WATTPAD: MoTuLinh
Edit: Phương Phương + Thanh Vân
----------------------
Lúc này ở bệnh viện huyện Đồng Sơn.
Dung Tự cùng em trai và ba Dung rút vào một khu vực nhỏ ở tủ đầu giường, ba người cùng lộ ra biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối giống nhau, nhìn Phó Ngôn Khải thành thạo bơi lượn trong đám tam cô lục bà của Dung gia. Mặc kệ ai hỏi hắn ta cái gì, từ đầu đến cuối nét mặt của hắn ta đều cười tủm tỉm, trả lời cũng cực kì nghiêm túc, Dung Tự biết tình hình của Phó gia, nhưng đám phụ nữ này không biết, vừa nghe Phó Ngôn Khải nói nhà hắn ở thành phố B có vài phòng, trong nhà ba làm buôn bán, dường như kinh doanh còn rất lớn, bản thân hắn có xe có công việc, lại lớn lên tuấn lãng như vậy, hơn nữa vừa nói vừa cười giống hệt Tán Tài Đồng Tử, đem lễ vật mua tới phát ra tứ phía, gọi cô gọi dì cực kì trôi chảy, gần như không có một chút xấu hổ nào.
Thật ra vào thời điểm Dung Tự biết Phó Ngôn Khải, cô liền biết nam nhân ngốc bạch ngọt như thế chắc chắn sẽ sẽ lấy được lòng trưởng bối, hơn nữa tinh thần có sức sống như ánh mặt trời, người lớn thường thích thấy những người trẻ tràn đầy sức sống lại hiểu lễ phép như vậy, không thấy đôi mắt sắc bén của cô cả Dung Tự luôn cực kì bắt bẻ cũng dần dần hòa hoãn xuống rồi sao. Cô hai nhận được cái vòng tay bằng vàng càng cười đến không khép được miệng, cũng phải khen Phó Ngôn Khải, khen Dung Tự có ánh mắt nhìn người, nhìn vào đôi mắt của Phó Ngôn Khải bằng ánh nhìn thân thiện, Dung Tự nhìn vào ánh mắt bà ta đều cảm thấy cả người có chút khiếp hoảng.
Trò chuyện sôi nổi ồn ào khoảng chừng hơn hai giờ, rốt cuộc mấy trăm con vịt này mới một người tiếp một người rời đi, Dung Tự cùng mẹ Dung cũng dần dần nhẹ nhàng thở ra, bởi vì đã qua thời gian nghỉ trưa, em trai và ba Dung sớm đã đi rồi, nói là ban đêm lại đến.
Mẹ Dung bởi vì bị làm ồn ào quá mệt, đám người kia vừa đi, ngay lập tức nằm xuống ngủ thiếp đi.
Dung Tự dựa vào cạnh cửa, nhìn Phó Ngôn Khải đã trở lại sau khi đưa xong mấy vị thân thích kia về, khóe miệng khắc chế không được mà giương lên.
Phó Ngôn Khải nhìn Dung Tự không kiềm chế được bản thân mà mỉm cười, bước chân dần dần chậm lại, thế nhưng cũng nở nụ cười theo cô.
Chờ đến khi đối phương đi đến trước mặt cô, Dung Tự mới có chút ngượng ngùng tiến lên hai bước.
"Trước đó anh rời đi là để thay một bộ quần áo, sau đó còn đi mua quà phải không?"
"Dù sao cũng là lần đầu tiên con rể tới cửa, làm gì đều phải có thể diện một chút, càng phải xách chút quà mọn......"
"Anh là con rể của ai? Không biết xấu hổ....."
Mặc dù là lời mắng người, nhưng mà lời nói xuất phát từ trong miệng Dung Tự đang đỏ mặt lại có vẻ hờn dỗi cùng mềm mại, tựa như là lời nói tán tỉnh giữa những người đang yêu nhau.
Mà vừa nghe Dung Tự nói với hắn như vậy, trước đó Phó Ngôn Khải còn có chút mặt dày không hiểu sao cũng cảm thấy gương mặt nóng lên, ngây ngốc gật đầu: "Đúng, tôi không biết xấu hổ......."
"Anh........" Thấy hắn ta ngốc như vậy, Dung Tự theo bản năng lườm hắn ta một cái, sau đó thấp giọng hỏi: "Lúc anh ở trên xe lửa có phải đã nghĩ kỹ sẽ trở về với tôi rồi không? Vì sao trước đó không bàn bạc với tôi một chút? Anh mới nảy làm tôi giật cả mình đấy biết không? Thấy anh đột nhiên xuất hiện, tôi không kịp phản ứng, nếu là......."
Câu nói kế tiếp Dung Tự sợ mẹ Dung nằm trong phòng bệnh nghe thấy được, đặc biệt quay đầu nhìn bà một cái, sau đó nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, lại tiến gần Phó Ngôn Khải hai bước, thanh âm càng đè thấp nói: "... Nếu như để lộ thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa sao anh tốn nhiều tiền mua quà như vậy? Tôi nhìn cái vòng tay anh tặng cô hai ít nhất cũng phải hai ba mươi gram đó, anh xem bà ta là dạng người như vậy, mang lên rồi chắc chắn sẽ không lấy lại được, sau này tôi làm sao trả lại anh đây? Tiền lương một tháng của tôi chỉ có chút ít, mua một cái vòng tay cũng không đủ, anh......."
Dung Tự càng nói càng gấp, gấp đến nỗi con mắt đỏ hoe một vòng, tay cũng vô ý thức bắt lấy ống tay áo của Phó Ngôn Khải, cũng không trách cứ hắn ta, chính là cảm thấy mình sau này khẳng định trả không nổi, còn nợ người ta một cái nhân tình lớn như vậy.
Vừa thấy Dung Tự gấp đến nỗi sắp khóc, bỗng nhiên trong lòng Phó Ngôn Khải liền nổi lên một cổ đau lòng, duỗi tay trực tiếp ôm Dung Tự vào trong ngực của mình: "Không sao, không sao hết, tôi có tiền, trước đó tôi cũng không phải đứng trước mặt người thân của cô khoác lác, nhà tôi quả thật có chút tài sản, bản thân tôi cũng có chút tích góp, mua chút quà căn bản cũng không tính là gì, những người kia đều là thân thích của cô, tôi lần đầu tiên gặp mặt bọn họ hẳn nên đưa chút quà, rốt cuộc chúng ta là........ Là bạn bè đúng không?
Phó Ngôn Khải nghĩ đến một ít chuyện giữa mình và Dung Tự, còn có trạng thái mập mờ không rõ của hai người bây giờ, rốt cuộc không dám nóng vội, không chỉ sợ hù dọa đến cô, mà cảm giác của hắn đối với Lâm Lan San cũng chưa điều chỉnh xong, dù sao cũng là mười năm tình cảm, bảo hắn trong khoảng thời gian ngắn lập tức buông tay hắn thật sự có chút làm không được.
Mà nghe Phó Ngôn Khải nói như vậy, lúc này Dung Tự ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ bừng, hành lang bệnh viện tối tăm, cùng hắn ta bốn mắt nhìn nhau.
"Cảm ơn..."
Dung Tự yếu ớt nói, sau đó cắn cắn môi, nhón chân lên liền hôn một cái lên má Phó Ngôn Khải.
"Cảm ơn."
Cô lại lặp lại một lần, sau đó cúi đầu xuống căn bản không dám nhìn đôi mắt của Phó Ngôn Khải lúc này: "Tôi đi..... Đi vào........"
Nói xong cũng không đợi Phó Ngôn Khải trả lời, liền đẩy cửa đi vào bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại đối phương một người đứng tại chỗ, hồi lâu mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên sờ lên gương mặt của mình, liếc nhìn Dung Tự đang cúi đầu chăm sóc mẹ mình trong phòng bệnh, không khống chế được mà cong lên khóe miệng.
Khác với lần trên xe lửa, lần này Dung Tự thật sự hôn hắn, cô hôn hắn, cô chủ động hôn hắn...
Phó Ngôn Khải ngây ngô vui vẻ ở bên ngoài xong liền lập tức đi vào trong phòng, sau đó đặt mông ngồi cạnh Dung Tự, tự mình vui vẻ một hồi, cúi đầu nhìn Dung Tự một hồi rồi lại tự mình vui một hồi, rất giống một đứa ngốc.
Dung Tự cảm giác được bộ dạng ngốc của hắn ta lúc này, vừa nhấp khóe miệng chuẩn bị cười, cúi đầu liền nhìn thấy mẹ nhà mình trợn tròn hai mắt dùng bộ dáng người từng trải cười nhìn cô, mặt Dung Tự lập tức trở nên càng đỏ, tay ở dưới gầm giường trực tiếp duỗi tới chỗ Phó Ngôn Khải bên kia, nhéo nhẹ hắn ta một cái, hắn lại không phát giác gì, quay đầu đến gần bên tai Dung Tự, cố ý đùa cô: "Tư Tư, sao thế?"
"Mẹ chưa ngủ ạ?"
Dung Tự không để ý đến hắn, ngược lại khom người tiến lên dịch dịch chăn cho mẹ mình.
Vừa nghe Dung Tự nói như vậy, mặt Phó Ngôn Khải không chịu khống chế mà đỏ lên, cúi đầu theo Dung Tự trực tiếp liền thấy mẹ Dung cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, vốn tưởng hàn huyên một câu 'dì chưa ngủ sao', không nghĩ tới vừa mở miệng đã học theo Dung Tự gọi: "Mẹ chưa ngủ sao? Không... Không phải... Con nói là... Dung Tự... Con liền..."
Gọi một tiếng xong, Phó Ngôn Khải suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, tay chân luống cuống muốn giải thích, nhưng nghĩ đến chính mình bây giờ đang giả mạo thân phận chồng Dung Tự, lấy bộ não dung lượng có hạn của hắn một chốc một lát thật sự là không biết giải thích thế nào, sau khi hoảng loạn một lúc lâu liền quay đầu mắt trông mong nhìn về phía Dung Tự.
Dung Tự ngay cả đầu cũng chưa quay lại, mới không tiếp thu được tín hiệu cầu cứu của hắn, vẫn là mẹ Dung cười một tiếng: "Được, Được, nhưng mà bây giờ trên người mẹ không có tiền, không cho con phí sửa miệng được, cho con tiền ở bệnh viện cũng không may mắn lắm, chờ mẹ xuất viện sẽ tiếp tế cho con. Tư Tư đi qua nhà Ngôn Khải chưa? Cha mẹ Ngôn Khải nói thế nào? Dù sao hai đứa con cũng đã lãnh chứng được một đoạn thời gian, hôn lễ nên làm cũng phải làm, không biết lúc nào bọn họ có thời gian, chúng ta..."
"Mẹ, được rồi, được rồi, bây giờ chúng ta không nói đến chuyện này được không? Mẹ còn đang sinh bệnh, đừng nhọc lòng những chuyện này, tự chúng con sẽ liên hệ, mẹ bây giờ quan trọng nhất chính là dưỡng bệnh cho khỏe, tranh thủ trước khi ăn tết xuất viện, cả nhà chúng ta cùng vui vẻ trải qua một năm sum vầy, chuyện hôn lễ trước hết không quan tâm được không nào? Mẹ đừng vội mà, vừa nãy đám cô hai ầm ĩ làm mẹ không nghỉ ngơi tốt, bây giờ mẹ tranh thủ thời gian ngủ một lát, chờ một lát nữa cha tới, con liền mang Phó Ngôn Khải đi tìm khách sạn ở trước..."
"Hai con cũng đã kết hôn rồi, Ngôn Khải làm sao còn có thể ở khách sạn chứ? Phòng ngủ của con mẹ đã dọn dẹp cho con rồi, mỗi ngày cha con đều đi vào quét dọn, mẹ còn cố ý đổi cái giường đôi..."
"Mẹ!" Thanh âm Dung Tự có chút khống chế không được mà cất cao lên, kinh hoảng quay đầu lại nhìn Phó Ngôn Khải đã ngây ngẩn cả người, lại xoay đầu nhìn về phía mẹ mình: "Không được, mẹ, rốt cuộc bọn con còn chưa làm tiệc rượu, bây giờ ở cùng nhau sẽ bị đám hàng xóm nói, khách sạn thì tốt hơn, hơn nữa buổi tối mỗi ngày Ngôn Khải đều phải xử lý một ít công việc, rất phiền phức, còn phải gọi điện thoại gì đó nữa, khách sạn sẽ tiện hơn một chút..."
Nói xong cô ngay lập tức quay đầu nháy mắt ra hiệu với Phó Ngôn Khải, đồng thời, tay dùng lực nhỏ lôi kéo ống tay áo của hắn ta, Phó Ngôn Khải cũng bị cái kéo tay này làm tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ có khả năng sẽ ngủ chung với Dung Tự, sau đó vội vàng gật đầu không ngừng với mẹ Dung: "Đúng vậy, con rất phiền phức..."
Nghe vậy, mẹ Dung nhìn Dung Tự lại nhìn Phó Ngôn Khải, Dung Tự có thể hết sức rõ ràng cảm giác được khóe miệng của đối phương đang giơ lên thì hạ xuống, trong lòng Dung Tự rùng mình, phụ nữ ở tuổi này luôn nhạy bén như vậy, cô liền biết dựa vào chỉ số thông minh của Phó Ngôn Khải chắc chắn là không lừa được nữ nhân luôn khôn khéo này, nhưng mà chậm rãi tiếp nhận đối với bà sẽ tốt hơn một chút, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà trước đó Dung Tự không giúp Phó Ngôn Khải che giấu lời nói dối vụng về.
"Được thôi, được thôi, chuyện của thanh niên các con mẹ cũng không hiểu, vậy các con liền tự mình quyết định đi, mẹ mệt mỏi, ngủ trước một lát..."
"Dạ." Dung Tự gật đầu cười.
Những ngày tiếp theo, Phó Ngôn Khải vẫn không có rời khỏi huyện Đồng Sơn, hầu như chỉ cần rảnh rỗi, liền sẽ đến bệnh viện trợ giúp Dung Tự chăm sóc mẹ Dung, Dung Tự ở một bên thấy được rõ ràng, mẹ nhà mình càng ngày càng vừa lòng đối với Phó Ngôn Khải, thậm chí hoàn toàn bỏ qua ba chữ Cố Minh Lãng mà trước đó chính miệng Dung Tự đã nói qua với bà, thường xuyên gọi Tiểu Khải Tiểu Khải đến cực kỳ nhiệt tình.
Ăn tết tới gần, Dung Tự nhìn Phó Ngôn Khải vẫn lắc lư bên cạnh mình, nhíu mày hỏi hắn ta: "Anh không trở về nhà ăn tết sao? Tôi thường xuyên nhìn thấy anh nhận được điện thoại ở nhà, bọn họ có phải thúc giục anh về nhà ăn tết hay không?"
Nghe vậy, Phó Ngôn Khải theo bản năng liền nhớ lại đám người kia trong nhà mặt ngoài đồng tình thương xót lại vụng trộm chế giễu mỉa mai, hắn thật sự không muốn trở về nhìn thấy bọn họ, người càng nhiều, "quan tâm" liền càng nhiều, hơn nữa người mẹ không bớt lo của Cố Minh Lãng khắp nơi truyền bá, hắn bây giờ đối với Phó gia thập phần chống cự, thậm chí cảm thấy không bằng ở bên cạnh Dung Tự cho thoải mái.
