Tuy rằng kế hoạch thất bại, nhưng cũng may vẫn thêm được WeChat của Thẩm Hoài Xuyên, ít nhất đã đạt được mục đích. WeChat đã có, vậy hẹn hò, tỏ tình, nắm tay, gặp trưởng bối, kết hôn còn xa sao?

Triệu Dã rất hài lòng, sau đó quá hạnh phúc mà quên mất tiêu quân sư quạt mo. Mãi đến khi màn đêm buông xuống hạnh phúc vơi bớt đi, thời điểm Triệu Dã muốn tìm hệ thống để thương lượng bước tiếp theo mới nhớ tới chuyện này.

Hắn vội vã thả hệ thống ra.

Hệ thống vừa ra tới liền nổi giận mắng: “Có ai trên đời này giống ngươi sao? Dùng xong liền, liền… Ta cho ngươi biết nha Triệu Dã, lần này ta không để yên đâu, về sau ngươi đừng hòng…”

Triệu Dã sờ sờ mũi, chột dạ không thôi, vì thế hắn quyết định lớn tiếng doạ ngược trở lại: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Ta còn muốn hỏi ngươi đây, không phải ngươi nói ngươi đã sớm an bài thỏa đáng à…”

Hắn đem chuyện lưu manh theo đuôi biến thành vệ sĩ, cuối cùng dẫn đến kế hoạch toàn bộ thất bại kể lại tỉ mỉ.

“Hở?”

Âm thanh hùng hùng hổ hổ của hệ thống im bặt đi, sau đó thành công bị Triệu Dã lừa sang chuyện khác. Hệ thống lắp ba lắp bắp: “Làm sao có khả năng, ngươi chờ một chút…”

Đại khái qua năm phút đồng hồ hệ thống mới trở lại. Nó buồn phiền nói: “Không ngờ vị kia có dẫn theo vệ sĩ, hai người anh em được ta sắp xếp bị vị kia đưa vào đồn cảnh sát rồi.” Nó nên sớm nghĩ đến, gia đình người ta giàu có như vậy, làm sao có khả năng ra khỏi nhà mà không mang theo vệ sĩ.

Mà đương nhiên hệ thống không chịu cõng cái nồi này đâu, cây ngay không sợ chết đứng vứt nồi cho Triệu Dã: “Cho nên vấn đề quan trọng nhất hiện tại không phải là kế hoạch thất bại, mà là chênh lệch giàu nghèo giữa ngươi và người ta.”

Hệ thống nghĩ thầm, mặc dù Thẩm Tĩnh Hàm chỉ là con gái nuôi nhà họ Thẩm, thế nhưng nhà họ gia đại nghiệp đại, trong tay cô ấy còn có cổ phần của Thẩm thị, tuổi còn trẻ đã có thể đưa công ty nhà mình lên sàn chứng khoán, tài sản tính bằng trăm triệu.

Nó nói: “Người ta là giám đốc mỗi phút kiếm mấy chục vạn, còn ngươi bây giờ chỉ là một kẻ sa cơ lỡ vận, của nả chỉ có một tòa đạo quan nghèo rớt…” Nó suy nghĩ một chút, bổ sung: “Còn là đồ ăn cướp mà có.”

Hệ thống càng nói càng cảm thấy quen quen, tình cảnh của Triệu Dã thiệt tình là y chang con cóc đòi ăn thịt thiên nga ấy chứ.

Triệu Dã nghe nó nói hai mắt lại sáng lên. Thẩm Hoài Xuyên một phút kiếm mấy chục vạn, hắn cũng không kém mà!

“Không phải hôm trước Phó Khai Thành mua Hộ thân phù của ta với giá mười vạn một tấm sao? Phù triện như vậy trong vòng một phút ta có thể vẽ bốn, năm tấm, tính ra cũng là một phút mấy chục vạn à?”

Hắn đắc ý nghĩ: “Nếu tính như thế thì chúng ta quả nhiên là trời sinh một cặp đó!”

Hệ thống: “…” Liêm sỉ đâu?!

Triệu Dã cũng chỉ nói cho đã ghiền thôi, dù sao trước kia ngay cả cơ hội xin số còn không có. Cho nên trong lòng hắn vẫn hiểu, hắn nói: “Ta biết rồi, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ nỗ lực kiếm tiền!”

Nói đến đây hệ thống nhớ tới một chuyện: “Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thứ hai: Trong vòng một tháng thu được một triệu tiền nhang đèn, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một lần quay thưởng sơ cấp.” Lúc trước bởi vì vội vàng giúp Triệu Dã bày mưu tính kế mà thiếu chút nữa quên mất chính sự.

“Đã biết.”

Triệu Dã gật gật đầu, sau đó gọi Linh Chân đạo trưởng lại đây.

Linh Chân đạo trưởng cao hứng không ngậm mồm được, ông nói: “Nổi tiếng, Cao Nấm Chân của chúng ta nổi tiếng rồi.”

Hiện tại lượng hàng bán ra mỗi ngày đã đạt đến hơn năm trăm hộp, đồng thời tốc độ tăng thêm còn tới mức năm mươi, sáu mươi hộp mỗi ngày, tương đương với việc mỗi ngày đều có thể kiếm hơn sáu vạn tệ.

Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, Linh Chân đạo trưởng vẫn luôn có cảm giác không chân thật, nhưng tất cả lại đều là sự thật.

Linh Chân đạo trưởng nói: “Chỉ là không đủ tàn nhang để làm Cao Nấm Chân.”

Đèn nhang của Thanh Xuyên Quan chỉ ở mức thường thường, lượng sản xuất xa xa không kịp lượng tiêu hao. Những ngày qua lượng tàn nhang trong mấy cái lư hương đã không còn bao nhiêu.

Bởi vì ban đầu dùng tàn nhang và nước giếng, cho nên hiện tại không tiện thay đổi công thức phối chế. Linh Chân đạo trưởng nghĩ, đây đại khái chính là gánh nặng ngọt ngào đi.

Không nghĩ tới Linh Chân đạo trưởng lại thật sự bắt tay mở rộng sinh ý Cao Nấm Chân đến mức này. Triệu Dã vui vẻ, đây đại khái chính là vô tình cắm liễu liễu lại xanh!

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Này không phải đơn giản sao, về sau quan chúng ta cung cấp nhang miễn phí cho khách hành hương là được rồi.”

Như đại đa số đạo quan chùa miếu, Thanh Xuyên Quan cũng có bán nhang đèn phù triện cho khách hành hương, thế nhưng vì vị trí địa lý mà giá bán rất rẻ. Ba cây nhang thơm loại thường chỉ lấy hai tệ, mà đây cũng từng là nguồn kinh tế rất lớn của Thanh Xuyên Quan.

Linh Chân đạo trưởng nghĩ: “Đây quả thật là một ý kiến hay!”

Nếu như cung cấp nhang miễn phí trong thời gian dài, người bình thường nhất định sẽ rất nguyện ý tìm đến dâng hương. Người đến dâng hương nhiều tự nhiên không cần sầu lo tàn nhang không đủ. Hơn nữa lượng người lui tới nhiều hơn thì thanh danh của Thanh Xuyên Quan sẽ chậm rãi truyền ra ngoài!

Dù sao bán Cao Nấm Chân lời rất nhiều, bọn họ cũng không tiếc mấy trăm tiền nhang mỗi tháng. Quan trọng nhất chính là, nhang loại thường rất rẻ. Nếu mua sỉ thì hai mươi tệ một kí, mà một kí nhang có ít nhất sáu trăm cây, giá có cao hơn nữa cũng không bằng tiền lời của Cao Nấm Chân.

Đây chính là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn đó!

Vì vậy ngày hôm sau Linh Chân đạo trưởng lập tức chạy đi treo tấm biển “Nhang miễn phí” ở bên ngoài.

Xế chiều hôm đó, một video đột nhiên lưu truyền trên mạng, tiêu đề vô cùng gai mắt độc giả: Người mẹ quỳ xuống cầu xin, con gái trúng số bạc triệu không chịu trả mười vạn tiền thuốc men cho cha già mắc bệnh nan y!

Cộng đồng mạng không thể chờ đợi được nhấn mở video. Bên trong video là cảnh bà Hạ đảy bà lão, lần thứ hai quỳ xuống đất khẩn cầu Hạ Dao một lần nữa. Xem đến đây cộng đồng mạng không khỏi căm phẫn sục sôi.

[Lớn lên ra hình ra dạng mà sao tâm tư lại ác độc như vậy?]

[Nếu lúc trước bác gái nhặt cuống rốn về nuôi không chừng còn có hiếu hơn con tiện nhân này!]



[Các anh chị em, làm thịt cô ta đi, cặn bã như vậy không xứng sống trên cõi đời này.]

Video này nhanh chóng nhảy lên hạng nhất hot search. Sau khi thông tin cá nhân của Hạ Dao bị cộng đồng mạng vạn năng đào bới ra, các loại câu nói ác độc chửi rủa ùn ùn kéo đến tràn ngập toàn bộ internet. Mãi đến tận hai ngày sau, bản video hoàn chỉnh được một tài khoản đại V mấy triệu fan nào đó đăng tải. Trong khoảng thời gian ngắn nhóm cộng đồng mạng im bặt.

(Cù: theo tui đoán thì V là chỉ mấy tài khoản đã được xác thực của chính quyền, đại V là acc V có nhiều fan và rất nổi tiếng -> Post của acc đại V rất được cộng đồng mạng tin tưởng)

Hôm trước bọn họ mắng Hạ Dao lợi hại bao nhiêu thì bây giờ bọn họ lại hổ thẹn bấy nhiêu, sau đó phần hổ thẹn này hóa thành phẫn nộ đối người nhà họ Hạ. Không bao lâu người nhà họ Hạ bị cộng đồng mạng cho lên thớt làm thịt, thuận tiện bị mắng leo lên hot search.

[Mắng các ngươi một câu không bằng cầm thú đều là vũ nhục hai chữ cầm thú này!]

[Không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!]

[Chị gái nói không sai, chị ấy căn bản không nợ cặp cha mẹ tâm như sắt đá đó cái gì. Muốn bỏ tiền thì cũng phải là cả nhà tên Hạ Bách (anh họ Hạ Dao) trả.]

Sự việc náo động quá lớn, khiến cho chính quyền địa phương không thể không đứng nói chuyện giúp Hạ Dao, chẳng mấy chốc bà Hạ bị bưu cục đuổi việc.

Bạn gái Hạ Bách không chịu được việc bị bạn bè thân thích chỉ trỏ, dù cho tham nhà xe Hạ Bách mua bao nhiêu cũng cắn răng từ hôn. Lấy vóc dáng hơn một trăm năm mươi kí và thanh danh thối như nước cống của Hạ Bách, muốn tìm một người bạn gái hơi tốt khác lại không chê điều kiện của hắn sợ là có chút khó.

Bác cả Hạ Dao rơi vào tình thế này vốn định bình mẻ không sợ nứt, nghĩ thanh danh đã huỷ thì cũng không thể để tiền bay theo luôn. Cho nên không quản trên mạng mắng ông ta ra sao cũng khôgn chịu bỏ tiền chạy chữa cho ông Hạ.

Nhưng báo ứng rất nhanh đã đến.

Sở Y tế, Cục Thuế vụ và đủ loại bộ ngành bắt đầu thay phiên nhau đến “hỏi thăm sức khỏe” quán cơm của bác cả Hạ. Đặc biệt là Sở Y tế, bắt được một chút lỗi là lập tức ra lệnh cưỡng chế chấn chỉnh sửa chữa, không được mấy hôm quán cơm của ông ta không kinh doanh được nữa.

Thế nhưng bác cả Hạ vẫn như trước cắn răng không chịu nhả ra.

Vì vậy chủ bất động sản cắt điện cắt nước nhà ông ta. Ông ta báo cảnh sát cảnh sát không thèm ngó tới, có thể xếp xó hồ sơ bao lâu thì để bấy lâu. Ông ta muốn mang một nhà già trẻ quay về quê, sau đó phát hiện căn nhà dưới quê bị người ta giội đầy phân, mùi thối xông đến tận trời.

Bác cả Hạ bị dằn vặt đến hết cách xoay xở mới đáp ứng gánh vác tiền thuốc men của ông Hạ. Nếu tính kỹ thì số tiền này còn nhiều hơn cả số tiền mà ông ta chèn ép bòn rút từ trên người ông Hạ bà Hạ.

Vốn bác cả định lợi dụng dư luận ép chết Hạ Dao, nhưng không nghĩ đến cuối cùng trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Thanh danh xú uế không nói, ngay cả công ăn việc làm cũng không còn, tiền cũng không cánh mà bay. Về phần ông Hạ, bệnh ông ta mắc chính là ung thư dạ dày. Giải phẫu xong, coi như không tái phát thì cũng là mệnh uống thuốc cho tới khi chôn xuống bảy tấc đất.

Đây chính là chủ ý Triệu Dã nói cho Hạ Dao.

Như lời người nhà họ Hạ nói, hiện tại mấy trăm ngàn đối với Hạ Dao mà nói xác thực chỉ là việc rất nhỏ, nhưng mắc mớ gì mà phải mua bánh bao thịt đi ném chó? Vì vậy Triệu Dã dạy Hạ Dao dùng ba mươi vạn thuê vài tài khoản đại V, lập ra sự kiện khuấy đảo internet lần này. Hiển nhiên, tuy rằng kết cục không thập toàn thập mỹ như Triệu Dã tính, song tất cả đều nhận lấy kết cục bọn họ đáng phải nhận.

Mà câu chuyện này kỳ thực tới đây vẫn không tính là xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play