Bác sĩ Lý nói: "Hầu hết mọi người đều có lúc buồn phiền, nó là một loại cảm xúc có thể tự điều chỉnh, nhưng trầm cảm thì khác, đó là một loại bệnh, phải đi đến bệnh viện kịp thời để điều trị."
Nói về trầm cảm, từ đầu tiên lóe lên trong đầu Lương Dược là tự sát, cô vô cùng lo lắng nói: "Ý của anh là Sở Trú đang bị trầm cảm sao?"
"Không." Bác sĩ Lý liếc nhìn Sở Trú đang im lặng ngồi bên cạnh cô, "Tâm trí của bạn trai cô so với cô nghĩ vững vàng hơn rất nhiều, về việc này cô có thể yên tâm."
Lương Dược cáu kỉnh, "Vậy đang êm đẹp mà anh nói đến bệnh trầm cảm làm gì?"
Bác sĩ Lý cười nói, "Chỉ là để làm cho hai người đề phòng một chút, lúc nào cũng duy trì tâm lý lành mạnh."
Lương Dược không muốn nghe những lời mơ hồ này, "Vậy rốt cuộc Sở Trú có chuyện gì?"
"Sau khi tôi phán đoán sơ bộ, cậu ta chỉ là mắc phải một chứng rối loạn lo âu thông thường." Bác sĩ Lý nói, "Nguyên nhân của căn bệnh là do cô, hai người cứ nói chuyện đi, ở cùng cậu ta nhiều chút, vài ngày là ổn thôi... không, tôi nghĩ là hiện tại cậu ta đã ổn rồi, vừa rồi hai người ở trong phòng làm cái gì vậy? Trông cậu ta như biến thành một con người khác, mặt đầy xuân phong đắc ý."
Lương Dược nghe xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Sở Trú, vẻ mặt của anh rõ ràng là vẫn như bình thường, bình lặng như nước, không có gợn sóng, cũng không có tí nét cười nào, cũng không biết bác sĩ Lý thấy xuân phong đắc ý ở chỗ nào.
"Anh nhìn nhầm rồi à?"
Bác sĩ Lý cười, cố ý hỏi Sở Trú, "Cậu còn muốn tôi kê đơn thuốc an thần cho không? Hình như có loại không ảnh hưởng đến chức năng đó."
Sở Trú lãnh đạm nhìn anh ta, "Khi nào thì anh đi?"
"Nhìn xem." Bác sĩ Lý chỉ vào anh, nói với Lương Dược, "Cậu ta thậm chí còn không nổi giận với tôi, chứng minh rằng cậu ta đang có tâm trạng tốt."
Lương Dược: "... Ra vậy."
"Được rồi, tôi cũng phải đi đây." Bác sĩ Lý thấy anh thật sự không có vấn đề gì lớn, liền cầm hộp thuốc đứng dậy.
"Được, đi cẩn thận." Lương Dược đứng dậy muốn tiễn anh ta.
"Không cần tiễn, tôi có thể tự đi." Bác sĩ Lý xua tay, nghiêm mặt nhìn Sở Trú, "Bất kể như thế nào, cậu nhất định phải nhớ Lương tiểu thư là một cá thể tự do, không phải tài sản của cậu, cô ấy có quan hệ xã hội và vòng bạn bè của riêng mình, cậu phải bình tĩnh đối xử với những tương tác bình thường của cô ấy với những chàng trai khác, cậu phải biết rằng, ghen tuông là dấu hiệu của sự chưa trưởng thành, cậu mà thế là sau này..."
"Đủ rồi, anh có định đi không?" Sở Trú ghét nhất tính khí mẹ già cằn nhằn của anh ta, hết kiên nhẫn: "Tôi sẽ không hạn chế cô ấy."
"Vậy thì tốt rồi." Bác sĩ Lý hài lòng rời đi.
Lương Dược cảm thấy không ổn, nhíu mày: "Không phải như vậy là trở về trạng thái trước đây sao? Vấn đề không phải là có hạn chế em hay không, mà là suy nghĩ của bản thân anh cần phải bình ổn! Đừng để đến lúc thật sự bị trầm cảm!”
Sở Trú cười nhẹ, nắm lấy vai cô ôm cô vào lòng, anh mở rộng chân, để cô ngồi trọn trong vòng tay của mình, vòng tay qua eo, ôm cô từ phía sau, "Chúng ta tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi đi."
"... Chủ đề gì?"
Lương Dược không thoải mái vặn vẹo người, thật ra thắt lưng của cô rất nhạy cảm, mỗi khi hai cánh tay anh đặt ở bên hông cô, cơ bắp của cô sẽ co rút lại không kiểm soát được, theo đó là cảm giác ngứa ngáy dữ dội.
Cằm Sở Trú tựa vào vai cô, ngửi mùi thơm của cô, thản nhiên nói: "Em đã nói thích anh, vậy thích bao nhiêu, hả?"
Giọng anh lơ lửng trên đỉnh đầu cô, giọng điệu lười biếng, trầm thấp ngọt ngào, vô cùng gợi cảm.
Lương Dược mặt không biểu cảm, "Bạn học Sở Trú, như vậy là anh không biết rồi, lời hay sẽ không nói lại, hiểu chưa?"