"Nói sau đi, dù sao tôi cũng không vội, tôi sẽ ở đây một thời gian nữa......"
"Haizz, như vậy sao? Vậy được rồi..."
Mà lúc hai mươi sáu tết, rốt cuộc bệnh tình của mẹ Dung đã ổn định sau đó xuất viện, Dung gia cũng ở thời điểm này thật vui vẻ đặt mua một chút đồ vật ăn tết, lúc này đây Dung Tự đã không thể chú ý đến Phó Ngôn Khải, ngay cả đối phương cũng cảm thấy chính mình nhìn nhà người khác náo nhiệt bỗng nhiên có chút cô đơn.
Cho nên vào ngày hai mươi chín tết, hắn chào hỏi với Dung Tự còn có người của Dung gia, hắn nói đã mua vé xe chuẩn bị về thành phố B ăn tết.
Nói xong người liền đi rồi, nhưng từ hệ thống Dung Tự lại biết được hắn ta thế nhưng ở trong khách sạn gần thành phố, không có chút nào muốn khởi hành về thành phố B.
Biết được tin tức như thế Dung Tự nhướng mày, cũng không quá để ý.
Vào ngày ba mươi tết, một nhà bốn người của Dung Tự sớm đã rời giường, dán câu đối xuân, khoảng chừng hơn năm giờ chiều ăn cơm tất niên, cơm nước xong xuôi, Dung Tự lập tức lấy sủi cảo trước đó mình với mẹ Dung đã gói xong còn có một ít nem rán và mấy thứ thịt viên linh tinh tất cả đều bỏ vào cà mên, thay xong quần áo liền chuẩn bị ra cửa.
"Chị, bây giờ chị định đi đâu?" Dung Duệ có chút kỳ quái mà nhìn chị nhà mình, nghi hoặc nói.
Lúc trước chị mình đều ngồi cùng gia đình xem tiếc mục mừng xuân, chị có lúc nào ra khỏi cửa đâu? Hơn nữa còn mang theo nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Ngay cả cha Dung mẹ Dung cũng có chút khó hiểu.
Nghe bọn họ hỏi như vậy, Dung Tự mới nhẹ nhàng than một tiếng: "Phó Ngôn Khải giận dỗi với người trong nhà, gạt con nói trở về, thật ra hiện tại người vẫn còn ở khách sạn lớn trong thành phố, con có chút không yên tâm, nghĩ đến đó nhìn xem sao......"
"Ai da, đứa nhỏ này... Thật là... Sớm biết vậy nên bảo nó ở lại mới phải... Làm sao chịu khổ như thế? Đứa nhỏ này..."
"Tư Tư, trên đường con cẩn thận một chút biết không? Tuyết trên đường vẫn còn chưa tan, cẩn thận đừng để bị ngã biết không?"
"Dạ."
Lời nói của Dung Tự còn ở bên tai, người cũng đã không thấy.
Cùng lúc đó ở bên kia, một mình Phó Ngôn Khải nằm trên giường lớn trong căn phòng xa hoa ở tầng cao nhất của khách sạn, vừa quay đầu liền trông thấy cách đó không xa một chùm lại một chùm pháo hoa nở rộ ở giữa không trung, gần như vừa mở cửa sổ ra liền có thể nghe được tiếng pháo nổ hết đợt này tới đợt khác, so sánh với sự tối tăm quạnh quẽ trong phòng hắn, có vẻ đặc biệt sống động náo nhiệt.
Trùng hợp đúng lúc này, tiếng chuông di động của Phó Ngôn Khải lại vang lên, hắn không cần nhìn cũng biết nhất định là người của Phó gia, đơn giản là bắt đầu từ ngày hôm qua hắn liền không ngừng nhận được điện thoại của bọn họ, từ ba mẹ đến các vị chú bác cậu mợ cô dượng, thậm chí là ông nội của hắn, thay nhau oanh tạc, những người khác còn tốt, ngược lại là mẹ Cố Minh Lãng nói những lời đầy ẩn ý.
Cái gì hắn không trở lại chính là không tha thứ cho cô và dượng, chính là không bỏ qua cho hai người bọn họ, đặt bọn họ lên trên chảo dầu chiên, người ta sẽ nghĩ ra sao về bọn họ đây, chỉ cần hắn trở về, hai người bọn họ nhất định bưng trà dập đầu nhận lỗi với hắn, chỉ cần hắn trở về......
Không cần nghĩ, lúc nói lời này, thân thích Phó gia chắc chắn đều ở đó, cũng không nhất định là nói cho hắn nghe.
Hắn thậm chí chưa nghe xong nữ nhân kia nói đã cúp điện thoại, sau đó không nhịn được mà gọi điện cho một người duy nhất có thể gọi đó là Dung Tự, hàn huyên hai câu với cô liền tắt nguồn, thẳng đến khi vừa mới mở nguồn, ai biết lúc này điện thoại mới vừa khởi động thế nhưng lại có cuộc gọi đến.
Phó Ngôn Khải tựa ở phía trước cửa sổ, nhìn pháo hoa lộng lẫy bên ngoài, cũng không định để ý đến, cho dù bọn họ nói như thế nào, hắn vẫn không muốn trở về, không muốn đối mặt với mọi người, buổi tối ăn cái gì đây, pizza đi, cũng không biết bây giờ còn có không nữa......
Phó Ngôn Khải ấn mở phần mềm mua thức ăn trong điện thoại, sàng lọc từng trang.
Lúc này bầu trời ngoài cửa sổ gần như đã thành một màu xanh đen, giống như một mảnh gấm thượng hạng, bởi vì Phó Ngôn Khải ở đủ cao, thậm chí hắn có thể nhìn thấy ngôi sao tản ra chút ánh sáng huỳnh quang trên bầu trời kia, rất xinh đẹp.
Ngay tại thời điểm hắn nghĩ có chút xuất thần, tiếng chuông di động thế nhưng lại vang lên, hắn bực bội từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, nghĩ trực tiếp tắt máy, bỗng nhiên liền thấy trên màn hình điện thoại lập lòe hai chữ Dung Tự, tay vô ý thức khẽ run rẩy, nhanh chóng nhận cuộc gọi, tiếng nói nhỏ nhẹ nhu hòa của Dung Tự ở đầu bên kia tựa như gió đêm truyền vào tai.
"Ăn xong cơm tất niên rồi sao?"
"Đương...... Đương nhiên, còn cô?"
"Tôi vừa mới ăn xong, ăn ngon còn no bụng nữa, bây giờ nhà tôi đang nấu trứng luộc nước trà, còn chuẩn bị sủi cảo để ăn khuya, bên kia mọi người có ăn không?"
"Sủi cảo? Đương nhiên! Nhà tôi cũng ăn... Bây giờ cô đang làm gì?"
"Ăn xong rồi ở bên ngoài đi bộ cho tiêu cơm a, bụng có chút căng.........."
Mà thời điểm Dung Tự nói có chút căng, trùng hợp Phó Ngôn Khải bên này liền nghe được bụng mình cả ngày chưa ăn gì đói đến mức kêu ọt ọt, sao hắn lại thảm như vậy chứ?
Không dấu vết mà than một tiếng, Phó Ngôn Khải tựa vào đầu giường, cố nén cái đói tiếp tục nói chuyện với cô: "Vậy bây giờ đi đến chỗ nào tiêu rồi? Bên ngoài tuyết cũng chưa tan, cô cẩn thận một chút biết không?"
"Tôi lại không phải con nít. Nói chứ hiện tại anh thật sự ở thành phố B sao? Sao tôi lại nghe thấy bên đó có nhiều tiếng pháo hoa như thế? Không phải thành phố B cấm bắn pháo hoa pháo trúc à?"
"Tôi...... Tôi...... Tôi đương nhiên...... Đương nhiên là ở thành phố B, thành phố B cung cấp cho mọi người một mảnh đất chuyên dùng để bắn pháo hoa....." Phó Ngôn Khải khẩn trương tới mức ngồi dậy.
"Haizz, vậy sao? Tôi muốn nói nếu hiện tại anh còn ở đây, tôi dự định đến tìm anh nữa chứ, bất quá nếu anh không ở đây thế quên đi......"
"Cô rảnh sao? Cô muốn tới tìm tôi?"
"Có rảnh tôi mới tới tìm anh, nhưng anh cũng không ở đây a?"
"Tôi ở, cô tới đi, cô tới tìm tôi đi! Này, không cần, hiện tại tôi đi tìm cô được không? Chỉ cần cô có thể ra ngoài, tôi không muốn gặp người nhà cô, tôi không trở về thành phố B, nhưng tôi đã nói với bọn họ là tôi trở về, tôi sợ bọn họ có ý kiến với tôi. Bây giờ tôi ngồi xe đến trước cửa nhà cô thế nào, cô ra đi, tôi sắp chết đói rồi, tôi đói bụng một ngày ở khách sạn, cô mang tôi đi ăn quán nào gần nhà cô được không? Cô chờ tôi, tôi lập tức tới tìm cô........"
"Mở cửa."
"Hả? Cái gì? Mặc dù tôi nói tôi đi tìm cô, nhưng tôi còn chưa đến đâu, tôi còn ở trong khách sạn, còn muốn đi ra ngoài bắt xe đến, bây giờ cô mở cửa cũng không gặp được tôi......"
"Haizz, mở cửa a..."
Dung Tự nghe hắn ta nói cũng không còn cách nào khác, bởi vì trên tay xách đồ, trực tiếp liền dùng chân nhẹ nhàng đá đá.
Bên này Phó Ngôn Khải vừa thay quần áo xong nghe được tiếng đập cửa rất nhỏ, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, sau đó chân tay cứng đờ luống cuống đi đến mở cửa ra, sau đó liền thấy Dung Tự mặc áo khoác màu đỏ đứng ở trước cửa, trong tay xách theo đủ thứ bao lớn bao nhỏ, bất đắc dĩ mà nhìn hắn.
Trong nháy mắt, ngoài cửa sổ có thể là bởi vì muốn chúc mừng gì đó, bỗng nhiên liền nổ tung một chùm pháo hoa thật lớn, 'bùm' một tiếng trực tiếp chiếu sáng gương mặt tươi cười của Dung Tự, chiếu vào trong lòng hắn.
Sau đó hắn nghe thấy cô vui vẻ nói.
"Chúc mừng năm mới!"
Phó Ngôn Khải ngay cả áo khoác cũng chưa mặc xong, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, hai mắt cũng không dám chớp mà nhìn Dung Tự trước mặt, ánh mắt ngơ ngác, giống như tượng điêu khắc nửa ngày cũng chưa nhúc nhích.
Dung Tự nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, lại nói tiếp một câu: "Năm mới..."
Lời còn chưa nói hết, cả người đã bị Phó Ngôn Khải ôm vào trong ngực của hắn, càng ôm càng chặt, càng ôm càng dùng sức, tựa như không dùng sức lực lớn như vậy liền không cảm giác được sự tồn tại của Dung Tự vậy, cô đơn cùng quạnh quẽ vừa nãy dường như bởi vì cô đến mà dần dần tan biến.
Hai thân thể gắt gao dán vào nhau, phía sau hai người, pháo hoa một chùm lại một chùm nổ thành phong cảnh rực rỡ nhất.
Độ hảo cảm hiện tại của Phó Ngôn Khải: 98
Dung Tự nở nụ cười buông đồ vật trong tay xuống rồi ôm đáp lại.
Năm mới qua đi, ngồi xe lửa về thành phố B, Dung Tự cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay đang nắm chặt của mình và Phó Ngôn Khải, đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai của đối phương.
"Sau khi trở về anh liền dẫn em đi gặp ba mẹ của anh sao?"
"Ừm, giống như ba mẹ em nói, chuyện của hai chúng ta cũng nên đưa vào danh sách quan trọng!"
"Không biết xấu hổ, ai muốn gả cho anh........."
Dung Tự đấm hắn một phát, cười đến càng thêm ngọt ngào.
Phó Ngôn Khải cúi đầu hôn lên cái trán của Dung Tự, hắn sẽ giải quyết, chuyện của Phó gia, Cố gia, Lâm gia hắn sẽ giải quyết hết, chỉ cần hắn với Dung Tự thật lòng yêu nhau, cũng không có cái gì không thể giải quyết cả.
Đáng tiếc khi về đến nhà ga, tất cả kiên quyết cùng chắc chắn đã biến thành khiếp sợ cùng ẩn ẩn thấp thỏm lo âu sau khi trông thấy Lâm Thụy Đông đứng ở bên ngoài nhà ga mỉm cười với bọn họ.
Hắn luôn cảm thấy sự hiện diện của đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn và Dung Tự vào một vực thẳm vô vọng khác.
Quả nhiên, một giây sau, hắn liền nhìn thấy Lâm Thụy Đông tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nói.
"Lan San cùng cậu ta đã trở lại, hiện tại hai người đã xuống máy bay."
Một đoạn lời nói ngắn ngủi, nháy mắt khiến tất cả âm thanh trong thế giới đều rời xa Phó Ngôn Khải, thậm chí hắn cũng không nhớ mình đã buông tay Dung Tự ra từ lúc nào.
Dung Tự kinh ngạc quay đầu nhìn Phó Ngôn Khải lúc này đang mất hồn mất vía một cái, sau đó nhìn thấy thương hại cùng xót xa nhàn nhạt trong mắt Lâm Thụy Đông.
Cô ngây ngốc mờ mịt mà theo chân bọn họ cùng lên xe, mơ hồ mà cùng nhau xuống xe ở sân bay, sau đó tận mắt thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp tháo mắt kính của mình xuống, tiếp đó liền trực tiếp vọt vào trong lồng ngực Phó Ngôn Khải, sau đó điên cuồng hôn môi anh ta.
Hôm đó là năm ngày sau khi cô xác định quan hệ với Phó Ngôn Khải.
Cô ngơ ngẩn muốn đi lên, Lâm Thụy Đông lập tức đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.
"Lan San mới là vợ của Phó Ngôn Khải, hai tháng trước bọn họ đã đăng ý kết hôn, sớm đã thông báo với tất cả người nhà và bạn bè, hiện tại chỉ thiếu làm một cái hôn lễ........."
Nhưng Dung Tự không nghe, như cũ muốn đi lên.
Lâm Thụy Đông nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: "Chuyện bên trong quá mức phức tạp, Phó Ngôn Khải đã sớm biết cô là vợ của Cố Minh Lãng cô biết không? Mà em gái của tôi, cũng chính là vợ cậu ta, cô gái mà cậu ta chờ đợi mười năm tên là Lâm Lan San, sau khi kết hôn với cậu ta được một tháng mới cùng Cố Minh Lãng mất tích, cô là người thông minh, cho nên lúc trước cậu ta tiếp cận cô rốt cuộc có mục đích gì, tôi nghĩ bây giờ cô hẳn đã hiểu rõ!"
Lâm Thụy Đông buông lỏng cánh tay, đỡ lấy bả vai Dung Tự, nghiêm túc nhìn vào mắt cô mà nói.
Lại ở một giây sau, trông thấy nước mắt Dung Tự trực tiếp từ bên trong hốc mắt chảy ra...........
________________________
Tác giả có lời muốn nói: nào, tạo nghiệp a, vở kịch bắt đầu.