sao?"
Anh nhìn người này lúc nào cũng mặt lạnh, thoáng tức giận "Cậu bảo tôi phải tránh xa Vinh Quân, sao tôi phải nghe cậu? Cậu là ai hả?"
Cố Diệp Canh còn không quản tôi, cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?
Anh Quân mới vừa rồi còn nói "Mai gặp lại" kìa, cậu, cậu có tin tôi mách với anh Quân không?
Bách Doãn động thủ, như lần trước chế trụ tay Tiêu Hủ, định túm Tiêu Hủ xuống lầu. Tiêu Hủ ngã một lần nên đã khôn hơn một chút, trở tay co rụt lại, nhanh nhẹn giãy dụa, không chút yếu thế mà trừng Bách Doãn.
Bách Doãn sắc mặt ngày càng khó coi, giằng co một lúc, Tiêu Hủ bị nhìn chằm chằm đến phát hoảng, dần dần mất hết sức lực.
Nói cho cùng, việc kia quả thực cũng là lỗi của anh, anh thậm chí nghĩ đến việc chủ động cùng Bách Doãn nói chuyện làm hòa --nhưng chuyện này đương nhiên vô cùng mất mặt, hắn đẩy anh hai lần, còn mắng anh, giờ anh lại muốn cùng hắn làm hòa, mặt mũi quả thật muốn vứt xuống tận Thái Bình Dương mà.
Nhưng Tiêu Hủ không thể không làm như vậy, bởi vì anh cũng có tư tâm của mình.
Anh muốn nghe Bách Doãn chỉ ra sai lầm của mình, sau này nếu anh có làm sai, Bách Doãn ở bên cạnh, ít ra sẽ không giống như người nhà luôn liên miên bất tận "Con không sai."
Sai thì cứ nói là sai, tại sao phải tự lừa dối mà trấn an anh chứ? Anh đã trưởng thành, không muốn cứ mãi ngâm mình trong bình mật ngọt, làm sai không đáng sợ, cái đáng sợ chính là bị bưng tai bịt mắt.
Tuy rằng rất mất mặt, Tiêu Hủ vẫn muốn làm bạn với Bách Doãn.
Nghĩ như vậy, Tiêu Hủ liền thông suốt, ho khan hai tiếng, đang muốn hữu hảo vươn tay về phía Bách Doãn, mắt liền nhìn thấy trên trần nhà có một con nhện đang trượt xuống theo đường tơ.
Con nhện hút toàn bộ lực chú ý của Tiêu Hủ, anh bắt đầu hô hấp khẩn trương.
Bách Doãn nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hủ, cũng thấy được một con nhện nhỏ hơn móng tay.
Vinh Quân mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, khoác áo đi tới cầu thang ngoài, đang muốn đưa tay đẩy cửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết:
"Bách Doãn! Con nhện!!!!"