Sở Trú nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô thì lại cười khẽ, hơi thở phả vào cổ cô, nóng đến nói lông mi cô khẽ run lên.
"Em không phải là muốn anh tin em sao?" Anh ghé sát tai cô, "Em không nói sao anh tin em được?"
"Sở Trú, anh đừng có mà quá đáng!" Lương Dược xấu hổ nghiến răng, cuối cùng cũng tin lời bác sĩ Lý, tên thối tha này không chỉ xuân phong đắc ý mà còn muốn hếch mũi trèo lên đầu cô ngồi luôn rồi!
Anh! Đã! Sớm! Phổng! Mũi! Rồi!
Cô quyết định làm cho anh tỉnh táo lại tí, khịt mũi nói, "Em chỉ là đang dỗ dành anh thôi, anh tin thật đấy à, anh cho rằng em giống như một đứa con gái sẽ bỏ cả vườn hoa để tìm một nhành cây sao, kiểu giữa muôn vạn hoa mà không dính một phiến lá… Á! Anh làm gì vậy!"
Giọng cô đột nhiên thay đổi, trực tiếp mềm nhũn ra, cùng lúc đó, cơ thể cô gần như ưỡn lên theo phản xạ, như muốn thoát khỏi đôi tay đang ôm eo cô.
Sở Trú cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đến vậy của cô, thanh tú uyển chuyển, thanh âm kết thúc vừa mỏng vừa kéo dài, có sức lôi cuốn đến tận xương tủy, nghe đến làm trong lòng rạo rực, sao mà nghe, như là… kêu giường, lập tức làm thần kinh anh căng thẳng.
Chuyện gì đây?
Sở Trú nhìn xuống vòng eo thon thả đang siết chặt của cô, khi cô vừa nói ra những lời đó, mặc dù biết cô ngại ngùng, cố ý chọc anh, nhưng anh vẫn không tránh khỏi khó chịu khi nghe thấy, bất giác tăng thêm sức ôm cô vào lòng, lòng bàn tay cũng nắm mạnh eo cô.
Chẳng lẽ...
Sở Trú lại đưa tay di chuyển đến eo của cô, lần này không chỉ có đụng vào, còn có chút ngập ngừng xoa xoa nắn nắn.
Bây giờ thời tiết rất nóng, bọn họ đều mặc mỗi một lớp áo dài tay, một lớp quần áo mỏng không thể ngăn được gì, Lương Dược có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trong lòng bàn tay, thắt lưng đột nhiên nổi lên ngứa ngáy khó tả.
Đặc biệt giày vò người.
"Đừng chạm vào đừng chạm vào!" Phản ứng của Lương Dược quả nhiên rất lớn, cô liều mạng cong eo uốn người, nếu không phải là bị anh ôm chặt, cô đã nhảy ra khỏi vòng tay anh rồi, "Anh thật khốn kiếp!"
Sở Trú hiểu ra rồi, trong mắt hiện lên một tia cười, "Vùng mẫn cảm sao?”
Lương Dược như sắp phát điên, trốn cũng không trốn được, vừa bất lực vừa nũng nịu, xoay người ôm lấy cổ anh, "Trú Trú, em sai rồi, em thích anh nhất mà, đừng sờ nữa, ngứa quá."
Sở Trú không mềm lòng, ngón tay mảnh khảnh liên tục xoa lên làn da trên eo cô.
Lương Dược vừa bối rối vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, cuối cùng không chịu nổi cắn chặt vai anh, trút giận một hồi, có chết cũng không cho giọng nói tràn ra.
Sở Trú nhìn cô, hai mắt thâm thúy, hầu kết trượt trượt, cuối cùng tay cũng rời đi khỏi eo cô, coi như là nhượng bộ, trầm giọng nói: "Anh hối hận rồi.”
Eo rốt cuộc cũng thoát khỏi sự động chạm làm ngứa ngáy phát điên, Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, nhưng răng vẫn không buông tha cho vai anh, liếc xéo anh một cái, "Hối hận cái gì?"
Sở Trú: "Hối hận không làm."
Lương Dược: "..."
Tuy rằng anh nói rất mơ hồ, nhưng cô biết anh đang ám chỉ việc lên giường trong phòng khi nãy.
"Anh đi chết đi." Lương Dược trợn mắt, nhả vai anh ra, hai tay chống lên ghế sô pha, muốn từ trên người anh đứng dậy, nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, tay Sở Trú lại kéo lấy thắt lưng cô, cố lại bị nhấn người trở lại, cô tức giận quay đầu, nụ hôn của anh lại rơi xuống.
Đầu lưỡi xuyên qua môi cô, dễ như trở bàn tay công thành cướp đất.
Lương Dược: "..." Vẫn chưa kết thúc có phải không?
Sau nụ hôn, hơi thở của cả hai đều không còn ổn định.
Sở Trú nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô, "Bị một tên bệnh thần kinh như anh thích, có phải rất mệt không?"
"... Cũng ổn." Lương Dược thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt, "Dù sao cũng không có người bình thường nào có thể thích em đến vậy, ngoại trừ anh, cái đồ thần kinh này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT