Khi nào mới về? Tất nhiên là hiện tại! Lập tức! Ngay bây giờ!
Lăng Triển Dực bỏ qua không kiểm tra hợp đồng, xách hộp đồ ăn bước nhanh lướt ra khỏi văn phòng, đi thẳng tới thang máy.
"Trong nhà có nhiệt kế không? Em kiểm tra xem nhiệt độ cơ thể có cao hay không?" Nói xong Lăng Triển Dực lại tự mình phủ định "Thôi đi, em cứ ngoan ngoãn nằm đấy, anh lập tức trở về!"
"Tất cả là tại anh!" Tô Tử Dương hít hít mũi, lại có nước mũi chảy xuống, cậu túm lấy khăn giấy để trên đầu giường, hỉ sạch nước mũi, nhưng vẫn thấy mũi bị nghẹt đặc đến sợ. Vì thế cậu chỉ có thể phát giận với Lăng Triển Dực: "Đều tại sáng nay anh điên cuồng như vậy! Bây giờ tôi lại không thể tùy tiện uống thuốc, khó chịu muốn chết..."
Không cần Tô Tử Dương quở trách, tự mình Lăng Triển Dực đã cảm thấy rất hối hận, hiện giờ lại nghe vật nhỏ này oán trách bằng giọng mũi lại càng thêm đau lòng: "Là anh không tốt, là tại anh sai rồi, em nhịn một lát, anh lập tức về đến nhà!"
Lăng Triển Dực bước nhanh ra khỏi thang máy, chạy ra khỏi bãi đậu xe, không quên hỏi: "Trong nhà có thuốc trị cảm không? Tìm uống trước được chứ?"
"Anh nói dễ nghe quá, bây giờ tôi không thể tự tiện uống thuốc! Lỡ như ảnh hưởng không tốt tới thai nhi thì nguy." Tô Tử Dương thở dài "Tôi không nói chuyện với anh nữa, đau đầu, tôi đi nằm trước một lát."
Lăng Triển Dực nghe tiếng tút tút trong điện thoại, biết đối phương đã cúp máy, chỉ đành phải lên xe trước, để hộp đồ ăn ở ghế sau. Anh mang tai nghe Bluetooth lên, gọi điện thoại cho mẹ Trương, sau đó đóng cửa, khởi động xe, vừa lái vừa chờ đầu kia bắt máy.
"Thiếu gia? Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Mấy ngày nay mẹ Trương vẫn luôn bị Lăng Triển Dực quấy rầy, đã thành thói quen.
"Mẹ Trương, con có chuyện muốn hỏi dì một chút." Lăng Triển Dực châm chước mở miệng "Người mang thai bị cảm thì phải làm sao bây giờ? Hình như không thể uống thuốc tùy tiện, sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Dì có biện pháp nào tốt không?"
"Mang thai?! Mang thai?!" Mẹ Trương rất khiếp sợ, trọng bụng nói không phải mới bắt đầu theo đuổi sao? Nhanh như vậy đã home run* luôn rồi? Giới trẻ ngày nay á, hay quen thói tốc chiến tốc thắng!
*Là các từ lóng chỉ giai đoạn trong hẹn hò, first base là nắm tay, second base là hun, third base là sờ soạng BJ các thứ, home base là lên giường chịch, home run là làm hết các bước kia.
"Mẹ Trương..." Khoé miệng Lăng Triển Dực giật giật, sao trước giờ anh không để ý rằng mẹ Trương cũng hay hóng chuyện ăn dưa ta?
Mẹ Trương hồi thần, ho nhẹ một cái, bắt đầu gợi ý cho Lăng Triển Dực: "Người bị cảm, đầu tiên phải đo nhiệt độ cơ thể xem có sốt hay không, nếu bị sốt, tốt nhất là phải đi bệnh viện khám, còn nếu không sốt, chỉ bị đau họng nhức đầu chảy nước mũi, thì chỉ cần nấu nước gừng ngọt uống là khỏi."
"Nước gừng ngọt? Cái này nấu thế nào? Uống cái này có ảnh hưởng tới thai nhi không?" Lăng Triển Dực thực sự hỏi rất nghiêm túc.
"Rất dễ, cắt gừng thành lát mỏng, bỏ vào nước nấu là được, sau đó cứ để thêm đường đỏ tùy theo khẩu vị." Mẹ Trương tinh tế nhắc nhở.
"À, hiểu, cắt lát, bỏ vào nước nấu... Vậy nước sôi mới để gừng vào hay là để vào nước lạnh rồi nấu luôn?"
"Đều được."
"Ok, con biết rồi, cạm ơi mẹ Trương." Lăng Triển Dực cúp máy, tăng tốc độ xe lên nhanh hết mức chạy về nhà.
Mẹ Trương bỏ điện thoại xuống, quay người lại liền thấy mẹ Lăng đứng phía sau bà, hai mắt lấp lánh nhìn bà chằm chằm, thiệt sự doạ bà hết hồn: "Phu, phu nhân?"
"Chị Trương, Triển Triển gọi à?" Giọng điệu mẹ Lăng không kìm được kích động.
――Ôi trời ơi, bà vừa mới nghe thấy gì vậy?
――Mang thai?! Mới nhanh vậy mà con dâu tương lai mang thai rồi?!
Triển Triển thật là làm tốt lắm, gạo nấu thành cơm trước, sau đó mới theo đuổi người ta... Sau đó bà với chồng mình có thế nhanh chóng ôm cháu nội... Nghĩ lại thì cảm thấy hưng phấn không chịu nổi.
Trách không được tiểu tử thối kia lúc trước nói cái gì cũng không chịu đính hôn kết hôn với tiểu thư Tô gia, hoá ra tư nó đã có sắp xếp rồi!
"Ờm... Đúng vậy." Mẹ Trương không biết phải giấu như thế nào, đành phải thành thật gật đầu.
"Nó hỏi chị cái gì? Có phải có người mang thai không? Phải hay không phải hay không? Vẻ mặt mẹ Lăng háo hức nhìn mẹ Trương.
"... Đúng vậy, thiếu gia hỏi chị người mang thai bị cảm phải làm sao bây giờ... Chị nói nếu không phát sốt mà chỉ cảm lạnh bình thường thì nấu nước gừng ngọt..." Mẹ Trương không nghĩ cẩn thận đã kể hết.
Mẹ Lăng vui vẻ chạy về phòng ngủ đi tìm ông xã nhà mình: "Chồng ơi, tin hot! Tin tức cực hot!"
Vì phối hợp với mẹ Lăng đang hưng phấn, ba Lăng đang vùi đầu đọc báo đành phải ngẩng đầu lên, làm bộ tò mò hỏi: "Tin gì?"
"Chúng ta có thể ôm cháu nội rồi!" Mẹ Lăng ngồi xuống, kéo tờ báo trong tay ba Lăng xuống, vẻ mặt hớn hở nói "Cái tên tiểu khốn nạn kia, làm người ta lớn bụng, chắc là mấy ngày nay đang suy nghĩ biện pháp dụ dỗ người ta. Thì ra lúc trước chúng ta không có hiểu lầm, việc này là thật!"
"À." Ba Lăng đáp một tiếng vô cùng đơn giản.
Mẹ Lăng nhíu mày: "Sao anh không kích động chút nào vậy? Ông xã, anh nói xem, chúng ta có nên đi điều tra xem con dâu tương lai là thần thánh phương nào không? Cô ấy vậy mà có thể thu phục được con trai mình. Nhưng nói đi thì phải nói lại, bây giờ người ta cũng mang thai rồi, chúng ta cũng không thể ủy khuất con gái nhà người ta được, trước tiên nói chuyện với cha mẹ cô ấy, bàn bạc chuyện kết hôn đi. Em nghĩ lần này Triển Triển chắc sẽ không phản đối nữa ha?"
"Không đợi con trai mang cô ấy về sao?" Ba Lăng bất đắc dĩ nhìn vợ mình nói gió là mưa, thở dài.
Ước chừng nếu con trai mà biết mẹ nó đang tính kế nó cũng sẽ cạn lời.
"Em đợi không kịp!" Mẹ Lăng lắc lắc cánh tay ba Lăng "Em còn muốn thật nhanh đón con dâu về nhà, em tự mình chăm sóc cô ấy."
"Có vẻ em ở nhà riết buồn chán quá rồi!" Ba Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngay lúc mẹ Lăng nghi ngời liếc mắt nhìn ông cảnh cáo, vội vàng cười tán thành "Được được được, chỉ cần em sẵn lòng chăm sóc người ta, vậy nghĩ cách để biết con dâu là ai, sau đó đón người về."
"Ông xã anh thật tốt quá!" Lúc này vẻ mặt mẹ Lăng mới tươi cười.
Ba Lăng nhắc nhở nói: "Tuy nhiên,anh cảm thấy, để phòng ngừa lỡ như, em vẫn nên bàn bạc với con trai trước, tránh để cho nó lại cãi nhau mà trở mặt với chúng ta."
"Cần thiết không?"
"Đương nhiên là cần rồi! Anh còn sợ nói nhất thời hứng khởi, lỡ như nó là muốn chờ người ta sinh con xong thì chỉ ôm con về thôi đâu!"
"Nó dám!" Mẹ Lăng chống nạnh nói "Đã một lần thì thôi, cái thai của tiểu thư Tô gia mang vốn dĩ không phải của Lăng gia, nó không chịu trách nhiệm thì không có gì sai. Lúc này mà nó còn không chịu trách nhiệm, em liền vặn gãy lỗ tai nó!"
"Vậy em làm thế nào chắc chắn lần này người ta mang thai là của Lăng gia chúng ta? Lỡ như không phải thì sao?"
