*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cho đến bây giờ tôi cũng không cảm thấy cô là gánh nặng” Trong lời nói của anh, rõ ràng một câu cũng chưa nói nhưng trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng, chính bản thân mình phải làm gì mới tốt.

Lữ Hoàng Trung là người tốt, cô không thể báo đáp được, trong lòng còn có chuyện nói không nên lời: “Thật lòng xin lỗi, tôi…” “Không bàn chuyện này nữa, đợi đến khi nào cô hết bệnh rồi thì sẽ tùy theo ý của cô, bây giờ cô phải ngoan ngoãn ở lại đây mà chữa bệnh” Nói đến thế này, cô không còn gì để nói nữa. Không thể từ chối nỗi khổ của Lữ Hoàng Trung được.

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm Diệp Tĩnh Gia vẫn không muốn ăn cơm như trước, trong khoảng thời gian này ngoài lúc ngủ ra thì còn lại đầu buồn nôn.

Lại một lần nữa lúc ăn cơm, cô ôm bồn rửa mặt mà nôn.

“Làm sao vậy? Sao cứ liên tục không ăn uống được thế?” Lữ Hoàng Trung nhíu mày nhìn lại Diệp Tĩnh Gia, giống như có chút nghiêm trọng.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Diệp Tĩnh Gia có vẻ rất suy yếu, anh ta nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì.

“Nhìn cái gì cũng không muốn ăn, anh ăn đi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.” Diệp Tĩnh Gia có vẻ không được thoải mái, Lữ Hoàng Trung liền cảm giác được.

Cô buông đũa trở lại phòng, lúc ở một mình cô rất dễ suy nghĩ miên man.

Mặc dù ăn cái gì liền nôn cái đó, cô lại hoàn toàn không hề ngốc. Rõ ràng biết mình bị cái gì.

Nhưng mà cô lại sợ hãi lo lắng không dám đi kiểm chứng. Một lúc sau, Lữ Hoàng Trung mang theo một cái que thử thai đi đến, lập tức dọa cho Diệp Tĩnh Gia hoảng sợ: “Tại sao anh lại…2” Diệp Tĩnh Gia mở cửa ra, nhìn thấy đồ vật trong tay của Lữ Hoàng Trung làm cô cảm thấy xấu hổ.

“Sao anh lại mang thứ này đến đây?” “Diệp Tĩnh Gia, có bệnh gì thì phải chữa mới được, tình huống cơ thể của mình thế nào phải tự mình hiểu rõ mới tốt” Anh ta nói với Diệp Tĩnh Gia, nhìn cô không ăn gì, cả ngày chỉ ngủ, anh ta là một bác sĩ nên sẽ cảm giác được dị thường.



Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng chua xót.

Một lúc sau, khóe mắt của cô bắt đầu ngấn nước mắt, cô đã rời khỏi nhà họ Hoắc, đứa bé này không thể giữ lại được.

Lữ Hoàng Trung ở ngoài cửa đợi Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh ta không hề lo lắng như vậy. Có một số chuyện anh †a đã có dự đoán trước.

Đợi một lúc lâu, Diệp Tĩnh Gia từ bên trong bước ra, nhìn thấy cô thất hồn lạc phách, trên mặt ngấn đầy nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc, sẽ không sao đâu” Nhìn gương mặt của Diệp Tĩnh Gia anh ta đã có câu trả lời, an ủi nói.

“Tại sao tôi lại có thể xui xẻo như vậy?” Cô rất thích trẻ con, nhưng đứa bé này xuất hiện không đúng thời điểm.

“Thật ra đây cũng là chuyện tốt, cô không cần phải đau lòng như vậy: Có đứa bé này cô cũng sẽ có động lực, vẫn luôn không biết mình nên làm cái gì, bây giờ có đứa bé này sẽ biết.

Diệp Tĩnh Gia dựa vào vai của Lữ Hoàng Trung, bỗng dưng cô òa khóc.

Anh ta có cảm giác áo sơ mi đều bị nước mắt thấm ướt.

Cô phải chịu đựng rất nhiều những khổ sở mà cô không thể thừa nhận, cho nên cô muốn một biện pháp có thể giải quyết được vấn đề.

“Thật sự tôi… Tôi không biết nên nói thế nào, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới có thể dễ dàng vượt qua” Cô nói xong thì cảm thấy mình không có cách nào để có thể giải quyết khó khăn trước mắt này.

“Chấp nhận sự thật đi, nếu không thì giữ đứa bé này lại” Lữ Hoàng Trung nói ra khiến cho cô bị dọa sợ nhảy dựng, đứa bé này là con của Hoắc Minh Dương, làm sao cô có thể giữ nó lại được cơ chứ? “Không, tôi không thể giữ đứa bé này lại được.” Cô không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với nhà họ Hoắc nữa.



Cả ngày cô chỉ ngồi trong nhà, hai mắt vô thần, ngồi khóc.

Nhìn thấy cô như vậy làm cho anh ta cảm thấy đau lòng.

