Giọng trẻ con non nớt quanh quẩn. Tiểu Tiêu Hủ đứng bên cung điện gỗ do chính mình xếp so với mình còn cao hơn, một đôi mắt tròn vo khát vọng mà nhìn vương miện xinh đẹp trong tay cô giáo.
Cô giáo ngồi xổm xuống, ôn nhu sờ sờ tóc anh, cười nói: "Hủ Hủ, cô hỏi một lần nữa, em cùng Thân Niên Niên dựng gỗ xếp cung điện đều rất đẹp, là hai tòa cung điện đẹp nhất trong lớp chúng ta. Nhưng mà vương miện chỉ có một, em thật sự nguyện ý chủ động từ bỏ, nhường cho Niên Niên sao?"
"Nguyện ý!" Tiểu Tiêu Hủ dùng sức gật đầu, nước mắt lại thiếu chút nữa rơi xuống, "Cô, em làm cung điện này không phải là vì muốn vương miện! Cô đã nói qua quan trọng là được tham gia, em có thể tham gia cũng đã rất vui rồi!"
"Hủ Hủ ngoan." Cô giáo đứng lên nói: "Như vậy vương miện này, cô trao cho Niên Niên."
"Dạ!" Tiểu Tiêu Hủ âm thanh run rẩy, ngướng cổ nhìn cô giáo đi xa. Phòng học bên cạnh náo nhiệt lên, đám trẻ con cùng cô giáo đi tới hướng Thân Niên Niên. Cô giáo đem vương miện đội lên đầu Niên Niên, tuyên bố Niên Niên là chủ nhân cung điện, hai cậu bé nâng Niên Niên lên, ra dáng "Diễu hành", không ít người vui đùa ầm ĩ hô: "Vương Tử giá lâm!"
Tiểu Tiêu Sạn không hiểu, hỏi: "Không phải chỉ là trò chơi sao? Thi học kì cũng không thấy em cố gắng như vậy."
"Mọi người đều không thích em." Tiểu Tiêu Hủ vụng về dựng cây cột lên cung điện, "Nếu như em thành Hoàng tử, đội vương miện, bọn họ sẽ thích em."
Tiểu Tiêu Sạn suy nghĩ một chút, "Vậy để anh nói với mẹ, bảo mẹ nói với cô giáo em một tiếng, trực tiếp đem vương miện cho em."
"Không được!" Tiểu Tiêu Hủ kích động, cung điện đã dựng được một nửa đổ ụp trên mặt đất. Anh thở dài, ôm đầu nói: "Anh, anh đừng quản em, em muốn tự mình đoạt được vương miện."
Nghĩ như vậy sẽ có được vương miện, nghĩ như vậy sẽ trở thành Hoàng tử, đều nỗ lực hơn so với các bạn trong lớp, dựng ra cung điện đặc biệt đẹp, rồi lại không muốn nói với cô giáo__ em muốn vương miện, cô đừng đưa cho Thân Niên Niên.
Một câu gượng gạo "Em không muốn", trực tiếp nhường vai Hoàng tử cho 'đối thủ cạnh tranh'. Mà Tiêu Hủ, vẫn như cũ lẻ loi trơ trọi đứng một bên, không có vương miện, cũng không có hoan hô.
Nhoáng một cái hơn hai mươi năm, cậu bé không được làm Hoàng tử nay đã lớn rồi, đối với lời ngỏ yêu đương đột ngột của người trong lòng, run lên chốc lát, không biết là do kinh hỉ quá độ, hay là xúc động kỳ quặc bên trong, vậy mà giả vờ bình tĩnh, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Hả?"
"Cậu đừng nói nhảm." Bảo người khác không nên nói bậy, chính mình lại bắt đầu ăn nói linh tinh: "Tôi không muốn cùng cậu nói chuyện yêu đương."
"Vì sao?"
"Tôi không thích cậu!"
"Nhưng anh câu dẫn tôi." Bách Doãn nắm cứng cằm Tiêu Hủ, Tiêu Hủ không thể không ngẩng cao mặt. Cổ lại phát run, hầu như toàn bộ phần cổ thon dài cũng đều run rẩy.
"Câu này hôm nay tôi đã nói ba lần, anh nghe vẫn không hiểu sao?" Bách Doãn nói: "Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh, nhưng tôi không thể chịu được anh cùng người khác ở một chỗ, Tiêu Hủ, anh hiểu chưa?"
"Tôi rất để tâm anh, còn anh, nếu không phải là có để tâm tôi, hoặc là nói có một chút yêu thích tôi, còn chê tôi kỹ thuật kém, lại muốn cùng tôi kết bạn? Cho nên chuyện anh nói "kỹ thuật kém" rõ ràng là nói dối, tối hôm đó anh kỳ thực rất hưởng thụ?"
"Không phải!" Tiêu Hủ quát.
Bách Doãn lui về phía sau hai bước, tiếc nuối nói: "Ngày đó tôi xác thực không cho anh hưởng thụ, anh còn nguyện ý cùng tôi kết bạn?"
Tiêu Hủ cảm giác mặt mình sắp chín, nửa câu phản bác cũng không nói được. Cũng may Bách Doãn không tiếp tục ép anh, trầm mặc đứng một bên, tựa như cho Tiêu Hủ thời gian suy nghĩ.
"Nhưng không nhiều lắm, có lẽ cũng không kém cậu để tâm tôi bao nhiêu đâu."
"Ừm."
"Cậu ừ cái gì?"
"Tôi là đang thở phào nhẹ nhõm." Bách Doãn nói: "Nếu anh đối với tôi nửa điểm hảo cảm cũng không có, tôi cưỡng ép anh cùng một chỗ với tôi, sẽ rất có cảm giác mang tội."
"Cưỡng ép?" Tiêu Hủ thẳng lưng, dường như lộ ra một ít khí thế, hừ cười nói: "Cậu uy hiếp tôi?"
Bách Doãn lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn cho nhau một cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Hiện tại cách vào học còn nửa tháng, trong khoảng thời gian này tôi đều ở Trọng Thành. Trước khi quay trở lại Kiêu Thị, tôi muốn thử yêu đương với anh. Anh thì sao?"
Oanh!
Thình thịch!
Tiêu Hủ há miệng, khó có thể tin mà mở to mắt.
Tiêu Hủ đã nghe được một tiếng vang kỳ diệu, như pháo hoa ban đêm bắn lên trời, như tiếng chuông công viên trò chơi giờ mở cửa, như tiếng súng vang lên sau màn reo hò trong thi đấu điền kinh... Âm thanh Bách Doãn chôn vùi trong đó, tựa hồ chẳng rõ ràng.
Anh cho là mình nghe lầm.
Nhưng Bách Doãn lại tiếp tục nói: "Tôi nghĩ một đêm, xác thực không có cách nào buông xuống được, tôi không chịu được anh và người khác ở cùng nhau, cho nên không quan tâm là thủ đoạn gì, tôi đều muốn tạm thời buộc anh ở bên cạnh."
"Tôi..." Tiêu Hủ trong lòng hô: Tôi không có ở cùng người khác a!
"Tiêu Hủ". Âm thanh Bách Doãn trầm xuống, nghiêm túc nói: "Anh cũng đừng thấy oan ức. Hôm qua anh uống say, nhớ rõ tôi đã giúp anh làm gì, nhớ rõ lời tôi nói, hẳn là không triệt để mất ý thức. Nếu quả thật say triệt để, ắt hẳn phải giống như buổi tối hôm sinh nhật anh tôi, cái gì cũng đều không nhớ."