"Không thể nào!" Mẹ Lăng xua tay, mạnh miệng nói: "Con trai em em hiểu, nếu không phải con của nó, nhất định nó sẽ không ân cần theo đuổi người ta lấy lòng người ta như vậy." Nói xong, mẹ Lăng vỗ vỗ bả vai ba Lăng, vẻ mặt khí phách nói "Ông xã anh yên tâm đi, tin tưởng em không sai! Haha, anh cứ chờ ôm cháu trai mập mạp đi!"
―――――đường phân cách――――
Lăng Triển Dực đậu xem ở bãi đậu xe chung cư, sau đó xách theo hộp đô ăn nhanh chóng về nhà. Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh quẹo vào mua hai túi đường đỏ, lại mua thêm một cái nhiệt kế, đi đến nửa đường thì ngừng lại, trong nhà còn gừng không ta? Lúc làm bữa sáng không có xào rau, anh không nhớ rõ.
Được rồi, còn phải đi mua gừng nữa! Lăng Triển Dực liền quay trở lại, đến chợ bán thức ăn gần chung cư mua một túi gừng lớn, sẵn tiện mua thật nhiều đồ ăn, xách bốn năm túi đi về.
Nhóm bác trai bác gái chợ rau thấy Lăng Triển Dực mang một thân đồ vét giày da, ăn mặc cực kỳ trang trọng tới mua đồ ăn, tất cả đều sững sờ một hồi
Đầu năm nay, đàn ông chịu tới chợ bán thức ăn mua đồ ăn giúp vợ thật sự quá ít!
Lần nay Lăng Triển Dực không quên mang chìa khoá, sau khi mở khoá vào cửa, không quan tâm đặt đồ vật xuống, lập tức chạy vào phòng ngủ chính.
Tô Tử Dương ngủ mê man, bởi vì nghẹt mũi không thở được, nên mở lớn miệng hô hấp, hơi thở mang theo mệt mỏi. Sắc mặt cậu có hơi đỏ, Lăng Triển Dực sợ cậu bị sốt, vội vàng để túi trong tay lên sàn nhà, hoi cúi người, đưa tay dùng mu bàn tay dò xét nhiệt độ cơ thể Tô Tử Dương, cũng may, không nóng.
Bỏi vì khó chịu,Tô Tử Dương ngủ không sâu, cảm thấy bên cạnh có người nên giãy dụa mở mắt.
"Anh về rồi à..." Thanh âm còn nặng giọng mũi hơn so với trong điện thoại.
Lăng Triển Dực nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ bừng cũng hoảng sợ, nào còn lo đi nấu nước gừng ngọt gì đó, anh bước đến bên cạnh Tô Tử Dương, nhỏ giọng hỏi: "Tử Dương, khó chịu lắm sao? Anh mang em đi bệnh viện nhé!"
"Không đi..." Tô Tử Dương mạnh mẽ chống đỡ tinh thần lắc đầu "Đi bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ kiến nghị không uống thuốc cũng không tiêm thuốc, để nó tự khỏi."
"Hả? Vô trách nhiệm như vậy?"
"Anh thì biết cái gì, dùng thuốc bừa bãi sẽ tổn thương đến thai nhi. Tháng trước tôi cũng đã bị cảm một lần, Lạc Dương đưa tôi đi bệnh viện, bác sĩ cũng là nói như vậy, nói là kiên trì một tuần sẽ tốt hơn."
"..." Lăng Triển Dực không còn gì để nói, dừng một lát, ủy khuất nói: "Thì không phải anh sợ em khó chịu sao? Vậy anh đi nấu nước gừng ngọt, uống một chén nhé?"
"Chờ chút, anh đi rót nước cho em." Lăng Triển Dực vừa mới đứng lên, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lấy nhiệt kế mới mua đưa cho Tô Tử Dương "Em đo nhiệt độ cơ thể trước đi! Nếu bị sốt, anh còn phải nghĩ cách giúp em hạ sốt nữa."
"Ò." Tô Tử Dương nhận nhiệt kế, ngoan ngoãn kẹp dưới nách, nhìn Lăng Triển Dực rót nước cho cậu "Sao anh về nhanh vậy? Trong công ty không bận sao?"
"Em bị bệnh không thoải mái, sao anh có thể ở lại công được?" Lăng Triển Dực rót nước cho cậu, thấy nước quá nóng, thì cầm thêm một cái ly không, rót nước qua lại hai cái ly cho mau nguội.
"Còn không phải tại buổi sáng anh thật quá đáng..." Tô Tử Dương trừng anh một cái, thấy anh kéo tay áo âu phục kiên nhẫn giúp mình làm nguội nước một cách chu đáo, bông nhiên cảm thấy tư thế này thực sự quá đẹp trai!
Tô Tử Dương vừa uống nước ấm, vừa âm thầm cảm khái ―― lúc bị bệnh khó chịu có người bên cạnh chăm sóc, thật là một chuyện rất hạnh phúc!
..........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT