*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôi trời ạ” Cô hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ có thể đến như vậy.
Suýt nữa nhận không ra bản thân mình ở trong gương Diệp Tĩnh Gia cảm giác hiện tại bất luận cho cô có làm gì cũng đều không có biện pháp để thay đổi cảm nhận về cô trong lòng Hoäc Minh Dương, khó tránh khỏi có chút hao tổn tinh thần, ai cũng đều không muốn người kia nhìn †hấy một mặt như vậy của chính mình.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Diệp Tĩnh Gia, cô có cảm thấy khỏe hay không?” Hoặc Minh Dương nghe được giọng nói của cô thì đi đến, nhìn bộ dáng Diệp Tĩnh Gia, hình như cô có chút không quá thoải mái.
“Không có việc gì, tại sao anh lại không gọi tôi thức dậy cơ chứ?” Ngày hôm qua bêu xấu, Hoäc Minh Dương một chút cũng đều không gọi cô.
Cho dù cô ở bên người anh, nhưng mà lại thật giống như hai người đang cách nhau thật xa, anh một chút cũng không đoán được.
“Khi nào thì anh cho tôi trở về” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không để ý tới Hoäc Minh Dương, rất nhiều chuyện đã không còn kịp nói với Hoäc Minh Dương, bởi nó đã thành bộ dáng như vậy rồi.
Nhưng bất luận là như thế nào, cô vân phải đi về, Hoäc Minh Dương không thuộc về cô và cô cũng không thuộc về nơi này.
“Cô cứ như vậy mà muốn rời đi?” Anh nghe Diệp Tĩnh Gia nói, anh cũng biết trong lòng cô hiện tại đang muốn rời đi.
“Cô nghĩ muốn đi là cứ đi như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tưởng” Hoäc Minh Dương nói xong không ở để ý tới Diệp Tĩnh Gia, rất nhiêu chuyện anh muốn nói như thế nào cũng đều nói không rõ, ví dụ như anh vì cái gì mà xúc động đem cô mang ra theo, rõ ràng hiện tại anh và Tô Thanh Anh đang thực tốt mà.
Càng biết rõ chính là hiện tại Diệp Tĩnh Gia chỉ hận không thể rời đi, nhưng anh lại như thế nào cũng không muốn thả cô rời đi.
Hành động giống như là một người ở sân bay chờ đợi một con thuyền, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ anh có nói như thế nào, tôi đều sẽ không tha thứ cho anh, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình” Chuyện quá khứ chính là một sai lầm, Diệp Bách Thuận đem cô gả cho nhà họ Hoặc, ông làm như vậy cũng là vì sinh tôn, nhưng cuối cùng ông cũng mất đi hết thảy.
Đi ra ngoài lăn lộn luôn phải trả lại nợ. “Việc khác tôi không nói, hiện tại anh có biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì hay không?” Cô nhìn Hoặc Minh Dương rồi nói, rất nhiều chuyện đều không có biện pháp làm, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra việc gì, cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể ngăn cản hết thảy những gì không tốt “Tôi cùng anh đã không còn quan hệ” Lúc Diệp Tĩnh Gia nói ra những lời này, trong lòng cô có chút khó chịu.
Cảm giác thật giống như bị thứ gì đó xé rách ra một lô nhỏ. “Ai nói không có quan hệ?” Hoặc Minh Dương nói ra một cách lạnh lùng, mặc kệ Diệp Tính Gia nghĩ như thế nào, hiện tại việc anh và Diệp Tĩnh Gia ở bên nhau chính là sự thật, hiện tại ai cũng không thể đem Diệp Tính Gia bên người anh mang đi.
Anh không muốn thả người, chính là không có nguyên nhân Lòng Diệp Tĩnh Gia vân không thể †àn nhân, không biết có phải do đối với Hoäc Minh Dương còn ôm một tia ảo tưởng hay không, cô cũng không có nói ra lời cự tuyệt Hoäc Minh Dương nữa, ngược lại cô đem đầu chuyển hướng một bên, không muốn nhìn thấy anh.
Người đàn ông này tạo cho cô những tổn thương, cô đều nhớ rõ một cách rành mạch, vân không làm được việc vứt bỏ hết thảy quá khứ.
“Cô bé ngoan, ở bên người tôi thật tốt” Ngay cả Hoäc Minh Dương cũng không rõ ràng lầm, giờ phút này anh rốt cuộc muốn làm gì, chỉ đơn thuần muốn để cho Diệp Tĩnh Gia ở lại bên người mình.
.„ Cô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói Hoăc Minh Dương, cũng căn bản không biết chính mình phải nên nói điều gì.
Chỉ có thể ngậm miệng lại, ngày hôm qua Hồ Lệ đưa cho cô dây xích bị Hoäc Minh Dương mang ở cần cổ cô, việc này cũng rất xứng đôi Diệp Tĩnh Gia, Hoäc Minh Dương thực vừa lòng.
“Chốc lát đi chọn vài bộ quần áo xinh đẹp, đêm nay có việc.” Ngày hôm qua Hoäc Minh Dương đã nói có việc, Diệp Tĩnh Gia vân luôn không để ở trong lòng, hiện tại Hoäc Minh Dương vừa nhäc nhở mới khiến cô mới nhớ tới, đêm nay Luân Du có tiệc, cô hỏi: “Cần tôi ăn mặc như thế nào đây?” Loại chuyện này mà lại không mang theo Tô Thanh Anh, mang cô theo làm gì? Diệp Tĩnh Gia cảm thấy không khỏi có chút châm chọc, cô đối với cuộc sống của giới thượng lưu một chút cũng không có hứng thú: “Không mang theo cô thì mang theo ai?” “Tôi không nghĩ mình sẽ đi” “Tối hôm qua cô rõ ràng còn nói sẽ đi theo, kết quả hôm nay cô lại không muốn đi” Hoäc Minh Dương nói xong, nhìn Diệp Tĩnh Gia cười cười, không biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ như thế nào, loại lời nói này mà cô cũng có thể nói được. “Anh phải biết răng, ngày hôm qua là anh đã đồng ý“ Đêm qua Diệp Tĩnh Gia đã lim dim ngủ rồi, không biết Hoäc Minh Dương cùng cô nói cái gì, cô cũng tùy tùy tiện tiện gật đầu đáp ứng, hiện tại nhớ tới nghĩ mà sợ, còn may là Hoäc Minh Dương không có đem cô đi bán.
“Cùng tôi ở bên nhau, khó xử đến như vậy hay sao?” Anh nhìn biểu tình trên mặt Diệp Tĩnh Gia, hình như lại có chút hối hận. “Ở bên cạnh tôi là tốt rồi.” Đêm nay Luân Du có hoạt động bán đầu giá từ thiện, mang theo Diệp Tĩnh Gia chỉ là muốn đi ra ngoài nhìn xem, đi ngang qua sân khấu.
“Thực khó xử, nhưng mà hình như tôi không có biện pháp cự tuyệt” Diệp Tĩnh Gia việc gì cũng đều rõ ràng, cô nhìn Hoäc Minh Dương rồi nói, cô biết rõ tính tình Hoăc Minh Dương, cho dù cô không muốn đi, anh cho dù cột lấy cũng sẽ đem cô trói đi.
“Biết thế là tốt” Diệp Tĩnh Gia chỉ đơn giản và rửa mặt chải đầu cho xong, Hoặc Minh Dương mang theo cô chọn lựa quân áo để mặc trong buổi tiệc.
Tối hôm qua cố ý mua một bộ đồ màu champagne, hiện tại Diệp Tĩnh Gia chỉ mới mang thai, bụng cô vân còn nhỏ, căn bản nhìn không ra dấu hiệu gì.
Diệp Tĩnh Gia vì để cho Hoắc Minh Dương không hoài nghi, chỉ có thể cố gắng miền cưỡng mặc vào.
Nhìn người trong gương, một bộ váy đuôi cá bó sát người, càng khiến cho dáng người của cô trở nên vồ cùng gợi cảm, nhìn không ra ngày thường Diệp Tĩnh Gia bảo thủ như vậy nhưng trên thực tế dáng người lại không tệ, chỉ là… Hoäc Minh Dương nhíu mày, anh có cảm giác Diệp Tĩnh Gia béo lên một ít.
Thử xong quần áo, buổi tối mặc bộ này là ổn, Diệp Tĩnh Gia thay ra bộ đồ mặc ngày thường “Lữ Hoàng Trung đem cô chăm sóc cũng thật tốt, ở nhà họ Hoäc ăn như thế nào cũng đều không mập, ở nơi đó của Lữ Hoàng Trung chỉ có một đoạn thời gian mà đã béo” Hoäc Minh Dương nói xong, ánh mắt bông nhiên lộ ra một ý lạnh, dọa cho Diệp Tĩnh Gia nhảy dựng, việc này không phải là việc mà cô có thể khống chế được. “Tôi cũng không biết, anh đừng có mà nghĩ loạn” Cô nhanh chóng phủi sạch quan hệ, không muốn Hoäc Minh Dương suy nghĩ loạn.
Quan hệ giữa cô và Lữ Hoàng Trung vô cùng trong sáng và rõ ràng, cho dù cô không cần thanh danh gì cả nhưng Lữ Hoàng Trung cũng không nên bởi vì cô mà chịu liên lụy.
Nhìn bộ dáng Diệp Tĩnh Gia che chở Lữ Hoàng Trung như vậy, trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu: “Làm sao vậy? Tôi chỉ mới nói một câu mà cô đã không vui rồi” Anh nói với giọng điệu âm trâm dọa Diệp Tĩnh Gia nhảy dựng, cô biết tính tình Hoäc Minh Dương: “Không có, nào có việc đó ” Cô nếu như lại nhiều lời một câu, Hoäc Minh Dương không †hích nghe không nói, mà có khi còn khó tránh khỏi sẽ xảy ra việc gì đó không tốt lãm Nghe thấy Diệp Tĩnh Gia nói như vậy, anh mới không có tiếp tục nói thêm gì, nhưng đã đem Diệp Tĩnh Gia doạ sợ không nhẹ.
“Thu xếp cho ổn thoả, hiện tại xuất phát” Vốn dĩ cho rằng Hoặc Minh Dương nói xuất phát là đi làm gì, kết quả chỉ là nhìn phong cảnh xung quanh, sau đó lại cùng cô đi dạo phố.
Thứ nên mua ngày hôm qua đều đã mua, đi lâu như vậy chính là vì dạo phố, điều này làm Diệp Tĩnh Gia khó tránh khỏi có chút nhàm chán, không biết Hoäc Minh Dương lại bị đứt dây thần kinh gì, nhưng dù thế chính mình lại không dám nói.
Lại đi thêm vài bước, nhìn thấy một quầy hàng bán bong bóng, bong bóng nhỏ rất là đáng yêu, cô chọn một kiếu dáng Cậu Bé Bọt Biển, Hoäc Minh Dương đứng ở phía sau trả tiên cho cô.
Diệp Tĩnh Gia cười cười, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang xếp hàng mua kẹo bông gòn, cô cũng đi qua đó, mua mấy cái, phân cho các bạn nhỏ ở xung quanh mình.
Chỉ chừa lại một cái cho mình, dù sao cũng có Hoäc Minh Dương ở phía sau trả tiền, cô cứ mua mua mua, Hoäc Minh Dương cũng không nói hai lời mà chỉ tiền trả.
Từ sau khi cô mang thai đã phá lệ yêu thích trẻ con, không biết vì nguyên nhân gì mà lại như thế, nhìn thấy trẻ nhỏ đã yêu thích, đại khái là bản tính vốn có của người phụ nữ sau khi mang thai do xuất phát từ tình thương của mẹ.
Hồ Lệ đã vì bọn họ mà thu xếp một phòng ở Thành phố Huế ổn thỏa, giữa trưa cứ đi qua nghỉ ngơi là được, việc gì cũng đều không cần Diệp Tĩnh Gia phải nhọc lòng, như thế quả thực cũng không tồi Chơi đến mệt mỏi, bên ngoài cũng đã có chút nóng, Diệp Tĩnh Gia rất sợ phải phơi năng nên đã nói một tiếng với Hoäc Minh Dương, hai người nhanh chóng trở về Qua thời gian nghỉ trưa, Diệp Tĩnh Gia nhàm chán mà nhìn TV ở phòng tổng thống, Hoäc Minh Dương đi tới, ngồi ở một bên Diệp Tĩnh Gia, sau đó anh ở phía sau đem cô dựa vào trong lòng ngực mình, Diệp Tĩnh Gia cảm giác được tần suất trái tim trong ngực anh nhảy lên, sau đó hô hấp cũng bị kéo xuống một nhịp, cô cũng chưa nghĩ đến, Hoäc Minh Dương sẽ làm như vậy. “Anh… Tâm rửa xong rồi sao?” Nói xong lời nói đó, Diệp Tĩnh Gia ngay lập tức muốn căn đứt đầu lưỡi chính mình, việc này rõ ràng chính là không có lời để nói nên tự tìm lời nói, Hoặc Minh Dương tăm rửa xong hay chưa cô đều nhìn thấy rõ ràng.
“Cô không thấy à? Không ngửi thấy mùi thơm hay sao?” Đây vân là lần đầu tiên cô nhìn thấy người tự luyến đến như vậy, không biết nên nói lời gì mới tốt, cũng chỉ có thế ngậm miệng không nói.
“Làm gì mà không nói lời nào? Thẹn thùng” Hoặc Minh Dương như là cố ý trêu đùa cô, cố ý nói một chút làm cho Diệp Tĩnh Gia đỏ cả mặt.
Diệp Tĩnh Gia xoay đầu đi, tính toán sẽ không để ý tới Hoäc Minh Dương nữa, người đàn ông này luôn có biện pháp làm cho cô không biết phải làm sao “Không thẹn thùng, chỉ là hiện tại tôi cảm thấy đau đầu” Nói xong cô tiếp tục xem TV, cũng không thèm nhìn Hoặc Minh Dương.
Người đàn ông này chính là người khác phái tới để trị cô.
Nhìn trong TV đang quảng cáo, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, cuối cùng cô đã ngủ Hoặc Minh Dương thấy thế không khỏi nhíu mày, không biết Diệp Tĩnh Gia có phải hay không sinh bệnh mà gần đây cô đặc biệt thích ngủ.
Bế lên cũng càng có cảm giác nặng hơn một ít.
Chờ lúc Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại đã là buổi chiều, Hoäc Minh Dương thật ra lại không quá sốt ruột, anh ngồi ở ban công uống trà buổi chiêu. “Như thế nào? Hồm nay tâm trạng tốt đến như vậy?” “Cô nhìn xem đã qua vài giờ, hiện tại cô mới tỉnh sao?” Nghe thấy anh nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia mới phản ứng lại kịp, hiện tại thời gian cũng không còn sớm.
Nhìn dáng vẻ Hoäc Minh Dương vân luôn đợi cô: “Vậy có phải đã không còn kịp rồi hay không?” Nếu tới không kịp, cô sẽ không đi, đang nghĩ ngợi sẽ cùng Hoäc Minh Dương nói rõ ràng như thế nào, để cho anh không cần tiếp tục nói những điều vô dụng nữa, chỉ nghe thấy Hoäc Minh Dương cự tuyệt. “Cũng chưa đến mức kia” Lời này không khác gì bảo Diệp Tĩnh Gia đừng suy nghĩ linh tinh, Hoäc Minh Dương chính là cố ý tính toán cho cô ổn thỏa cả rồi.
“Cô tới thay váy đi, sau đó chúng ta đi làm tóc” Hoäc Minh Dương thật ra sớm đã chuẩn bị tốt cho Diệp Tĩnh Gia.
Không biết anh làm sao lại thuần thục Thành phố Huế như vậy, cứ lái xe đã đến một cửa hàng chuyên môn làm †ạo hình.
“Ngựa quen đường cũ, anh thường tới hay sao?” Diệp Tĩnh Gia bông dưng nói ra một câu không rõ ràng như vậy.