“Tôi đưa cô ra ngoài đi dạo.” Ngày thứ ba sau khi biết cô có thai, Lữ Hoàng Trung chủ động muốn đưa cô ra ngoài chơi một chuyến.

“Chúng ta đến bệnh viện đi” Diệp Tĩnh Gia trả lời làm anh ta giật mình, không nghĩ rằng cô lại có thể nói thẳng thắn như vậy.

“Được” Mang thai hay không mang thai cũng đều phải đến bệnh viện siêu âm quan sát, xem đứa bé có mạnh khỏe hay không.

Diệp Tĩnh Gia rất bình tĩnh, đeo kính râm vào, thời tiết hơi se lạnh, mặc chiếc áo choàng ngoài thật dày, quấn một chiếc khăn quàng cổ, buộc lại tóc đuôi ngựa đơn giản cao cao.

Nhìn qua rất nữ tính, cũng không có ai có thể nhìn thấy cô khóc đến hai mắt sưng đỏ.

Đi đến khoa phụ sản, bởi vì có Lữ Hoàng Trung nên việc xếp hàng cũng không cần thiết.

“Đừng vội.” Cô nắm chặt lấy bàn tay của Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Trung chỉ có thể an ủi cô làm cho cô không còn lo lắng như trước.

“Không có gì, chỉ kiểm tra tình trạng của thai nhi xem như thế nào thôi.” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng lấy hết can đảm đi vào kiểm tra, chuyện này cũng không phải lớn lao gì, chủ yếu là kiểm tra xem đứa bé có khỏe mạnh hay không.

Làm một loạt kiểm tra, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi buồn ngủ, chỉ còn đợi kết quả, đợi bác sĩ gọi tên, Diệp Tĩnh Gia còn mang theo Lữ Hoàng Trung đi vào cùng.

“Chúc mừng nhé bác sĩ Lữ, đứa bé rất khỏe mạnh, phụ nữ có thai thì ngủ nhiều và nôn nghén là việc hết sức bình thường, hoạt động nhẹ một chút, ăn nhiều hơn một chút, bảo bối nhỏ này đã bốn mươi ngày rồi,… Sau đó bác sĩ căn dặn rất nhiều.

Cô coi Lữ Hoàng Trung trở thành bố của đứa bé, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn Lữ Hoàng Trung còn †ập trung nghe bác sĩ căn dặn, cô có cảm giác xấu hổ không biết nói gì.

Đợi đến khi bác sĩ nói xong, Diệp Tĩnh Gia mới nói một câu: “Bác sĩ, cô xem khi nào thì tôi có thể phá thai?” Cô ấy không hề muốn sinh đứa bé này ra, cho dù cô sinh đứa bé này ra thì đứa bé sẽ không có cha, không có nhà, đứa bé sẽ giống như cô, sau này còn có thể khổ hơn cô nhiều.

Chính cô không hề mạnh mẽ, đến bản thân cô còn không chăm sóc được thì làm sao có thể chăm sóc cho đứa bé đây? Lời nói của Diệp Tĩnh Gia khiến cho bác sĩ giật mình.

Lữ Hoàng Trung muốn đứng ra ngăn cản nói: “Phải suy nghĩ cẩn thận một chút…” Anh ta có thể cảm nhận được từ khi Diệp Tĩnh Gia biết có đứa bé này, sau này cô có khó chịu không muốn ăn cơm thì cuối cùng cô cũng sẽ ăn một chút cháo.

Đứa bé giống như là người thân cuối cùng của Diệp Tĩnh Gia.

Là một người thích Diệp Tĩnh Gia, anh ta không muốn cô phải bỏ đứa bé này, cho dù một mình Diệp Tĩnh Gia sẽ đau lòng nhưng cô vẫn yêu thích đứa bé.

Anh ta có thể cảm nhận được điều này.

“Bác sĩ Lữ, anh có thể ra ngoài một lát được không?” Cô gái kia nhìn qua Lữ Hoàng Trung, có vẻ do dự, có chuyện cần nói riêng với Diệp Tĩnh Gia.

Đợi Lữ Hoàng Trung ra ngoài, Diệp Tĩnh Gia mới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi có vấn đề gì không tốt sao?” Cô cảm thấy lo lắng, bàn tay cũng nắm chặt lại.

“Đây là đứa bé đầu tiên của cô, tốt nhất nên giữ đứa bé lại, nạo thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, hơn nữa tình trạng cơ thể của cô không được tốt. Không biết có phải cô uống nhiều thuốc tránh thai hay không… có thể có đứa bé này đã là điều không dễ dàng, suy nghĩ cân nhắc thật kỹ” Bác sĩ tốt bụng khuyên bảo một lúc, dù đối với phụ nữ không được làm mẹ cũng là điều hết sức tàn nhãn.

Nhìn thấy tuổi của Diệp Tĩnh Gia không lớn, nếu sau này không thể sinh con sẽ cảm thấy rất hối hận.

Nghe bác sĩ nói như vậy, trong lòng Diệp Tĩnh Gia càng cảm thấy không thoải mái. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ loạn, bản thân cô không hề uống thuốc tránh thai nhưng không biết từ lúc nào Hoắc Minh Dương đã đổi vitamin của cô thành thuốc tránh thai.

Vì thế uống thuốc tránh thai bao lâu cô cũng không rõ: “Tôi…

“Không cần vội vàng trả lời tôi, quay về cố gắng suy nghĩ cho kỹ, cố gắng bàn bạc với bố của đứa bé.” Bác sĩ nói xong, Diệp Tĩnh Gia cũng không nói gì.

Thật ra cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, tuy đứa bé này là con của Hoắc Minh Dương nhưng nó cũng là con của co.

Trên đường về nhà, Diệp Tĩnh Giai muốn hóng gió, cô cảm giác trong lòng có chút lạnh. “ Chúng ta trở về thôi” Cô muốn một mình tản bộ.

Lữ Hoàng Trung lái xe đi cùng cô ở ven đường. Không biết Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ cái gì mà mất hồn mất vía.

Diệp Tĩnh Gia đi bộ thong thả, có hai chiếc xe đạp đang chạy đến, hai người vừa đi vừa nói chuyện,Diệp Tĩnh Gia cũng không hề chú ý, giống như cô đang đắm chìm trong thế giới của mình mãi đến khi Lữ Hoàng Trung lên tiếng nhắc nhở: “Diệp Tĩnh Gia…” Cô mới khịp phản ứng lại nhìn Lữ Hoàng Trung “A” một tiếng.

“Cẩn thận” Xe không cẩn thận đã đụng vào Diệp Tĩnh Gia. Theo bản năng cô đưa tay ôm bụng bảo vệ đứa bé.

Lữ Hoàng Trung lập tức xuống xe, ôm lấy Diệp Tĩnh Gia lên xe, lái xe đạp là hai đứa bé không lớn tuổi lắm, hai người họ không ngừng cúi đầu xin lỗi Diệp Tĩnh Gia.

“Lần sau lái xe chú ý một chút” Lữ Hoàng Trung nói với hai người bọn họ.

Diệp Tĩnh Gia không để ý đến hai người họ, cô không tha thứ nhưng cũng không nói điều gì khó nghe, cô không nhìn đường, hai người họ cũng không nhìn đường giống như cô.

“Hai người đi trước đi” Lữ Hoàng Trung kiểm tra Diệp Tĩnh Gia một chút, chân của cô bị xước một chút, tay cũng hơi sưng lên.

“Không nên đi đường một mình, đi đường cũng không để ý nhìn đường.” Trên cánh tay sưng đỏ lên, anh ta biết cô lấy tay che cho đứa nhỏ trong bụng nên cánh tay mới bị va vào.

“May mà dáng người cao, nếu không sẽ va vào mặt Diệp Tĩnh Gia hay nói đùa với Lữ Hoàng Trung, ý bảo Lữ Hoàng Trung không cần lo lãng, nhìn anh ta còn có vẻ lo lăng hơn chính bản thân cô.

Cô đưa tay sờ sờ bụng phẳng của mình, giống như đang bảo vệ cái gì, Diệp Tĩnh Giai không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Tôi cũng thật ngốc, rõ ràng có thể để cho đứa bé sẩy mất” Cô nói mạnh miệng như vậy nhưng vừa nói ra đã cảm thấy hối hận, chỉ là lời nói bực bội, trong lòng cô đối với đứa bé là một vạn lần tiếc nuối.

Dù sao đứa bé này là bảo bối của cô, chính bản thân cô như thế nào cũng không nỡ.

Nhưng mà lời nói không thể thu lại, Lữ Hoàng Trung hiểu rõ tính cách của Diệp Tĩnh Gia: “Đừng nói lung tung, lúc nãy ai nhanh tay đưa bụng mình che lại như vậy?” Diệp Tĩnh Gia không nói, cũng ý thức được chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.

“Thật ra anh không cần phải nhắc nhở tôi mãi như vậy, trong lòng tôi biết Tôi nên làm cái gì thì tôi là người rõ ràng nhất: Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không thèm để ý đến Lữ Hoàng Trung, người khó khăn không có cách giải quyết, cô không muốn nghe Lữ Hoàng Trung đối lập với mình.

Về nhà Lữ Hoàng Trung nấu cơm, Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn ăn một chút, cô vân cảm thấy luyến tiếc đứa bé cho dù trong lòng cô không thừa nhận.

Nhưng bản thân cô đã bắt đầu dao động.

“Ngày mai tôi muốn ăn gà nướng.” Từ lúc biết mình mang thai, cô luôn cảm thấy đói “Bây giờ có muốn ăn luôn không? Lữ Hoàng Trung hỏi, Diệp Tĩnh Gia vừa nói đói anh ta vội vàng thu xếp nấu cơm, người đàn ông tốt như vậy không biết đi đâu mà tìm.

“Không cần đâu Cô ngại ngùng trước sức ép của Lữ Hoàng Trung.

Một lúc sau, Diệp Tĩnh Gia ngồi xem TV, Lữ Hoàng Trung vân đi ra ngoài, Diệp Tĩnh Gia hỏi một chút, anh †a bảo sẽ qua lại sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play