Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hủ nhìn về dòng xe cộ phía trước nghĩ, may mà tắc đường chạy chầm chậm, nếu không anh có thể đạp chân ga một phát, chạy liền hơn mười km.
Gần khu đó có một cửa hàng tiện lợi, Tiêu Hủ vốn định đem thứ Bách Doãn muốn mua nói cho nhân viên cửa hàng, để người ta tìm giúp. Nhưng vừa rồi bị Bách Doãn ghẹo đến mất hồn, nhất thời hưng phấn quá..., đột nhiên không nhớ nổi Bách Doãn muốn mua bột gì.
Nhân viên cửa hàng kiên nhẫn hỏi: "Tiên sinh, nếu không anh có thể gọi điện thoại hỏi thử?"
Này mẹ nó sao có thể gọi điện thoại! Anh nghĩ, không biết cái thứ kia là cái gì đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn không nhớ được tên, này thành cái gì nữa? Lớn tuổi trí nhớ kém hay là chỉ số thông minh thấp?
Em trai nhân viên nói: "Chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ tính phí."
"Không, không cần..." Anh đỡ trán, mấy giây sau nói: "Tôi nhớ ra rồi, là bột gì đó."
"Bột?" Em trai nhân viên suy nghĩ một chút: "Chỗ chúng tôi có rất nhiều bột, anh muốn bột để làm món gì? Tôi lấy vài loại ra cho anh xem."
"Dùng để nấu ăn." Anh trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại ảo não - mình lúc nãy sao lại ương ngạnh cái gì không biết? Hỏi xem đó là thứ quái quỷ gì thì sẽ không bị mất mặt vì mua sai!
"Tôi biết là dùng để nấu ăn, nhưng chỗ chúng tôi ngoại trừ bột giặt, đều là bột để nấu ăn. Anh nói không rõ ràng như vậy, tôi không thể tìm cho anh được a."
Tiêu Hủ nóng nảy, "Là bột gì có hai chữ!"
Em trai nhân viên cửa hàng: "Bột khoai? Bột mì?"
Bột mì hình như không phải, Tiêu Hủ nghĩ, "Chắc là bột khoai."
"Được, tôi lấy cho anh ngay."
Khi Tiêu Hủ đem theo một kí bột khoai về đến nhà, Bách Doãn từ bếp đi ra, bất đắc dĩ nói: "Anh mua cái này làm gì?"
Bách Doãn cười không nói, lấy vài thứ trên kệ hàng hóa.
Em trai bán hàng là một cái bánh bao nói, vừa quét mã vừa nói: "Tiên sinh, anh chính là bạn của vị tiên sinh kia hả? Vừa nãy tôi bảo anh ấy gọi cho anh hỏi xem là bột gì, anh ấy nói di động của anh bị khóa rồi. Tiên sinh, di động mà bị khóa thì bất tiện lắm, nếu không anh ở đây nạp thêm chút...
Bách Doãn vừa thấy vẻ mặt đó của anh, liền biết anh nghĩ cái gì, do dự có nên vạch trần không, một đám trẻ con phía trước đột nhiên vọt tới, đứa dẫn đầu oa oa kêu to: " A a a a con nhện thật lớn!"
Tiêu Hủ lập tức căng thẳng, không tự chủ được chạy đến trốn bên người Bách Doãn.
Sau đám trẻ con có một đứa nhỏ nghịch, trong tay cầm một con nhện, vừa chạy vừa cười: "Đừng chạy! Đám nhát gan!"
Bách Doãn bảo vệ Tiêu Hủ, lui sang bên cạnh mấy bước. Tiêu Hủ nhắm mắt lại, chỉ sợ nhìn thấy con nhện.
Tiếng ồn ào đánh đuổi xa dần, Bách Doãn mới nói: "Được rồi, đều đi cả rồi."
Có cái gì từ trên cây hạ xuống, nhẹ nhàng rơi trên đầu anh, anh cả kinh trợn to hai mắt, toàn thân đều tê rần. Bách Doãn giơ hai tay lên ôm eo anh, phát hiện anh đang run rẩy, an ủi: "Đừng sợ, không phải đã nói rồi sao, lúc nào cần đi qua dưới tán cây, tôi sẽ ở bên cạnh anh."
Tiêu Hủ nghĩ: Đây không phải là nói tôi mập sao!
"Ngược lại anh cũng dậy sớm, hay là cùng tôi chạy bộ buổi sáng đi." Bách Doãn nói: "Tôi dẫn anh chạy."
Ánh mắt Tiêu Hủ sáng lên.
Trước đây Bách Doãn cũng từ đề cập qua chuyện chạy bộ sáng sớm, khi đó trong lòng anh lo lắng đủ thứ, từ chối. Hiện tại vừa nghĩ, sáng sớm cùng người yêu rèn luyện, có thể vẫn tốt hơn nhiều so với một mình ở phòng tập gym chạy bộ.
Vì vậy liền đáp ứng.
Nhưng việc này đến cùng cũng không thành.
Buổi tối Bách Doãn thay quần lót, cảm giác có chút không được tự nhiên, sau khi lên giường phía sau bị lạnh, hắn không nói với Tiêu Hủ mình đã mặc vào.